Băng Thần đi ra ngoài sau đó ngay lập tức chế biến món ăn có thể giúp cho Loan Phượng quay lại thời kì tu luyện hoàng kim của mình, hắn ta đã nói thì sẽ làm sớm nhất bởi đó là tín dự của một người nam nhân, rất nhiều chuyện nói dối không sao nhưng chuyện gì cũng phải được quan tâm đúng tầm của nó.
Chuyện này nếu hắn ta lam được thì chắc chắc nàng sẽ siêu lòng ngay, đi ra ngoài thì thấy ba người kia đã tỉnh từ bao giơ ngồi tại bàn ăn thưởng thức những thứ còn dư lại từ ngày hôm qua, ba người thà ăn đồ thưa do Băng Thần nấu cũng không muốn tự mình vào bếp.
"Các ngươi ăn no chưa nếu chưa ta làm thêm đồ ăn cho."
Tử Mộng xoa xoa cái bụng nhỏ rồi nói:
"Hôm nay huynh ngủ kỹ thế, bây giờ đã trưa rồi tất nhiên huynh phải làm đồ ăn trưa đi chứ."
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Đêm qua ta uống hơi nhiều rượu thế nên bây giờ mới tỉnh, ngươi xem dì vẫn còn đang ngủ kia kìa."
Tô Linh gật đầu nói:
"Huynh làm đồ ăn lâu không để ta đi gọi dì dậy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta làm đồ ăn cũng nhanh thôi thế nên tỷ đi gọi nàng dậy cũng được, khoảng mười năm phút nữa đồ ăn sẽ đi ra nhưng do có một món dành riêng cho dì thế nên ta dọn đồ ăn ra sau đó mọi người cứ việc ăn trước."
Thực ra món này Băng Thần đã chuẩn bị từ đêm hôm qua, các công đoạn đã xong gần hết, thậm chí việc nấu trong vòng nửa ngày cũng đã hoàn thành, bây giờ chỉ cần chắt lọc phần tinh tuy nữa là xong.
Tô Linh thật sự đi gọi Loan Phượng nhưng đang nghỉ mệt thế nên nàng chỉ muốn ngủ, nhưng khi nghe Tô Linh nói Băng Thần sắp làm xong đồ ăn thì nàng mới lên tinh thần, vừa nghe đến đồ ăn của hắn thì bụng nàng lại réo ầm lên.
Khi đi xuống phòng ăn thì mùi đồ ăn thơm ngát đã làm nàng ngây ngất, Băng Thần bê một món từ trong phòng bếp đi ra rồi mỉm cười nói:
"Uống nhiều rượu không tốt đâu, có lẽ từ nay chúng ta nên ít uống đi, trong mấy món ăn này có nhiều món giúp mọi người tỉnh táo hơn, dì cùng mọi người ăn nhiều vào, ta vào bếp khoảng hơn mười phút rồi đi ra ngay.
Loan Phượng nhìn bóng lưng của hắn sau đó to giọng nói:
"Moi người nhanh vào bữa đi nào, dì đói gần chết rồi."
Sau đó nàng ăn như hổ đói, thứ nhất vì nàng qua đói thứ hai đồ ăn quá ngon khiến cho nàng đã mất hoàn toàn hình tượng trước mặt ba cô bé, đến khi nàng hoàn toàn xông bữa thì Băng Thần bê một bát canh nhỏ đi ra đặt trước mặt nàng.
Loan Phượng nhìn bát canh trong vắt như nước lọc thì hỏi:
"Thứ gì đây? Nước lọc sao?"
Băng Thần lắc đầu cười nói:
"Thứ này có thể giúp dì quay trở về thời điểm tu luyện hoàng kim của mình, dì chỉ cần phải uống hết thứ này xong rồi cảm nhận xem có phải ta nói đúng không."
Loan Phượng bĩu môi nói:
"Ta vẫn không tin có thứ như thế trên đời."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Dì cứ uống đi chẳng phải sẽ biết ngay sao?"
Loan Phượng cầm chiếc bát lên một hơi uống hết, ngay sau đó nàng cảm thấy cả người nóng rực lên, đầu óc nàng trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết, cảm giác được năng lượng đang phiêu du trong cơ thể nàng nhanh chóng đi vào trạng thái tu luyện.
Được một lúc thì nàng mở mắt ra rồi dùng ánh mắt khó ta nhìn lấy Băng Thần, hóa ra những gì Băng Thần nói không hề sai, thứ náy thật sự đã khiến nàng quay về thời kì hoàng kim của mình, đồng thời căn cơ còn tốt hơn gấp mấy lần nhưng tu vi nàng cũng hạ xuống một cấp coi như đại giới.
Băng Thần ngồi bên cạnh tay đặt nên đùi của nàng khẽ du động mỉm cười nói:
"Dì thấy không ta không nói dối chứ? "
Loan Phượng gật đầu cười nói:
"Ta công nhận nó có tác dụng, quả thật ai có thể ngờ được trên thế gian này thật sự có thứ thần kỳ như thế cơ chứ."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thực ra ta đã phải bỏ ra cái giá rất lớn để có được bài thuốc này nhưng đi kèm bài thuốc này ta còn chiếm được một quyển công pháp sẽ cho tốc độ tu luyện nhanh gấp nhiều lần công pháp mà dì truyền cho ta."
Băng Thần sau đó chuyển thông tin qua quang não cho cả bốn người trong nhà, xem xét xong thông tin bên trong thì Loan Phượng khá giật mình khi độ ảo diệu của công pháp này rõ ràng cao hơn công pháp của Loan gia rất nhiều.
Tử Mộng thì ngay lập tức thử,sau khi thấy được tác dụng nàng liền nhay lên ôm lấy Băng Thần hôn vào miệng của hắn, nhớ tới còn dì và Tô Linh tỷ đang ở đây thì nàng nhanh chóng tuột xuống xấu hổ cười nói:
"Ta xúc động quá nên mới thế."
Loan Phượng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ nhưng khi nàng thấy Băng Thần vẻ mặt vẫn thản nhiên thì bỗng dưng thở phào ra một hơi, Băng Thần thấy mọi người đã tiếp xúc xong công pháp thì mới nhỏ giọng nói:
"Thứ này độ quý giá rất cao thế nên mọi người nhất định không được tiết lộ ra ngoài nếu không cả gia đình chúng ta sẽ trở thành cái đích cho nhiều người nhắm tới."
Hắn nhìn qua phía Loan Phượng rồi hỏi:
"Dì có thể ở nhà chuyên tâm tu luyện được chưa? "
Loan Phượng gật gù rồi cười nói:
"Công việc ở đây không nhiều thế nên thời gian đi làm cũng không nhiều như ta nghĩ ban đầu, thời gian tu luyện của ta tính ra còn dư rất nhiều thế nên tạm thời không xung đột quá nhiều, ta đang làm việc ổn định lại bỗng nhiên xin nghỉ sẽ làm nhiều ngươi hiếu kỳ hơn, khi đó thì không tốt một chút nào."
Băng Thần thở dài nói:
"Dì nói bao giờ cũng có lý cả, thôi chỉ cần dì sắp xếp được thì tốt rồi ta sẽ không ý kiến nữa, nhưng nếu thời lượng công việc ảnh hưởng đến tu luyện thì dì phải nghĩ ngay, cơ hội tu luyện thêm một lần nữa dì nhất định phải trân trọng."
Loan Phượng nhìn vẻ mắt trân thành của hắn thì cảm thấy rất cảm động, nắm chặt tay của Băng Thần nàng khẽ nói:
"Yên tâm đi dì sẽ không làm cho những cố gắng của ngươi thành phí sức, chỉ cần công việc ảnh hưởng đến tu luyện một chút thôi thì ta cũng sẽ không làm nữa, như thế ngươi hài lòng chứ?"
Băng Thần nghe thế thì mới cảm thấy hơi yên lòng, hắn nghĩ một chút rồi mỉm cười nói:
"Ta có ý này dì có thể xem xét, vừa tạo không gian tu luyện lại giúp dì có việc làm đã thế còn có thể giúp ích cho chúng ta rất nhiều."
Loan Phượng ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi lại nghĩ ra cái gì rồi?"
Băng Thần cười nói:
"Sao dì không xin một công việc trong học viện, như thế không phải dì vừa có việc làm đúng chuyên môn lại dư ra không gian tu luyện, chưa kể nếu chúng ta gặp rắc rồi thì còn có dì giúp nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...