Thú Tu Thành Thần

Đúng giữa đêm Đạm Đài Thiên Thanh cầm theo một bịch đồ ăn thừa được Băng Thần bọc lại đứng trước của khách sạn. Phía bên ngoài mọi người đều không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nàng dừng ở đó nhìn bịch đồ ăn một lúc rồi biến mất.

Lúc nàng xuất hiện lại thì đó là trước mặt của Hàng Hổ, ngay bên cạnh nàng xuất hiện thêm cả Thẩm Tuyệt Giao. Nhìn vẻ mặt của Thẩm Tuyệt Giao đủ để biết hôm nay không giải quyết xong chuyện này thì nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Đạm Đài Thiên Thanh thản nhiên:

“Danh dự quan trọng hơn cả mạng sống, rất tốt.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi sau đó nàng biến mất một cách bất ngờ như lúc nàng xuất hiện, câu nói kia khá mơ hồ khiến người ta khó hiểu. Nhưng khi phát hiện đích đến tiếp theo của nàng ta là hoàng cung thì ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Đến tận lúc này thì Hàng Hổ cũng vẫn không tin mình có thể ngã ngựa một cách đơn giản như thế này. Băng Thần trong mắt hắn vẫn chỉ là một cái thổ dân từ Thượng cấp vi diện đi lên thôi, chẳng lẽ phụ hoàng của hắn sẽ vì chuyện này phế truất hắn.

Thẩm Tuyệt Giao hừ một tiếng rồi nói:

“Gian ngoan mất linh, ngươi thật nghĩ mình quan trọng lắm hay sao, thái tử không thể thiếu nhưng thái tử không nhất thiết phải là ngươi. Tạm thời bổn cô nương chưa đụng vào ngươi được, có điều ngày mai nếu có tin phế truất thì ngươi thử đoán xem ta sẽ làm gì với ngươi.”

Hàng Hổ điên cuồng hét:

“Ta là thái tử, không đụng được vào ta thì câm mồm.”


Tiếng hét vang vọng khắp cả tòa thành, đối với Thẩm Tuyệt Giao đây chỉ là chút giãy giụa cuối cùng của con cá nằm trên thớt thôi. Nàng chịu đựng thằng điên này đủ lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội để ra tay diệt trừ cái gái trong mắt.

May mắn nhất là mẫu thân của Hàng Hổ trong môn phái đã thất thế nếu không nàng cũng sẽ kiêng kỵ một chút. Bây giờ nàng ta thân mình còn lo không xong thì thời gian đâu để có thể bảo vệ đứa con trai bất tài này.

Trên trời cao Hắc Ngọc và Hắc Cốt đều đang rơi vào trầm tư, từ lúc thấy Băng Thần và Đạm Đài Thiên Thanh ăn uống nói chuyện vui vẻ thì liền như thế này. Bọn họ cứ có cảm giác gì đó không đúng, không thể tin la hai người bọn họ đơn giản là ăn cơm uống trà.

Khi Băng Thần dựng kết giới lên thì bọn họ dùng mọi cách vẫn không thể nào thăm dò được. Điều này càng làm bọn họ phải suy nghĩ hơn, dù sao bọn họ vẫn đang nghi ngờ thân phận của Băng Thần.

Tuy không chắc chắn là mình đúng thế nhưng nếu đúng thì một con cáo già như Băng Thần đã nói những gì với Đạm Đài Thiên Thanh. Tuy nàng ta trở lên khác thường, lạnh nhạt với tỷ đệ bọn họ thế nhưng không có nghĩa họ mặc kệ nàng.

Hắc Ngọc khẽ giọng nói:

“Thôi đừng suy nghĩ nữa, chỉ cần không bị hạ độc là tốt lắm rồi, hai người bọn họ vui vẻ như thế cũng coi như chuyện tốt. Ta không nhớ nổi bao nhiêu lâu rồi Thiên Thanh tỷ tỷ không thể hiện cảm xúc ra ngoài, thế mà để ý kỹ ta thấy nàng có cười nhếch mép một cái ăn cơm.”

Hắc Cốt gật đầu nói:

“Ta cũng thấy, Băng Thần cũng không nói gì, tại sao tự nhiên Thiên Thanh tỷ tỷ lại cười.”

Hắc Ngọc lắc đầu thở dài:


“Ai mà biết được.”

Ngó xung quanh một hồi Hắc Cốt mới ghé tai tỷ tỷ của mình khẽ giọng:

“Tỷ có nghĩ rằng Thiên Thanh tỷ gặp phải tiếng sét ái tình hay không, ta nghe nói người đang yêu hay có mấy hành động kỳ lạ lắm. Vừa ăn vừa cười một mình ta thấy cũng vô cùng kỳ lạ, có khi nào ta đoán đúng hay không.”

Hắc Ngọc nhíu mày khẽ quát:

“Đừng có ăn nói lung tung.”

Hắc Cốt phản bác:

“Sao lại là ăn nói lung tung, nếu hai người đó thực sự thích nhau ta thấy cũng là chuyện tốt thôi. Hai cái công hội không phải đánh nhau nữa rồi, với lại không phải Băng Thần cũng rất xứng với Thiên Thanh tỷ tỷ hay sao.

Thiên Đạo hắn ta hoàn toàn vô đối, ngoài thực tại tu vi còn cao hơn cả tỷ, bằng tuổi chúng ta mấy ai làm được như thế. Vẻ ngoài thì miễn bàn rồi, nam nhân như ta còn phải nhìn nhiều mấy lần, còn như tỷ chẳng phải nhìn không chớp mắt cả chiều hay sao.”

Nghe đệ đệ chế nhạo Hắc Ngọc tức giận nhưng không trả lời, buổi chiều nàng nhìn về phía khung cửa sổ kia có chút nhập tâm. Quả thật có chút tật nên hơi giật mình, Băng Thần quả thật đủ để người ta mơ ước, khuyết điểm thì chắc chỉ có hắn là hội trưởng của Thiên Long Bang.

Hoàng cung


Hoàng đế Hàng Long cúi đầu:

“Đạm Đài tiểu thư có dặn dò thì ta nhất định sẽ xem xét.”

Đạm Đài Thiên Thanh thản nhiên:

“Ta chỉ nói tới đây thôi, ngươi nếu không làm cũng chẳng sao cả, chỉ là Thẩm Tuyệt Giao có làm gì ta sẽ không ra mặt.”

Nói xong nàng rời đi để lại hoàng đế với vẻ mặt không vui, người ta đến cửa vã mặt hỏi ai có thể vui vẻ cho được. Nếu người khác dám đề cập vấn đề phế truất Thái tử với hắn thì chắc chắn đầu ở một nơi thân ở một nẻo rồi.

Nhưng Đạm Đài Thiên Thanh tự đến nói chuyện thì thật sự phải suy nghĩ cho kỹ, hắn phải cân đó đong đếm mức độ ảnh hưởng của chuyện này. Nếu đưa ra quyết định thì sẽ được cái gì và mất cái gì, làm không chắc thì có thể sẽ gây ra hậu quả khó thu dọn.

Hắn ta bỗng dưng lên tiếng:

“Văn tiên sinh ra đây, trẫm có chuyện cần thương lượng với ngươi.”

Từ trong hư không một lão giả xuất hiện, cả người thuần một màu trắng giống như Băng Thần vậy. Hoàng đế có vẻ rất coi trong người này mới dùng hai từ tiên sinh để xưng hô, sự hiện diện của hắn cũng chỉ có một mình hoàng đế biết tới.

Văn tiên sinh mỉm cười nói:

“Mọi chuyện ta đã nghe hết rồi, theo ta bệ hạ nên phế thái tử đi, thậm chí còn phải làm mạnh tay một chút mới được.Lý do thì là nhân phẩm có vấn đề không thể nào giao trọng trách lớn được, dù sao lợi ích thái tử mang lại không lớn lắm.


Mẹ nàng ở Ma Điện thân mình còn lo không xong, trong khi đó nhà họ ngoại của Tam hoàng tử vốn bị bệ hạ lạnh nhạt nhiều. Bây giờ người ta đã có môn phái từ Thượng Thần Chi Giới bảo bọc, chúng ta cũng phải cho bọn họ một câu trả lời mới được.”

Hàng Thiên lo lắng hỏi:

“Chuyện này do Thẩm Tuyệt Giao khơi ra, có khi nào nàng nhận được chỉ thị từ Ma Điện để gõ chúng ta một cái hay không?”

Văn tiên sinh nghiêm túc:

“Cái này có khả năng nhưng chúng ta không có con đường khác để đi đâu, mong bệ hạ làm sớm để thể hiện thành ý của chúng ta.”

Đạm Đài gia

Trong phòng riêng Đạm Đài Thiên Thanh tự tay pha trà sau đó lấy ra chút đồ ăn thừa khi nãy Băng Thần gói cho bắt đầu vừa uống trà vừa ăn. Kết giới được nàng khởi động, bây giờ nơi đây chính thức trở thành không gian riêng của nàng.

Nàng đưa đũa gắp một miếng đồ ăn nhưng chưa ăn đã nghẹn ngào, rót thêm một ly trà thì cảm xúc của nàng càng lúc càng trở lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những giọt nước mắt dần rơi nhưng không ai biết lý do là gì cả, nàng cứ vừa khóc vừa ăn cho tới khi bình trà trống không.

Thức ăn trên bàn cũng không còn dư lại chút gì thì nàng mới ngừng lại, ánh mắt nhìn về nơi xa. Nơi này chính là hướng mà mẹ mình đang bế quan, nàng thừa hiểu mình thật sự trúng Vô Tình Đan, tất nhiên người nào có thể lừa nàng uống vào nàng cũng rõ.

Hiểu được lý do tại sao mẫu thân của nàng làm như thế, chỉ là nàng không chấp nhận được chuyện mình đã làm trong thời gian trước. Tất cả các bức tranh ký ức vốn mờ nhạt giống như được tô thêm màu sắc vậy, đáng buồn là chúng rất ảm đạm.

Những ánh mắt nghi ngờ thất vọng của những người nàng thương yêu nhất giống như từng nhát dao đâm sâu vào trong ti, của nàng. Đặc biệt ánh mắt không thể tin của muội muội trước khi mất tích càng làm nàng cảm thấy khó có thể chấp nhận được.

Dùng tay cố gạt đi những giọt nước mắt, người mạnh mẽ như nàng cũng không khỏi cảm thấy chạnh lòng. Mẹ ruột phản bội, em gái và bằng hữu thân thiết trở mặt với nhau, bỗng cả thế giới này giống như chỉ có nàng thảm nhất vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui