Thú Tu Thành Thần
Nữ nhân và bằng hữu của Băng Thần trong buổi tối cuối cùng quyết định ngừng việc đi vào Thiên Đạo để ăn tiệc tiễn hắn ta. Kể cả người vốn không cảm xúc như Nam Cung Cảnh cũng không khỏi lộ rõ vẻ buồn rầu.
Băng Thần cầm ly rượu đi lại dặn dò từng người một, lúc này đang dừng trước mặt Bạch Mẫu Đơn:
“Nàng thông minh lại vô cùng tỉ mỉ thế nên cai quản tổng thể vẫn sẽ cần nhờ tới nàng, những người khác quá nhiều khuyết điểm ta không yên tâm. Ta biết nhiều thứ nàng thua bọn họ nhưng đừng bao giờ lấy điểm yếu của mình để so với điểm mạnh của người khác.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, những chuyện công hội nàng đã quản thì không cần phải nghe ai nói mà thay đổi. Kể cả cha mẹ của ta có nhúng tay thì nếu sai nàng cũng có quyền lực hủy bỏ, cái này ta đã thêm vào trong nội quy công hội rồi.”
Bạch Mẫu Đơn da mặt khá mỏng, chuyện nàng thông đồng với Băng Thần trở thành cấm kỵ khiến nàng lúc nào cũng có chút xấu hổ. Huống chi nàng cũng do Băng Thần dùng con gái áp chế lấy nàng nên trong lòng có chút rào cản nhỏ nhỏ.
Do m Dương Song Tu Thần Quyết nên những người khác cũng biết sau vẻ cứng rắn ấy vẫn có rất nhiều lúc ngại ngùng. Cũng không có ai dám mang chuyện này ra chọc ghẹo nàng, dù rằng trong Băng gia vốn rất bình thường.
Đến cả ăn tiệc nàng cũng hay đi ra một góc ngồi một mình, Băng Thần biết mình cần phải giải quyết khúc mắc của nàng. Hắn đặt ly rượu xuống một bên sau đó ngồi xổm xuống trước mặt của nàng, hai tay nắm chặt đôi bàn tay trắng muốt của Bạch Mẫu Đơn.
Hắn ta nhìn thẳng mắt nàng khẽ giọng:
“Mẫu Đơn nàng có thích ta không?”
Bạch Mẫu Đơn gật đầu:
“Nếu không có sao ta có dũng khí đứng ở đây.”
Băng Thần nhắm mắt úp mặt vào đôi bàn tay đang run rẩy của nàng thì thào:
“Nàng đã có dũng khí để yêu ta, ta xin nàng dùng thêm một chút dũng khí nữa của nàng để vui cười lên có được không. Nhìn nàng như thế này ta không biết quyết định của mình trước đây có đúng hay không nữa.
Mẫu Đơn mà ta biết không chỉ khi làm việc mà lúc nào cũng mạnh mẽ nhìn thấy nàng thì bất cứ ai cũng tràn đầy năng lượng. Nhưng nàng bây giờ hay buồn rầu, ta cảm giác mình đã sai thật rồi, thật sự vô cùng xin lỗi nàng.”
Bạch Mẫu Đơn tay khẽ vuốt mái tóc của Băng Thần ngay lúc này nàng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khóe môi không khỏi nhiều hơn một nụ cười, trong đầu những suy nghĩ vẩn vơ luôn thường trực bỗng trở nên chẳng quan trọng nữa.
Nàng cười khổ than thở:
“Tại sao ngươi lại khiến nữ nhân chúng ta si mê như thế nhỉ, ở bên ngươi có lúc rất khổ nhưng ta lại chưa từng có suy nghĩ rời xa ngươi. Chính ta cũng không hiểu mình tại sao khi đó lại thích ngươi, vì sao không phải ai khác mà lại là ngươi.”
Câu hỏi này thực sự thường xuyên xuất hiện trong đầu của nàng, đặc biệt là những lúc nàng không có việc gì để làm. Tại sao lại là hắn? Vì sao khi gặp nàng hắn lại đã là con rể của nàng? Ông trời vì sao không để hắn rời xa nàng lại để số men hai người bám chặt vào nhau.
Băng Thần cả người dần thả lỏng tựa vào nàng:
“Để nàng được vui ta đã để công việc nàng yêu thích nhất, để nàng trong nhà có tiếng nói ta đặt nàng ở vị trí cao nhất mà ai cũng phải kính nể. Có phải đến tận bây giờ nàng ở bên ta vẫn gì ta ép buộc nàng có phải không Mẫu Đơn?”
Không nhìn thấy biểu cảm của Băng Thần nhưng nàng biết hắn đang rất buồn, con người tự tin tràn ngập như Băng Thần không dễ dàng nói ra câu này. Nếu hắn ta đã nói ra thì chứng tỏ đã suy nghĩ đắn đo từ rất lâu, nàng đương nhiên phải cẩn thận suy nghĩ.
Sau một hồi lâu suy nghĩ nàng nắm nhẹ đôi tai trắng của hắn khẽ vuốt ve:
“Ngươi yên tâm đi, ban đầu có lẽ đúng là như thế thật nhưng thời gian dần qua ta đã hiểu thật sự không thể nào rời xa được ngươi. Nếu biểu hiện của ta có làm ngươi buồn thì khoảng thời gian sau ta sẽ cố gắng để mở lòng với mọi người hơn.”
Băng Thần ngẩng đầu lên:
“Ta hi vọng nàng không chỉ nói để qua loa ta, bây giờ nàng đi cùng ta.”
Nàng ngạc nhiên hỏi:
“Chúng ta đi đâu?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nàng là quản sự của công hội sao có chuyện không dự tiệc tiễn hội trưởng, đồng thời ta cũng nhân tiện công bố luôn luật lệ mới.”
Nàng nắm lấy cổ tay của hắn khẽ giọng:
“Ngươi buông tay ta ra trước có được không, bên ngoài nhiều người ta xấu hổ lắm.”
Băng Thần bĩu môi:
“Nàng không chịu cùng ta đi ra thì ta sẽ bồng nàng ra đấy.”
Bạch Mẫu Đơn cuối cùng phải chịu thua, lúc ra đến bên ngoài Băng Thần ôm nàng nhảy lên đài cao. Tất cả mọi người đều dừng lại nhìn lên trên, hội trưởng không giống như say rượu cho lắm nên chắc là có chuyện quan trọng cần công bố.
Băng Thần thấy mọi người đã tập trung liền cao giọng:
“Mọi người cho ta hỏi, các ngươi thấy Bạch quản sự xử lý công vụ trong công hội có tốt không?”
Mọi người đồng thanh:
“Tốt “
Đương nhiên là tốt rồi, mọi thứ gần như đều là nàng tính toàn để xử lý hết, đã thế mọi thứ luôn gần như hoàn hảo.Ban đầu rất nhiều công tử ca của các đại thế lực ở bên trong công hội còn có ý định theo đuổi nàng nữa cơ.
Nhưng nghe đồn nàng và cả hai con gái đều là nữ nhân của hội trưởng nên họ chỉ dám quan sát chứ chưa ai hành động quá lỗ mãng. Hôm nay thấy cảnh này thì nhiều người cảm thấy trong lòng có chút may mắn vì biết kiềm chế.
Băng Thần nhìn nàng mỉm cười rồi to giọng:
“Thế các ngươi có phục nàng không?”
Mọi người lại đồng thanh:
“Phục”
Quản lý một cái công hội lớn như thế này mà không có sơ hở nào muốn không phục cũng không thể nào. Đổi lại bọn họ thì công hội đã sớm loạn hết cả lên rồi, làm sao có thể làm được như nàng họ cũng không tưởng tượng ra được.
Băng Thần cảm giác được Bạch Mẫu Đơn đã thả lỏng hơn rất nhiều liền công bố:
“Hôm nay ta tuyên bố một chuyện rất quan trọng, vì một việc rất quan trọng là rải đường trước cho Thiên Long Bang nên ta bắt buộc phải rời chức vị hội trưởng. Bạch Mẫu Đơn quản sự từ nay sẽ trở thành quyền hội trưởng được hưởng thụ mọi quyền hạn cấp độ hội trưởng.”
Tin tức vừa công bố thì ngoài cao tầng trung tâm đã biết đoán trước được sau khi chiến dịch dẹp bỏ Thượng Ngôn gia kết thúc thì ai cũng bất ngờ. Tuy Băng Thần ít quản chuyện của công hội nhưng hắn đối với công hội quá quan trọng.
Băng Thần không chịu nói gì khiến cho Bạch Mẫu Đơn lo lắng, nàng vốn nghĩ Băng Thần sẽ chọn Tiếu Hoan Hỷ hoặc Tô Anh. Hai người bọn họ có thực lực tuyệt đối thì người trong công hội muốn làm càn cũng không được.
Bầu không khí như thế này thực sự không tốt, Bạch Mẫu Đơn bước lên phía trước cao giọng:
“Thiên Hà công hội là địch hay là bạn chúng ta còn chưa hề biết, hội trưởng vẫn luôn lo lắng về vấn đề này nên rời khỏi công hội tìm cách giải quyết. Nếu mang thân phận hội trưởng của Thiên Long Bang thì sẽ có thêm nhiều cản trở nên mới tạm thời từ chức.
Chỉ cần chúng ta ghi nhớ hội trưởng của chúng ta là ai thì dù bất cứ người nào nắm cái vị trí đó thì hội trưởng vẫn chỉ có một người duy nhất. Hội trưởng đã tin tưởng giao phó trách nhiệm cho ta hi vọng mọi người sẽ tận tình phối hợp.”
Băng Thần nhìn nàng uy phong không khỏi cười một tiếng:
“Thiên Hà công hội không phải chuyện nhỏ nên chuyến này ta rời đi có thể là chục năm, tuy không có mặt nhưng ta vẫn sẽ dùng cách của mình để quan sát. Nếu ai dám làm ra cái gì thì đừng trách Băng Thần ta tâm ngoan thủ lạt, Thượng Ngôn gia chính là tấm gương xin mọi người nhìn cho rõ.”
Nhắc tới Thượng Ngôn gia thì ai cũng phải rùng mình một cái, cả một cái gia tộc gần 3 tỷ người nói giết thì không còn bất cứ ai sống sót. Thực tại và Thiên Đạo vốn không dính quá nhiều đến nhau, chỉ là Thượng Ngôn gia tham lam mới đi làm chó cho Đạm Đài gia ngoài thực tại.
Chỉ là bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ tới Băng Thần lại máu lạnh đến mức độ này, thậm chí Thập Vũ Phái chút nữa cũng diệt môn. Càng không nghĩ ra tại sao đối phương mạnh mẽ đến mức biến thái như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...