Triều đình sau khi tiến hành dọn dẹp thế lực phản đối Thiên Long Bang thì các vị trí trống đi khá nhiều. Lần này hoàng đế, tể tướng và cả nguyên soái đều đứng cùng một phe thế nên chuyện dọn dẹp diễn ra vô cùng nhanh chóng khi vấn đề bộc phát không lâu.
Sở Liễu gặp riêng hai người, Băng Thần tới thì đã thấy nàng ta đợi sẵn, nàng mỉm cười nói:
“Băng Thần công tử đã hài lòng chưa?”
Hắn ngồi vào bàn nhẹ giọng:
“Tốt, rất hài lòng.”
Sở Liễu trêu trọc Vũ Tình:
“Hoán Ảnh Môn nếu xử lý cho tốt thì đâu đến mức thảm như thế này, ta cứ nghĩ khuyên thì người sẽ nghe cơ đấy.”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Ngươi nói chuyện đàng hoàng chút đi, bây giờ mẹ ta đã tới Hắc Bạch Tinh, nàng không thích kiểu nói chuyện như thế đâu. Để nàng bất mãn thì ta cũng không bao che cho ngươi được, đến ta mỗi ngày còn bị nàng ấy la mắng.”
Sở Liễu cười đến mức cả người đều rung rinh:
“Băng Thần công tử không nghĩ tới còn sợ trưởng bối của mình. Công tử cứ yên tâm, nếu ngươi đã nhắc nhở thì ta đương nhiên sẽ chú ý. Lời của hội trưởng thì một cái hội viên như ta làm sao dám không nghe, những tỷ muội khác sẽ trách mắng ta.”
Băng Thần ngạc nhiên:
“Tỷ muội? Ngươi cũng chịu kết bạn với thường dân như bọn ta hay sao?”
Sở Liễu hừ một tiếng rồi nói:
“Vì một cái thường dân mà ta phải giết đi một phần tư số triều thần, Băng Thần công tử có vẻ quá khiêm tốn rồi đấy. Huống chi các tỷ muội đều có tu vi và kinh nghiệm cao hơn ta, học hỏi từ bọn họ được nhiều thứ như vậy lên ta lễ phép là điều đương nhiên.”
Băng Thần đầy thâm ý dò hỏi:
“Thế bệ hạ có muốn trở thành tỷ muội chân chính của bọn họ hay không?”
Vũ Tình ngạc nhiên đến đứng hình, Sở Liễu cũng thế sau đó cười gượng gạo:
“Băng Thần công tử cứ đùa, ta nào có cái diễm phúc như thế.”
Băng Thần bĩu môi:
“Nhìn vẻ mặt ngươi giống như đang chê bai ta vậy, nói vậy để ngươi cẩn thận với mẹ ta thôi. Nàng ấy nếu vừa ý ngươi thì lúc đó ta không chắc mình có phải vâng lời hay không đâu.”
Sở Liễu nhớ về cha của mình rồi than thở:
“Không được làm nàng không vui, không được để nàng ghét, lại càng không thể để nàng ta thích. Băng Thần công tử đặt ta vào thế khó rồi, bây giờ ngươi nói xem trước mặt bá mẫu ta phải như thế nào mới ổn.”
Băng Thần chép miệng:
“Mặc kệ ngươi, mẹ ta vừa ý ai thì ta cưa người đó, nhưng chưa chắc mẹ ta đã vừa ý ngươi nên không cần phải nghĩ nhiều.Phía triều đình ngươi chú ý hơn giúp ta, chỉ cần vắng ta ngày nào thì khi đó thế lực của Thiên Dương quốc vẫn sẽ có cơ sở để tấn công.”
Lần này ta thấy họ đã bỏ ra không ít để kéo người của Hoán Ảnh Môn nghiêng theo mình, đáng lo ngại hơn là có hiệu quả lớn đến không tưởng. Triều đình thì không biết có phải bị mua chuộc không hay còn có lý do nào khác nữa.”
Sở Liễu thở dài nói:
“Căn bản là những người có quan hệ với Thánh Nhân Môn và một phần là những người có quan hệ với Hoán Ảnh Môn. Chính ta cũng không nghĩ sức ảnh hưởng của môn phái đối với triều đình lại lớn đến mức độ này, lần này may có Tào gia ủng hộ tuyệt đối.”
Băng Thần khẽ nhếch mép:
“Bọn họ tận dụng thời cơ khi ta không có mặt tại bên trong trò chơi để tấn công vào các đồng minh của Thiên Long Bang. Có lẽ ta phải sớm hoàn thành nhiệm vụ sau đó kích hoạt diệt quốc chiến càng sớm càng tốt, nhanh chóng giải quyết những biến số không đáng có.”
Là một thành viên của Thiên Long Bang thế nên Sở Liễu hiểu sức mạnh của bọn họ so với người chơi của Thiên Dương đế quốc đang vượt trội như thế nào. Trận chiến này khả năng chiến thắng của bọn họ cực kỳ cao, dù cho nhân số có ít đi chăng nữa.
Quãng thời gian sau bọn họ thảo luận chi tiết những vấn đề còn đang gây rắc rối, phương án giải quyết được đưa ra ngay. Vũ Tình đại diện cho Hoán Ảnh Môn nên bọn họ không lo lắng thông tin không được mạch lạc.
Với thân phận của mình thì khi trở về tiếng nói của Vũ Tình có thể tác động khiến cho Hoán Ảnh Môn phối hợp với triều đình. Tuy nhiên việc giết chóc lại được Sở Liễu lẫn Vũ Tình cực kỳ né tránh, điều này khiến cho Băng Thần hơi bất đắc dĩ.
Hắn ta hiểu được triều đình và môn phái không thể nào tổn thất thêm được nữa, họ đã mất đi quá nhiều thứ rồi. Thế nhưng quan điểm của Băng Thần về vấn đề này không hề thay đổi, nhẹ tay thì không bao giờ có thể làm kẻ thống trị.
Huống gì đây là thế giới của vũ giả chứ không phải nơi mà pháp luật có hiệu lực tuyệt đối, thứ quan trọng nhất ở đây là thực lực. Nếu không thể nào giữ cho mình thật sự thống trị trong khi có thực lực cao nhất thì đó là một lãnh đạo vô dụng.
Băng Thần nhìn thẳng hai nàng rồi hỏi:
“Các ngươi muốn môn phái ổn định và triều đình thì thật sự mạnh mẽ hay không?”
Vũ Tình thở dài:
“Thế nhưng không thể nào để môn phái thiệt hại thêm về người, hai cái hạch tâm trưởng lão, hai phần ba nội môn trưởng lão là quá đủ rồi.”
Sở Liễu đồng tình hoàn toàn:
“Đúng thế, nếu tiếp tục thanh lọc thì bộ máy vận hành của triều đình sẽ có vấn đề.”
Băng Thần hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
“Các ngươi cũng biết sơ về thân phận của ta rồi, hoàng đế ta cũng làm qua, chưởng môn ta cũng làm vài lần. Tất cả các thế lực ta xây dựng đều đứng đầu một cái cấp độ vi diện hoặc vượt ra khỏi cấp độ vi diện đó lên tới cả Thần giới. “
Sở Liễu ngươi có từng nghĩ tại sao ta đây lại gây ấn tượng được với Thượng Nhân chứ không nhạt nhòa như các ngươi hay chưa?. Vũ Tình ngươi có từng nghĩ tại sao Hoán Ảnh Môn mãi mãi vẫn không thể hơn được Thập Vũ Môn hay chưa?”
Hai nàng im lặng thì Băng Thần khẽ giọng:
“Vấn đề nằm ở trong suy nghĩ của các ngươi, sao không suy nghĩ rằng thực ra có nhiều người cần một chức quan hay chức vụ gì đó trong môn phái.”
Sở Liễu liếc mắt:
“Còn cần ngươi nói sao?”
Băng Thần cười nói:
“Thế tại sao các ngươi còn để những kẻ chống đối mình giữ lấy vị trí quan trọng tại nơi mình gần như là chúa tể. Trước tiên ta nói Sở Liễu trước, giữ những kẻ kia lại thì chức quan đã đủ, người có tài phấn đấu cũng đâu thể đi vào triều đình được hiện tại đã có rồi.”
Sở Liễu nhíu mày:
“Thế lần này là chuyện tốt hay sao?”
Băng Thần thản nhiên cười nói:
“Cực kỳ tốt nếu ngươi biết tận dụng cơ hội này, những người mới có được chức quan thì ngươi phải để họ hiểu là họ cần ngươi chứ không phải ngược lại. Kẻ họ nên tôn sùng nếu không muốn bị thay thế là ngươi chứ không phải tể tướng hay bất cứ ai kể cả môn phái.”
Sở Liễu suy nghĩ rồi nói:
“Nghe giống như ngươi đã từng làm rồi vậy, nếu đã từng trải qua thì khi đó ngươi làm gì?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta từng nghe nói ngươi rất dữ dội nhưng giờ thì không, đổi lại là ta thì sự dữ dội đó sẽ được tiếp tục đến cùng. Thay mới rồi tiếp tục giết chết kẻ chống đối cho tới khi toàn bộ triều đình đứng hết về phía ta, lý do đơn giản bởi ta mạnh nhất.”
Sở Liễu giật mình khi nghe đến suy nghĩ đó của Băng Thần:
“Như thế sẽ có rất nhiều người thù ghét ngươi.”
Băng Thần nhìn nàng tươi cười:
“Đương nhiên rồi, ta bị người ghét không tưởng nổi, kẻ muốn giết ta nhiều đến mức không thể nào đếm xuể. Có điều ngươi phải biết đổi lại ta được những cái gì.”
Nàng hồi hộp khẽ giọng:
“Ngươi được cái gì?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Trở thành hoàng đế mạnh nhất, thế lực thống nhất Thượng cấp vi diện, sau đó ta chinh chiến tại Siêu cấp vi diện phi thăng Thần giới. Thống nhất Thần giới sau đó ta không có đối thủ, sau cùng bị kẻ thù vây giết tử nạn nhưng kéo theo toàn bộ địch nhân.
Ta không ép ngươi ác như ta khi đó nhưng tuyệt đối phải có giới hạn chứ không thể như bây giờ được. Ngươi để triều đình chống lại mình như thế này liệu có cảm thấy xứng đáng với cha ngươi, người đã hi sinh toàn bộ tu vi để thanh toàn cho ngươi hay không.”
Hắn quay qua Vũ Tình liền nói:
“Thập Vũ Môn bất cứ trưởng lão nào đều không bao giờ chống lại chưởng môn dù cho có được ưu ái như thế nào. Kể cả hạch tâm trưởng lão như sư phụ ta có lỗi cũng bay chức như thường, chỉ là nàng nắm giữ việc luyện đan nên không thay được.
Còn những người khác bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết chết, giáng xuống chấp sự mất hết toàn bộ công lao. Như ta vừa hãm hại con trai của hạch tâm trưởng lão Long Lực, hắn ta bị gài vào tội của môn phái liền phế tu vi trục xuất môn phái.
Hắn ta ba đời con cháu không cho nhập môn, đã vi phạm luật thì nhất định phải chịu phạt cho đúng với luật. Còn lý do hắn ta bị phạt nặng không nương tay đơn giản bỏi chưởng môn ghét Long gia khi ỷ vào công lao làm loạn môn phái.”
Nói đến đây Vũ Tình hiểu rằng ý Băng Thần là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...