Thú Tu Thành Thần

Vương Phi nhéo Băng Thần một cái, trước mặt nhiều ngươi như thế này nàng không xấu hổ mới là lạ. Băng Thần thì thấy rất nhiều ánh mắt tập trung về phía mình chứ không riêng gì Long Hạc, thế nhưng lột tỏ rõ nhất vẻ căm hận vẫn không ai bằng hắn.

Lâm Thiên Linh biết rõ Vương Phi đang muốn dồn Long Hạc vào chỗ chết, thế nhưng cũng vừa hay nàng đang muốn hạ uy phong Long gia. Đã thế thì nàng quyết định mượn gió vẻ măng, giả bộ tức giận nhìn xuống ba người Long gia.

Nàng nhẹ giọng hỏi Lục Vũ:

“Theo luật thì bất kính ngay trước mặt trưởng bối trong môn phái thì phải bị tội gì?”

Lục Vũ đã chuẩn bị sẵn hình phạt:

“Làm nhục trưởng bổi vô cớ lại là người có công lớn với môn phái đã vi phạm tổ huấn, bắt buộc phải phế bỏ tu vi trục xuất ra khỏi môn phái vĩnh viễn không thu nhận. Con cháu trong vòng ba đời không được phép gia nhập vào Vân Vũ Phái.”

Lâm Thiên Linh vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mắt lộ ra vẻ sắc bén:

“Lục trưởng lão đã đưa ra phán quyết dựa theo luật của môn phái, ai phản đối thì có thể đứng ra. Nếu không ai phản đối thì phán quyết lập tức có hiệu lực, đứng ra phản đối không hợp lý cũng sẽ bị phạt thật nặng.”

Long Lực cũng không nghĩ tới Long Hạc ngu ngốc như thế, quăng ra ngoan thoại để lấy le với Vương Phi thì đúng là siêu ngu. Bỗng nhiên hắn ta cảm thấy may mắn bởi mình có tới tận hai đứa con trai, Long Hạc tương lai bỏ đi thì vẫn còn Long Hác.

Vương Phi lên tiếng:

“Trưởng môn ta có đề nghị.”


Lâm Thiến Thiến nhẹ giọng:

“Mời Vương trưởng lão nói.”

Vương Phi chỉ vào Long Lực rồi nói:

“Long Lực trưởng lão không biết dạy con tội cũng không nhỏ, thế nhưng có nhiều công tích cho môn phái nên ta đề nghị giải quyết riêng.Chuyện của Long Hạc thì mong hắn ta bị trục xuất càng sớm càng tốt, nếu không ta sẽ khó tập trung tâm thần để luyện đan được.”

Long Lực vội vàng lên tiếng:

“Ta quản con bất lực khiến cho Vương trưởng lão chịu ủy khuất, mọi khiển trách ta đều nhận, ngoài ra sẽ đền bù sẽ được gửi đến tận cổng.”

Vương Phi quát nạt:

“Chịu ủy khuất? Đối với ta đó là sự sỉ nhục. Từ nay về sau ta không muốn bất cứ đơn đan dược nào từ Long hệ gửi tới chỗ ta, đồng thời Vương hệ ngọn núi cấm cửa với đệ tử Long hệ. “

Nàng sau đó kéo Băng Thần đi để lại những tiếng xì xào bàn tán râm ran khắp nơi, lần này Vương Phi chơi lớn thật sự. Tuy rằng không ít người ăn trái đắng vì nàng nhưng chưa lần nào có người tổn hại nặng như thế này.

Long Lực gấp gáp lên tiếng:


“Ta muốn dùng quyền lợi của Hạch tâm trưởng lão để cầu xin chưởng môn một chuyện.”

Quả thực các trưởng lão khác phần lớn đều sử dụng cái quyền lợi này rồi, chỉ có vài người là vẫn giữ để phòng gặp chuyện chẳng may. Nghe cha nhấc lên cái quyền lợi này thì Long Hạc bỗng le lói một tia hi vọng, có thể hắn ta sẽ được cứu.

Lâm Thiên Linh đang muốn rời đi liền dừng lại:

“Ngươi xác định?”

Long Lực hồi đáp:

“Thưa chưởng môn đại nhân, ta muốn Vương trưởng lão rút lại quyết định vừa rồi.”

Lâm Thiên Linh nhíu mày:

“Quyền lợi của Hạch tâm trưởng lão không thể ảnh hưởng tới một cái hạch tâm trưởng lão khác. Cái này hình như Long trưởng lão không phải không biết, cùng lắm thì chỉ có thể giảm thiểu trừng phạt của Vương trưởng lão thôi.”

Long Lực cúi đầu cung kính:

“ Ta đã hiểu, quyết định tất cả nằm ở chưởng môn đại nhân.”


Lâm Thiên Linh hơi tính toán một chút rồi nói:

“Hiện tại thì ta có thể đảm bảo rằng Long hệ bao gồm cả ngươi sẽ nhận được một nửa số đan dược so với trước kia. Còn nếu ngươi muốn hơn thì có thể trực tiếp liên hệ Vương trưởng lão để bàn điều kiện, bây giờ thì giải tán.”

Long Hạc ngơ ngác đứng đó, hắn không thể nào nghĩ tới vì một chuyện cỏn con bỗng nhiên hóa thành đại tối khiến hắn bị đẩy ra khỏi môn phái. Đã thể tu vi còn bị phế bỏ thì làm sao hắn ta sống tiếp được, như thế thì thà chết còn hơn.

Hắn ôm lấy chân của Long Lực:

“Cha cứu ta.”

Long Lực lão lệ rơi xuống:

“Cha có lỗi với ngươi, thế nhưng ta không thể để Long hệ sụp đổ được, yên tâm dù ngươi có rời khỏi môn phái thì cha vẫn sẽ chăm sóc ngươi. Tu vi bị phế cũng có thể tu luyện lại, ta chậm một bước thì cả Long gia sẽ bị người dẫm lên đầu.”

Nghe vầy thì Long Hạc chỉ biết khóc chứ không nói thêm được lời nào, thân là thiếu chủ của Long gia đương nhiên hiểu sự lựa chọn của cha hắn. Hai vị nội môn trưởng lão của hình xách Long Hạc đi một cách rất mạnh bạo bởi hai nàng cũng ghét hắn.

Không ít người thù ghét Long Hạc cũng đi theo để tận mắt thấy tên này bị hủy tu vi ném ra khỏi môn phái. Hai vị trưởng lão làm rất đúng ý bọn họ, không những ra tay phế bỏ tu vi mà còn mạnh tay khiến Long Hạc bị nội thương không nhẹ chút nào.

Hắn vừa bị ném ra khỏi môn phái thì lập tức có hai người đi tới đón hắn ta đi, tu vi cũng có vẻ không thấp. Không cần dùng não cũng đoán được là người của Long gia đến đón tên này đi trị thương, công nhận Long Lực cũng quá quyết đoán.

Vương Phi cũng vốn nghĩ lần này có thể hoàn toàn vặn gãy được Long hệ rồi, không ngờ tới Long Lực lại quyết đoán từ bỏ đứa con cưng của mình. Những nghĩ lại thì cũng đúng thôi, Long Hác thiên phú không kém cạnh gì anh trai của mình.

Làm tộc trưởng của Long gia, lại còn là người đứng đầu Long hệ thì hắn hiểu mình phải chọn cái có thể thay thế để hy sinh. Long Hạc có thể bỏ nhưng nếu mất đi nguồn cung đan dược cấp cao thì chính hắn tu vi cũng sẽ dậm chân tại chỗ.


Đã thế công pháp của Long gia rất độc, để có thể tiến lên nhanh thì Tử Vi Đan là thứ bắt buộc phải có. Nếu không thể sử dụng Tử Vi Đan trong thời gian dài thì tu vi sẽ rút lui chứ đừng nói tiến lên, tu vi thụt lùi thì chức vị hiện tại sẽ bị hủy bỏ là cái chắc.

Thế nên ngoài chính hắn thì trong gia tộc chỉ có một người tu luyện công pháp đó thôi, trước đó là Long Hạc bây giờ sẽ thay bằng Long Hác. Mọi tức giận đều nghẹn lại vì chuyện này cũng một phần vì hắn ta mà ra.

Lý do thì bởi muốn Long gia có nguồn cung Tử Vi Đan lớn nên đã hướng Long Hạc tới bên Vương Phi. Không nghĩ tới Long Hạc sau thời gian dài tiếp xúc lại thật lòng thật dạ yêu Vương Phi hết lòng, nhưng từ bước khởi động giống nhau họ lại bước đi khác nhau.

Vương Phi nhập môn thì Long Hạc cũng thi tuyển và trở thành á quân trong lần khảo hạch đó, thậm chí hắn thắng được cả Tư Mã Yên Nhiên. Nhưng vật đổi sao dời, Vương Phi và Lâm Thiến Thiến trở thành chưởng môn và hạch tâm trưởng lão.

Long Hạc tuy vẫn tiến bộ nhanh chóng nhưng vẫn mắc kẹt ở Siêu Thần cửu trọng, thế nhưng hắn không giỏi luyện đan cũng không biết luyện khí. Vương Phi cùng hắn lại trở thành trời biển cách biệt, đây là sự cách biệt giữa Siêu Thần và Tái Tạo.

Băng Thần về đến nhà liền thử dùng ngọc giản để đi vào Tứ Thiên Bí Cảnh, ngọc giản của hắn thuộc dạng cấp thấp nhất. Đệ tử của Vân Vũ Phái cực kỳ động lại phải chia ra chiếm đóng các vùng khác nhau nên cổng vào cực kỳ nhiều.

Mười cổng phần dùng để cho đệ tử hạch tâm, hơn 300 cho đệ tử nội môn, 4000 cổng khác dành cho đệ tử ngoại môn. Đó là Vân Vũ Phái còn ít người, chứ đông như Thuận Vũ Môn và Nghịch Vũ Môn thì phải nhân ba lên mới đủ.

Để tử hạch tâm không còn bị thu hút bởi Tứ Thiên Bí Cảnh trừ khi vùng trung tâm mở ra, thậm chí nơi đó cũng chỉ là nơi tranh đấu của đệ tử nội môn. Đương nhiên nếu có tranh đấu lớn dính tới đệ tử hạch tâm thì bọn họ buộc phải có mặt.

Băng Thần xuất hiện trên một đồng cỏ hắn nhún vai vui vẻ:

“Ít ra lần này không phải tắm trong nước, thế nhưng bây giờ phải làm gì nữa nhỉ.”

Có vài người khác cũng đi vào thế nhưng vừa nhìn thấy Băng Thần lại kéo nhau chạy hết, điều này khiến cho Băng Thần không vui chút nào. Bỗng hắn ta nghĩ tới mình có thể bí mật đi theo họ để biết phải làm gì, thế là hắn liền bắt đầu bám theo.

Trong đầu vẫn có chút hối hận khi không tìm hiểu về nhiệm vụ đã đi vào trong đây, có điều hồi trước hình như có nghe Tề Phiến nhắc về chuyện có rất nhiều mỏ nguyên thạch. Nhưng Băng Thần không nghĩ tới chuyện vào đây đào khoáng đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui