Băng Thần khôi phục liền đi làm nhiệm vụ, Vương Phi ngồi trong phòng tiu nghỉu không biết phải làm sao. Thực sự quá xấu hổ, đã thế còn ngăn cản không thành công tin đồn phát tán bởi lúc nàng phản ứng lại thì đã có vài người rời khỏi Lục Long Tinh đi về Thủy Vũ Phái.
Bọn họ thực ra tính rời khỏi từ lâu rồi, nhưng nghe tin Vương Phi về Lục Long Tinh tới Vương thành nên mới nán lại để gặp mặt và tặng lễ. Phần lớn những người tới hôm nay đều có quê quán là Lục Long Tinh nên đi bái kiến Vương Phi là lẽ dĩ nhiên.
Vương Phi cứ chục năm sẽ lại được nghỉ ngơi làm việc tại quê hương nên việc đi bái kiến nàng cũng không phải việc xa lạ gì với bọn họ. Thực ra cũng có mấy người mới và những người thuần túy đi theo để lôi kéo quan hệ nhưng cũng chỉ là số ít.
Hai ngày sau thì mọi chuyện chính thức bị đồn ầm lên, Tư Mã Yên Nhiên cũng không thể ngồi yên được đành phải liên lạc với Vương Phi. Nhìn thấy người liên lạc với mình là Tư Mã Yên Nhiên thì Vương Phi liền muốn đập vỡ mảnh ngọc cho rồi.
Thế nhưng cuối cùng thì nàng ta không dám, dù sao đều là tỷ muội với nhau làm như thế thì sau này nhìn mặt nhau cũng không dễ.
“Rốt cuộc là người với tiểu tử kia xảy ra chuyện gì?”
Vừa hiện hình thì Tư Mã Yên Nhiên đã hét vào mặt của Vương Phi, nếu không phải là nàng ta thông qua ngọc giản truyền tin thì mặt Vương Phi sẽ dính không ít nước bọt.
Vương Phi vội vàng giải thích:
“Cái này chỉ là mọi người hiểu lầm thôi, ngươi từ từ nghe ta giải thích cái đã.”
Tư Mã Yên Nhiên chiếu lên mấy cái hình ảnh rồi nói:
“Cái này là Vương Nghi gửi cho ta, ngươi trước tiên cho ta biết những hình này có phải thật hay không?”
Vương Phi không khỏi tức giận, bị em gái bán đứng mới tức:
“Những hình ảnh này là thật nhưng thật là có hiểu lầm, ngươi cho ta một chút thời gian để ta có thể giải thích cặn kẽ. Ta đảm bảo khi giải thích xong nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng
Tư Mã Yên Nhiên nhỏ giọng:
“Được rồi ngươi giải thích cho ta nghe đi.”
Vương Phi bắt đầu chậm rãi giải thích về những chuyện đã xảy ra, bắt đầu từ việc gặp được Long Huyết Thần Ngọc. Tiếp đó là vấn đề luyện công nàng đã được Băng Thần giúp đỡ như thế nào, công pháp kia thần kỳ ra sao.
Khi nàng nói rằng đã thành công áp chế hỏa khí trong người thành công thì Tư Mã Yên Nhiên không khỏi giật mình.
Nàng không kìm được thốt lên:
“Thật sao?”
Thấy sư tỷ có vẻ bất ngờ Vương Phi liền khẽ giọng:
“Hình như là một công pháp cấp Viễn Cổ thì phải, cả môn phái chúng ta vẫn chưa quý giá bằng bản công pháp này đâu.”
Vương Phi bắt đầu nói về cách công pháp hoạt động cho Tư Mã Yên Nhiên nghe, thế nhưng cái nàng nhận lại được là cái lắc đầu.
Tư Mã Yên Nhiên chậm rãi nói:
“Chắc chắn không phải Viễn Cổ cấp công pháp, cách đây không lâu khi người của Thượng cấp thế giới xuống đây muốn sư tỷ gia nhập đã hỏi qua về thể chất của ngươi. Tâm pháp của hắn ta đưa cho ngươi niệm qua đã cấp Chấn Thiên rồi cô nương.
Sư tỷ vì che giấu đã nói rằng mình sáng tạo ra để qua mặt, cũng nhờ thế mà nàng được tuyển thẳng vào Thanh Vân Phái với vị trí chấp sự. Còn khi sư tỷ cố hỏi rằng nếu có một công pháp vẹn toàn thì nó phải kinh khủng đến mức nào ngươi đoán câu trả lời đi.”
Vương Phi sốt ruột:
“Sư tỷ đừng có câu giờ, có gì thì cứ việc nói thẳng ra đi.”
Tư Mã Yên Nhiên cẩn thận giăng kết giới lên rồi mới nói:
“Người có được công pháp có thể hoàn toàn áp chế tác dụng phụ, lại còn phát huy được Địa Âm Thần Hỏa hiện tại đã là thần thánh rồi. Đã thế phi thăng lên Siêu cấp vi diện cũng chỉ mất có năm ngàn năm, chứng tỏ công pháp đẳng cấp phải siêu cao.”
Vương Phi bỗng nhiên có chút lo lắng:
“Cao đến mức độ nào?”
Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng nói:
“Ta dùng chút đồ để nịnh nọt, với lại người đại diện cho Thanh Vân Phái lần này cũng có chút gốc gác với Tư Mã gia. Nàng ta nói nhiều hơn một chút và kết quả khiến ta với sư tỷ rất tuyệt vọng, chỉ có mấy cái ẩn thể gia tộc mới may ra có được công pháp như thế.
Nàng ấy còn nói công pháp loại này chỉ truyền trong gia tộc thôi chứ không truyền ra ngoài, nếu kẻ ngoài gia tộc biết thì rất có thể sẽ bị tiêu diệt. Thế nên hiện tại nghe ngươi nói có công pháp phù hợp thì ta vừa vui lại vừa sợ.”
Thông minh như Vương Phi làm sao không hiếu ý của Tư Mã Yên Nhiên, cái Tư Mã Yên Nhiên lo lắng có rất nhiều. Không chỉ là nguồn gốc của công pháp, thân phận của Băng Thần, cái nàng nghi ngờ nhất là mục đích của Băng Thần.
Thứ nhất là hắn vừa ý Vương Phi nên dùng cách này khiến Vương Phi vào tròng, thế nhưng nghe hết chuyện thì thấy dường như không phải. Tất cả mọi chuyện dường như chỉ là trùng hợp, huống chi chủ động ôm hôn Băng Thần là Vương Phi.
Bên cạnh hắn ta cũng có không ít mỹ nhân, tuy so với Vương Phi chỉ ngang cấp nhưng hắn cũng không thể vì Vương Phi mạo hiểm gia quy.Dù sao tiết lộ công pháp gia tộc không bao giờ là một lỗi nhỏ cả, rất có thể hắn sẽ bị phạt nặng.
Thứ hai là hắn ta giúp người làm vui và hi vọng nàng giữ kín chuyện này để cả hai người không xảy ra chuyện gì. Cái này có thể coi hắn là người có tình có nghĩa, dù thời gian bái sư không dài nhưng đã coi Vương Phi là sư phụ thật sự.
Băng Thần còn lâu mới ngờ được các nàng có trí tưởng tượng phong phú như thế, thật sự là nếu không nhiệm vụ ẩn thì hắn cũng không rảnh đến thế đâu. Tất nhiên nếu tiếp xúc thời gian dài và nàng mang lại thiện cảm thì cũng sẽ có công pháp thôi.
Vương Phi lại vô cùng cảm động:
“Sư tỷ không biết đâu, hắn vì giúp ta mà chịu khổ không ít, bây giờ lại vướng vào rắc rối với ta thì con đường sau này sẽ khó có ngày yên lành. Bây giờ còn gặp nguy cơ sẽ bị phạt vì cho ta cái công pháp cấp cao như thế, sư tỷ nói xem ta phải làm gì bây giờ.”
Tư Mã Yên Nhiên cười trêu:
“Tinh ranh quỷ quái như ngươi lại có lúc cần nhờ tới ta nghĩ cách, có điều sư tỷ thật sự không nghĩ ra được cách nào hợp lý cả. Nói thật ra thì trước tiên ngươi không được lộ ra chuyện công pháp của mình do Băng Thần dạy.
Ngươi càng không được để người biết nó có thể áp chế Địa Âm Hỏa, kể cả tiểu Nghi và cha ngươi cũng không có quyền được biết. Luyện công pháp cũng phải luyện trong âm thầm, có điều vẫn phải ủy khuất Băng Thần chịu đựng.”
Vương Phi cười khổ nói:
“Có lẽ cũng chỉ có thể như thế.”
Tư Mã Yên Nhiên trong lòng thở dài, Vương Phi vốn không thích đeo mạng che mặt nên rất thu hút sự chú ý của nam nhân. Người tỏ ý muốn làm làm đạo lữ của nàng cũng không phải còn số nhỏ, nhưng Vương Phi vẫn luôn lấy lý do không hợp để từ chối.
Nhiều lần mọi người khuyên Vương Phi đeo mạng che mặt nhưng nàng cũng từ chối, nàng bảo muốn sinh đứa cháu để báo hiếu cha mẹ. Băng Thần bây giờ sẽ lãnh trọn hậu quả do nàng từ chối biết bao nhiêu người để lại.
Cái khiến mọi chuyện phức tạp hơn nữa là nàng với hắn có quan hệ sư đồ, Vương Phi lại mang tiếng là người chủ động trước. Tư thế lẫn quần áo còn sót lại trên người đều chứng tỏ giả thuyết đó, tất cả mọi người đều kể cả Vương Nghi hay Tề Phiến đều nghĩ thế.
Tư Mã Yên Nhiên khẽ giọng nói:
“Ta nghĩ ngươi nên dẹp kỳ nghỉ của mình đi và quay về môn phái để giúp Băng Thần, hắn ta là một người tốt. Chưa kể những thứ thể hiện ra cũng chứng tỏ hắn rất thông minh, sống có tình có nghĩa, sư muội ngươi có thấy động lòng không?”
Chưa nghe câu trả lời thì đã thấy Vương Phi ngước nhìn ra ngoài, nàng đặt ngọc giản lên bàn bước ra ngoài. Băng Thần đứng ở ngoài cửa mỉm cười nhìn nàng, nhiệm vụ môn phái đã hoàn thành xong tất cả, chỉ cần chờ tin tốt từ Lâm Thiến Thiến.
Băng Thần vui vẻ cười nói:
“Sư phụ đi ăn với ta không, cửa hàng của môn phái mới được ta thêm vào vài món ngon lắm.”
Vương Phi chạy ra ngoài khoác tay của Băng Thần khẽ cười, hai người vui vẻ đi ra ngoài để lại Tư Mã Yên Nhiên đầy vẻ ngạc nhiên.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chân thành cảm ơn.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...