Vương Phi nằm im một hồi thì khẽ giọng hỏi:
“Chúng ta bao lâu nữa mới khôi phục?”
Băng Thần tính toán rồi đáp:
“Theo ta tính toán sơ lược thì cũng khoảng hai canh giờ thì ngài sẽ động đậy được, ta với thể chất Băng hệ liên tục cắn nuốt Địa m Hỏa sẽ cử động được sớm hơn. Thế nhưng cũng chỉ hơn được một chút thôi bởi khi nãy giúp ngài khiến huyết mạch của ta gần như bị phong ấn rồi.”
Vương Phi cả người tê bại nhưng nàng hiểu tình cảnh của hai người không ổn chút nào, nếu không may bị nhìn thấy thì nhảy xuống biển cũng rửa không sạch. Trong đầu nàng vận dụng hết những gì có thể nghĩ tới, bỗng nàng có một ý khá hay.
Tinh thần lực yếu ớt còn sót lại của nàng rung động với tốc độ cực cao, đầu tiên nàng thử đẩy cơ thể mình xem thế nào. Rất may mắn là nàng có thể nhấc người mình lên được một chút, nàng gần như có thể ngồi hẳn trên bụng của Băng Thần rồi.
Băng Thần hai mắt mở to nhìn cảnh xuân bày ra trước mắt, vị sư phụ này của mình nhìn cũng mượt phết. Tuy rằng hai ngọn núi không phải là quá lớn nhưng nhìn thôi đã biết rất vừa tay rồi, còn ở phía dưới là vùng cỏ non rậm rạp thật mê người.
Hắng giọng nói yếu ớt:
“Sư phụ vừa chịu đựng thống khổ tột cùng trong vòng hai canh giờ liên tục, bây giờ còn giữ được một chút tinh thần lực để không bất tỉnh là may rồi. Muốn dùng tinh thần lực để dời người sang chỗ khác thì chỉ có nằm mơ thôi.”
Vương Phi khẽ giọng nói:
“Thế nhưng như thế này thì dễ bị hiểu lầm lắm, nếu bị người phát hiện thì biết phải làm sao.”
Băng Thần liếc qua tấm gương lớn rồi nói:
“Khi nãy tư thế còn đỡ một tý, bây giờ ngài nhìn xem đã trở thành như thế nào rồi.”
Vương Phi nhìn vào trong gương lớn bên bờ tường thì thấy mình một tay đặt lên ngực, tay khác đặt ở cổ. Gương mặt ửng hồng còn cả thân thể trắng muốt đặt hết lên người hắn, quả nhiên so với ban đầu là hai tay đặt hết xuống đất khác hẳn.
Nhìn cảnh tượng này cứ giống như nàng ta đang tán tỉnh hắn vậy, nàng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh bây giờ thì càng xấu hổ hơn. Nhìn vào trong gương thì nàng phải công nhận Băng Thần thật sự rất quyến rũ, cả người đều đẹp đến hoàn mỹ.
Bình thường nhìn hắn có vẻ rất thư sinh nhưng bây giờ cái áo đã bị đốt gần hết rồi, nên lộ ra cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ lại không quá đồ sộ gây mất mỹ cảm. Gương mặt anh tuấn hút hồn, từng cái nhíu mày đều đẹp đến hoàn mỹ, còn có bờ môi hồng hồng nữa chứ.
Nàng nhìn vào không khỏi khẽ liếm môi một cái, đệ tử của nàng so với đệ nhất mỹ nam Ngọc Thanh còn đẹp hơn gấp mấy lần. Bỗng nàng nhìn tới bàn tay của Băng Thần thì lại nghĩ ra một cách khác, ít ra có thể đẩy nàng ra ngoài.
Nàng khẽ giọng hỏi:
“Bây giờ ngươi có thể khiến tay của mình có chút lực hay không, sư phụ nghĩ ra cách để đẩy ta ra rồi.”
Băng Thần gương mặt cau có:
“Huyết mạch lực còn đang không sử dụng được, đào đâu ra nguyên khí, ngài bớt làm trò nếu không thì ba canh giờ cũng đừng hòng đứng dậy.”
Vương Phi nghe đệ tử nói chuyện có vẻ coi thường mình thì nhất quyết làm cho bằng được, dồn hết số tinh thần lực cuối cùng nàng để điều khiển tay của Băng Thần. Chỉ cần dùng lực tương đương của một người bình thường ra một chưởng là đủ hất nàng ra rồi.
“Bẹp”
Nàng dùng gần như toàn bộ số tinh thần lực còn lại thì đầu đột nhiên đau nhói, một chưởng kia không được điều tiết nên tay của Băng Thần cao quá dự tính. Độ cao thì quá mức nhưng lực đạo lại không đủ khiến cho tay của Băng Thần rơi ngay trên người nàng.
Bàn tay đặt ở trên một nơi đầy co giãn, mềm mại, loại cảm giác quen thuộc này khiến cho Băng Thần dù không nhìn cũng biết tay mình đang ở đâu. Nhìn vào trong gương thì quả thật tay hắn đang đặt lên vòng ba cao vút của nàng.
Vương Phi muốn đội quần lên đầu cho bớt nhục:
“Chết mất, nếu có người tới thì chúng ta phải làm sao?”
Băng Thần cười khổ nói:
“Tự ngài gây nghiệt thì đừng trách ai, chỉ khổ cho một người tốt cho ta bỗng nhiên dính vào phong ba. Đúng rồi, hôm qua lúc đi vào ta có nói ngài chuẩn bị để tu luyện cần không có ai làm phiền, ngài có treo bảng miễn tiếp khách không?”
Vương Phi thở dài một, Băng Thần không cần nàng trả lời cũng thông qua tiếng thở dài đoán được kết quả. Còn vài thứ hắn ta muốn hỏi nhưng biết câu trả lời rồi nên thôi, cô nàng này quá mức bê bối lại còn lười biếng nữa.
Hai người im lặng hẳn một canh giờ, lúc này trời đã sáng tỏ hẳn rồi, trạng thái xấu hổ cũng không thay đổi gì cả. Ít nhất Vương Phi đã không còn làm chuyện vớ vẩn nữa, Băng Thần thì nhắm mắt tĩnh lặng chờ khôi phục.
Bỗng nhiên hắn ta mở mắt ra giọng vui vẻ:
“Huyết mạch của ta khởi động lại sớm hơn dự kiến, thân thể cũng có thể cử động đơn giản được rồi.”
Nói xong bàn tay hắn ta liền siết lại một cái nhưng rất nhanh liên vô lực trở lại, hóa ra tình huống vẫn không tốt như hắn ta nghĩ.
“Ưm”
Vương Phi xấu hổ:
“Ngươi làm cái gì thế?”
Băng Thần cười nói:
“Tai nạn thôi, theo tính toán của ta thì thời gian ta khôi phục sẽ không tới nửa canh giờ nữa, trước lúc đó chỉ cần không có ai tới thì không sao. Lần sau chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt, dù sao ta còn phải hỗ trợ sư phụ cho tới khi ngài đi vào tầng hai.”
Vì giúp nàng Băng Thần mới rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này, đã thế trước đó nàng biết hắn cũng phải chịu không ít thống khổ. Cảm giác được giúp đỡ, chở che cũng rất tốt, làm nữ nhân đâu nhất thiết lúc nào cũng phải mạnh mẽ đâu.
Băng Thần đột nhiên mở mắt ra nói:
“Có người tới trước cửa rồi.”
“Kẹt…..lộp…..cộp”
Không phải một người mà là một đám người kéo vào, âm thanh của một cô gái vang lên:
“Đệ tử Vân phái đang làm nhiệm vụ tại Lục Long Tinh đến bái kiến Vương trưởng lão.”
Tiếp đó là âm thanh của Tề Phiến:
“Ta dẫn đệ tử của Thủy Vũ Phái có mặt ở Lục Long Tinh xin bái kiến Vương trưởng lão.”
Thực ra cũng toàn là người quen lên họ mới tự nhiên như thế này, có điều đi vào đập vào mắt họ lại là cảnh tượng trong mơ họ cũng không nghĩ tới. Sau đó không nói một lời, tất cả mọi người đều chạy hết ra ngoài như bị ma đuổi.
“Rầm”
Tiếng của Tề Phiến vang lên:
“Xin lỗi Vương tỷ, chúng ta không thấy gì cả.”
Băng Thần trợn mắt quát:
“Vừa nãy ta nhắc trước rồi sao ngài không lên tiếng để ngăn họ vào.”
Vương Phi rất muốn khóc:
“Ngươi nói thì họ đã đẩy cửa vào rồi, ta hoảng quá nên chưa kịp ứng đối, với lại toàn mấy cái người quen nên có ngăn họ vẫn vào thôi. Chỉ là ta không biết sao lần này lại có nhiều người tới như thế, bây giờ phải làm sao để ngăn tin đồn nhảm truyền ra.”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Ngài truyền Địa m Hỏa cho ta, như thế thì rất nhanh thôi ngài có thể cử động lại được, ta thì bất động lâu hơn một chút cũng không sao.”
Vương Phi gắt giọng:
“Truyền làm sao?”
Băng Thần khẽ giọng:
“Miệng chứ chỗ nào nữa, chẳng lẽ ngài còn nghĩ ra phương pháp hay hơn sao?”
Nàng nghe thế liền do dự nhưng nghĩ đến việc ngăn cản đám người kia liền liều, dùng hết sức nhấc đầu lên sau đó ấn môi lên môi của Băng Thần. Vốn muốn gặm thử một cái bây giờ có lý do chính đáng để tự thuyết phục bản thân rồi.
Địa m Hỏa nóng như lửa thiêu dần dần truyền qua người Băng Thần, nhưng nàng truyền hết rồi vẫn không có dấu hiệu buông tha hắn. Băng Thần hiểu được do cái mùi thơm trên người đang tác quái, đến lúc đầu lưỡi của nàng quấn tới thì hắn liền xác định.
Muốn giãy giụa nhưng Địa m Hỏa truyền qua người khiến hắn ta vô cùng bất lực, bây giờ sợ nói chuyện còn không được huống gì phản kháng.
“Kẹt”
Mấy người kia quay lại thấy được cảnh này thì ngay lập tức đặt xuống quà mang theo lúc đầu bỏ đi ngay lập tức. Ban đầu tưởng là hiểu lầm nên muốn quay lại xác nhận, nào ngờ Vương Phi lại táo bạo như thế khiến mọi niềm tin sót lại đều vỡ tan.
Băng Thần lần này dám chắc với Lâm Thiến Thiến là chuyện này hoàn toàn bất ngờ, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...