Ba ngày sau
Vào ngay giữa trưa thì hai người đang hộ pháp cho Lâm Thiến Thiến đều đồng loạt mở mắt, bọn họ đứng dậy lui ra đằng xa. Cả hai đều cực kỳ mẫn cảm với nguyên lực chuẩn bị bùng phát, cảm giác Lâm Thiến Thiến sắp đột phá không thể bị làm phiền.
Bọn họ ở xung quanh thì dễ gây ra động tĩnh, nếu không may hai người bọn họ hại cho Lâm Thiến Thiến có vấn đề thì không tốt. Dù sao thân phận của nàng ta thực ra mẫn cảm hơn cả Tề Phiến, thiên tài mạnh nhất được cả thập phái công nhận.
Băng Thần cảm nhận được rung động liền đi tới, bây giờ thì hắn chỉ cần tìm thêm hai người nữa là được rồi, tiếc nuối kiếp trước hoàn thành. Đứng ở xung quanh mọi người đều cảm thấy rờn rợn, thân thể giống như đang tan rã ra vậy.
Cảm giác được chuyện này Băng Thần hô to:
“Mọi người nhanh tránh ra xa ít nhất một dặm.”
Nghe được Băng Thần nói chuyện thì người ở đây lập tức đi ra xa, bọn họ cảm giác vẫn lên nghe người có vẻ hiểu tình hình.
“Bùm”
Xung quanh Lâm Thiến Thiến đúng trong phạm vi một dặm thì mọi thứ đều hóa thành tro bụi, điều này báo hiệu nàng đã thành công kích hoạt Pháp Nguyên Công. Loại công pháp này giúp nàng có thể tự do trao đổi nguyên khí thành ma pháp.
Thứ công pháp này Băng Thần cũng không rờ tới, có điều sự thần kỳ của nó là không phải bàn cãi. Tuy rằng bổ trợ cho sức chiến đấu lại không cao bao nhiêu, đổi lại nó lại phù hợp với một người luôn muốn nâng cao chính nghĩa như Lâm Thiến Thiến.
Lâm Thiến Thiến mở mắt ra nhìn thẳng vào Băng Thần tràn đầy nghi hoặc, nàng đang không biết những ký ức trong đầu mình có phải thật hay không. Nắm tay khẽ siết chặt xung quanh lập tức biến ảo thêm một lần nữa, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng.
Từng hạt bụi bắt đầu ghép lại với nhau bằng tốc độ cực nhanh, qua vài hơi thở thì một dặm xung quanh vốn tan nát lại hồi phục như ban đầu. Điều này khiến bất cứ ai có mặt ở đây đều phải giật mình, cảm giác như nàng là sáng thế thần có thể kiến tạo mọi thứ vậy.
“Kịch”
Chân nàng chạm tới mặt đất, sau đó nàng chậm rãi đi về phía Băng Thần, hắn ta mỉm cười nhìn nàng giống như ngày xưa. Mỗi lần nàng du ngoạn trở về đều thấy Băng Thần đứng chờ mình, hôm nay cũng thế nhưng hai người đã là hai thân phận khác nhau.
“Oa…”
Rốt cục nàng cũng không kìm nổi những giọt nước mặt của mình, nàng vẫn nhớ kỹ ngày hắn ta chết ngay trước mặt nàng. Ôm chặt lấy hắn nàng sợ buông tay thì tất cả sẽ thành ảo mộng, nàng sẽ tỉnh giấc và mãi mãi không gặp lại được hắn.
Tiếc khóc của nàng khiến cho mọi người cảm thấy buồn lây, Tề Phiến xoa mắt mình thì thấy không biết tại sao nước mặt lại rơi. Cứng rắn như Vương Phi và Vương Nghi cũng cảm thấy đau lòng, tim các nàng thắt lại.
Băng Thần tay nhẹ nhàng xoa tấm lưng mỏng manh của Lâm Thiến Thiến hạ giọng:
“Không có chuyện gì nữa rồi, đừng khóc nữa.”
Người ngoài đều cảm nhận được tu vi của Lâm Thiến Thiến đã tăng tới Siêu Phàm nhị trọng, ba ngày tăng hai cái tiểu cảnh. Quan trọng nhất là không cần vượt thiên kiếp cũng có thể đi lên Siêu Phàm, thật sự quá là thần kỳ.
Đã thế vừa nãy nàng ta sử dụng ma pháp cũng khiến cho mọi người không thể ngậm mồm lại được. Ánh mắt của mấy người nữ nhân nhìn về Băng Thần vô cùng nóng bỏng, bọn họ biết được nhờ đâu Lâm Thiến Thiến có được sự thăng tiến này.
Vương Lăng là người bình tâm lại nhanh nhất:
“Tất cả mọi người nhất định không được tiết lộ chuyện đã xảy ra, nếu không thì đừng có trách ta vô tình. Ai có việc gì đang làm dở thì mau đi làm đi, đừng có đứng đây hóng hớt nữa, không hoàn thành công việc phạt gấp ba theo gia pháp.”
Nghe gia chủ sẽ phạt nặng thì mọi người nhanh chóng tản hết, cuối cùng chỉ còn lại vài người đứng ở trên sân thôi. Rất lâu sau nàng ấy cuối cùng cũng ngưng khóc, Băng Thần thì chỉ biết cười thôi chứ không biết làm sao giải thích.
Băng Thần ghé sát tai nàng nhẹ giọng:
“Nàng buông ta ra đi nếu không sẽ khó giải thích đấy.”
Vương Phi lên tiếng:
“Băng Thần chăm sóc cho tiểu Thiến, sư phụ có việc phải đi trước, nhớ kỹ phải hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể để đi vào Tứ Thiên Bí Cảnh.”
Băng Thần gật đầu khẽ giọng đáp:
“Ta biết rồi thưa sư phụ, ngài bận việc thì cứ đi trước đi.”
Vương Phi coi như không thấy rồi rời đi, nàng cũng không rảnh rỗi đến mức ở đây để tán dóc. Tuy nàng đã xin nghỉ một thời gian dài nhưng cũng đã đáp ứng chưởng môn là lượng đan dược vẫn phải bằng ba thành trước đó.
Vân Vũ Phái không thiếu người luyện đan, thế nhưng đạt đến trình độ cao như Vương Phi thì chẳng có ai. Hạch tâm trưởng lão, phó chưởng môn, chương môn đều sử dụng đan dược do Vương Phi luyện chế riêng.
Đó là một số lượng không nhỏ nội môn trưởng lão cũng cần một số loại đan dược đặc biệt chỉ có Vương Phi đủ trình độ luyện ra. Thế nên khi nàng nghỉ thì ít ra đan dược của trưởng lão hạch tâm đến chưởng môn nàng vẫn phải cung cấp đủ.
Vương Nghi lại gần thăm dò:
“Lâm tỷ ngươi ổn cả chứ?”
Lâm Thiến Thiến cười nói:
“Yên tâm đi ta không sao đâu, chỉ là tăng cấp hơi đột ngột khiến cho mọi người có chút kinh sợ rồi. Mọi người bận rộn nên không cần để ý ta đâu, nghỉ ngơi hai ngày để ổn định tu vi thì ta sẽ cùng mọi người tiếp tục làm nhiệm vụ.”
Mấy người này trong lòng có rất nhiều điều nghi ngờ, có điều họ không biết phải nói từ đâu cả, với lại họ không có cái quyền đó. Vương Phi là người rõ ràng nhất nên nàng mới rời đi trước, đồng thời dặn dò Băng Thần chăm sóc Lâm Thiến Thiến.
Làm một người sư phụ nên nàng bắt buộc phải nhắc hắn chuyện nhiệm vụ, lần này Băng Thần đã làm nàng quá bất ngờ. Vốn nàng nghĩ làm số nhiệm vụ này cũng phải mất vài năm là ít, dù sao cả hai người Băng Thần đều mới xuất đạo chưa lâu.
Nào ngờ mới một tuần thì rắc rối của Vương gia đã được giải quyết xong, một lần duy nhất đẩy thông một nửa số nhiệm vụ. Nếu nửa sau Băng Thần có thể duy trì được phong độ thì rất nhanh hắn ta có thể đi vào Tứ Thiên Bí Cảnh.
Đệ tử của nàng vượt trội hơn người thì nàng cũng tự hào lắm chứ, huống chi biết đâu hắn vui lại tìm cách giúp nàng xử lý thể chất. Nếu không ít nhất tìm thêm cách nào đơn giản hơn để nàng có con, chứ hai cách trước đó hẳn chỉ thật sự quá khó.
Không nói đến Hàn Băng Thần Điểu thì nàng đã tìm được tung tích rồi, vấn đề ở đây là nó có tu vi Viễn Cổ Cửu Trọng Thiên. Đã thế còn tiến cấp từ cách đây 90 vạn năm, con cháu của nó tu vi ngang chưởng môn Lâm Thiên Linh dùng tay chân đều đếm không hết.
Trừ khi Thập Vũ Môn đồng lòng lại đánh một trận chiến thì sẽ có chút khả năng lấy được yêu đan. Chuyện đó đương nhiên không có khả năng rồi, huống chi giải quyết hết đám đó thì vẫn chưa xử lý được nó.
Thập Vũ Môn qua hết các ải thì cũng không có hy vọng bởi Lâm Thiên Linh mạnh nhất Thập Vũ Môn vẫn chỉ là Viễn Cổ Ngũ Trọng. Ít nhất trong vòng một vạn năm thì Lâm Thiên Linh chưa thể đối đầu trực diện với Hàn Băng Thần Điểu.
Nói thẳng ra thì chuyện này là không thể, nàng cũng không thể để sư tỷ của mình vì lợi ích cá nhân mà gặp nguy hiểm tính mạng. Nếu không nhờ Lâm Thiên Linh thì nàng cũng không có ngày hôm nay, với lại hai người cũng không còn giống như xưa được.
Tìm nam nhân có huyết mạch Băng hệ cấp độ Viễn Cổ trở lên thì nàng biết mấy người, nhưng họ đều là lão tiền bối. Cứ như thế này thì chuyện sinh con báo hiếu cho cha mẹ sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Hai hôm sau
“Cộc...cộc...cộc”
Băng Thần đẩy cửa ra đi vào, lúc này Vương Phi đang luyện Tử Vi Đan, loại đan dược hỗ trợ tu luyện dành cho Viễn Cổ Ngũ Trọng trở lên phục dụng. Với trình độ hiện tại của nàng thì luyện vẫn chưa thể nói là quá tốt, cả người mồ hôi ướt đẫm.
Quan sát lò luyên đan thì Băng Thần liên biết truyện gì đang xảy ra, cô nàng này lại nhân đôi sản lượng Tử Vi Đan. Có điều trình độ khống chế không được, một chút nữa thôi chắc chắn sẽ nổ lô, khi đó cả Vương gia sẽ bay mất.
Băng Thần tu vi yếu như thế này thì chắc chắn sẽ không toàn mạng, trong đầu hắn bỗng nảy ra suy nghĩ táo bạo. Thế nhưng cái đầu nóng của hắn nhanh chóng nguội đi, phá luật của hệ thống thì không cần đến đan lô nổ thì hắn cũng không dễ chịu.
Vướng Phi nhìn về phía Băng Thần đầy lo lắng, đan lô nếu nổ nàng chắc sẽ không sao nhưng Băng Thần sẽ nguy hiểm.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn [email protected] đã tặng đậu cho tác. Chân thành cảm ơn.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...