Vũ Tình cố gắng để bản thân bình tĩnh:
“Rốt cục là trong quá khứ đã có chuyện gì khiến cho hai người không thể ở bên nhau?”
Vân Nam thở dài:
“Cái ân oán này có liên quan đến Thuận Vũ Môn và Vân Vũ Phái, đây cũng là hai môn phái trước kia của ta và mẫu thân ngươi.Chuyện kia qua được ba vạn năm rồi thì ta với mẫu thân ngươi mới được ở cạnh nhau rồi có ngươi.
Thế nhưng chuyện chúng ta lén lút qua lại cuối cùng bị một người thân với Thuận Vũ Môn phát hiện. Để che mắt người ngoài cũng như giải quyết vấn đề với Thuận Vũ Môn thì ta đành để mẫu thân ngươi giả vờ gả cho Lục gia chủ.”
Cắn thật chặt môi hồng Vũ Tình khóe mắt ướt át:
“Thế có nghĩa cha mẹ không bao giờ được gặp lại nhau nữa sao?”
Vân Nam cười khổ:
“Ta muốn gặp nàng ấy lắm chứ, nhưng như vậy họ có thể sẽ nghi ngờ ngươi là cốt nhục của ta. Nếu để lộ ra ngoài thì cố gắng bao lâu nay của ta với mẫu thân ngươi sẽ tan thành mây khói, ta có lỗi với con nhưng xin con thông cảm cho hai người chúng ta ta.”
Vũ Tình cả người run rẩy:
“Thật sự không có cách nào để có thể giúp được cha mẹ hay sao?”
Nghĩ tới cuộc trò chuyện khi nãy với Cao Tù thì hắn khẽ giọng:
“Có người sẽ giúp được ta với mẹ ngươi, thế nhưng phải làm thế nào để hắn chịu giúp thì ta chưa biết.”
Vũ Tình thấy có hi vọng liền sốt sắng:
“Người nào lại có khả năng đó?”
Vân Nam nhíu mày:
“Người kia chính là người khiến cả Hoán Ảnh Môn rối loạn ngày hôm nay, rồi còn cả nhiều ngày sau đó nữa. Cha không nói chắc ngươi cũng đoán được kẻ kia chính là Băng Thần, bang chủ của Thiên Long Bang.
Kẻ này có mối liên hệ với Thượng Nhân, chỉ cần hắn ta chịu ra tay thì ta tin chắc sẽ có biện pháp để giải quyết. Cha với mẹ ngươi chỉ cần ngươi hạnh phúc là đủ mãn nguyện rồi, nhưng có cơ hội để ở bên nhau thì thật sự ta không ngại thử xem.”
Vũ Tình suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngài chắc tính quay về để thuyết phục môn phái, chuyện tiếp xúc người kia cứ để ta, làm con ta không thể chứng kiến cảnh phụ mẫu chia lìa được.Nếu có người hỏi thì ngài cứ nói đã giao nhiệm vụ cho ta là được, chuyện khác để ta tùy cơ ứng biến. “
Vân Nam cảm thấy bản thân cũng có nhiều vướng víu nên thôi:
“Được rồi, dù sao ngay lúc này ta vẫn chưa làm gì được, nhưng phải cẩn thận bởi những kẻ như hắn chắc chắn sẽ là hạng mưu kế đa đoan. Dù sao một đám Hạch Tâm đệ tử cũng bị hắn ta chơi đùa đến táng gia bại sản.”
Cha con hai người tách ra thì Hoán Thiên Hành cũng đi ra khỏi hoàng cung, theo lý thì tới tu vi tầm này sẽ không đau đầu nữa. Thế nhưng hiện tại hắn ta lại cảm giác có chút nhức đầu, Băng Thần với Thiên Long Băng quả thật không phải vấn đề nhỏ.
Nếu Băng Thần đã từng phụ tá một cái cát cứ thể lực san bằng một đống cái đế quốc thì khả năng tương tự cũng có thể xảy ra. Bây giờ thì hắn cảm thấy nhanh về môn phái xem Vân Nam hỏi được cái gì, nếu nhất thiết thì thực sự phải sửa lại quyết định.
Trong thư phòng Trần thượng thư cười nói:
“Ta không nghĩ tới Kinh Triệu Doãn lại chọn Băng Thần công tử làm người đưa tin tới Hoán Ảnh Môn.”
Sở Liễu cười to:
“Càng không nghĩ tới Băng Thần hội trưởng lại dùng thực lực của mình đánh cho đám Hạch Tâm mắt cao hơn đầu đó một trận. Lần này cũng coi như đã trả thù giúp trẫm, thật sự quá là sảng khoái đi, hôm nay trẫm quyết định mở tiệc chiêu đãi quần thần.”
Trần thượng thư cũng vui vẻ hết sức:
“Cái này để thần đi chuẩn bị, có điều chúng ta có mời Băng Thần công tử tới hay không?”
Sở Liễu cười nói:
“Sao lại không, nhớ là tự thân ngươi đi mời, thái độ cũng cung kính vào cho ta.”
Trần thượng thư đương nhiên hiểu, dù nữ đế không dặn dò thì hắn ta đương nhiên cũng cung kính mời Băng Thần đến đây. Tương lai của đế quốc đang dựa vào Băng Thần, hắn dám vô lễ để Băng Thần ghi hận thì vị nữ đế kia chắc chắn sẽ không buông tha hắn.
Băng Thần mấy ngày hôm nay đi làm đủ thứ nhiệm vụ cho triều đình, quả thật không thiếu nhiệm vụ cấp cao cho hắn ta làm. Hứa Khải thì cũng qua ải của Băng Thần, thông tin của Thánh Nhân Môn và Hoán Ảnh Môn bị hắn thu thập khá đầy đủ.
Trước tiên là Hoán Ảnh Môn từ cao tầng đến tầng thấp hơn đều bị hắn thống kê đầy đủ, xuất thân của các thành viên quan trọng đều có. Thậm chí những chuyện thâm cung bí sử ít người biết cũng bị hắn ta moi ra hết, Băng Thần cảm thấy mình chưa chắc đã làm được.
Chỉ có hai năm đặt chân trong Hắc Bạch Tinh nhưng không nghĩ Hứa Khải lại cắm rễ sâu như thế. Ngồi bên trong trụ sở Băng Thần bình thản nghe Hứa Khải và thành viên ở Hạ vị vi diện báo cáo lên, bộ dáng thản nhiên của hắn làm thuộc hạ yên tâm rất nhiều.
Tiếu Hoan Hỷ nghiêm túc hỏi:
“Một thời gian nữa thì toàn bộ thành viên cao cấp của Thiên Long Bang sẽ phi thăng hết, ngươi định làm thế nào để quản Hạ vị vi diện.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, bảo với Hạ Y tìm vài kẻ có tài quản lý để đào tạo là được, còn chuyện làm sao để chúng trung thành thì các người tự xử lý. Nếu cần thiết thì để Hoàng Đế nắm lấy yếu điểm đệ họ ngoan ngoãn quản công hội.”
Tiếu Hoan Hỷ gật đầu rồi tiếp tục hỏi:
“Công hội phía trên Hắc Bạch Tinh ngươi sắp xếp thế nào rồi?”
Băng Thần thở ra một hơi rồi nói:
“Một trong hai cái đế quốc ở trong Thiên Đạo đã bị ta nắm gọn trong tay, toàn bộ thành viên của Thiên Long Bang có phi thăng lên thì tài nguyên vẫn dư thừa. Còn nếu may mắn thì có thể một môn phái lớn cũng sẽ quy thuận, đại chiến coi như nắm chắc.”
Tiếu Hoan Hỷ có vẻ hài lòng:
“Ngươi nhanh cung cấp thông tin cụ thể của Hắc Bạch Tinh để tỷ muội chúng ta phân tích.”
Băng Thần ó chút ngạc nhiên:
“Các ngươi từ bao giờ đã có thể tiến hành phân tích ghê thế?”
Tiếu Hoan Hỷ thoải mái:
“Trước thì có lẽ không được thật, bây giờ có thêm những tỷ muội có kinh nghiệm từ Tân Sinh đi qua thì dư sức. Bọn họ kinh nghiệm thật sự quá khủng bố, riêng Bạch Mẫu Đơn đã đủ sức gánh vác nửa cái công hội rồi.
Hồng Phất Nữ, Hồng Nhị, Lý Tầm Yên, Lý Sư Sư, Lý Liễu Liễu, Nguyệt Nga, Nguyệt Lung Linh, Nguyệt Thuần Thuần, Lam Ngọc, Trình Tú, Dịch Thiên Ca, Dịch Thiên Hậu, Thư Vũ Thần, Cố Mạn, Cố Khuynh Thành là những người mới nhất đi qua.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Có Nguyệt Nga và Hồng Phất Nữ thì vấn đề tạo ra thế hệ kế thừa đáng nhẽ không cần hỏi ta, các nàng đều là nhân tài cả đấy. Trước kia bên Tân Sinh các nàng cũng quản hết chứ ta có biết gì đâu.
Từ mai có vấn đề thì họp nội bộ trước, nếu không giải quyết thì mới tìm ta, nếu chị Hồng Thiên Nữ và Hồng Hạ xuất hiện thì ngươi có thể nghỉ ngơi. Ba mẹ con các nàng cùng mấy người kia có lẽ dư sức gánh cả cái công hội này.”
Tiếu Hoan Hỷ bĩu môi, tuy nghe nghỉ ngơi có vẻ rất hấp dẫn nhưng thế sẽ mất đi địa vị trong nhà, chính nàng cũng chả hiểu từ bao giờ nàng lại cần cái này. Có lẽ do Tô Anh quá mức tích cực khiến nàng cũng phải nhanh chân theo đuổi.
Huống chi nàng được mọi người nể phục gọi một tiếng Tiếu tỷ tỷ nên đâm ra muốn giữ địa vị này thật chắc trong tay. Nàng với Tô Anh đều là người hiếu thắng nên tranh đua không ngừng, chính nhờ thế cũng tạo động lực cho người khác.
Bỗng từ ngoài một thiếu niên chạy vào quỳ xuống:
“Thưa hội trưởng có một cô nương tìm ngài, cô ấy nói cứ nói Băng Thiên Hậu tìm thì ngài sẽ tự đi ra tiếp nàng ấy.”
Tiếu Hoan Hỷ hơi bất ngờ, còn Hứa Khải thì buồn cười bởi mấy ngày nay số cô nương muốn tìm Băng Thần rất đông. Người này lại còn muốn chỉ nói tên thì Băng Thần sẽ đi ra tìm, cái này thì còn khó hơn cả lên trời.
Thế nhưng Băng Thần lại nhanh chân vọt ra bên ngoài, vẻ mặt vô cùng háo hức.
Ngoài cửa công hội một bóng hình xinh đẹp đã chờ ở đó từ bao giờ, Băng Thần lao ra ôm lấy nàng vẻ mặt mãn nguyện vô cùng. Kể cả Tống Ảnh Liên và Phong Vũ Ngọc cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ, thế nhưng riêng với Tống Ảnh Liên thì nàng ổn định rất nhanh.
Nhan sắc cô gái này không thua gì Phong Vũ Ngọc, thậm chí nếu tính về khí chất thì hai người chẳng thua nhau mấy. Phong Vũ Ngọc dù xinh đẹp khó có thể tưởng tượng thế nhưng lại có vẻ lạnh nhạt khiến nàng kém hấp dẫn hơn nhiều.
(Chương tăng thêm cám ơn bạn ๖ۣۜHảo ๖ۣۜVô ๖ۣۜTà đã tặng đậu cho tác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...