Nàng sau khi hôn liền thở dốc miệng không ngừng hấp vào không khí, quá mức dễ thương luôn. Băng Thần tiểu đệ bắt đầu không yên phận, nó sống dậy chĩa thẳng vào cấm địa của Băng Thiên Hậu.
Dù cho không bao giờ ăn thịt heo thì không có nghĩa không thấy qua heo chạy, Băng Thiên Hậu từng này tuổi rồi đương nhiên phải biết thứ kia là gì.
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn ánh mắt xấu hổ, lo lắng nói:
“Chuyện kia không được, ngươi bình tĩnh lại có được không.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, ngươi là người của Thần Nữ Đảo, ta không biết rõ nhưng thường mấy giáo phái cần giữ trinh tiết. Với lại hai chúng ta vẫn chưa có bất cứ quan hệ thực tế nào cả hai bên công nhận, vì sự ích kỷ của mình khiến ngươi bị tổn thương ta sẽ không làm.”
Băng Thiên Hậu khẽ giọng:
“Cám ơn ngươi.”
Băng Thần vẫn bình tĩnh nói:
“Phản ứng sinh lý của nam nhân khi thấy một nữ nhân xinh đẹp thôi, ngươi nếu thấy xấu hổ thì quay lưng về phía ta là được. Còn đây là rượu của ngươi, uống vào một ngụm thì người sẽ nóng lên.
Dược lực của những dược liệu ta ủ rượu cũng sẽ bảo vệ sức khỏe ngươi. Còn chưa tu luyện nên sức khỏe của người rất yếu, đúng rồi cả ngày nay ngươi còn chưa ăn gì, ta sơ xuất quá.”
Hắn ta nhìn nàng cầm chai rượu mắt sáng lung linh liền nhanh chóng cầm lấy, vật báu trong tay bị giành mất nàng giật mình. Khuôn mặt trầm xuống bĩu môi, nhưng nàng quả thật đói bụng thật.
Hắn ta khẽ giọng nói:
“Ngươi ăn một bát cơm cho chắc bụng, sau đó ta cho ngươi uống hết chai rượu cũng được, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”
Nàng nhìn chai rượu ngay sau lưng Băng Thần nuốt nước miếng một cái, đồ ăn của hắn làm nàng cũng có thử qua. Làm người xấu hổ là nàng vừa nuốt một ngụm xuống xong liền nuốt thêm một ngụm, đột nhiên cổ họng có cảm giác nghẹn lại.
Nàng gục xuống liền khiến Băng Thần cảm giác lo lắng, hắn ta khẽ giọng hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Nghe hắn hỏi nàng lắc đầu chờ mình bình thường trở lại, bây giờ nàng mới để ý tới nước bọt của Băng Thần cũng ngọt ngào. Nàng chưa từng hôn ai nên không biết nam nhân khác có như thế không, có thể đây là đặc hữu của Băng Thần.
Thực ra nàng nghĩ cũng không sai, hồ ly sinh ra vốn để mê hoặc chúng sinh, Băng Thần có thể coi như Đế Hồ thì càng mạnh trong khoản này.Diện mạo đẹp đẽ không cần bàn tới bởi nhắc tới quá nhiều, trên người hắn mùi thơm cũng những thứ lặt vặt khác mới đáng nói.
Tuy mỗi thứ một ít nhưng cũng đủ để khiến nữ nhân chạm vào hắn liền không có chỗ chê, thứ duy nhất có thể làm yếu điểm của hắn là tính cách.
Băng Thiên Hậu nhìn tô mì nóng tràn ra mùi thơm trước mắt mặt liền liếc mắt nhìn hắn khẽ giọng:
“Ngửi mùi thôi đã thấy ngon rồi, không hiểu một nam nhân như ngươi lại học trù nghệ làm gì, đã thế còn giỏi thế này. Nữ nhân như ta cũng cảm thấy xấu hổ không bằng, chúc công tử ngon miệng.”
Bây giờ Băng Thần đột nhiên để ý đến chuyện cô nàng này mọi thứ đều quá cứng ngắc, đặc biệt trong cách ứng xử. Mọi lời nói của nàng đều có vẻ dễ nghe, nói chuyện thì dù ẩn ý nhưng cũng đánh trực diện vào vấn đề.
Ngoại trừ khi gần gũi thì thì nàng ta đều không lộ ra một điểm phong mang, không qua ngại ngùng cũng không quá trực tiếp.Bất cứ lời nói hành động nào đều mang tính thăm dò ý tứ của đối phương, loại người như nàng rất giống thượng vị giả.
Nếu không phải nàng ta chẳng có chút tu vi gì thì Băng Thần đã sớm nghi ngờ rồi. Chính xác là loại đứng đầu thượng vị giả mới giống như nàng xử lý tình huống.
Căn bản có thể lấy lúc Băng Thần chăm sóc Bạch Mẫu Đơn đi ra trễ làm ví dụ. Nàng biểu hiện rất bình thường dù hắn biết nàng đợi khá lâu, thế nhưng lời nói đạm mạc khiến cho lòng người phải suy nghĩ.
Chưa trải nhiều sự đời như Bạch Phong Cầm tự cảm thấy mình có lỗi, trong khi thực sự thì Băng Thiên Hậu không trách gì nàng cả.
Nếu dùng một câu để miêu tả thì có thể nói nàng ta thể hiện như thế này “ ta không trách ngươi nhưng chuyện này ta để trong lòng “. Làm thượng vị giả chính là như thế, không phải khi nào cũng chỉ chăm chăm trách phạt, phải biết thi ơn lẫn răn đe.
Trong lúc hai người ăn tối thì Bạch Phong Cầm ở trong Vô Hạn Giới Chỉ cũng ăn uống no say, khi nàng còn đang cắm đầu ăn thì Bạch Mẫu Đơn đi ra.
Bạch Mẫu Đơn có kinh nghiệm người nên chủ động chào hỏi trước:
“Ta tên Bạch Mẫu Đơn, ngươi là ai? Có liên hệ gì với Băng Thần? “
Không có Băng Thần thì không thể đi vào đây, huống chi còn được hắn chỉ cho chỗ tích trữ đồ ăn thì càng phải quen thuộc.
Bạch Phong Cầm nuốt xuống đồ ăn đang nhai sau đó vui vẻ nói:
“Chào tỷ tỷ ta tên Bạch Phong Cầm, ta là tọa kỵ của Băng Thần chủ nhân.”
Bạch Mẫu Đơn khó hiểu:
“Sao ngươi lại vào đây lúc này, còn hắn ta đâu? “
Bạch Phong Cầm chép miệng:
“Bên ngoài đang có bão tuyết rất lớn, chủ nhân lại bị kẹt nhiệm vụ nên không vào được, nếu vào để lại vị tỷ tỷ kia một mình không tốt. Nếu mang vị tỷ tỷ kia vào thì sẽ phải làm nhiệm vụ lại từ đầu, ta cũng rất lo lắng cho hai người bọn họ.”
Nàng ta nói lo lắng nhưng miệng ăn không ngừng nghỉ khiến người khác khó có thể tin được, có điều nàng vẫn chỉ là đứa bé mười tuổi. Bạch Mẫu Đơn thì lo lắng, nàng cảm thấy tự trách khi trước đây mắng mỏ Băng Thần.
Hắn vì nàng chọn đi sang Cấm giới, vốn đã đăng lâm Thần giới lại phải bỏ hết tu vi, lại tiếp tục vì Tân Sinh vũ trụ đánh cược một phen. Còn nàng bây giờ chỉ ngồi đây không làm gì được, nghĩ tới thôi nàng lại không khỏi thở dài một phen.
Trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ:
“Không biết Băng Thần có cách nào để cho mình đi vào trong Thiên Đạo không nhỉ? Nếu có thì mình có thể trợ giúp rồi, Bạch Mẫu Đơn ra không muốn làm cái vướng víu.”
Thực ra không phải Băng Thần không có cái ý nghĩ này, chẳng qua trường hợp của Bạch Mẫu Đơn có khác với mấy người khác một ít. Hắc Dạ có người dẫn tiếp là Hạ Y, thế nhưng Bạch Mẫu Đơn được hắn tìm thấy thì quá trễ.
Ba cái Thượng Nhân hắn ta quen biết là Hạ Y, Tần Huyền Trân và Nhậm Thần Nữ đều dùng hết lượt dẫn tiếp rồi. Bây giờ chỉ có thể chờ xong chuỗi nhiệm vụ này đi đánh quái để đổi lấy Bùa Giảm Tuổi, rồi còn phải đủ để nàng đi vào số năm quy định.
Đây có thể nói là một con số trên trời, dù sao cũng không phải 100 quái đơn giản như trước, đây là 900 quái mới được một năm.
Đi vào khu vực quái vật cùi bắp có thể nhanh chóng xử lý thế nhưng hắn nào có nhiều thời gian rảnh như thế, đi vào trong Vô Hạn Giới Chỉ nghỉ ngơi còn phải làm chậm 100 lần là đủ hiểu rồi.
Quay lại phía bên ngoài, bữa ăn sớm xong, tự nhủ không uống rượu nhưng Băng Thiên Hậu cuối cùng cũng uống gần hai chai. Chẳng là khi nãy Băng Thần muốn uống chung thì nàng không cho, hắn tự lấy ra một bình uống không hết nàng liền uống dùm.
Nàng lần này say nhưng lại không hoàn toàn bất tỉnh như mọi lần, dường như Tô Anh lúc kia có giúp nàng cải thiện thể chất. Thế nhưng men say trong người nên có nhiều thứ nàng vẫn không ức chế được bản thân mình.
Mạnh mẽ Băng Thiên Hậu xuất hiện, nàng đối vối đang ôm mình Băng Thần hỏi:
“Băng Thần công tử ta thực sự rất muốn biết ngươi tại sao tiếp cận ta. Ban đầu ta cho mình xinh đẹp, về sau ta gặp nữ nhân của ngươi thì ta dần hiểu chỉ có lý do đó thì không đủ. Hai chúng ta thật sự cần phải tin tưởng nhau, như thế này thì không được.”
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Ta có thể nói ra, thế nhưng đồng dạng câu hỏi ngươi có thể trả lời cho ta sao? “
Băng Thiên Hậu khẽ giọng nói:
“Có thể, ta tiếp cận ngươi vì muốn ngươi trở thành người của Thần Nữ Đảo bằng mọi giá. Thiên phú của ngươi quá tuyệt vời, Thần Nữ Đảo có được người như ngươi thì sẽ rất tốt.”
Băng Thần cảm thấy nàng lo hơi thừa, Tần Huyền Trân là đại đệ tử của Thần Nữ Đảo còn chưa làm vậy. Nàng một cái giáo chúng thì lo cái gì cơ chứ, có điều đã hứa với nàng thì hắn cũng không cần giấu nàng làm gì.
Hắn cũng không ngu xuẩn:
“Ta cần một nữ nhân có Không Gian Nguyên Khí đặc thù, người phù hợp nhất là ngươi. Thế nên ta bỏ thời gian ra chính là để biến ngươi thành nữ nhân của mình, người khác cũng có thể mang Không Gian Nguyên Khi nhưng ta cảm thấy ngươi tốt nhất.”
Hai người đều nói ra sự thật nhưng không ai nói ra rõ ràng, Băng Thiên Hậu không nói ra nàng là Đảo chủ của Thần Nữ Đảo nên cần hắn. Băng Thần cũng giấu nàng chuyện cần cần một nữ nhân có Không Gian Nguyên Khí để mang các lão bà khác qua đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...