Ninh Nhụy Nhi gả cho Hàn Thao mấy năm nay, ỷ vào chính mình là nữ nhi của Ninh Như Hải mà kiêu ngạo ương ngạnh, không cho phép Hàn Thao nạp thêm phòng tiểu thiếp nào, mấy năm trước, Hàn Thao thân mật với một nha hoàn trong phủ, không màng Ninh Nhụy Nhi phản đối mà muốn thu vào làm tiểu thiếp, Ninh Nhụy Nhi tranh đấu không thành, mặt ngoài làm một bộ rộng lượng tiếp nhận, lại ngầm sai người đem nha hoàn kia bóp chết rồi ngụy trang thành tự nàng thắt cổ tự sát, mặc dù Hàn Thao nhìn ra hết thảy đều do Ninh Nhụy Nhi ở giữa làm khó dễ nhưng ngại mặt mũi của nhạc phụ đại nhân, nên chung quy vẫn nhịn xuống, không có phát tác ra.
Nói cho cùng, hôn nhân của Hàn Thao cùng Ninh Nhụy Nhi bất quá cũng là theo nhu cầu, không hề có nửa điểm cơ sở tình cảm nào Nghiêm thị coi trọng chức quan địa vị của Hàn Thao để nữ nhi gả thấp, Hàn Thao nhớ giao tình cũ với Ninh Như Hải cũng tiếp nhận hôn sự này, nhưng thành hôn mấy năm qua, Ninh Nhụy Nhi không có con đã đủ làm Hàn Thao buồn bực, nha hoàn kia tuy không mỹ mạo bàng Ninh Nhụy Nhi, nhưng thắng ở chỗ chăm sóc tỉ mỉ, nhu tình như nước, so với Ninh Nhụy Nhi suốt ngày ương ngạnh không biết tốt hơn bao nhiêu lần, Hàn Thao vất vả tìm được một ôn nhu hương, nhưng lại vì Ninh Nhụy Nhi xảo quyệt mà trở thành hồng nhan bạc mệnh, một cỗ tử khí vẫn luôn nghẹn ở ngực, hơn nữa mấy năm gần đây quan vận của Hàn Thao thông suốt, được bệ hạ thưởng thức, sớm đã không giống trước kia mới lên nhậm chức tự tin không đủ, đối với Ninh Nhụy Nhi càng thêm không nhịn được nữa, hôm nay lấy việc triều phục mà làm khó dễ vung tay đánh Ninh Nhụy Nhi, cũng coi như làm tan khí hậm hực ở đáy lòng hắn.
Ninh Nhụy Nhi bị đánh mặt đến vang lên, nhất thời phản ứng đầu óc mông lung trở thành một mảnh trống không, thời điểm nổi lên trận nóng rát trên mặt nhất thời không ức chế nổi, tính tình kiêu ngạo cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ phát ra, nhưng nàng là một nữ nhân luận chuyện đánh nhau, có nơi nào có thể so với Hàn Thao giơ đao múa kiếm, thật vất vả mới thoát khỏi không chế của hắn, lại chỉ có thể thét chói tai chạy ra khỏi phòng, thẳng đến chỗ ở của Ninh Như Hải, nghĩ đến ỷ vào sự bảo hộ của cha nương cứ chạy đến đó cáo trạng.
Tây sương bên kia, Thẩm thị vừa tiếp nhận trà an thần La ma ma dâng lên, chuẩn bị tắm gội, liền nghe thấy La ma ma nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi nô tỳ thấy đại tiểu thư khóc nháo chạy tới phòng lão gia và phu nhân, chắc cùng cô gia bên kia cãi nhau."
"Hừ, chọc ghẹo đệ đệ mình mất mặt như vậy đều làm tới được, xứng đáng bị phu quân mình quản giáo." Tâm tình Thẩm thị không tốt, Ninh Uyên mang tới phần ăn khuya kia nàng đã xem đến rõ ràng, đống thức ăn như vậy, chỉ sợ ngay cả hạ nhân cũng không ăn, lại liên tượng đến phong yến lại không cấp chỗ ngồi cho Ninh Uyên, người có đầu óc đều có thể nhìn ra đây là Ninh Nhụy Nhi cố ý gây khó dễ cho Ninh Uyên, tự nhiên việc triều phục kia cũng là kiệt tác của Ninh Nhụy Nhi.
"Đây là cái xuẩn cô nương, đã gả làm phu nhân còn không chịu phóng khoáng, cũng không nghĩ tới thân phận của mình, con gái gả chồng như nước đổ đi, chính mình làm sai bị phu quân nằng nề trách móc, chẳng lẽ lại mưu toàn để phụ thân chống lưng cho nàng." Trong lòng Thẩm thị đối với chuyện Ninh Nhụy Nhi lừa gạt nàng đã sinh khí, nói chuyện cũng khắc nghiệt lên, "Ngươi cứ hảo nhìn xem, lão gia có thể quản nhàn sự này của nàng hay không."
Quả nhiên, cùng Thẩm thị sở liệu không sai chút nào, Ninh Nhụy Nhi vừa tiến vào phòng Ninh Như Hải một lát, liền bị quát lớn đuổi ra, hai mắt sưng lên, cúi đầu nhanh chân chạy về đông sương, nửa điểm khí thế kiêu ngạo đều không có.
Giờ này khắc này, Cảnh Dật đang ở trong phòng Ninh Uyên uống một chung trà kì quái.
Ninh Uyên sai người tìm một mẻ sữa bò mới, nấu lên cùng lá trà, hương trà hương sữa đan xen nhau, uống vào có khẩu vị rất độc đáo, Cảnh Dật uống đến thập phần ngạc nhiên, hỏi thẳng Ninh Uyên từ đâu học được thủ pháp pha trà kỳ dị này.
Ninh Uyên trong lòng tò mò, "Ngươi cùng Hô Duyên Nguyên Thần xưa nay rất có giao tình, hắn thế nhưng không nấu qua trà này cho ngươi uống sao?"
"Ta với hắn xưa nay đều uống rượu với nhau, đời nào lại có thời điểm nhàn hạ thoải mái uống trà thế này, hơn nữa thái độ của tiểu tử Hô Diên Nguyên Thần kia đối với người khác đều rất lãnh đạm, chưa bao giờ khoe khoang trước mặt ta." Cảnh Dật liên tiếp uống hai ly lớn, mới giống uống đến no rồi.
Ninh Uyên lại cảm thấy kỳ quái, Hô Duyên Nguyên Thần làm người lãnh đạm? Đích xác, người nọ đúng là có mặt tương đối lãnh đạm, nhưng nhìn hai người tiếp xúc với nhau, Ninh Uyên căn bản không cho rằng Hô Duyên Nguyên Thần sẽ có thời điểm lạnh nhạt thế.
( Phong: Nguyên Thần chỉ ôn nhu với mình em thôi ╮(╯∀╰)╭ )
Bất quá hai người cũng không tiếp tục đề tài này quá lâu, Cảnh Dật liền lôi kéo hắn hỏi: "Đại tỷ này của ngươi cự nhiên có thể sử dụng thủ đoạn nham hiểm như vậy tới hại ngươi, mà ngươi căn bản cũng không phải loại ngồi chờ chết, chẳng nhẽ hôm nay ngươi nhờ ta đưa ngươi đi kỹ viện, lại đi khắp nơi mua đồ vật lung tung, đây là muốn đánh cái chủ ý gì."
Ninh Uyên chỉ cười không nói, chỉ hướng hắn úp úp mở mở, "Chờ thời điểm triều hội ngày mai ngươi sẽ biết."
Tới ngày thứ hai, vì có đế vương đi tuần, Hoa Kinh toàn thành giới nghiêm, bốn cửa lớn của thành từ buổi tối hôm trước cũng chỉ có vào không có ra, Cấm vệ quân đô thành cùng Ngự lâm quân thủ vệ hoàng cung, cơ hồ dốc hết toàn bộ lực lượng che kín phố lớn ngõ nhỏ Hoa kinh đem ngăn cách chân dung Hoàng đế cùng bá tánh, cấp ra đường long giá đi qua.
Người Ninh gia vì thuyền rồng Gang Châu mà khôi phục thân phận nhập kinh, nên từ sáng sớm đã chờ ở bến tàu bên cạnh kinh thành.
Dựa theo hành trình của triều hội hôm nay, hoàng đế đem toàn bộ văn võ bá quan đứng trước cửa thành tiếp kiến bá tánh, sau đó đến bến tàu, đi tế thiên, các quan khán các nơi tập hợp nhóm thuyền rồng để thi đấu, chọn ra nhóm thắng cuộc cuối cùng.
Vương Hổ mang theo đội thuyền rồng, đã vào thành trước khi cửa thành phong tỏa đêm qua, lúc này đang ở bờ sông chuẩn bị lều cho tay thuyền đến hừng hực khí thế mà xoa mái chèo thuyền, vị Phó thống lĩnh trấn giữ Giang Châu đã lâu rồi chưa hồi kinh, lần này muốn lộ mặt trước hoàng đế, lại phá lệ hưng phấn.
"Tam thiếu gia, nghe nói các ngươi ở lại thống lĩnh phủ, nói vậy ngươi đã gặp qua tiểu tử Hàn Thao kia đi." Vương Hổ ột mặt chuẩn bị, một mặt hào phóng mà đối với Ninh Uyên chào hỏi (nguyên văn là đối với Ninh Uyên lao cắn, mình không biết nên ghi thế nào nên sửa thành thế), "Ta cùng tiểu tử Hàn Thao kia từ sớm đã ở dưới trướng Ninh đại nhân, cũng từng có giao tình với nhau, bất quá tiểu tử kia so với ta lại chịu khó, không có cha mẹ liên lụy, làm gì cũng thích xông ra trước đầu tiên mới có thể hỗn ra tới vị trí hôm nay, đây là so với ta mạnh hơn nhiều!"
"Tất nhiên đã gặp qua, Hàn thống lĩnh chính là giống với Vương đại ca, đều có thể coi là một tung hào kiệt." Ninh Uyên ở một bên cười nói, kinh phiêu mà phủng lên (tâng bốc), tức khắc làm mặt Vương Hổ cười như nở hoa, bất quá Ninh Uyên rất nhanh lại nói: "Chỉ là có chuyện làm ta rất kỳ quái, Hàn thống lĩnh hiện tại là đại tỷ phu của ta, ta ban đầu còn tưởng rằng phu thê bọn họ là ân ái thực sự, nhưng bây giờ nhìn lại, giống như không phải sự thật."
Tươi cười tên mặt Vương Hổ ngay lúc Ninh Uyên nói ra những lời này tức khắc cừng đờ, hắn cảnh giác mà nhìn trái phải, thấy bốn phía không ai chú ý đến hắn, mới ghé sát vào Ninh Uyên, hạ giọng nói: "Tam thiếu gia, việc này thực sự là như vậy sao?"
Ninh Uyên làm một bộ biểu tình cái gì cũng không biết, ra vẻ kinh ngạc nói: "Như thế nào, Vương đại ca ngươi cũng biết việc này?"
"Thôi, đừng nói nữa, nếu không phải lúc trước Nghiêm phu nhân ra mặt mai mối, lại thuyết phục Ninh đại nhân, tiểu tử Hàn Thao kia mới không cưới đại tiểu thư." Vương Hổ nói xong câu này, lại cảm thấy giống như không quá thỏa đáng, vỗ vỗ miệng mình, nói: "Ta đương nhiên không phải nói đại tiểu thư không tốt, mà tính cách Hàn Thao người nọ ta biết rõ, từ trước đến nay tự do đã quen, hắn chỉ nghĩ sẽ cưới một tiểu tức phụ nghe lời hiểu chuyện, ngoan ngoãn ngốc trong nhà liền hảo, nhưng đại tiểu thư dù nói thế nào cũng là đích trưởng nữ của Ninh đại nhân, giống như mang một Bồ Tát về nhà thờ vậy, căn bản không được chậm trễ, hằng ngày làm cái gì cũng phải cẩn thận, làm tiểu tử kia thập phần không hài lòng."
Vương Hổ từ trước đã cùng Hàn Thao quan hệ tốt, nhưng năm gần đây ngẫu nhiên cũng thư từ qua lại, Hàn Thao ở nhà bị Ninh Nhụy ép muốn sinh khí, lại không tìm thấy địa phương nào để phát tiết, chỉ có thể hướng hảo huynh đệ của mình tố khổ.
( tự nhiên ta thấy có mùi JQ dù biết không nên (*'∇`*) )
"Ai, tính tình đại tỷ ta ta cũng biết, đại tỷ phu kỳ thật là khó làm." Ninh Uyên phối hợp mà thở dài một hơi, "Kỳ thật ta cũng vì đại tỷ phu bất bình, đại tỷ ta đôi khi làm việc cũng khác người một chút, nếu đổi thành người khác, có lẽ hàng ngày sống cũng không nổi nữa, hơn nữa đại tỷ ta cũng từng hướng mẫu thân nói qua, nàng đối với đại tỷ phu không có cảm tình, nếu không phải có thân phận thống lĩnh phu nhân......" Nói tới đây, Ninh Uyên thấy sắc mặt Vương Hổ đột nhiên cứng đờ, tức khắc ngừng nói, chỉ xua xua tay nói: "Ta......!Ta bất quá chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, Vương đại ca ngàn vạn đừng để trong lòng, ngươi khó có cơ được vào kinh một chuyến, sau triều hội hôm nay, cần đi tìm Hàn thống lĩnh uống chút rượu ôn chuyện mới hảo." Dứt lời, Ninh Uyên cũng không quay đầu lại mà ra lều.
Trong ngày này, buổi trưa dương khí nhất thịnh, cũng là giờ lành tốt nhất để đế vương đi tuần, cơ hồ là vừa đến buổi trưa, cùng với tiếng trống đinh tai nhức óc, trước sau ước chừng có 40 lính Ngự lâm quân nâng long kiệu đế vương từ cửa chính hoàng cung đi ra, văn võ bá quan người đều mặc triều phục chỉnh tề đi theo phía sau long kiệu, đến nỗi con đường hai bên có bá tánh quỳ đầy đất tắc nghẽn đen nghìn nghịt, không khí thập phần trang nghiêm yên lặng.
Hàn Thao đi ở giữa đội võ tướng, ngắn ngủn khoảng cách ba năm bước, hắn nhận thấy được xung quanh có vài đạo ánh mắt đảo qua trên người của hắn, hắn tuy làm ra bộ mặt trấn định nhưng tâm lý đã sớm hổ thẹn đầy lòng.
Triều phục lúc trước vì Ninh Nhụy Nhi làm chuyện ngu xuẩn mà biến thành một đống vải vụn, vì trường hợp đặc biệt hôm nay, hắn chỉ có thể lấy ra triều phục áp dưới đáy hòm trước kia, là bộ triều phục hắn mặc khi hắn vừa nhậm chức thống lĩnh cấm vệ quân, lần đầu tiên vào Kim Loan Điện yết kiến hoàng đế ngày xưa, bởi vì là quần áo nhiều năm trước, không riêng hình thức cũ kĩ, không ít nơi bạch văn vì năm tháng tràm tích mà có chút chuyền vàng (ố màu đấy :>), thời điểm hắn đứng vào hàng đã có nhiều ánh mắt nhìn đến, hắn cố ý đứng ở khu vực bên ngoài đầu tiên, cách long giá hoàng đế rất xa, nhưng cho dù như vậy nhưng vẫn có không ít người chú ý Nguyên bản triều phục bởi vì Ninh Nhụy Nhi làm chuyện ngu xuẩn biến thành một đống toái bước, vì hôm nay trường hợp, hắn chỉ có thể nhảy ra hồi lâu phía trước một lần áp đáy hòm triều phục, kia vẫn là hắn mới vừa mặc cho cấm vệ quân thống lĩnh khi, lần đầu tiên nhập Kim tới hắn, thắm chí hắn có thể dự kiến, thời điểm thượng triều không lâu sau, sẽ có ngự sử thượng thư tới buộc tội hắn, nói hắn mặc triều phục cũ tham gia triều hội, đối với hoàng đế là bất kính.
Nghĩ đến đây, hắn đối Ninh Nhụy Nhi càng thêm tức giận, nếu không phải cái xuẩn phụ kia tự chủ trương, sự tình làm sao nên nông nỗi như bây giờ, chính mình mấy năm nay bởi vì ân sư của Ninh Như Hải nên thái độ với nàng càng nhường nhịn quá mức, thế nhưng làm nàng càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Cường ngạnh bỏ qua mấy đạo ánh mắt, đội ngũ cực lớn cuối cùng cũng đi đến bến tàu, ở vị trí giữa bến tàu nổi lên một dàn đài tế cao, xung quanh dàn tế cũng quỳ một vòng người, đều là gia quyến của quan viên đến tham gia triều hội, Ninh Nhụy Nhi cũng mặc một thân trang phục lộng lẫy mà quỳ gối giữa chúng phu nhân, chỉ là tối hôm qua nàng bị Hàn Thao cho ăn mấy cái tát, vết sưng đỏ trên mặt nàng cũng chưa tiêu hết, sau giờ ngọ ánh mặt trời càng chói mắt, phơi nàng đến mồ hôi chảy đầm đìa, cùng phấn dày trên mặt hỗn hợp với nhau, hội thành một đoàn, thoạt nhìn thập phần chật vật.
Hoàng đế ngồi trên đài cao, đầu tiên là tiếp thu triều bái của chúng thần, sau đó thái giám đưa lên ba cây hoàng hương lớn, bắt đầu nghi thức tế thiên.
Bên ngoài bến tàu lúc này đã bị bá tánh đến xem náo nhiệt vây ba tầng ngoài ba tầng trong, bất quá lại bị vòng tròn Cấm vệ quân chăn lại, một đám đều duỗi cổ nhìn vào trong giống như không nhìn thấy hoàng đế, có thể thấy mấy đại quan quý nhân cũng tốt, đúng lúc này, một lính cấm vệ quân nguyên bản đang chống đỡ giống như không cẩn thận để lộ ra một khoảng trống, làm một nữ lang che mặt xuyên một bộ váy rực rỡ sắc màu, bụng phệ, cả người người toàn son phấn đột phá vòng vây, đột nhiên chui vào chỗ quan viên trong đàn.
Nữ lang che mặt kia như ngựa quen đường cũ, nhanh chóng xác định vị trí của nam tử đang cúi đầu đứng ở đó, không chút suy nghĩ liền lao thẳng tới chỗ kia, ôm lấy hai chân nam tử nói: "Tướng công! Ngươi không cần vứt bỏ hai mẫu tử chúng ta a tướng công! Ngươi nhẫn tâm tuyệt tình như vậy làm ta cùng hài tử chưa xuất thế này phải làm sao đây!"
Hàn Thao bị nữ nhân bỗng nhiên nhảy ra tới này làm hoảng sợ, nhất thời quên phản ứng, vì hắn đang đứng ở vị trí khá xa quan viên cùng dàn tế phía trên nên hoàng đế căn bản không chú tới nơi này, nhưng đột nhiên phát sinh một màn hấp dẫn ánh mắt của các quan viên xung quanh.
Nàng kia thấy thế, đơn giản chỉ vào bụng mình, đem bụng tròn trịa bại lộ trước mí mắt thấp hèn của mọi người, đồng thời gân cổ kêu lên: "Tướng công, ngươi nói với ta là lưỡng tình tương duyệt, muốn thay ta chuộc thân, đem ta quang minh chính đại mà cưới về, giờ ta hoài hài tử của ngươi, ngươi thế lại lại không cần chúng ta, như thế nào lại vứt bỏ hài tử của chúng ta!"
Hàn Thao kinh nghi bất định mà nhìn nữ tử này nhào vào bên chân hắn kêu khóc không ngừng, nhất thời cảm thấy vô cùng hoang đường, nàng không chỉ ăn mặc tục tằng vô cùng, trên mặt trang điểm đến mỹ lệ, còn dùng băng gạt che lại một nửa, căn bản không thấy rõ diện mạo, cấm vệ quân lúc trước ngoài ý muốn để nàng lọt vào cũng vội vàng chạy tới, thấy nàng kia cư nhiên ôm chân thống lĩnh la lối khóc lóc, tức khắc đại kinh thất sắc, tiến lên túm người kéo ra ngoài lần nữa.
Từ lúc nữ tử kia bỗng nhiên xuất hiện lại bỗng nhiên biến mất, tổng quá trình cũng chỉ kéo dài thời gian hai ba lần hô hấp, thanh thế to lớn cả một góc triều hội, liền ngay cả cái bọt nước cũng chưa phịch ra liền chìm xuống, một thời gian ngắn như vậy, Hàn Thao chỉ lo kinh ngạc, từ đầu đến cuối cũng chưa nói đến một câu, nhưng Ninh Nhụy Nhi đang ngốc tại nhóm phu nhân lại xem đến choáng váng.
Vì là phu thê của nhau, dựa theo quy củ thì vị trí của Ninh Nhụy Nhi cách chỗ Hàn Thao đứng không xa, tự nhiên là đem một màn hài kịch này thu hết vào mắt, nhất thời trừ bỏ trợn mắt há mồm mãi không ra biểu tình khác.
Nàng kia ăn mặc như vậy, còn trang điểm mỹ lệ, nhìn qua không phải là một nữ tử của gia đình đứng đắn, nói không chừng là một nữ tử thanh lâu xướng - kĩ nào đó, một xướng kĩ lớn bụng ôm chân tướng công mình, khóc lóc kêu tướng quân mình không cần vứt bỏ bọn họ, chẳng lẽ Hàn Thao cư nhiên lại phản bội mình, ở bên ngoài cùng nữ tử thanh lâu châu thai ám kết (mang thai)?
Chờ đến khi Hàn Thao phục hồi tinh thần lại, thân ảnh nữ tử kia đã sớm biến mất, xung quanh có mấy cái nhìn trào phúng xem náo nhiệt phát ra tiếng cười thầm của đám quan viên, trong đó có Kiêu Kỵ Doanh Phó thống lĩnh đứng bên cạnh người hắn hướng hắn giơ ngón cáu.
Việc này đối với quan viên bọn họ mà nói, có ai mà không có thời điểm bỏ gia quyến của mình ở nhà mà đi tìm hoa hỏi liễu, liền tính là Hàn Thao có thân mật ở hoa lâu cũng là việc bình thường, nhưng làm người ta lớn bụng, còn mạo hiểm làm kinh động thánh giá, nguy hiểm mà chạy tới đây làm mất mặt xấu hổ, lại không phải ai cũng làm được.
Hàn Thao vốn cũng vì triều phục mà cảm thấy hổ thẹn, lại không thể hiểu được mà có thêm một tình nhân tiện nghi, đối với người xung quanh giải thích cũng không ổn, không giải thích cũng không ổn, thật sự là xấu hổ vạn phần, nhưng trường hợp này ở trong nhóm quan viên có thể cười cho qua chuyện, ra tới nhóm phu nhân thì chuyện lại không đơn giản như vậy, Ninh Nhụy Nhi giống như bị người bóp chặt yết hầu, mấy năm nay nàng ngàn tính vạn tính để ổn định vị trí chính thê của mình, trừng trị không ít nữ nhân có ý đồ tiếp cận Hàn Thao, nhưng ngàn tính vạn tính, phòng được gia trạch bên trong, lại không phòng được đến hoa dại cỏ dại bên ngoài!
"Ai nha, Hàn thống lĩnh cũng thật là, như thế nào lại có thể làm ra việc như vậy, trước mọi người làm như thế thì Hàn phu nhân phải làm thế nào."
"Người khác nói Hàn thống lĩnh ái thê như mạng, Hàn phu nhân sinh không ra hài tử, hắn liền một tiểu thiếp cũng không nạp, ta còn tưởng rằng hắn thật là một nam nhân tốt khó tìm, thì ra cũng chỉ là tin vịt."
"Kỳ thật ta có thể thông cảm Hàn thống lĩnh, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*, tức phụ của mình không sinh được, hắn cũng không thể cứ thắt cổ trên một cái cây mãi được."
"Ngươi mau xem biểu tình của Hàn phu nhân kìa, ai ui thật xuất sắc, Hàn phu nhân đáng thương, nàng kia bụng cũng lớn như vậy, nhìn bộ dáng nàng còn không biết sợ gì cả, sợ là trở về sau sẽ càng làm loạn."
Nhóm phu nhân xung quanh nghị luận qua tai Ninh Nhụy Nhi giống như muốn xuyên tim nàng, làm khóe mắt nàng muốn nứt ra, hiện tại không thể xông lên tìm Hàn Thao hỏi cho rõ ràng, nhưng bây giờ mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm, nàng thật sự không hạ mặt xuống được (như vứt bỏ mặt mũi mà chạy đến), chỉ là trên mặt ngày càng nóng, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thao càng dữ tợn lên.
Tế thiên, đua thuyền rồng, lại xem một hồi đại hội hỏa vũ, triều hội mãi cho đến lúc chạng vạng rốt cuộc cũng tuyên cáo kết thúc.
Phong thưởng cho thuyền rồng đạt hạng nhất cùng đô đóc châu xong, hoàng đến thánh giá mới bãi giá hồi cung, cũng ban hạ thánh chỉ, đủ loại quan viên hôm nay đều rất mệt, cũng không cần theo thánh giá hồi cung, ngay tại chỗ ai về nhà nấy, ai tự tìm mẹ mình.
Mặc dù chưa có được thứ hạng cao nhưng Ninh Như Hải vẫn cố ý khao nhóm tay chèo thuyền rồng từ Giang châu tới, vẫn tự mình xuất tiền túi đặt một chỗ ở tửu lâu nổi danh ở Hoa kinh mở tiệc, người Ninh gia đều ở một bên tiếp khách nhưng không có Hàn Thao cùng Ninh Nhụy Nhi đi cùng, đãi bọn họ ăn uống đến no say.
Dẫm lên bóng đêm dẹp đường hồi phủ, vừa đi đến cửa chính Thống lĩnh phủ, lại vừa thấy Hàn Thao đang đen mặt, nổi giận đùng đùng từ trong nhà lao ra, thấy Ninh Như Hải bọn họ cũng không dừng lại, bước nhanh hướng ra đường.
Ninh Như Hải đã uống khá nhiều, không để ý máy cái này, khóe mắt Nghiêm thị lại nhảy dựng, mặc danh toát ra một tia dự cảm không ổn, nhìn lại thấy Ninh Uyên một bộ biểu tình rũ mi, nàng hồ nghi mà xoay chuyển tròng mắt, chung quy cũng không mở miệng nói chuyện.
Cùng buổi tối hôm đó, sắc trời đã khuya, nguyên bản Ninh Uyên đang ngủ say, bỗng nhiên bị một trận ồn ào bên ngoài làm bừng tỉnh, y xoa hai mắt ngồi dậy, Chu Thạch vẫn luôn ngồi ở đuôi giường trực đêm cũng đứng dậy giúp hắn phủ thêm áo ngoài, vừa thắp sáng nến, Bạch Đàn liền tiến vào, nhẹ giọng nói: "Đông sương xảy ra chuyện, thiếu gia cần phải qua đó nhìn xem."
"Đông sương?" Tròng mắt Ninh Uyên vừa chuyển, cười nói: "Tóm lại cũng là việc của đại tỷ ta cùng đại tỷ phu, thân là đệ đệ, để thể hiện sự quan tâm ta vẫn nên đi gặp."
Bên ngoài phòng chủ nhân đông sương, đã vây quanh không ít người, trừ bỏ hạ nhân thì người của Ninh gia một người cũng không thiếu đều ở đây hết, Ninh Uyên nhẹ chân bước qua, giương mắt vừa thấy một phòng ngủ vốn êm đẹp giờ đã bị phá không ra hình dạng, đất đầy mảnh bình hoa nhỏ, bút mực, thư tịch, loạn đến giống như vừa bị cướp qua.
Hàn Thao sắc mặt nan kham vô cùng ngồi một bên, Ninh Nhụy Nhi tóc tai tán loạn vùi đầu trong lồng ngực Nghiêm thị khóc không ngừng.
"Tướng quân, Hàn Thao ta chịu ân huệ của ngươi, vẫn luôn đem ngươi coi là ân sư, tình nghĩa ân sư Hàn Thao ta vĩnh viễn không quên, nhưng loại nữ tử thích bàn luận thị phi này thì ta nhất định phải cùng nàng hòa li!" Là hòa li chứ không phải hưu thê, Hàn Thao cảm thấy hắn đã cấp đủ mặt mũi cho Ninh Nhụy Nhi, Ninh Như Hải vẫn luôn nhăn chặt đôi mày, nghe thấy Hàn Thao nói như vậy, càng không nói lại, ngược lại là dùng ánh mắt nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm vào nữ nhi mình.
Hàn Thao tức giận cực kỳ, hôm nay nữ tử thanh lâu kia đột nhiên chạy ra kia hắn rõ ràng không quen biết, nhưng Ninh Nhụy Nhi lại bắt điểm này cùng hắn gây sóng gió (cãi nhau đấy), nói hắn vong ân phụ nghĩa, nói hắn lòng lang dạ sói, hắn có tâm giải thích đối phương lại nửa điểm cũng không nghe, Ninh Nhụy Nhi đối mặt với hắn như một bà điên Hàn Thao rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà ra khỏi phủ, đi tìm lão bằng hữu Vương Hổ vất vả mới tới kinh một lần được uống rượu, nguyên bản tính toán tìm Vương Hổ tố khổ, ai biết được rượu quá ba tuần thì hắn lại từ trong miệng Vương Hổ nghe được sự tình khó tin được.
(Hai anh về với nhau đi~~~~ (*≧∀≦*) )
Nguyên lai vị phu nhân này của mình, thế nhưng từ trước tới giờ đối với mình cũng không có nửa điểm cảm tình nào, nàng gả cho mình cũng chỉ vì tên tuổi Thống lĩnh cấm vệ quân!
Vương Hổ cùng hắn từng có giao tình sinh tử, huynh đệ như vậy sao có thể lừa hắn được, Hàn Thao trong cơn tức giận, lại thêm vừa uống rượu, sự tình trước sau lại thành một chuỗi, càng muốn hỏi xem chuyện của Ninh Nhụy Nhi trước sau làm hắn mất hết mặt mũi, hắn đã ngồi ở chức Thống lĩnh Cấm vệ quân đã lâu, tính cách đã sớm thay đổi không giống như trước kia tiểu tâm hàm hậu, trờ về liền muốn tìm Ninh Nhụy Nhi chất vấn, nào biết Ninh Nhụy Nhi như cũ bắt lấy việc nữ tử kia không bỏ, ương ngạnh muốn hắn đem nữ tử kia giao ra, đem đứa "con hoang" không tồn tại kia xóa sạch, Hàn Thao dưới sự tức giận cũng lười giải thích, trực tiếp chỉ vào mũi Ninh Nhụy Nhi nói muốn viết một phong phóng thê thư**, cùng nàng hòa li.
Ninh Nhụy Nhi vừa nghe, còn lợi hại hơn! Nàng gả tới đây nhiều năm, Hàn Thao đối đãi nàng cũng không phải thập phần hảo, nhưng cũng tuyệt đối quy củ, hiện tạ thì không riêng việc dưỡng nữ nhân bên ngoài, hoài con hoang, còn muốn cùng nàng hòa li, trên đời này không có đạo lí như vậy! Nhất thời ở trong phòng vừa khóc vừa kêu, không ngừng quăng rớt đồ đạc, động tĩnh nháo đến cực lớn, thẳng đến khi đem mọi người đều đưa tới.
Tác giả có lời muốn nói: Một trăm chương, rải hoa ~~~
__________________
Chú thích:
*Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại: ba tội bất hiếu thì không con lớn tội nhất.
Lời Mạnh Tử (dịch nghĩa): Nghe theo lời mù quáng, đẩy người thân vào việc làm không chánh nghĩa, là điều bất hiếu thứ nhất.
Thương cha mẹ già, không ra làm việc giúp đời, là điều bất hiếu thứ hai.
Không lấy vợ, sanh con, để dòng họ không người nối dõi, là điều bất hiếu thứ ba.
Trong ba điều bất hiếu đó, không có con là tội nặng nhất.
** Phóng thê thư: vợ chồng ly hôn bình đẳng (ở thời Đường), bên nhà trai sẽ bồi thường cho nhà gái, hòa li bình đẳng.
____________________
Phong: tự nhiên thấy Hàn Thao cũng tốt tính quá :v
một tuần mình sẽ ra 3-4 chương, khi nào vui sẽ là 4 :33
Hẹn gặp lại~ *vẫy tay*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...