Thứ Tử Quy Lai


094.

Thần điểu truyền lời
"Là ai! Là ai cả gan dám bất kính với Phật tổ!" Thẩm thị quát lên với đám người đứng sau.

Nhưng họ chỉ quay sang nhìn nhau, rồi đồng loạt cúi đầu, không nói gì cả.
Chuyện lớn thế này, dù có ai làm thật thì cũng không dám thừa nhận.

Thẩm thị lại đang nổi giận, ai lại tình nguyện đi làm bia đỡ đạn chứ? Nếu làm vậy, dù không bị trách phạt thì cũng để lại ấn tượng xấu trong mắt lão phu nhân, sớm muộn gì cũng thành họa.
Nghiêm thị liếc nhìn Ninh Uyên đang đứng trong đám người, chợt mở miệng nói: "Thưa lão phu nhân, nếu trong điện này thực sự có thứ gì đó xúc phạm Phật tổ, thì con có một cách để tìm ra đó ạ."
Thẩm thị đáp ngay: "Là gì?"
Nghiêm thị quỳ xuống đáp: "Con từng nghe người ta nói --- gần đây chùa Linh Hư mới nuôi dưỡng một con chim thần, có thể ngửi được mùi máu trong vòng trăm dặm, thần kỳ vô cùng.

Nếu có nó ở đây, thì hẳn là nó có thể phân định xem ở đây có mùi máu hay không.

Chẳng hay sư thầy có thể cho Ninh phủ mượn con chim đó được không?"
"Chim thần?" Nghe vậy, Thẩm thị quay sang hỏi đám sa di đang theo hầu mình ngay: "Quý chùa thực sự có chim thần bậc đó sao?"
Tiểu sa di chắp tay hành lễ, hơi sợ hãi đáp: "Bẩm thí chủ, đúng là trong chùa đang có con chim như thế.

Nhưng chỉ là một thí chủ khác gửi nuôi nó ở đây mấy hôm thôi, giờ trụ trì lại đi vắng, bổn chùa thực sự không dám tự tiện..."
"Tiểu sư phụ này nói thế là không phải rồi.

Quanh Phật tổ cần giữ sự thanh tịnh, mà vừa khéo con chim nọ lại có năng lực như thế, không dùng thì thật là đáng tiếc.

Ta nghĩ mục đích của thí chủ kia khi làm vậy cũng là để giúp quý chùa những lúc như thế này đấy." Nghiêm thị híp mắt cười: "Chỉ là nhờ chim thần chỉ ra vật dơ bẩn thôi mà, xong việc tất nhiên sẽ trả lại nguyên vẹn.


Tiểu sư phụ nghĩ thế nào?"
Tiểu sa di khó xử vô cùng, nhưng Nghiêm thị đã nói đến thế, cậu mà từ chối nữa thì cũng không hay.

Nghĩ vậy, cậu gật đầu rồi đi ra sau đại điện.
Khoảng nửa nén hương sau, cậu mang ra một chiếc lồng chim tinh xảo bằng bạc thuần.

Bệ vệ đứng trên thanh chắn trong lồng là một chú chim trắng nom vô cùng lanh lợi, nửa giống ưng nửa chẳng giống ưng.

Lông toàn thân nó là thuần trắng, chỉ điểm xuyết trên đỉnh đầu một nhúm lông màu đỏ, đôi mắt đen láy to bằng hạt đậu khẽ chớp chớp, quan sát mọi người xung quanh.
Thẩm thị bật thốt lên: "Là chim thần đây ư?"
"Trông nó thông minh như thế, hẳn là đúng rồi ạ.

Có nó ở đây, không sợ không tìm được vật dơ bẩn rồi." Vừa nói, Nghiêm thị vừa nhếch miệng cười.

Nhìn thấy con chim này, bà biết kế sách của mình đã thành công hơn nửa rồi, sao mà không đắc ý được chứ.
Bà đã biết từ trước là chùa này có con chim thần như thế, nên mới vạch ra mưu kế này.

Bà chỉ đạo Từ ma ma đưa cho Thư ma ma một loại bột mài từ thịt chuột khô, bảo Thư ma ma lén rắc nó lên quần áo của Ninh Uyên.

Mùi bột đó rất nhẹ, mũi người không ngửi được, nhưng mũi loài chim ưng kia lại rất tinh, nhất định sẽ ngửi ra được.
Đến lúc đó, chắc chắn Ninh Uyên sẽ bị coi là người đã xúc phạm Phật tổ.

Thẩm thị lại rất tin quỷ thần, tất nhiên sẽ ghét bỏ y, rồi sẽ không nuông chiều y như bây giờ nữa.
Thực ra, Nghiêm thị cũng chẳng mong việc này có thể quật ngã được Ninh Uyên, vì cái cớ "xúc phạm Phật tổ" thực sự quá mơ hồ, không đủ để làm gì cả.

Nhưng nó có thể làm y mất lòng lão phu nhân ở một mức độ nào đó, mà đó mới là mục đích của Nghiêm thị.
Bây giờ, Ninh Uyên được Thẩm thị cưng chiều đến nỗi ngay cả Ninh Như Hải cũng không dám bỏ bê y như trước nữa, làm Nghiêm thị không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa.


Chỉ cần Thẩm thị có chút xích mích với Ninh Uyên thôi, là Nghiêm thị có thể dễ dàng ra tay với y trên đường lên kinh thành rồi.
Rõ ràng là Nghiêm thị thông minh hơn Liễu thị nhiều.

Bà biết - sở dĩ Ninh Uyên mạnh được như ngày hôm nay là nhờ có Thẩm thị yêu chiều, nên chỉ khi nào lòng cưng chiều đó không còn nữa, thì bà mới có thể "làm thịt" y được.
Sợ Ninh Uyên sẽ phản bác gì đó, Nghiêm thị vội vàng giục: "Tiểu sư phụ à, mau thả chim thần ra đi!"
Sa di nọ gật đầu, kéo chốt lồng chim ra.

Chim thần vươn cánh bay ra ngoài, nhưng cũng rất thông minh, chỉ bay vòng vòng trong đại điện chứ không ra ngoài.
Mọi người đều nhìn chăm chăm vào chim thần, thấy nó bay quanh hai vòng, rồi chợt liệng cánh xuống, ngân lên một tiếng dài, bay thẳng về hướng Ninh Uyên.
Mắt y thoáng mở to, thấy chim kia nhắm thẳng vào mình mà ngơ người ra, quên cả phản ứng.
Thấy vậy, Nghiêm thị thầm đắc ý lắm, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra ngạc nhiên vô cùng, thất thanh kêu: "A....!! Nó bay về hướng Uyên Nhi kìa, chẳng lẽ...."
Rồi bà lập tức quay sang, cúi người trước Thẩm thị: "Xin lão phu nhân đừng trách phạt Uyên Nhi ạ!! Thằng bé còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, nên mới vô tình dính phải thứ dơ bẩn thôi...!Con cũng có trách nhiệm vì đã không quản nó đủ nghiêm, nếu lão phu nhân muốn trách phạt, thì con tình nguyện xin chịu phạt thay Uyên Nhi ạ, bất kể là hình phạt nào!"
Bà nói chân thành vô cùng, như thể là một người mẹ cả thực sự quan tâm đến thứ tử vậy.

Chiêu lùi một bước tiến hai bước này thực sự rất khéo léo - vừa có thể làm nổi bật lên sự từ ái của bà, vừa có thể làm Thẩm thị chướng mắt Ninh Uyên thêm chút nữa.

Thứ tử làm sai lại có mẹ cả chịu tội thay cho ư? Lý lẽ ở đâu ra vậy?!
Dứt lời, Nghiêm thị vẫn cúi đầu, chờ Thẩm thị an ủi mình rồi trách mắng Ninh Uyên.

Nhưng chờ một lúc mà chẳng thấy Thẩm thị có động tĩnh gì, ngược lại đám người xung quanh lại xì xào to nhỏ.

Bà tò mò quay sang nhìn về hướng Ninh Uyên, thốt nhiên lảo đảo, suýt nữa đã đứng không vững.
Con "chim thần" kia đang lanh lợi đứng trên vai Ninh Uyên, lúc thì vỗ cánh, lúc thì cọ cọ đầu vào má y, nom thân thiết vô cùng.


Chính bản thân y cũng ngạc nhiên, vô thức giơ tay lên.

Thế mà chim kia lại hiểu ý ngay, nhảy mấy bước từ vai xuống tay y, đoạn nhướn cao cổ, ngân lên một tiếng kêu dài.
"Thần kỳ! Quá thần kỳ!" Thẩm thị trợn tròn mắt, thầm thì lẩm bẩm.

Bà hoàn toàn chẳng hề để ý đến Nghiêm thị, hỏi Ninh Uyên: "Uyên Nhi à, chẳng lẽ chim thần này biết cháu hay sao? Trông nó thân thiết với cháu chưa kìa."
"Cháu cũng không biết ạ." Ninh Uyên cũng rất bất ngờ: "Lúc nãy khi nó lao về phía cháu, cháu còn sợ cơ mà."
"Thưa lão phu nhân, con thấy chuyện này đã rõ mười mươi rồi mà ạ.

Trông chim thần thân thiết với Uyên Nhi như thế, tất nhiên là vì Uyên Nhi đã tích rất nhiều phúc, đến nỗi cả chim thần cũng muốn cọ ké phúc khí trên người thằng bé đấy ạ." Một phu nhân với gò má cao chợt lên tiếng --- đó là Nhị phu nhân Triệu thị.

Ninh Mạt ngoan ngoãn đứng phía sau bà, trừng mắt nhìn Ninh Uyên.
Triệu thị nói tiếp: "Chim muông vốn có linh tính, bản năng biết thế nào là tránh hại tìm lợi.

Chim này là chim thần, hẳn là còn chính xác hơn nữa.

Tam thiếu gia được nó ưu ái như vậy, hẳn là phúc khí tràn trề, cũng là chuyện tốt với Ninh phủ ta."
"Nhị phu nhân quá khen rồi ạ, Uyên Nhi nào có mệnh tốt như thế.

Chẳng qua con thường xuyên hầu hạ bên tổ mẫu, nên được dính chút phúc khí từ Người thôi ạ." Ninh Uyên khiêm tốn nói, thuận thế nịnh nọt Thẩm thị một phen.

Thẩm thị nghe mà rạng rỡ mặt mày.

Nhưng bà vẫn rất khó hiểu: "Thế thì lạ nhỉ? Chim thần thấy phúc khí trên người Uyên Nhi thì là chuyện tốt, nhưng chuyện Phật tổ không nhận hương khói của ta thì sao? Rốt cục là vật dơ bẩn cỡ nào mà đến phúc khí của Uyên Nhi cũng không áp xuống được?"
Chuyện chợt thành ra thế này, Nghiêm thị thoáng thấy có gì đó không ổn.

Tính cảnh giác trời sinh mách bảo bà lùi về sau, để Từ ma ma dìu mình tránh khỏi đám đông.
Nhưng bà chưa kịp rời khỏi đại điện thì bỗng ---- chim thần đang làm nũng trên tay Ninh Uyên chợt khựng lại, ngân lên một tiếng dài, rồi sải cánh nhắm thẳng về phía bà!!
Nó bay cực nhanh, Nghiêm thị không tránh kịp.

Đôi cánh sải rộng như quạt hương hồ quạt mạnh xuống gáy bà, rồi nó bay vòng vòng quanh bà, vừa quạt vừa mổ, làm bà kêu thét liên tục mà không làm gì được.


Từ ma ma xông đến muốn bảo vệ chủ nhân, nhưng lỡ dùng sức quá đà, kết cục lại đẩy Nghiêm thị ngã dúi xuống.

Hai người vừa kêu thảm thiết vừa lăn lộn tránh đòn, người xung quanh chỉ biết há hốc miệng ra nhìn.
"Các ngươi còn nhìn gì đấy! Không mau đi cứu phu nhân đi!" Ninh Như Hải mắng đám hạ nhân đang ngây người gần đó.

Họ nghe lời tiến đến, phất tay đuổi chim thần đi.

Thế mà chim thần cũng chẳng ham chiến, cào một phát cuối cùng làm búi tóc trên đầu Nghiêm thị xõa tung ra.

Rồi nó lại bay về vai Ninh Uyên, gừ gừ mấy tiếng như đang kể công.
Khi được hạ nhân đỡ dậy thì nom vị chủ mẫu "đoan trang hiền lành" của Ninh phủ đã như một bà điên rồi.

Không chỉ có đầu tóc bà rũ rượi, mà lớp trang điểm dày trên mặt bà cũng chảy xuống theo mồ hôi, để lại từng mảng trắng mảng hồng, trông cực kỳ nực cười.
Dù thế, người xung quanh cũng không cười nổi - họ đều nhớ chim thần được mời ra đây để làm gì.

Thẩm thị bước ngay lên, chỉ vào Nghiêm thị nói: "Được lắm! Hóa ra người báng bổ Phật tổ lại là ngươi?!"
"Con..." Nghiêm thị bối rối cùng cực: "Không phải con! Con bị oan mà lão phu nhân! Từ đêm qua con đã trai giới tắm rửa, thậm chí sáng nay còn chưa ăn gì, sao lại mạo phạm Phật tổ được ạ! Rõ ràng là con chim kia vu vạ cho con! Có ai đó đã dạy nó làm vậy! Để vu oan cho con!"
Nhưng vừa dứt lời, nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh là Nghiêm thị đã biết mình bị đẩy vào đường cùng rồi.

Chim thần có linh tính, khá nhiều người biết chùa Linh Hư cũng biết là chùa có con chim thần bậc này.

Chính bà lại là người đề xuất ý tưởng mang nó đến đây, giờ lại tự nói rằng có người thuần hóa nó để hại bà ư? Bà chỉ là một phụ nhân chốn thâm trạch, ai lại rảnh rỗi đến độ chuyên môn huấn luyện một con chim chỉ để hại bà chứ? Nói ra chẳng phải là tự rước nhục à?
Nhưng trừ cách nói đó ra, thì Nghiêm thị không biết phải phản biện cho mình thế nào nữa.

Chính bà cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Chẳng lẽ con chim kia thành tinh thật à? Biết bà là chủ mưu hôm nay nên mới vạch trần bà ư?!
Quá hoang đường rồi!
Ngay khi Nghiêm thị bối rối cứng họng, Triệu thị chợt hít hít mũi, ngạc nhiên nói: "Có ai ngửi thấy mùi gì không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui