Thứ Tự Đến Trước Và Sau FULL


Editor: YuuCuối tuần Tư Tần đưa Tần Đường về nhà.

Tần Đường còn kiêu ngạo cầm theo bảng điểm tiến bộ hơn 50 bậc của mình theo, đòi Tư Giang Hải và Tần Gia phải thưởng cho cậu ta.
Cô trở về chỗ ở của Thượng Vân Xuyên sau bữa tối, lúc bước vào cửa thì nghe thấy trong bếp có tiếng động, liền đi tới nhìn bóng lưng anh đang nấu gì đó.
Tư Tần bước nhẹ từng bước đến gần anh, nhân lúc anh đậy nắp nồi lại thì bất ngờ vươn tay ra ôm lấy eo anh từ phía sau.
Thượng Vân Xuyên sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, đôi tay phủ lên bàn tay đang ôm lấy eo mình của Tư Tần, hơi nghiêng đầu nhìn người ở phía sau đang dựa vào lưng mình: “Về rồi sao?”
Tư Tần cười: “Vâng.

Giờ này anh mới ăn sao?”
Thượng Vân Xuyên xoay người lại, giơ tay lên vén tóc cô ra sau tai: “Vừa nãy anh không đói lắm.”
“Anh đang nấu gì vậy?”
“Mì.”
Nghe vậy, Tư Tần vươn tay ra nhấc nắp nồi lên xem.

Thì ra là mì sợi cùng với rau xanh và trứng.
Cô đặt nắp nồi xuống, ngước mắt lên nhìn anh: “Em cũng muốn ăn.”
Thượng Vân Xuyên có chút kinh ngạc: “Không phải em nói sẽ ăn bữa tối xong mới về sao? Không ăn no à?”
Tư Tần chu môi: “Sao vậy? Em không thể ăn mì anh nấu được sao?”
Thượng Vân Xuyên cười bất lực: “Đương nhiên là có thể rồi.

Vậy em chờ anh một chút, anh sẽ nấu thêm cho em một bát.”
Nhưng Tư Tần không làm vậy, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Bát này để em ăn đi, còn bát của anh thì để em làm cho.”
Anh vừa định mở miệng nói gì đó thì Tư Tần lập tức bổ sung: “Không được phép không thích, cũng không được nói không ngon.”
Tuy rằng Tư Tần nấu ăn không giỏi, nhưng cô vẫn có thể nấu được mì.

Trước kia lúc Thượng Vân Xuyên bị thương cũng đã từng được thử một lần.
Vì vậy khi Tư Tần hỏi anh mùi vị của nó như thế nào, anh nói: “Nó vẫn ngon như mọi khi.”
Tư Tần cười tự đắc: “Bình thường đều là anh nấu cơm.


Sau này nếu muốn ăn mỳ thì cứ bảo em nấu cho.”
Thượng Vân Xuyên nhìn cô trong chốc lát rồi mới nói: “Được.”
Tư Tần quan sát biểu cảm của anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay em đã nói với ba mẹ em rằng nghỉ tết Nguyên Đán này em sẽ về nhà, vừa hay có thể cùng nhau đón giao thừa luôn.”
Thượng Vân Xuyên vốn đang ăn mỳ thì sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường: “Ừ, anh biết rồi.”
Tư Tần nghiêng người về phía anh một chút: “Còn anh thì sao? Kỳ nghỉ này anh dự định làm gì?”
Anh khẽ cười: “Anh cũng chưa biết nữa.”
“Năm ngoái anh đã làm gì vậy?”
“Năm ngoái?” Bị hỏi đột ngột như vậy, Thượng Vân Xuyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có một chút vấn đề với chi nhánh bên Singapore vào thời điểm đó năm ngoái nên anh đã mở cuộc họp ở bên đó.”
Tư Tần để lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Vậy, năm nay sẽ không có trường hợp khẩn cấp như vậy, đúng không?”
Thượng Vân Xuyên cho rằng cô chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, anh khẽ cười, bình tĩnh đáp lại: “Chuyện này sao có thể nói chính xác được chứ.”
Nào ngờ Tư Tần đột nhiên buông đũa xuống, nhíu mày.
“Vậy phải làm sao bây giờ.” Giọng điệu của cô có chút khó xử, dời ánh mắt đang nhìn anh sang chỗ khác, nhìn xuống sợi mì trong bát: “Hôm nay em đã nói với ba mẹ em là em sẽ đưa bạn trai về nhà trong kỳ nghỉ rồi.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, phòng ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tư Tần đợi một lúc lâu, cứng cả cổ họng nhưng cũng không nghe thấy động tĩnh gì nên quay sang nhìn anh.
Thượng Vân Xuyên một tay cầm bát, tay kia cầm đũa nhìn chằm chằm cô, dường như anh đang không hiểu cô vừa nói gì.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của anh, trong lòng cô tức khắc không nói nên lời.
Giống như lúc trước không thể nói nên lời khi ở bên cạnh anh vậy.
“Phản ứng của anh là sao vậy?” Tư Tần trừng mắt nhìn anh, sau đó đứng lên, có chút bực dọc mà nói: “Cho anh hai ngày để suy nghĩ về chuyện đó, nếu không muốn đi thì thôi.”
Nói xong, cô xoay người trở về phòng.
Trong nháy mắt tiếng đóng cửa vang lên, Thượng Vân Xuyên chấn động toàn thân.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, sau đó nhìn xuống bát mì còn lại.
Anh… Anh có nghe nhầm không vậy?
Anh nghĩ đi nghĩ lại về những gì Tư Tần vừa mới nói.
Anh… Chắc không nghe nhầm đâu nhỉ?
Sau khi Tư Tần xem chương trình tạp kỹ nhàm chán ở trong phòng ngủ được gần nửa tiếng thì Thượng Vân Xuyên mới ngập ngừng xuất hiện ở cửa.
Cô liếc nhìn anh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục nhìn vào màn hình ipad.
Anh đứng ở cửa trong chốc lát rồi mới đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ngập ngừng nhìn cô vài lần rồi mới mở miệng: “Tần Tần, em vừa nói cái gì vậy?”
Tư Tần ngước mắt nhìn anh rồi lại rũ mắt xuống, giọng điệu không chút dao động: “Sao vậy?”
Thượng Vân Xuyên chớp chớp mắt, nhắc nhở cô: “Vừa rồi đó, lúc ăn mì.”

Tư Tần thản nhiên nói: “Không biết.”
Anh không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, trong lòng có chút nóng nảy: “Rõ ràng em vừa mới nói muốn đưa anh về nhà em…”
Tư Tần nhìn anh: “Ồ, không phải anh nghe được rồi sao? Còn hỏi lại làm gì?”
Thượng Vân Xuyên mím môi, xác nhận lại một lần nữa: “Là thật sao?”
Ánh mắt Tư Tần nhìn anh lưu lại một chút cảnh giác trong chốc lát, sau đó lại cúi đầu, vừa kéo thanh tiến trình của video lại vừa nói: “Vâng.”
“Tại sao…”
“Tại sao cái gì mà tại sao?” Cô dứt khoát tắt màn hình đi, thuận tay ném xuống đệm: “Nếu anh không muốn đi thì cứ nói thẳng ra, em sẽ không ép buộc anh.”
Thượng Vân Xuyên thấy Tư Tần buông ipad xuống thì vội vàng tiến lại gần hơn một chút, hai chống chống ở hai bên sườn cô, giọng nói có chút nôn nóng: “Anh muốn đi, đương nhiên là muốn đi rồi.”
Tư Tần bị bóng của anh chiếu vào, cô giơ tay lên đẩy đầu anh ra một chút: “Vậy anh còn hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Đầu của Thượng Vân Xuyên bị đẩy sang một bên lại lập tức nghiêng trở lại: “Nhưng trước đó em chưa từng nhắc đến chuyện này.”
Tư Tần nhướng mày: “Hôm nay em vừa mới nói với ba mẹ em, sao em có thể nói ngay với anh được chứ?”
Anh rũ mắt xuống suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc lâu sau anh mới nhẹ nhàng nói: “Anh cho rằng em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”
Mùi hương trên tóc Thượng Vân Xuyên quanh quẩn bên chóp mũi của Tư Tần, vẫn là mùi hoa hồng thoang thoảng đó.

Cô vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, thản nhiên nói: “Anh nghĩ cái gì?”
Anh nghiêm túc nhìn cô, do dự một chút rồi mới nói: “Chính là, đưa anh tới gặp người nhà của em.”
Tư Tần cảm thấy kỳ lạ: “Không phải anh đã gặp Tần Đường rồi sao?”
“Nhưng,” Thượng Vân Xuyên dừng một chút, ngập ngừng nói: “Chú dì không giống như vậy.”
Tư Tần nhìn anh, trong lòng chợt thấy xót xa.
Thật ra mấy ngày nay cô có thể cảm nhận được sự lo lắng và mất mát của Thượng Vân Xuyên.

Cho dù là khoảng thời gian trước bởi vì một chút việc nhỏ mà giận dỗi, hay là đặc biệt tự trách chính mình bởi vì cô đổ bệnh.

Cô đã đặt chúng ở bên cạnh nhau, suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Anh lo lắng rằng vì sợ một vấn đề nhỏ xảy ra sẽ làm hỏng mối quan hệ của bọn họ, lo lắng tình cảm này sẽ không lâu bền.
Lý do sâu xa mà cô nghĩ mình đoán được ít nhất chín mười phần —— Đó là Thượng Vân Xuyên luôn cảm thấy cô thật sự không nghiêm túc.

Thật ra thì so với lúc đầu, bọn họ cũng đã có phần khác nhau.

Bởi vì lúc đầu anh không có danh phận, cho nên mới dễ dàng nghĩ tới những chuyện đó.
Sau khi hiểu ra được, Tư Tần lo lắng sốt ruột suy nghĩ mất hai ngày, quyết định sẽ trấn an anh trước.
Nếu anh không có cảm giác an toàn, vậy thì cô sẽ đem tới cho anh cảm giác an toàn.
Vì vậy cô đã trở về nhà một chuyến, còn mang theo cả Tần Đường nữa, đồng thời còn dặn cậu ta tùy cơ mà hành động.
Lúc ăn cơm trưa, Tư Tần đã chọn thời điểm thích hợp để nói: “Ba, mẹ, hai người có dự định gì trong kỳ nghỉ tết Nguyên Đán không?”
Nghe vậy, Tư Giang Hải quay sang nhìn Tần Gia, nói: “Tiểu Gia? Không phải lúc trước chúng ta nói sẽ đi tới Phục Long Tuyền chơi sao? Em đã đặt vé chưa?”
Tần Gia không trả lời lại, bà suy nghĩ một chút rồi nhìn Tư Tần: “Ba mẹ định đi du lịch, nhưng vẫn chưa đặt vé máy bay với khách sạn.

Con muốn đi cùng sao? Nếu Tiểu Đường cũng định đi nghỉ thì bốn người chúng ta có thể đi cùng với nhau.”
Tần Đường vội xua tay: “Cháu không đi đâu ạ, cháu không định đi nghỉ, mà học sinh cấp ba cũng không đáng được nghỉ, cháu định ở lại học tập ạ.”
Tư Giang Hải không đồng tình: “Không thể nói như vậy được, lúc cần thả lỏng thì phải thả lỏng chứ.”
Tần Đường lắc đầu quầy quậy: “Cháu không đi đâu ạ.

Chú, chú đừng làm ảnh hưởng đến việc gõ mõ của cháu.”
Tần Gia cười nhìn Tần Đường, sau đó quay sang nhìn Tư Tần, chờ cô trả lời.

Lúc này, Tư Tần nói: “Mẹ, con không phải là muốn đi đâu ạ… Nếu chưa đặt vé, vậy hai người đổi kế hoạch được không ạ? Đừng đặt vội trước, kỳ nghỉ này có thể ở lại Kỳ An được không ạ?”
Tư Giang Hải và Tần Gia cùng nhìn Tư Tần, lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Tư Tần ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Kỳ nghỉ này con muốn dẫn bạn trai về gặp ba mẹ.”
Trên bàn ăn yên lặng trong chốc lát, Tư Giang Hải phá tan sự im lặng trước, vẻ mặt có chút buồn bực: “Vì cái người tên Lục Ương này mà ảnh hưởng đến kế hoạch của ba, ba không đồng ý.”
Tần Đường vốn đang âm thầm quan sát khẽ nhíu mày lại.
Đây là ý gì vậy? Cậu ta nghe thế nào cũng không hiểu được.

Lục Ương? Cái tên này có chút quen thuộc.
Tư Tần có chút xấu hổ khi nhìn Tư Giang Hải, lại nhìn sang Tần Gia không tỏ thái độ gì: “… Không phải Lục Ương ạ.”
Tư Giang Hải và Tần Gia đều sửng sốt mất một lúc.
Tần Gia kinh ngạc mở to hai mắt: “Chia tay rồi sao?”
Tư Tần gật đầu, cô còn chưa kịp mở miệng lại thì Tư Giang Hải đột nhiên mạnh mẽ vỗ lên bàn, nói: “Làm tốt lắm!”
Mọi người nhìn thấy đều sửng sốt nhìn ông, liền nghe thấy ông nói: “Ba đã sớm không vừa mắt với tên nhóc đó chút nào, vừa nhìn thấy liền biết không đáng tin cậy.

Làm tốt lắm ——”
Thấy ông vẫn còn định tiếp tục nói, Tần Gia trừng mắt với ông: “Ông ngậm miệng lại đi.”

Tư Giang Hải đột nhiên im bặt.
Sau đó bà dịu dàng nhìn Tư Tần: “Chia tay rồi thì là chia tay thôi.

Còn bây giờ…”
Tư Tần vội vàng nói: “Anh ấy rất tốt.

Anh ấy tên là Thượng Vân Xuyên, là bạn học cùng trường cấp ba và đại học của con.

Nếu không tin ba mẹ có thể hỏi Tần Đường, căn nhà mà nó đang thuê bên ngoài trường học là do Thượng Vân Xuyên cấp cứu, đây là nhà của anh ấy.

Ngoài ra, anh ấy còn dạy kèm cho Tần Đường, Tần Đường có thể tiến bộ nhanh như vậy là nhờ công lao rất lớn của anh ấy…”
Tần Đường gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy, anh Xuyên rất tốt ạ.”
Tư Giang Hải hừ một tiếng: “Tốt hay không phải gặp thì mới biết.”
“Vâng.” Tư Tần lập tức thuận theo: “Cho nên con muốn đưa anh ấy về gặp ba mẹ.”
Tần Gia hỏi: “Hai đứa yêu nhau được bao lâu rồi?”
“Hơn ba tháng ạ.”
“Hơn ba tháng?” Tư Giang Hải trợn trừng mắt: “Mới hơn ba tháng mà con đã dẫn thằng nhóc đó về nhà sao? Thằng nhóc Lục Ương kia cũng phải hẹn hò hơn một năm mới thấy dẫn về nhà cơ mà?”
Tư Tần cũng cảm thấy khoảng thời gian này có chút ngắn ngủi, nhưng cô vẫn nói thêm: “Con với anh ấy đã quen biết nhau từ lâu, đã nhiều năm rồi.

Hơn nữa cũng chỉ là gặp nhau thôi mà, cũng đã định làm gì đâu ạ.”
Tần Gia cảm thấy cũng hợp lý nên đã thuyết phục Tư Giang Hải đang tức giận: “Tần Tần nói cũng đúng.

Chỉ là gặp mặt thôi mà, cũng đâu phải muốn gả con gái đi lập tức chứ.”
Khi nghe thấy ba chữ “gả con gái” đi, Tư Giang Hải liền tức giận bừng bừng, ông phải nhẫn nhịn mà nén cơn tức giận xuống.
“Tần Tần, ba tháng thì có thể nhìn thấy được điều gì chứ? Con định đưa cậu ta về gặp chúng ta, mánh khóe lừa bịp này của cậu ta còn gian xảo hơn cả Lục Ương.” Tư Giang Hải không ngừng gõ ngón tay lên bàn, có thể thấy được ông vô cùng không hài lòng.
“Cái gì mà mánh khóe lừa bịp chứ.” Tư Tần không thích nghe điều này, liền quay sang nắm lấy tay Tần Gia mà than thở: “Mẹ, mẹ xem ba kìa, sao có thể nói như vậy được chứ.”
Tần Gia vỗ vỗ tay cô: “Ba con toàn như vậy thôi.” Ngừng một chút, bà lại nói: “Gặp cũng được, nhưng ba mẹ cũng chỉ muốn dặn dò, khuyên nhủ con để không lãng phí thời gian và tình cảm.

Ba và mẹ sẽ ở nhà đợi hai đứa vào tết Nguyên Đán, hai đứa chọn thời gian rồi tới là được.”
Tư Tần lập tức mỉm cười, gật gật đầu.
Tư Giang Hải thấy thế còn muốn phản bác thêm, Tần Gia cau mày nhìn ông: “Giúp con gái kiểm tra một chút thì có chuyện gì chứ? Anh có ý kiến sao? Anh không muốn gặp thì đừng gặp, em sẽ tự gặp.”
Tư Giang Hải bị dỗ dành đến mức chỉ có thể im lặng, thật sự uất ức, ông đứng lên vung tay trở về phòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui