Editor: YuuBuổi tối thứ ba, Tư Tần nhận được cuộc gọi từ Lục Ương.
Vào thời điểm đó, cô đang làm việc ngoài giờ ở trong thư phòng, còn Thượng Vân Xuyên đang tổ chức một cuộc họp từ xa qua video trong phòng ngủ của cô.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Lục Ương mang theo ý cười: “Tần Tần, ngày mai anh sẽ trở về Kỳ An.
Trong khoảng thời gian này em có nhớ anh không?”
Thật ra, anh ta đã gửi tin nhắn cho cô nói ngày mai sẽ về từ lúc buổi chiều, nhưng cô vẫn chưa trả lời lại.
Tư Tần đi tới bên cửa sổ, nhìn cơn mưa xối xả suốt cả buổi tối ngoài cửa sổ: “Lúc nào vào ngày mai?”
“3 giờ chiều sẽ lên máy bay, chắc khoảng 5 giờ sẽ đến nơi.” Lục Ương cười tủm tỉm: “Anh còn nhớ rõ, em nói ngày anh trở về muốn gặp anh, ngày mai là chúng ta có thể gặp nhau rồi.
Bữa tối em muốn ăn gì? Anh sẽ đặt bàn trước, sau khi cất hành lý xong sẽ tới công ty đón em, được không?”
Tư Tần cúi đầu, nhẹ nhàng nói “Được”.
“Sao vậy?” Lục Ương nhận ra hình như Tư Tần không được vui, giọng nói càng thêm trầm thấp hơn: “Hình như em không được vui thì phải, đã xảy ra chuyện gì sao? Hay ở công ty có người bắt nạt em?”
Tư Tần ngồi xuống cái bục trước cửa sổ, hai tay ôm lấy đầu gối, dựa vào vách tường, nói: “Không có gì.”
Lục Ương giả bộ tức giận: “Tần Tần, anh đã nói với em rồi, nếu có ai bắt nạt em thì em phải nói với anh đầu tiên, anh sẽ giúp em xả giận.”
Tư Tần mỉm cười: “Thật sự không có.
Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.
Ngày mai gặp.”
“Chuyện đó…” Dường như Lục Ương còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại đột nhiên im bặt, sau đó đổi sang câu khác: “Được.
Vậy anh đi ngủ đây, em cũng đi ngủ sớm đi.
Ngày mai gặp.”
Cúp điện thoại, Lục Ương ngẩng đầu nhìn La Thư đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng ngủ, cũng không nói gì.
La Thư cười ngọt ngào đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh anh ta, vươn tay ra ôm eo anh ta, áp mặt vào ngực anh ta: “Gọi điện cho Tư Tần sao?”
Lục Ương vẫn im lặng.
Đột nhiên La Thư cảm thấy có chút ghen tỵ.
Lại như vậy nữa rồi.
Rõ ràng ngày thường ở cùng nhau vô cùng thân mật, sắc mặt Lục Ương cũng rất ôn hòa, nhưng mỗi lần anh ta nói chuyện với Tư Tần xong đều dùng thái độ lãnh đạm này nhìn cô ta.
Trong lòng La Thư tức giận, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra.
Cô ta ngẩng mặt nhìn Lục Ương bằng đôi mắt ngấn nước: “Ngày mai phải trở về Kỳ An rồi, chúng ta cũng không thể quang minh chính đại ở bên nhau nữa.
Đêm nay… Cho em thêm vài lần, được không?”
Vừa dứt lời, Lục Ương còn chưa kịp đáp lại, La Thư đã cởi giày ra ngồi trên đùi anh ta, bàn tay bò lên lưng anh ta, ngẩng đầu hôn anh ta.
Lục Ương mở mắt nhìn cô gái đang hôn mình, trước mặt bỗng xuất hiện một gương mặt khác
Anh ta nhắm mắt lại, duỗi tay ra ôm eo đối phương.
Ngày mai là có thể được gặp cô rồi.
Đã lâu như vậy, nếu anh ta đòi hỏi chuyện này với Tần Tần, chắc Tần Tần cũng không có ý kiến gì.
Cho dù có ý kiến gì đi nữa, nếu anh ta làm nũng, chắc Tư Tần cũng sẽ ỡm ờ chiều anh ta thôi.
***
Tư Tần ngồi trên bục cửa sổ hơn mười phút, nhìn mưa không ngừng đập vào cửa sổ, trượt xuống lốm đốm.
Cô thực sự không muốn làm việc nữa nên đã tắt máy tính rồi đi vào phòng ngủ.
Đèn phòng tắm đang bật sáng, một lúc sau tiếng nước cũng ngừng.
Khi Tư Tần lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra thì Thượng Vân Xuyên cũng bước ra ngoài với mái tóc ướt sũng.
Anh lau tóc đi tới gần, muốn nói là anh đã tắm xong rồi, nhưng chưa kịp nói ra thì Tư Tần không hề ngẩng đầu lên mà lướt qua anh đi vào phòng tắm.
Tư Tần nhanh chóng tắm rửa, lúc cô đi ra, Thượng Vân Xuyên đang ngồi trên giường xem hòm thư, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy đi tới ghế sofa lấy khăn lau tóc đưa cho cô.
Tư Tần quay lưng về phía Thượng Vân Xuyên, lúc đang lau tóc, cô đột nhiên nói: “Ngày mai em có chút việc, anh tự ăn bữa tối đi nhé, không cần phải tới đón em đâu.”
“Ừ.” Thượng Vân Xuyên vừa trả lời lại vừa đi tới giường.
Khi anh bước đến bên cạnh Tư Tần, anh muốn lấy khăn trên tay cô lau tóc cho cô như mọi khi nhưng lại bị cô lảng tránh, thờ ờ nói: “Em tự mình làm được.
Muốn lắm rồi, anh mau đi ngủ đi.
Em sẽ ra bên ngoài sấy tóc.”
Nói xong liền đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thượng Vân Xuyên đứng ở bên giường nhìn bóng lưng của Tư Tần rời đi, không kịp nói một lời nào.
Trong lòng Tư Tần có chút rối loạn, trong lúc sấy tóc vẫn luôn suy nghĩ xem ngày mai nên mở miệng như thế nào.
Cô và Lục Ương đã không gặp nhau một thời gian, đột nhiên muốn gặp mặt để nói chuyện chia tay thật sự có chút khó tin.
Nhưng cũng không có cách nào, trước đây cô còn muốn cho anh ta “đội nón xanh” một thời gian dài, nhưng giờ cô thấy giải quyết đống rắc rối này mới là chuyện nên làm.
Không thể để Thượng Vân Xuyên không rõ ràng như vậy được.
Lúc cô sấy tóc xong đi vào trong phòng, Thượng Vân Xuyên đã đi nằm.
Cô nhẹ nhàng đi đến góc phòng, tắt đèn ở đầu giường.
Thượng Vân Xuyên cẩn thận lắng nghe động tĩnh của Tư Tần, trong lòng có chút hoang mang.
Hôm nay Tư Tần đặc biệt lạnh nhạt với anh.
Buổi chiều nhắn tin Wechat cho cô một hồi lâu cô mới trả lời lại.
Buổi tối mua bữa ăn khuya cho cô, cô cũng không ăn được mấy miếng.
Khi nói chuyện với cô, cô cũng chỉ trả lời cho có lệ, ngay cả khi anh muốn lau tóc cho cô cô cũng không cho.
Anh không biết mình đã làm gì để cô tức giận, thậm chí muốn nói lời xin lỗi với cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Cô thực sự quá đáng.
Thượng Vân Xuyên nằm nghiêng quay lưng về phía cô, mở to mắt nhìn không trung, trái tim cũng co thắt lại.
Tư Tần có chút rối loạn, cô rối rắm suốt cả một buổi chiều rồi thêm cả một buổi tối.
Cô mệt đến mức vừa mới nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ cô vẫn còn đang suy nghĩ.
Cô không biết ngày mai nên gặp gỡ vui vẻ, chia tay trong yên bình như thế nào, nhưng ít nhất cũng phải nói rõ ràng ra.
Cũng không biết Lục Ương có làm loạn lên không, hẳn là không, vì dù sao anh ta ở bên La Thư cũng rất hòa thuận mà.
Nhưng nếu anh ta làm loạn, cô có nên vạch trần chuyện của anh ta với La Thư ra không?
Trong lúc mơ màng cô lại nghĩ, hay thôi không đi nữa, cô thật sự không thể vượt qua được.
Có lẽ không liên quan gì đến Lục Ương, chỉ liên quan đến cái người mà Tư Tần lúc 17 tuổi không phục thôi.
Vậy thì cô sẽ xin lỗi Lục Ương trước, thà rằng bọn họ không hạnh phúc sẽ tốt hơn.
Cô chỉ có thể xoay người đi, không thể cúi đầu được.
***
Sáng hôm sau, Tư Tần thức dậy trong vòng tay của Thượng Vân Xuyên.
Cô còn đang nghĩ sao lại khó thở như vậy, hóa ra tên ngốc này lại đang ôm chặt cô từ phía sau, còn ấn cô vào trong lồng ngực anh.
Cô có thể nghe được nhịp tim đập đều đặn và rõ ràng của anh.
Trước đây cô đã từng nói với anh đừng ôm cô như thế này vào ban đêm, cô ngủ sẽ không được thoải mái.
Vậy mà chả nhớ được gì cả.
Tư Tần vươn tay đẩy anh ra.
Anh đang mở to hai mắt.
Tư Tần sửng sốt, kinh ngạc nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Thượng Vân Xuyên lặng lẽ nhìn cô.
Tư Tần giơ tay lên lướt qua khóe mắt anh, nhíu mày: “Sao vậy? Ngủ không ngon sao?”
Thượng Vân Xuyên không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, lông mi khẽ run vài cái.
Tư Tần cho rằng anh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô vuốt ve cái gáy anh để trấn an anh, sau đó liền ngồi dậy chuẩn bị rời giường.
Thượng Vân Xuyên cũng ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn: “Vẫn còn sớm mà, sao em đã dậy rồi?”
Tư Tần vừa đi lại dép vừa nói: “Dù sao cũng không ngủ được.”
Cho đến khi cô rửa mặt xong đi từ trong phòng tắm ra, Thượng Vân Xuyên cũng không nói thêm gì.
Anh đi rửa mặt mà không nói một lời nào, sau đó đi chiên trứng làm sandwich, lại không nói gì mà đưa Tư Tần tới công ty.
Lúc Tư Tần chuẩn bị xuống xe anh lại giữ cô lại.
Tư Tần quay đầu nhìn anh.
Anh một tay nắm lấy cổ tay cô, tay kia cầm túi giấy đựng sandwich: “Sao em không ăn?”
Tư Tần mỉm cười: “Hôm nay em không muốn ăn.”
Anh nhìn cô trong chốc lát, sau đó đặt bữa sáng xuống, cái tay đang nắm lấy cổ tay cô biến thành mười ngón tay đan vào nhau.
Anh nhẹ giọng nói: “Tần Tần, nếu em không vui hay không hài lòng chuyện gì, cứ nói thẳng với anh, được không?”
Tư Tần chớp chớp mắt, khó hiểu nói: “Em đâu có không vui hay không hài lòng chuyện gì đâu.”
Sắc mặt của Thượng Vân Xuyên vô cùng nghiêm túc.
Tư Tần bất lực siết chặt tay anh: “Thật đấy.
Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn, không phải do thời tiết nóng nực quá nên em mới không ăn uống được sao.
Anh yên tâm, trong phòng làm việc của em còn đồ ăn vặt, nếu đói em sẽ ăn.”
Thượng Vân Xuyên nghĩ, đâu phải chỉ có một chuyện này.
Nhưng anh không nói ra.
Tư Tần nói thêm hai câu đại loại như “Anh làm rất ngon”, “Thật sự ăn rất ngon”, vân vân.
Nhưng bởi vì trong lòng cô có chút bực bội và uể oải, cho nên cô cũng không chú ý thêm tới điều gì nữa, rút tay ra khỏi tay anh rồi xuống xe.
Tư Tần rất mâu thuẫn.
Cô hy vọng buổi chiều đến sớm một chút, lại hy vọng buổi chiều vĩnh viễn đừng tới.
Bởi vì cô muốn kết thúc mối quan hệ hỗn loạn này sớm một chút, và cô không hứng thú với việc phải diễn kịch với Lục Ương.
Nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi đi.
Hơn 5 giờ chiều, Lục Ương gọi điện cho cô nói là anh ta đã về đến Kỳ An, lại hỏi cô mấy giờ thì tan làm.
Tư Tần nói 7 giờ.
Lục Ương cười hì hì, nói: “Vậy anh có thể trở về nhà tắm rửa một chút, kẻo em lại chán ghét bộ dạng mệt mỏi này của anh.
7 giờ anh đến đón em nhé?”
Tư Tần đồng ý.
Đúng 7 giờ, Lục Ương đúng giờ gọi điện cho Tư Tần.
Tư Tần ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính mất một phút, sau đó mới đứng dậy thu dọn điện thoại và túi xách.
Khi xuống dưới sảnh, cô thấy Lục Ương mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi đơn giản đứng dựa vào cửa xe.
Bộ dạng của anh ta lúc này trông thật giống khi anh ta còn học đại học.
Lục Ương nhìn thấy Tư Tần liền cười đi về phía cô.
Anh ta còn chưa nói lời nào đã ôm lấy eo cô xoay một vòng, sau đó ghé sát vào mặt cô, nói: “Có nhớ anh không?”
Tư Tần vừa mở miệng định trả lời lại thì anh ta đã siết chặt tay lại rồi hôn lên môi cô, triền miên một lúc lâu Tư Tần mới phản ứng lại, vội vàng đẩy anh ta ra: “Anh làm gì vậy! Đang ở ngoài đường đó!”
“Anh nhớ em.” Lục Ương dắt tay cô, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau, sau đó xoay người kéo cô về phía chỗ để xe: “Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn thôi.
Anh đã đặt bàn ở nhà hàng Michelin mới mở gần đây, nghe nói không tệ đâu.”
***
Lục Ương đưa Tư Tần đến một nhà hàng kiểu Tây.
Chỗ ngồi của bọn họ là ở sân thượng trên tầng hai, hướng nhìn ra bên ngoài.
Cách đó không xa chính là cây cầu được chăng mắc đèn neon nhộn nhịp bắc qua sông và những con tàu chở khách ở bên dưới.
“Anh nghe nói bít tết ở đây không được ngon lắm, nhưng sữa lắc dâu tây là tuyệt nhất.” Lục Ương ghé sát vào tai cô trộm phàn nàn, trong đáy mắt vẫn luôn tràn ngập ý cười: “Trước đây đầu bếp của bọn họ đã tham gia chương trình truyền hình nào đó, hình như là Bếp vương tranh bá hay gì gì đó, hình như còn dành vị trí thứ hai hay là vị trí thứ ba ý.
Hôm nay chúng ta thử kiểm nghiệm xem.”
Lục Ương bảo cô chọn món ăn, cô không có hứng thú nên chỉ nói: “Anh cứ chọn đi, chọn món nào mà anh thích ý.”
“Sao có thể thế được.” Lục Ương nghiêm túc phản đối, sau đó lập tức hẫng lại, khóe miệng nhếch lên: “Anh thích nhìn em ăn, còn anh thì sao cũng được.
Nhìn em liền cảm nhận được sâu sắc thế nào là nhìn thôi cũng thấy đủ no.
Cho dù anh không được ăn thì cũng cảm thấy mỹ mãn.”
Tư Tần nói không nên lời.
Lục Ương càng cười vui vẻ hơn: “Đúng rồi, anh đang dự định sẽ học nấu ăn.
Đến lúc đó cô Tư muốn ăn gì chỉ cần nói cho tiểu nhân biết, đảm bảo cô sẽ hài lòng.”
Nói xong, Lục Ương bắt đầu gọi đồ ăn, chọn một món lại quay ra hỏi Tư Tần xem có được không.
Tư Tần chỉ biết gật đầu, nhưng một góc nào đó trong lòng lại có chút đau.
Trong lúc ăn, Lục Ương bắt đầu kể cho cô nghe về nửa tháng ở Hài Thành, theo đồng nghiệp đi ăn ở đâu, đi tham quan ở những đâu, có chỗ nào có thể chơi được, có chỗ nào lại như dọa người.
Anh ta nói biết như vậy để lần sau cùng cô tới đó có thể tránh được, anh ta sẽ là hướng dẫn viên du lịch cho cô.
Sau đó, dường như Lục Ương nhớ ra điều gì đó, anh ta lấy điện thoại ra cho Tư Tần xem album ảnh: “Con mèo con lần trước anh gửi cho em xem có phải siêu đáng yêu đúng không? Nhìn đôi mắt xanh biếc như pha lê của nó này.
Trước đây mẹ của anh luôn phản đối anh nuôi mèo, bà nói rằng anh không thể chăm sóc được nó.
Tần Tần, em nói với mẹ anh một tiếng đi, để chúng ta cùng nhau nuôi mèo có được không? Bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Tư Tần nhìn con mèo con màu trắng quen thuộc kia, trong lòng dần bình tĩnh trở lại.
Một lát sau, cô đột nhiên hỏi: “Lục Ương, sau khi rời khỏi Hải Thành, anh đã đi công tác ở đâu vậy?”
Lục Ương ngừng lại một chút, vừa cất điện thoại đi vừa nói: “Ồ, lúc đó anh được cử đến đảo Thặng Tứ tham gia một vài hội nghị học thuật.”
Tư Tần nhìn anh ta, thấy anh ta che giấu bằng việc bắt đầu uống món sữa lắc dâu tây mà anh ta không thích lắm, cô liền mỉm cười.
***
Tay của Thượng Vân Xuyên ở trên bàn dần dần nắm chặt lại.
Từ khi phát hiện ra có hai người ngồi ăn ở bàn ở phía bên kia sân thượng, anh liền nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc đó, trong đầu không ngừng ù ù.
Anh nhìn Lục Ương luôn cười tươi nói chuyện với cô, cắt miếng bít tết cho cô, vươn tay ra lau khóe miệng cho cô.
Bọn họ dựa vào nhau xem cái gì đó trong điện thoại của Lục Ương.
Lục Ương vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn cô…
Nói là có chút việc, thì ra là Lục Ương đã trở về.
Thì ra là Lục Ương đã trở về.
Chẳng trách từ hôm qua cô bắt đầu lạnh nhạt với anh, chẳng trách cô thậm chí còn không ăn bữa sáng mà anh làm, chẳng trách lúc buổi trưa anh bảo mang đồ ăn trưa tới cho cô, cô cũng chỉ nói một câu “Em đang ăn rồi”.
Ngày thường cô đều chủ động nói chuyện với anh vài câu, hôm nay anh còn tưởng cô bận quá nên quên mất.
Thì ra là bởi vì bạn trai chính thức của cô đã trở về.
Thì ra là bởi vì bạn trai mà cô tâm tâm niệm niệm đã trở về.
Tống Hãn Thành nhìn biểu cảm ngày càng càng xấu đi của Thượng Vân Xuyên, huơ huơ trước mắt anh, nói: “Sao thế Vân Xuyên?”
Thượng Vân Xuyên nhắm mắt lại, quay đầu nhìn anh ta.
Tống Hãn Thành uống một ngụm rượu vang đỏ: “Tao nói này, khó khăn lắm tao mới về nước một chuyến, cũng chỉ ở lại có mấy ngày.
Lúc trước mời mày đi mày vẫn luôn kêu bận, giờ có thời gian rảnh rồi lại ngồi đó phát ngốc hả? Mày làm sao thế?”
Tống Hãn Thành thở dài lắc đầu với bạn học cũ của mình, sau đó lại cười mở đề tài nói chuyện: “Mày đó, lúc còn đại học thì chẳng khác gì một bông hoa lạnh lùng, bây giờ trở thành ông chủ công ty rồi vẫn như vậy.
Cũng phải, càng trở thành ông chủ rồi lại càng không cần phải quan tâm tới người khác.
Nhưng người như mày mà không có cô gái nào thích sao? Hay là vẫn giống như trước, bị mày nói một hai câu liền sợ chạy mất?”
Thượng Vân Xuyên rũ mắt, cầm lấy dĩa sắn một miếng bánh kem: “Tao không biết mày đang nói gì.”
“Ha ha ha ha ——” Tống Hãn Thành cười thành tiếng: “Xem ra mày vẫn độc thân, hừm, không tệ, hai chúng ta đều mắc căn bệnh giống nhau.”
Thượng Vân Xuyên nghe vậy, lại quay đầu nhìn về hướng đó.
Lúc này Tư Tần đã đứng dậy đi vào bên trong nhà hàng,
***
Khi Lục Ương lần thứ hai nhíu mày từ chối lời mời gọi video dưới bàn thì Tư Tần đặt dao dĩa xuống, nhìn anh ta.
Lục Ương nhận thấy được ánh mắt của cô, anh ta nhìn cô, mỉm cười: “Thầy Trương với vợ anh ý hưởng tuần trăng mật ở thung lũng Lạc Hà.
Lúc còn học đại học anh đã từng tới đó du lịch, đường đi vào ban đêm ở đó không dễ dàng, nên anh ấy muốn nhờ anh chỉ đường giúp.
Anh vẫn còn đang hẹn hò mà, anh ấy thật chẳng có mắt nhìn chút nào.”
Nói xong, Lục Ương liền cúi đầu tắt máy.
Cơn gió đêm mát lạnh thổi tới, một góc khăn trải bàn màu be lặng lẽ bay lên, trên bông hồng giữa bàn còn đọng lại vài giọt nước trong suốt như pha lê.
Xung quanh hơi ồn ào, có tiếng đàn violin, có cả tiếng cười đùa, du dương mà xa xăm.
Đáng lẽ đêm nay phải là một đêm tốt đẹp.
“Chúng ta chia tay đi.”
Đột nhiên nghe thấy câu này khiến tay của Lục Ương dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Vẻ mặt của Tư Tần rất bình tĩnh, hai tan cô đan vào nhau đặt ở trên bàn.
Hôm nay, cô để mái tóc xõa dài một cách tự nhiên, phần tóc ở hai bên được gạt ra sau tai, nhưng vẫn có một vài sợi tóc mai lòa xòa xuống, khiến cô càng trở nên ngây thơ và hồn nhiên hơn.
Đột nhiên không khí giữa hai người bao trùm một sự im lặng.
Nụ cười che giấu của Lục Ương còn chưa kịp thu hồi lại.
Anh ta đờ đẫn nhìn cô: “Tần Tần, em đừng đùa như vậy chứ.”
“Em không nói đùa với anh.” Tư Tần nhìn cốc sữa lắc dâu tây trước mặt, trong giọng nói không hề có một sự dao động nào: “Em nói rất nghiêm túc.”
Lại im lặng một hồi lúc.
Lục Ương quay đầu lại, ánh mắt phóng ra nơi xa xăm, nhìn xuống mặt sông, rồi dừng trên ngọn đèn neon độc đáo quấn quanh lan can cầu vượt, cuối cùng dừng lại trên mặt Tư Tần.
Anh ta cười, vươn tay ra nắm lấy tay cô đặt lên trên bàn: “Tần Tần, có phải bởi vì anh đi công tác quá lâu không thể ở bên cạnh em đúng không? Anh hứa sau này chuyện này sẽ xảy ra rất ít.
Hơn nữa, ngày nào anh cũng sẽ đợi em tan làm rồi đến đón em, chúng ta đi hẹn hò, được không?”
Tư Tần rút tay lại: “Lục Ương, em đang rất nghiêm túc nói với anh về chuyện này.
Chúng ta chia tay đi.”
Lục Ương nhíu mày nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Tư Tần chậm rãi ngước mắt lên nhìn anh ta, khẽ cười: “Em đã ngủ cùng với người khác.”
Vẻ mặt của Lục Ương vốn đang nghiêm trọng, nhưng sau khi nghe lời này của cô thì anh ta cúi đầu, thoải mái cười, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Tư Tần, bất lực nói: “Tần Tần, đây là một kiểu chơi khăm mới sao? Nó làm anh sợ muốn chết.”
Tư Tần nhìn Lục Ương mà không nói lời nào, gương mặt của cô không một chút biểu cảm.
Cô cứ nhìn anh ta như vậy cho đến khi nụ cười tươi trên môi Lục Ương dần dần biến mất.
Vòng cung khóe miệng của Lục Ương cuối cùng cũng biến mất.
Anh ta chăm chú nhìn vào mắt Tư Tần, giọng nói có chút nghẹn lại: “Em nói… Thật sao?”
Tư Tần vẫn luôn nhìn anh ta.
Cô đã nghĩ rằng cô sẽ cảm thấy khoái trá sau khi nói ra điều này, nhưng không, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Lục Ương ngây người, ánh mắt lóe lên không ngừng.
Anh ta cảm thấy âm thanh và cảnh vật xung quanh bắt đầu mờ đi.
Không biết qua bao lâu, anh ta dần dần không còn sức lực nữa.
Tất cả phản ứng của Lục Ương đều rơi vào trong mắt Tư Tần.
Chóp mũi của cô đột nhiên cay cay, trước mắt dần mờ mịt đi.
Cô đứng dậy đi vào bên trong nhà hàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...