Nhậm Ca đến phòng làm việc của Tất Hải Hiên, Tất Hải Hiên vẫn như cũ là một người cuồng làm việc đang tập trung tinh thần làm việc, tay trái gõ bàn phím, tay phải di chuyển con chuột, bên phải là một chồng văn kiện chỉnh tề.
Nhậm Ca gõ gõ bàn làm việc: “Cậu còn làm việc như vậy, nếu lại bị đau dạ dày, anh cậu lại giết tôi mất.”
Tất Hải Hiên nâng mắt nhìn, sau đó lại nhìn màn hình, ngữ khí lành lạnh nói: “Anh bây giờ là nhân viên của tôi, anh tôi muốn giết anh cũng phải hỏi tôi trước đã.”
“Thiết.” Nhậm Ca ngồi vào trên ghế salon, cả người thả lỏng: “Mười năm rồi, cậu sao lại nhớ mãi không quên như vậy, thân thể của mình cũng không coi là chuyện lớn.”
“Tôi không có nhớ mãi không quên.” Tất Hải Hiên ngữ khí dừng một chút, “Là anh cảm thấy tôi nhớ mãi không quên.”
“Vậy cậu nên tìm bạn trai đi.” Nhậm Ca vắt tréo chân.
Tất Hải Hiên lúc này mới quay đầu nhìn về phía Nhậm Ca, hỏi: “Anh có bạn trai chưa?”
Nhậm Ca đắc ý run hai chân, khoe khoang trả lời: “Tôi có nha, tháng trước mới vừa gặp một người, bên dưới đặc biệt lớn, tôi kẹp cũng không được.”
“Kẹp không được là do anh lỏng” Tất Hải Hiên cười lạnh đáp.
Chỉ cần là số 0, nếu nghe được ba chữ “do mình lỏng” thì liền cảm thấy không thoải mái, Nhậm Ca kết giao với không ít bạn trai, thế nhưng mỗi lần đều duy trì không lâu, hắn tính tình hoang dã lại phóng đãng, lúc yêu liền có thể cắn đối phương đến hai bên vai đều đầy rẫy vết thương, phía sau lưng một đạo lại một đạo thương chồng chất, nhiều lần bạn trai đều không chịu nổi mà chia tay.
“Ha hả, ít nhất tôi được người ta thao lỏng, còn cậu?” Nhậm Ca nhìn nhìn nửa người dưới của Tất Hải Hiên, sau đó nhún nhún vai: “Cậu là bị gậy mát xa thao lỏng.”
Tất Hải Hiên ngoắc ngoắc khóe miệng, một ánh mắt cùng lười liếc Nhậm Ca: “Anh tới phòng làm việc của tôi là để thảo luận bạn trai anh phía dưới có hai cây thịt sao?”
“Tôi là tới nói cho cậu nên ăn cơm, sắp 1 giờ rồi, nếu như cậu bị đau dạ dày, tôi không chịu trách nhiệm đưa thuốc dạ dày cho cậu đâu.” Nhậm Ca nói.
Tất Hải Hiên liếc nhìn thời gian dưới góc phải máy tính, còn 15 phút là 1 giờ.
Anh gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Nhậm Ca liền đợi anh 5 phút, thấy anh thờ ơ không nhúc nhích, mở cửa phòng làm việc, kêu một người: “Bánh rán, tới đây!”
Trả lời hắn là Lôi Kiên Bỉnh đang ngồi uống trà dưỡng sinh, vừa ngẩng đầu liền thấy nửa người tiền thủ trưởng lú ra, hắn đặt chén trà xuống, liền vội vàng đi tới: “Giám đốc Nhậm, anh tìm tôi có chuyện gì không?” Hắn chỉ lén lút gọi Nhậm Ca là học trưởng.
“Đến căn tin lấy một phần cơm, không lấy chua cay, Hải Hiên dạ dày không tốt, cậu nhớ lấy một ít đồ ăn thanh đạm.” Nhậm Ca dặn dò.
Lấy cơm cho thủ trưởng cũng là một phương pháp tạo mối quan hệ với thủ trưởng, Lôi Kiên Bỉnh không có một chút nào oán hận bị người sai khiến, gật đầu liên tục, nhưng hắn đến phòng ăn, chỗ cửa sổ lấy đồ ăn chỉ còn dư lại cơm thừa canh cặn, trong nồi, trong chậu cũng không còn gì, dưới đáy chỉ còn dư lại đầy mỡ nước canh.
Không có đồ ăn để lấy, hắn có thể trực tiếp quay về văn phòng nói cho Nhậm Ca, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến tân thủ trưởng bị đau dạ dày, Lôi Kiên Bỉnh liền không muốn để tân thủ trưởng vì đói bụng mà đau dạ dày.
Hắn nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ ngơi còn nửa tiếng nữa.
Lôi Kiên Bỉnh lập tức đi thang máy xuống lầu, lấy xe điện chạy đến quán cơm đang mở cửa gần đó.
Đó là quán cơm Vượng Thần nổi tiếng ở khu này, đồ ăn trong đó đối với hắn mà nói là đắt tới rối tinh rối mù, hắn cảm thấy cả đời là tiểu viên chức như mình sợ là mãi cũng không dám bước vô tiêu tiền.
Lôi Kiên Bỉnh tìm chỗ đậu xe, bước vào để xe điện, bước nhanh vào quán cơm, nhân viên phục vụ vội vã tiến đến nghênh đón, mỉm cười dò hỏi.
Lôi Kiên Bỉnh nghĩ nghĩ, trong óc lại hiện lên thân ảnh của tân thủ trưởng, hắn lấy lại bình tĩnh, nói rõi ý muốn: “Nữ nhân của tôi…” Một chữ “Nữ” vừa mới nói ra, hắn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, nhưng đối diện là nhân viên phục vụ vẻ mặt tươi cười, hắn trực tiếp nói: “….
Bằng hữu của tôi có bệnh đau dạ dày, lại vì làm việc mà quên ăn cơm, cho nên tôi muốn hỏi một chút nơi này có hay không khách hàng chọn đồ ăn xong rồi, chuẩn bị mang lên, tôi muốn cùng đối phương thương lượng xem có thể nhường cho tôi lấy trước được không.”
Nhân viên phục vụ lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, có chút khó khăn nói: “Này không tiện lắm đâu”
“Không có chuyện gì, tôi sẽ thương lượng với bọn họ, nếu như họ không muốn nhường cho tôi, tôi cũng sẽ không dây dưa.” Lôi Kiên Bỉnh cũng biết mình làm quá sẽ làm người khác khó chịu, nhưng nếu vì tạo mối quan hệ với tân thủ trưởng, hắn liều mạng, da mặt cũng không cần.
“Tôi đi hỏi giám đốc xem thế nào.”
Nhân viên phục vụ trước tiên mời Lôi Kiên Bỉnh đến khu nghỉ ngơi chờ rồi mới đi tìm giám đốc, chốc lát sau dẫn giám đốc cùng đến, giám đốc là một người phụ nữ, biết được bạn gái Lôi Kiên Bỉnh là vì bị đau dạ dày lại không ăn cơm đúng hạn mà đến, nên đối Lôi Kiên Bỉnh vô cùng có hảo cảm.
Bên người vị giám đốc còn có một cô gái ăn mặc thời thượng, nàng cao thấp đánh giá Lôi Kiên Bỉnh, gật gật đầu với giám đốc, giám đốc lúc này mới để Lôi Kiên Bỉnh đi vào.
Lôi Kiên Bỉnh không thể tưởng tượng được chính mình có ngày da mặt lại dày như vậy, hắn đến một bàn khách nhân đang chờ dùng cơm nói chuyện, thật vất vả mới có một đôi tình nhân nguyện ý dùng giá cả gấp đôi nhường cho hắn hai món đồ ăn thanh đạm cùng một bát canh.
Túi tiền Lôi Kiên Bỉnh đang đẫm máu và nước mắt, tim Lôi Kiên Bỉnh đang chảy máu, hắn gắt gao cầm ví tiền, sau vẫn là mở miệng ví, rút ra một tờ lại một tờ tiền màu đỏ, sau đó thu ngân lại trả hắn hai đồng xu, hắn đem đồng xu nhét vào ví tiền.
Này tim hắn cũng đang khóc thầm rồi.
Mình và túi tiền vì sao phải khóc than như vầy a? Cũng là vì sau đó có thể cùng thủ trưởng tạo mối quan hệ tốt để còn thăng chức a! Cơ mà vẫn là đau quá a!
Lôi Kiên Bỉnh đem ví nhét vào trong túi, từ trong tay nhân viên bán hàng nhận lấy hộp thức ăn, leo lên xe điện đón gió mà chạy trên con đường thăng chức, tim lại nhỏ máu từng giọt.
Hắn mơ hồ cảm thấy được chính mình tựa hồ không bình thường.
Rốt cuộc trước khi hết giờ nghỉ ngơi, Lôi Kiên Bỉnh xách theo hộp đồ ăn, xuất hiện trong văn phòng tân thủ trưởng.
Nhậm Ca đã sớm không thấy đâu, trong văn phòng chỉ có tiếng lật xem văn kiện nhẹ vang, còn có tân thủ trưởng không kiên nhẫn ngồi trên ghế.
Tất Hải Hiên để văn kiện xuống, hơi sửa sang lại bàn làm việc một chút, để Lôi Kiên Bỉnh đem hộp thức ăn để trước mặt hắn.
Túi và hộp đóng gói đều in logo quán cơm Vượng Thần, Tất Hải Hiên liền hiểu rõ nguyên nhân Lôi Kiên Bỉnh trở về chậm như vậy, nhưng mà làm thủ trưởng anh vẫn là hỏi ra miệng: “Tại sao trở về trễ như vậy?”
“Đi căn tin thì đã muộn, tôi thấy không còn đồ ăn liền đi mua cho anh một phần, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh hay không.” Người trước mắt không phải là ăn đồ ăn, mà là ăn tiền hắn cực khổ kiếm được, cho nên Lôi Kiên Bỉnh không chút nào thấp thỏm nói rõ nguyên nhân – hết thảy đều là vì thăng chức, vì tiền lương càng cao, vì ….
Ân?
Vì sao có một cây lạp xưởng nhỏ trong hộp cơm? Mình nhớ rõ là trong đồ ăn không có lạp xưởng mà ta.
Lôi Kiên Bỉnh không tự chủ mở to hai mắt, nhìn thủ trưởng gắp lạp xưởng lên, thủ trưởng giống như là đang nhìn lạp xưởng, lông mi thật dài thật dày, hắn nghĩ muốn liếm liếm lông mi thủ trưởng … Liếm…
Lôi Kiên Bỉnh cảm giác đầu óc mình lại bắt đầu rút gân, toàn bộ tư duy đều hướng đến phương hướng vô cùng quỷ dị mà chạy như điên, hắn muốn kéo lại tư duy đã lệch khỏi quỹ đạo, để con mắt của mình không nhìn chằm chằm lông mi thủ trưởng nữa, khi hắn thật không nhìn lông mi, ánh mắt lại rơi vào đôi môi thủ trưởng.
Cặp môi màu sắc nhợt nhạt kia chỉ khi có ái dục mới có thể đem đôi môi đó nhuộm thành màu đỏ diễm lệ, cặp môi mở ra, ngậm lạp xưởng, lạp xưởng bóng mỡ khiến đôi môi kia cũng trở nên bóng mỡ, sau đó lạp xưởng ít đi một phần ba, Lôi Kiên Bỉnh liền nhìn chằm chằm quai hàm khẽ động nhấm nuốt lạp xưởng của thủ trưởng.
Mịa nó! Một đại nam nhân đang dùng cơm, mình tại sao lại buồn nôn hề hề mà nhìn chằm chằm?
Lôi Kiên Bỉnh nổi một thân da gà, cả người đều không thích hợp.
“Tôi đi ra ngoài trước.”
“Lát nữa tôi trả tiền cho cậu.” Tất Hải Hiên ngẩng đầu lên nói, đôi môi dầu mỡ bóng loáng, tâm Lôi Kiên Bỉnh run lên, lung tung gật gật đầu liền đóng kín cửa.
Lôi Kiên Bỉnh chỉ muốn dán vào cửa thở mạnh, chờ trái tim đang nhảy lên khôi phục bình thường mới về vị trí, mà bên ngoài chính là khu làm việc chung của bộ phận kế hoạch, hắn không dám lộ ra dị thường trước người ngoài, liền bước nhanh về hướng phòng vệ sinh.
Tiến vào vách ngăn, Lôi Kiên Bỉnh mở ra móc kim loại của thắt lưng, kéo xuống dây kéo, chỗ quần lót lộ ra một bọc lớn, hắn móc ra côn th*t lớn của mình, nhanh chóng tuốt động.
Từ khi nhìn thấy thủ trưởng tự an ủi, hắn liền càng ngày càng không bình thường, đôi môi đầy mỡ như vậy đầy ở trong mắt hắn lại tràn ngập sắc khí, thời điểm thủ trưởng rũ mắt đong đầy trong mắt của hắn.
Lôi Kiên Bỉnh không dám nghĩ đến nữa, nhưng trong đầu đều là hình ảnh thủ trưởng ăn cơm, sau đó là thủ trưởng bị một cái gậy mát xa thao đến cương, bộ dạng điên cuồng mà bắn nước tiểu.
côn th*t đột nhiên run lên, Lôi Kiên Bỉnh bắn tinh đầy tay.
Lôi Kiên Bỉnh nắm chặt hai tay, mặt đối vách ngăn, đầu đập đạp vào vách ngăn, tinh dịch thuận theo khe hở ở tay chảy xuống gạch màu xám đậm, thầm nhủ: “Mình đối tốt với thủ trưởng là để tạo mối quan hệ, vì lót đường thăng chức tăng lương, mình có cơ ngực, có cơ bụng, có tiểu đệ đệ, có mông, có hậu môn, thủ trưởng có gì mình có đó.”
Tối hôm đó, béo ú nhất, xúc cảm tốt nhất – mèo vàng Bánh Nướng xém chút nữa bị chủ nhân vuốt trọc, mèo mướp Bánh Quẩy thấy chủ nhân yêu thương Bánh Nướng như vậy liền mất hứng vô cùng, vây quanh chủ nhân meo meo kêu chủ nhân phải vuốt ve nó, nhưng mà chủ nhân lại dại ra, máy móc mà vuốt nó, một chân lại cọ cọ Trứng Luộc Nước Trà nằm trên sô pha không nhúc nhích tiêu thực.
Không biết thủ trưởng có thích chó mèo hay không
Ai, sợ thủ trưởng không thích chó mèo quá đi
****
Thứ bảy, khí trời sáng sủa, vạn dặm không mây.
Lôi Kiên Bỉnh tỉnh giấc gian nan bò ra khỏi ổ chăn đầy tiếng meo meo gâu gâu, làm xong điểm tâm cho ba vị chủ nhân rồi mới cạo râu đánh răng rửa mặt, lại làm điểm tâm đơn giản cho mình.
Phơi chăn, giặt quần áo, đổi cát mèo, thu dọn nhà một lượt, lấy thức ăn cho chó mèo xong, Lôi Kiên Bỉnh đi phòng tập thể hình.
Huấn luyện viên vênh mặt khoe cơ bắp siêu cấp của mình, triển lãm cho học viên xem cơ bắp của mình, đặc biệt là để học viên mới đến xem bắp thịt cứng rắn của mình cho rõ: “Đây chính là cơ bắp của nam nhân đích thực”.
Hắn vỗ vỗ ngực học viên gần mình nhất, quơ tay chỉ: “Cậu là tiểu bạch kiểm”
Huấn luyện viên nói xong lại run run cơ bắp, nghiêm túc nói: “Các cậu phải chinh phục được nam nhân cường tráng giống như tôi, không được nhìn chằm chằm học viên nữ nữa.”
Lôi Kiên Bỉnh trước đây không cảm thấy lời này có cái gì không đúng, vào giờ phút này hắn cảm thấy được huấn luyện viên lời này vô cùng không đúng, hơn nữa hắn phát hiện có mấy nam học viên mới tới một bộ ánh mắt thèm nhỏ dãi mà nhìn huấn luyện viên cơ bắp…
“Chúng ta không phải chinh phục sao trời biển rộng, chúng ta phải chinh phục nam nhân, là nam nhân của nam nhân!” Huấn luyện viên giọng vang dội, đinh tai nhức óc, “Nói xem mục tiêu của mọi người là gì!”
“Chinh phục đàn ông toàn thế giới, chúng ta là nam nhân của nam nhân!”
“Chinh phục đàn ông toàn thế giới, chúng ta là nam nhân của nam nhân!”
…
Tập thể nhiệt huyết sôi trào hô to mục tiêu tập thể, khí thế kinh người, huyết dịch dâng lên, tuyến thượng thận đều dâng lên, giống như tà giáo đang hô khẩu hiệu.
“Mục tiêu của chúng ta là gì?” Huấn luyện viên lớn tiến hỏi, phía dưới lập tức toàn bộ cùng hô to mục tiêu của bọn họ.
“Lật đổ nam nhân!”
“Lật đổ nam nhân!”
…
Trước khi trở nên không bình thường, Lôi Kiên Bỉnh cũng giơ lên cánh tay cùng mọi người hô to khẩu hiệu, hôm nay hắn thấy mọi người cũng không có cảm thấy không đúng như hắn nghĩ, chắc do hắn quá nhạy cảm.
Tất Hải Hiên thay xong quần áo, vừa vào phòng tập thể hình liền thấy Lôi Kiên Bỉnh trong đám người, đảo mắt nhìn vóc người, cơ bắp tuy không có rèn luyện được như huấn luyện viên, nhưng cũng vô cùng no đủ, Tất Hải Hiên không nhịn được liền nhìn thêm vài lần.
Bộ dạng ngớ ngẩn của mình lại bị thủ trưởng bắt gặp, Lôi Kiên Bỉnh không nhịn được ở trong lòng che mặt, vừa vặn huấn luyện viên cũng hô xong rồi, nói liên miên cằn nhằn liền bắt đầu lải nhải.
Tâm Lôi Kiên Bỉnh chạy đến trên người Tất Hải Hiên, ánh mắt Tất Hải Hiên từ trên người hắn dời đi chỗ khác, lại nhìn cơ ngực run run của huấn luyện viên thêm vài lần.
Lôi Kiên Bỉnh lặng lẽ cúi đầu xem xem cơ ngực chính mình, cơ ngực giật giật, mặc dù không có cơ ngực lớn như huấn luyện viên, thế nhưng cơ ngực hắn cũng có thể động động nha.
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Tất Hải Hiên, Tất Hải Hiên đang kéo người…
Lôi Kiên Bỉnh dịch dịch chân, từng bước một đi đến cạnh anh, Tất Hải Hiên liếc mắt liền có thể nhìn thấy hắn.
“Giám đốc Tất, dáng người anh thật tốt a.” Nói xong, Lôi Kiên Bỉnh liền nhìn từ đầu đến chân Tất Hải Hiên, Tất Hải Hiên cũng mặc áo ba lỗ, bắp thịt cân xứng, tứ chi thon dài, hai tay vừa phát lực, không chỉ cơ bắp cánh tay phồng lên, cơ ngực cũng phồng lên.
“Vóc dáng cậu cũng không tệ.” Tất Hải Hiên cười nói, so với ở trong công ty ôn hòa hơn nhiều.
“Tôi đây đều là luyện ra đó nga.” Lôi Kiên Bỉnh giật giật cơ ngực, Tất Hải Hiên quả nhiên theo dõi động tác của hắn mà nhìn cơ ngực hắn.
Tất Hải Hiên cười cười: “Không tồi.”
Vẻn vẹn hai chữ, Lôi Kiên Bỉnh tâm như nở hoa, cơ ngực liền run lên, hắn hoàn toàn không nhận ra được lúc này chính mình giống như một con khổng tước tìm bạn đời, ở trước mặt bạn đời khoe ra vóc người dương cương kiện mỹ.
Tất Hải Hiên không phải là người điên cuồng mê luyến cơ bắp, bất quá đối với vóc người tam giác ngược như Lôi Kiên Bỉnh, nói không thích cũng quá dối trá.
Nhậm Ca từng nói Lôi Kiên Bỉnh là thẳng nam, cho nên Lôi Kiên Bỉnh ở trước mặt hắn giật giật cơ ngực chính là giống như nam nhân nhỏ yếu ở trước mặt nam nhân khoe khoang cơ bắp và giá trị vũ lực của mình, vô cùng ấu trĩ.
Bình thường anh không nhìn ra Lôi Kiên Bỉnh ấu trĩ như này, ngày hôm nay là xảy ra chuyện gì? Tất Hải Hiên cũng không có đem hành động kì quái của Lôi Kiên Bỉnh để trong lòng, duỗi người xong liền đi đến máy chạy bộ, chạy bộ.
Lôi Kiên Bỉnh vội vàng đuổi theo, chạy bộ trên cái máy cạnh Tất Hải Hiên, Tất Hải Hiên chỉ liếc mắt nhìn hắn, tim hắn cũng sắp nhảy ra khỏi ngực.
Tất Hải Hiên chạy xong liền đi đẩy vai, kia duỗi một cái, đây duỗi một cái, hai tay thoạt nhìn vô cùng thon dài mà không nhỏ yếu, nhưng mà Lôi Kiên Bỉnh chú ý đến địa phương khác,– hắn thấy được lông nách của Tất Hải Hiên
Lông nách… Lông nách…
Không dày, có chút thưa thớt, thoạt nhìn mềm mại, hơi xoăn, chỉ lúc Tất Hải Hiên đẩy vai mới có thể nhìn thấy lông nách của anh.
Lôi Kiên Bỉnh nội tâm cực độ hỏng mất, hắn không làm rõ được chính mình tại sao lại chú ý tới lông nách của một nam nhân.
Trong phòng tập thể hình, tuýp đàn ông như thế nào cũng có thể nhìn thấy được, hắn xưa nay không chú ý tới lông nách của nam nhân nào, càng sẽ không nhìn kỹ dung mạo của người nam nhân ra sao.
Hiện tại hắn như bị ma nhập, cảm thấy được lông nách của thủ trưởng rất gợi cảm, này so với nhìn thấy một nam nhân cơ bắp gợi cảm còn nghiêm trọng hơn.
Mình đây là muốn biến thành nữ nhân sao? Nếu không thì sao lại cảm thấy lông nách của thủ trưởng là nam nhân rất gợi cảm? Coi như mình muốn biến thành nữ nhân đi, cũng không phải đi quan sát lông nách của thủ trưởng có gợi cảm hay không chứ…
Lôi Kiên Bỉnh cảm giác mình muốn điên rồi, hắn cầm lấy nước khoáng từng ngụm từng ngụm lớn mà uống, lau miệng xong, con mắt của hắn không tự chủ được quét về phía Tất Hải Hiên.
Tất Hải Hiên khom người lấy khăn mặt, cái mông vểnh vểnh như một trái đào, quần thể thao ngắn hơi bó sát người phác hoạ ra đường chỉ may giữa cặp mông, áo ba lỗ lộ ra eo thon trắng nõn, còn có cặp chân thon dài kia
Lôi Kiên Bỉnh liền uống một ngụm nước lớn.
Lôi Kiên Bỉnh không biết vì sao trong phòng tập thể hình uống cả một bình nước khoáng, về đến nhà cũng cảm giác bụng mình có thể lắc lư nổi trên mặt nước.
Hắn ôm lấy Kim mao nhào đến bên mình lúc mở cửa, dùng chân đóng cửa, kéo Kim mao qua huyền quan đi vào phòng khách.
Ngồi vào trên ghế salông, Lôi Kiên Bỉnh giơ lên hai cái móng vuốt lớn của Kim mao lông xù, đàng hoàng trịnh trọng nói với Kim mao: “Trứng Luộc Nước Trà, tao đã nảy lên tà niệm với một nam nhân rồi, nam nhân kia là cấp trên của tao, tao ngay cả em gái cũng không biết theo đuổi, tao càng không biết làm sao theo đuổi đàn ông nga.”
Lôi Kiên Bỉnh càng nói càng tuyệt vọng, ôm Kim mao: “Người ta là người có tiền, lại cao phú soái, nhất định có bạn trai, Trứng Luộc Nước Trà, tao lần đầu tiên có tà niệm với người khác lại thất tình, tao có lẽ phải làm xử nam cả đời rồi, sau đó từ tiểu xử nam biến thành lão xử nam, tao cảm thấy mình thật thê thảm a.”
Tâm sự không thể nói với người khác, chỉ có thể nói với sủng vật của mình
Mèo mướp như nhìn kẻ ngốc mà nhìn chủ nhân ngốc ôm cẩu ngốc, vẫy vẫy đuôi leo lên kệ mèo mà nằm xuống, tiếp tục ở trên cao nhìn vẻ mặt “Tao thật thê thảm” của Lôi Kiên Bỉnh.
Sau khi ý thức được mình có tâm tư không tốt đối với thủ trưởng, Lôi Kiên Bỉnh liền giống như những người yêu thầm mà bắt đầu ngớ ngẩn.
Tất Hải Hiên ở trong công việc là một thủ trưởng hà khắc, cấp dưới nếu làm anh không hài lòng, nhẹ thì thả hơi lạnh, nặng thì tự mình đem văn kiện vứt trở lại, yêu cầu đối phương làm lại trong thời gian yêu cầu.
Mọi người đều sợ hãi mỗi khi nhìn thấy thủ trưởng lạnh mặt, ở trước mặt thủ trưởng cũng không dám thở mạnh, vì thế Lôi Kiên Bỉnh đầu tiên là bắt đầu ngớ ngẩn chủ động đem các loại văn kiện đem vào phòng làm việc của Tất Hải Hiên, chỉ hy vọng lúc làm việc có thể nhìn Tất Hải Hiên thêm vài lần, ở trong lòng Tất Hải Hiên lưu lại bóng dáng càng nhiều, dù cho là lúc thủ trưởng khó chịu, hắn cũng cảm thấy hài lòng.
Hơn nữa càng tiếp xúc nhiều, hắn có thể mẫn cảm chú ý được sự biến hóa của thủ trưởng, mỗi lần nhìn đến thủ trưởng hai mắt thủy nhuận, đôi môi hồng hào, tư thế đi đường thay đổi, hắn liền vô cùng đố kị “bạn trai” của thủ trưởng.
Thầm mến chính là bi thảm vô cùng, thê thảm đến thành thói quen.
Lôi Kiên Bỉnh tự nhủ, cố gắng bình tâm, nhưng mà hành vi của hắn cùng “tâm tư bình thường” không dính dáng, hắn bắt đầu cố ý mở hai cái nút áo sơ mi trên trên cùng, như ẩn như hiện lộ ra cơ ngực, khiến bản thân nhìn gợi cảm một chút.
Khi Nhậm Ca tới tìm Tất Hải Hiên, Lôi Kiên Bỉnh vừa lúc đem kế hoạch mới của chủ quản đưa cho Tất Hải Hiên.
Trước đây, trang phục của Lôi Kiên Bỉnh đúng quy củ vô cùng, hiện tại là một thân tây trang vừa người, cặp mông rắn chắc hiện ra, vểnh cao no đủ vô cùng, người có kinh nghiệm đều có thể nhìn thấy một bọc chỗ khố hạ.
Nhậm Ca nhìn cơ ngực và cái mông Lôi Kiên Bỉnh, ánh mắt độc ác mà liếc nhìn vật nhỏ dưới háng, không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, nhìn theo Lôi Kiên Bỉnh rời đi.
Chờ cửa đóng, Nhậm Ca nói: “Bánh rán trước đây không mặc quần như vậy, áo sơ mi nhiều nhất là mở một nút, cậu ta giờ lại mở hai nút, trước đây nếu cậu ta lộ cơ bắp trước mặt tôi, mỗi ngày khoe thân thể cường tráng với tôi, tôi chết sống gì cũng bẻ cong cậu ta”
“Bẻ cong thẳng nam rất phiền phức.” Lôi Kiên Bỉnh lớn lên đẹp trai, tóc vuốt cao, vóc người đẹp, xác thực làm người nhìn vui tai vui mắt, mà Tất Hải Hiên cũng không thích việc bẻ cong thẳng nam phiền toái như vậy, bẻ cong thẳng nam kỳ thực chính là quá trình chinh phục nam nhân, Tất Hải Hiên càng thích làm việc hơn.
“Hải Hiên, cậu nếu chán ghét phiền phức, vậy tôi giới thiệu bạn trai cho cậu, bên cạnh tôi có không ít GAY độc thân đâu.” Nhậm Ca nhân cơ hội nói.
“Không rảnh.” Tất Hải Hiên trực tiếp từ chối.
“Coi như tôi van cậu, anh của cậu nói, chỉ cần tôi có thể thành công giới thiệu bạn trai cho cậu, sẽ cho tôi xuất ngoại du lịch, tôi còn chưa thử dã chiến ngoài bãi biển đâu” Nhậm Ca trơ mắt nhìn anh.
“Tôi hối hận đào anh qua đây, anh ồn quá.” Tất Hải Hiên nhếch miệng, “Tôi quyết định đem anh chuyển chỗ khác, nếu anh không đi, tôi liền tăng gấp đôi nghiệp vụ của phòng tiêu thụ tháng này.”
“Cậu xấu lắm rồi, cậu đào tôi qua đây làm trâu làm ngựa cho cậu, tôi còn dắt theo một “Công Dương” cường tráng đi theo, cậu lại tàn nhẫn vô tình như vậy, tôi nhìn lầm rồi” Nhậm Ca anh anh giả khóc vài tiếng, rồi rời đi.
Đến khu làm việc chung của phòng kế hoạch, Nhậm Ca cố ý vòng tới bàn của Lôi Kiên Bỉnh, trên bàn Lôi Kiên Bỉnh có hai túi mua sắm màu đen, bên trên có in tên tiệm hoa quả, bên trong là hoa quả được rửa sạch sẽ, tươi ngon mọng nước.
“Giám đốc Nhậm, nho xanh ăn ngon lắm, anh nếm thử xem.” Lôi Kiên Bỉnh cười híp mắt lấy ra một chùm nho xanh đưa cho Nhậm Ca.
Nhậm Ca cũng quen thuộc hắn, không khách khí tiếp nhận nho xanh, ý tứ sâu xa nói: “Bánh rán, cậu có phải là có người thích hay không? Nếu như tương lai kết hôn rồi, nhất định nói cho tôi biết để tôi đưa quà mừng.”
Lôi Kiên Bỉnh cười đến thật ngượng ngùng: “Tôi đúng là có người thích, cơ mà hình như người đó có bạn trai rồi, tôi chỉ là thầm mến mà thôi.”
Nhậm Ca bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách đột nhiên ăn mặc cợt nhả như vậy, thì ra là như vậy: “Thầm mến đều không có kết quả tốt, ca hiểu được mà.” Nhậm Ca một mặt đồng tình, sau đó mang theo nho xanh đi.
Lôi Kiên Bỉnh đem chỗ nho xanh còn lại chia cho các đồng nghiệp, mỗi người đều được chia một chùm nho to bằng lòng bàn tay, Lôi Kiên Bỉnh lúc này mới cầm một cái hộp màu đen khác trên bàn, gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi.”
Lôi Kiên Bỉnh đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy thủ trưởng đưa lưng về phía hắn, đứng ở trước cửa sổ sát đất xoa huyệt thái dương, sau giờ ngọ dương quang đem cả người anh chiếu sáng vàng rực rỡ, phảng phất từng sợi tóc đều lóe kim quang.
Tất Hải Hiên quay đầu, bất đắc dĩ hỏi: “Cậu lại đưa văn kiện giùm ai nữa?”
Gương mặt ngược sáng, ánh nắng rơi xuống lông mi màu đen, đôi mắt đen nhánh làm Lôi Kiên Bỉnh nhớ đến lúc cao trào, đồng tử thủ trưởng tan rã, còn đen hơn lúc này.
Lôi Kiên Bỉnh hô hấp rối loạn thêm mấy phần, nhanh chân đi đến trước mặt thủ trưởng, đem cái hộp đóng gói màu đen tới trước mặt anh: “Tiệm hoa quả dưới lầu nhà tôi có quen thân với tôi, tôi mua không í nho, ăn không hết, liền chia cho mọi người, đây là phần của giám đốc Tất.”
Tất Hải Hiên cũng không nhận cũng không nói, hai mắt lẳng lặng mà nhìn hộp đóng gói màu đen.
Phòng làm việc yên tĩnh làm tâm Lôi Kiên Bỉnh càng ngày càng thấp thỏm bất an, hắn bỗng nhiên cảm thấy chính không có tự trọng, biết rõ không thể vọng tưởng nam nhân như thủ trưởng, trong lòng vẫn rục rà rục rịch không cam lòng.
Từ nhỏ đến lớn hắn cho rằng mình thích nữ nhân, thậm chí đã lên kế hoạch nếu ba mươi tuổi còn không thích ai thì sẽ tìm một người nguyện ý ở cùng hắn mà kết hôn, trải qua cuộc sống bình thường tương kính như tân, không thể nghĩ đến có một ngày người hắn thích lại là nam nhân.
Hắn cần phải yêu thích nữ nhân, không nên đối với một nam nhân thấp hơn mình một cái đầu mà cảm thấy chua xót rơi lệ, lo lắng đối phương không chấp nhận hắn lấy lòng anh.
Tôi thao! Quá khó tiếp thu rồi! Mình sao lại lấy lòng một nam nhân? Nam nhân lại không thể kết hôn, không có giấy hôn thú đỏ thẫm liền có nghĩa bất cứ lúc nào cũng có thể chia tay.
Lôi Kiên Bỉnh càng nghĩ lòng càng chua xót, rõ ràng không thể kết hôn, hắn vẫn là ngốc nghếch lấy lòng nam nhân này, người khác ăn chính là mấy đồng tiền một cân nho xanh, tặng nam nhân lại lại là ba trăm đồng một hộp nho nhập khẩu, chính hắn cũng không dám nếm thử một trái nữa
“Cậu khóc cái gì?” Tất Hải Hiên không hiểu tại sao cấp dưới của mình lại đột nhiên rơi lệ, “Tôi không có trách cậu ăn hoa quả lúc làm việc”
“Tặng nho cho anh, ngon lắm, anh nếm thử đi.” Lôi Kiên Bỉnh nghẹn ngào nói, đem hộp nho nhét vào trong tay thủ trưởng, sau đó lau nước mắt đi ra văn phòng, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa lại.
Tất Hải Hiên cúi đầu xem hộp đóng gói màu đen trong tay, mở ra xem, dĩ nhiên là nho xanh
Đây là lấy lòng anh sao? Lấy lòng anh nhiều lắm, Lôi Kiên Bỉnh là cấp dưới của anh, thuộc hạ đối xử tốt với cấp trên đơn giản vì tiền đồ sáng lạng, mà Lôi Kiên Bỉnh là người đầu tiên khóc lóc lấy lòng anh, có chút ý tứ.
Tất Hải Hiên đột nhiên nhớ tới Nhậm Ca nói qua Lôi Kiên Bỉnh là một tiểu xử nam, trong lòng nhất thời sinh ra một tia cảm xúc khó giải thích được, hắn vân vê một quả nho cho vào miệng.
Nhiều nước, thịt quả mềm mại, rất ngọt.
Tiểu xử nam có phải cũng rất ngọt hay không?
Hết chương 5
chap này dài phát khóc TvT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...