Hai anh em nhìn sự sung sướng trong mắt Lôi Kiên Bỉnh, Lôi Kiên Bỉnh rốt cuộc cũng ý thức được mình thất thố rồi, hắn giả bộ hắng giọng che giấu sự thất thố của mình, nhưng mà trong mắt trước sau cũng không giấu được vẻ đắc ý.
Bữa tối này trong chớp mắt thật thần kì mà kết thúc.
Mượn một chiếc xe của em trai, trên đường lái xe về Tất Hải Phụ không nhịn được tự nhủ mình quá mềm lòng, hắn phải một giây giết chết Lôi Kiên Bỉnh, để Lôi Kiên Bỉnh chân chính biến thành “Bánh rán”, từ nay trở thành khố hạ chi thần của em trai mới đúng.
Cơ mà về đến nhà em trai, Tất Hải Phụ mới nhớ tới việc em trai không đi về cùng mình, em trai đưa Lôi Kiên Bỉnh về nhà, em trai chính là đang “Ship bản thân đến tận nhà Lôi Kiên Bỉnh”, tối nay cũng không quay về nữa.
Có lòng tốt làm gì, quả thật nên ép Lôi Kiên Bỉnh thành một cái “Bánh rán” thực sự, vứt xuống đất giẫm mấy phát.
Lôi Kiên Bỉnh ngồi bên ghế phụ không chút nào cảm giác được oán niệm của Tất Hải Phụ, trái lại cười híp mắt nói: “Đại ca là người tốt.
”
Tất Hải Hiên không nhìn nổi Lôi Kiên Bỉnh đắc ý đến nỗi mắt môi đều cong cong, đả kích nói: “Đại ca là nể tình tôi mới đối với cậu như vậy.
” Đối với suy nghĩ của đại ca, thụ là bị người chơi, đương nhiên không chịu nổi việc anh bị Lôi Kiên Bỉnh chơi, nếu như anh là bên công, đại ca sợ là cũng không quản anh chơi ai.
Kỳ thực chơi nam nhân…
Tất Hải Hiên đang lái xe liếc mắt nhìn Lôi Kiên Bỉnh, xuyên qua quần áo có thể thấy được hình dáng cơ ngực no đủ, một bên nhếch miệng cong lên ý tứ không rõ.
Kỳ thực đối với đồng giới, không liên quan gì đến giới tính mà chỉ là xem bản thân có muốn chơi hay không thôi.
Tối hôm đó, cơ ngực, cơ bụng, côn th*t, đản đản của Lôi Kiên Bỉnh đều bị thủ trưởng hảo hảo chơi một phen.
Kim mao đang chơi đùa cái đuôi của con mèo không nhịn được thầm nghĩ: Con sen thật hoa tâm, còn tưởng con sen tìm được bạn đời sẽ cùng nhau dẹp shit của tụi nó, ai ngờ như tìm được chủ nhân, không cho tụi nó lên giường, không cho tụi nó vào cửa, chính mình ở trên giường tận tâm hầu hạ chủ nhân mới, quá đáng ghê.
****
Tất Hải Hiên cùng Lôi Kiên Bỉnh phát sinh quan hệ, người khác e rằng không thấy được, chỉ có Tất Hải Phụ và Nhậm Ca nhìn được rõ ràng, Lôi Kiên Bỉnh mặt ngoài nghe theo chủ quản nói, mặt trái thì tìm đủ cách để đi vào phòng Tất Hải Hiên, ngắn thì mấy phút, lâu thì nửa tiếng.
Nhậm Ca bên phòng tiêu thụ mỗi ngày bị Tất Hải Phụ kéo đến phòng kế hoạch, Tất Hải Phụ như phòng cướp, tan ca về nhà cùng em trai, sáng sớm đi cùng em trai đến công ty, Nhậm Ca cũng không tin có thể phòng được, dù cho Tất Hải Phụ có quyền cao hơn nữa, quản trời quản đất, cũng không thể mỗi phút mỗi giây quản được chuyện yêu đương của Tất Hải Hiên, Lôi Kiên Bỉnh vẫn có thể tìm được cách để tình chàng ý thiếp với Tất Hải Hiên.
Hơn nữa Tất Hải Phụ không thể rời khỏi tổng công ty quá lâu, nhiều nhất là một tuần sau phải trở về tổng công ty.
Nhậm Ca đặc biệt đồng tình với Tất Hải Phụ, em trai không yêu đương thì người làm ca ca phải bận tâm, em trai nói chuyện yêu đương thì người ca ca này vẫn phải bận tâm, mỗi ngày nhìn Lôi Kiên Bỉnh câu dẫn em trai của mình, hắn chỉ có thể phiền muộn trong lòng, không thể biểu hiện ở trên mặt, giả dạng làm một cái mặt than.
Tất Hải Hiên mười mấy năm nay nhịn không làm tình với nam nhân, hiện tại có một suất ca như thế chính là núi lửa bạo phát, trực tiếp mở ra hai chân, mở rộng thân thể mà làm tình, có bao nhiêu tinh dịch liền bắn ra hết bấy nhiêu.
Nhậm Ca ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, vẫn là không nên nói cho Tất Hải Phụ việc em trai hắn bây giờ chính là động vật dùng nửa người dưới, đã sớm chìm sâu vào việc làm tình, trong thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại.
Đúng như những gì Nhậm Ca nghĩ, Tất Hải Hiên nhịn hơn mười năm, sau đó gặp được Lôi Kiên Bỉnh, tự chủ nhiều năm qua liền biến mất, đặc biệt là sau khi đem Lôi Kiên Bỉnh từ bạn giường biến thành bạn trai, vận động pit-tông tình cảm làm anh cảm nhận được cái gì là nước sữa chân chính hòa vào nhau, dù do Lôi Kiên Bỉnh chỉ có thể vào văn phòng mấy phút, anh cũng phải cởi quần xuống, để Lôi Kiên Bỉnh liếm liếm tính khí và tiểu huyệt của anh, nếu như Lôi Kiên Bỉnh có thể ở lại trên mười phút, anh liền để Lôi Kiên Bỉnh thao anh một pháo, còn là không mang bảo hộ bắn vào trong.
Lôi Kiên Bỉnh nửa cái bao cao su cũng chưa từng dùng, hắn đến bây giờ vẫn không biết bao cao su vị dâu tây có thể đem tiểu huyệt của thủ trưởng biến thành vị dâu tây hay không, bảo hộ vị bạc hà có thể đem đến cảm giác mát lạnh kích thích thủ trưởng hay không.
Bảo hộ để trong ngăn tủ đầu giường đến nay không thấy ánh mặt trời.
Tất Hải Phụ tuy rằng lo lắng Lôi Kiên Bỉnh là một con sói hung ác sẽ làm em trai tổn thương, thế nhưng hắn và em trai có cuộc sống riêng của mình, hắn thở dài một tiếng, dọn đồ đi về.
Bất quá, theo một ý nghĩa nào đó, Lôi Kiên Bỉnh đúng là một con “sói đói”, một con “sói đói” được ăn thịt rồi sẽ không nhịn làm hòa thượng mà ăn chay.
Năm mới Tết đến.
Hai vị chủ nhân mèo trong nhà thường lựa chỗ ấm áp mà nằm xuống, Lôi Kiên Bỉnh mua hai cái thảm điện bảo vệ đầu gối, một cái để trên ghế sa lông, hai vị chủ nhân mèo không cần cuộn tròn trên nệm điện mà ngủ, chính là tư thế nằm sấp kiểu “nông dân thăm dò”, một cái nệm điện được để bên chân ghế sô pha, để chủ nhân có thể nhàn nhã nằm trên đó.
Mùa đông, không chỉ con người thích ngủ đông mà các vị chủ nhân cũng thích ngủ đông, hơn nữa vừa đến mùa đông lông các vị chủ nhân cũng dài ra, nhìn giống như là mập thêm một vòng.
Bởi vì lái xe đi làm, trong xe có máy điều hòa, Tất Hải Hiên trước nay đều ăn mặc đơn giản, cái áo khoác dày nhất đang để trên cái ghế kế bên, Lôi Kiên Bỉnh mở cửa ghế phụ ra thì một cỗ gió lạnh thấu xương xông vào trong xe ô tô, xua tan nhiệt độ bên trong, Lôi Kiên Bỉnh vội vã cầm cái áo khoác che lên người anh.
“Sau này anh nên mặc dày thêm đi.
” Lôi Kiên Bỉnh nhịn không được lải nhải, đem khăn choàng cổ choàng cho anh.
Tất Hải Hiên cũng không cảm thấy lạnh.
Thành phố này bốn mùa rõ ràng, mỗi cái mùa đều có cảnh sắc riêng của nó, mùa Xuân liễu bay đầy trời khiến người phiền não, mùa Hạ lúc mặt trời lên cao nhất sẽ nướng chín đường cái, nhiệt độ tăng cao đến nỗi có thể rán chín trứng, khắp nơi là tiếng ve kêu, mùa Thu lá vàng rơi, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy lá vàng rơi xuống từ trên cây, mùa Đông liền giống như hiện tại, tiết trời lạnh giá, gió thổi vào mặt có chút đau, không cẩn thận hai má liền bị đông lạnh đến đỏ bừng, bị gọi đùa là “Cao nguyên hồng”.
Lôi Kiên Bỉnh cũng chỉ là lải nhải lải nhải, hai người sau khi xác định tình cảm, cơ bản là tiến vào trạng thái ở chung, hơn nữa ở chung thời gian càng dài, Lôi Kiên Bỉnh càng ngày càng hiểu rõ người yêu của mình, nói êm tai là thời trang phang thời tiết, kỳ thực chính là chú ý đến vẻ ngoài, hơn nữa anh lớn lên đẹp trai, khí chất tốt, hơn nữa vẫn luôn làm ở vị trí cao, cả người liền có khí chất riêng, có lúc chỉ là đứng khoanh tay dựa cửa xem Lôi Kiên Bỉnh làm cơm cũng đẹp trai đến rối tinh rối mù, Lôi Kiên Bỉnh nhìn mà trực tiếp dựng cờ, trực tiếp dùng vật dựng đứng bên dưới uy Tất Hải Hiên.
Thế nhưng ví như chai dầu ăn ở nhà bị con mèo đụng ngã, Tất Hải Hiên sẽ nói với Lôi Kiên Bỉnh: “Chai dầu ngã rồi kìa, cậu nhặt lên đi”, sau đó quay đầu đi về phòng sách làm việc, chưa bao giờ nhặt lên.
Dù cho đó giờ quần lót mình thay ra cũng không bao giờ giặt, toàn bộ đều để Lôi Kiên Bỉnh giặt, sau khi làm tình chăn giường bẩn cũng để Lôi Kiên Bỉnh một tay dọn dẹp.
Trong nhà thiếu thốn cái gì cần mua, hoặc là anh thấy đồ gì không cần dùng muốn mua thêm đều toàn bộ đổi sang đồ xa xỉ anh hay xài, nếu như mua không được, liền gọi điện bảo đại ca gửi đến.
Hơn nữa thức ăn của ba vị chủ nhân trong nhà, từ thức ăn chó mèo hàng quốc nội thăng cấp thành nhãn hiệu quốc tế, muốn ăn bao nhiêu Tất Hải Hiên cũng không chớp mắt mà cứ mua mua mua.
Mèo vàng vốn là trời sinh dễ mập, mèo mướp cũng đang trên đà sắp mập, kim mao cũng lao nhanh về hướng kim mao mập mập, nếu không phải Lôi Kiên Bỉnh cân ba vị chủ nhân, phát hiện hai vị chủ nhân mèo tăng thêm ít nhất hai kí, chủ nhân cún tăng thêm cỡ 3 kí liền lập tức khống chế lượng thức ăn của chúng nó, cấm chỉ người yêu cho tụi nó ăn uống vô độ, không cho phép người yêu lúc ăn cơm tiện thể cho ba vị chủ nhân ăn, nếu không ba vị chủ nhân mập lên rồi giảm xuống rất khó, huống hồ điều này không tốt đối với sức khỏe ba vị chủ nhân.
Tất Hải Hiên lại nghĩ rằng, mèo và chó nên nuôi đến tròn vo ú nụ mới đáng yêu, lại lén lút cho ba vị chủ nhân ăn, lại làm Lôi Kiên Bỉnh sầu muốn chết, chỉ có thể mua đồ tập thể dục chuyên dụng buộc hai vị chủ nhân mèo giảm cân, chủ nhân cún lanh lợi cùng chơi, đồng thời giảm bớt lượng thức ăn của chúng nó, đồng thời đếm rõ ràng số lượng thức ăn chó mèo và đồ ăn vặt trong nhà, chỉ cần thiếu một chút liền biết Tất Hải Hiên đã lén cho tụi nó ăn, để phòng ngừa ba vị chủ nhân được cho ăn đến quen miệng, những chỗ cất thức ăn đều được khóa kín lại.
Tuy rằng đồ ăn của ba vị chủ nhân tăng lên, nhưng Tất Hải Hiên chưa từng dẹp shit của tụi nó bao giờ, mỗi ngày đều là Lôi Kiên Bỉnh phụ trách việc này, anh nhiều nhất chỉ dắt cún đi dạo với Lôi Kiên Bỉnh, hoặc là ném bóng cho nó nhặt thôi.
Anh thích nhất là lúc rãnh rỗi đi tập thể hình, nhưng nhà Lôi Kiên Bỉnh nhỏ quá, không đặt dụng cụ tập thể hình được, anh chỉ có thể đi phòng tập.
Ở phòng tập thể hình cái gì nhiều nhất? Dĩ nhiên là đàn ông nhiều, khoe khoang cơ ngực, khoe cái mông, khoe chân dài, còn có cố ý mặc quần bó khoe vật dưới khố.
Lôi Kiên Bỉnh có thể làm sao bây giờ? Người yêu chú ý vẻ ngoài nhất, nhất định muốn bảo trì vóc dáng, hắn chỉ có thể vứt bỏ tạ tay ở nhà, cùng người yêu đi phòng tập thể hình, khoe khoang cơ ngực, khoe cái mông, khoe chân dài, còn có cố ý mặc quần bó khoe vật dưới khố, khoe dưới mắt mọi người, khoe đến nỗi người yêu chỉ nhìn mình chằm chằm.
Ba vị chủ nhân càng thêm xác định địa vị của Tất Hải Hiên, cũng là chủ nhân giống chúng nó, chỉ có điều vị chủ nhân này còn cần con sen hầu hạ bên người, và giao phối nữa.
Con sen vừa đau lòng vừa vui sướng, sướng đến muốn thăng thiên, hàng trữ tất cả đều giao cho người hai chân, chỉ kém chút nữa thăng hoa trên người người hai chân, làm cho chủ nhân người hai chân sảng khoái đến lắc mông, lên cao trào mà bắn tinh.
Hết chương 31.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...