Thủ Trưởng Đại Nhân Sao Có Thể Không Có Hình Tượng Như Thế
“!! —— ”
Buổi sáng tỉnh dậy, Trần Bỉnh Nghĩa gần như sững sờ.
Hắn hắn hắn, hắn ngày hôm qua đã làm những gì!!! Không phải tựa ở cạnh cửa ngủ à!! Làm sao sáng sớm tỉnh lại lại…!!! nhìn muốn điên ra thế này!!
Tư thế của hắn.. nằm trên người Trâu Bách, đầu dúi vào cổ hắn, hai chân quấn lấy một chân của Trâu Bách.
“em tỉnh rồi?” giọng nói ấm áp bên tai, Trần Bỉnh Nghĩa cảm giác trên mặt mình bốc hỏa.
“em đây là… chúng ta…”
:em ngủ ở cửa, anh còn sợ em cảm lạnh, đưa em vào nhà, chỉ tắm rửa cho em thôi, ai biết em quậy như thế chứ, vẫn sợ em bị cảm nên mới giờ thành như thế..”
“Aha… Như vậy a! …” biết mình có tật xấu khi ngủ, Trần Bỉnh Nghĩa chỉ có thể đỡ trán.
Nhưng chính xác đã xảy ra vấn đề rồi..
“vẫn là ăn sáng trước, em xuống dường chuẩn bị”
Trần Bỉnh Nghĩa hoang mang đứng dậy, đối với hắn mà nói, rời đi chính là rời đi lồng ngực nóng ấm cùng nhịp tim trầm ổn mãnh mẽ đó..
“Ồ.”
Trâu Bách thẩn thờ mà nhìn lồng ngực mình dần trống không. Đáp một tiếng.
Quả nhiên… Quá ngượng ngại ngùng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...