Tư Ninh suýt chút nữa phun cả nước ra ngoài.
Nhưng nghĩ lại cảnh đó, cô ráng nhịn, kết quả là làm bản thân bị sặc ho sặc sụa.
Quý Minh Thần đưa giấy cho cô, vỗ lưng, ấm giọng hỏi han: “Sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Anh còn hỏi sao à?
Tư Ninh đỏ bừng mắt lườm anh, anh còn cười với cô.
Cười làm cô phát cáu!
Cô nói câu đó từ hồi nào?
Hai năm rồi, thế mà anh vẫn còn nhớ!
Đằng sau có tiếng còi xe, Quý Minh Thần đưa thêm cho cô hai tờ giấy rồi cho xe chạy đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Ninh bình tĩnh lại, muốn nói mấy câu.
Nhưng mà vấn đề này quá nhạy cảm, cô sợ nói càng nhiều càng dở, hơn nữa chắc Quý Minh Thần cũng chỉ đùa cô giống trước đây, không có ý gì khác.
Tư Ninh dằn cơn tức xuống, Trình Hàng nhắn Wechat cho cô.
Ngọt Ngọt: [ Bọn cậu tới rồi, 302.]
Tư Ninh đang định nhắn lại thì Trình Hàng nhắn tiếp.
Ngọt Ngọt: [ Cháu bảo Minh Thần là 303.]
Tư Ninh: [ Tại sao? ]
Trình Hàng không trả lời.
Tư Ninh bỏ điện thoại xuống, nhìn Quý Minh Thần một cái, nói: “Nhóm Trình Hàng tới rồi.”
“Ừm.” Quý Minh Thần đáp lại: “Vừa rồi sao lại sặc?”
“...”
Anh còn nhắc nữa!
Tư Ninh thật hối hận khi bảo anh tới đón cô, đáng ra cô nên tự đi cho yên thân!
“Thầy Quý, thầy biết đấy...”
Cô tìm từ miêu tả bối phận của mình: “Thầy biết bọn vãn bối bọn em ghét nhất điều gì ở người lớn không?”
Quý Minh Thần hơi khựng lại: “Điều gì?”
“Người lớn cứ nói mãi những việc bé như hạt vừng không chịu bỏ qua.”
“Tôi mà vậy à?”
“Đúng vậy.”
Nói đến vậy rồi, Quý Minh Thần thông minh như vậy, sau này chắc anh sẽ không lôi chuyện này ra đùa nữa.
Tư Ninh yên tâm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mười phút sau, xe dừng dưới bãi xe ngầm của trung tâm thương mại.
Tư Ninh xuống xe, đi sánh vai bên cạnh Quý Minh Thần, Quý Minh Thần bỗng nói nhỏ: “Lời mình từng nói còn không cho người khác nhắc lại.”
“...”
Thực ra còn một câu mà Quý Minh Thần không nói ra.
*
Nhà hàng Trình Hàng đặt là nơi nổi tiếng lâu năm ở Hoa Thành. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dạo này mới mở một chi nhánh mới ở tầng 6 của trung tâm thương mại.
Cuối tuần đông người, Tư Ninh và Quý Minh Thần đi thang cuốn lên từng tầng một.
Lúc lên tới tầng ba, đối diện thang cuốn có một quán trà sữa.
Vốn dĩ đáng ra ban nãy cô đã được uống trà sữa rồi nhưng vì Lương Văn Tự phá đám nên không uống được.
Tư Ninh hơi thèm, nhưng mà nhóm Trình Hàng đã đợi một lúc rồi, nếu cô còn xếp hàng mua trà sữa thì…
Được rồi, để lần sau vậy.
Tư Ninh đi lên thang cuốn lên tầng trên.
Lúc này, Quý Minh Thần nói: “Tôi đi mua ít đồ ngọt cho mọi người ăn sau bữa cơm.”
Anh chỉ một quán gần đó, một cửa hàng hot trên mạng, hàng người xếp hàng chờ rất dài.
Tư Ninh nhíu mày: “Thế thì phải xếp lâu lắm, Trình Hàng chắc chắn sẽ nóng ruột.”
“Không sao.” Quý Minh Thần nói: “Có đồ ăn sẽ được tha tội thôi. Em chờ tôi ở đây nhé.”
Quý Minh Thần đi xếp hàng.
Tư Ninh thấy anh đã quyết định tốn thời gian ở đó rồi, không có lý gì cô lại không tận dụng cơ hội, cô quyết định đi mua trà sữa.
Tư Ninh cũng gia nhập đội quân xếp hàng.
Trình Hàng nhắn Wechat giục: [ Đến chưa? Giao thông ở Hoa Thành tắc vậy sao? Hay là hai người ra sân bay tiễn bọn cậu mai đi luôn đi? ]
Tư Ninh vô tư đẩy trách nhiệm cho Quý Minh Thần.
Trình Hàng đọc xong, cạn lời: [ Một đám đàn ông với nhau còn ăn bữa ngọt sau bữa cơm làm gì? Anh ấy nghĩ gì trong đầu vậy? ]
Ồ, đúng.
Tư Ninh nhìn về phía quán đồ ngọt bên kia, bỗng nhiên nảy ra một suy đoán.
Tư Ninh: [ Mua cho cô Hứa ạ. ]
Ngọt Ngọt: [ Thôi, tùy! Hai người nhanh lên nhé! ]
Tư Ninh nghĩ, dù sao đi nữa, Hứa Hoán cũng tới đây cùng với Trương Chí Hiên, Quý Minh Thần nể mặt Trương Chí Hiên, quan tâm Hứa Hoán một chút.
Nhưng quan hệ giữa Quý Minh Thần và Hứa Hoán hình như không đủ thân đến mức quan tâm nhau như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quay lại suy đoán trước đó: Có phải Quý Minh Thần đi mua để cho cô cơ hội mua trà sữa không?
Tư Ninh mím môi.
Chợt nghe có tiếng ồn ào ở gần đây.
Cô nhìn về phía tiếng ồn, một người phụ nữ trung niên đang cãi nhau với nhân viên cửa hàng chừng hai mươi tuổi.
“Sao lại không được đổi? Cửa hàng các người bắt nạt khách hàng! Gọi quản lý của các người ra đây!”
Người phụ nữ trung niên nói oang oang, chỉ riêng khí thế thôi đã áp đảo nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng khúm núm giải thích, hiệu quả không đáng kể.
Người xếp hàng trước Tư Ninh là một cặp bạn thân, hai người mới từ cửa hàng giày đó ra.
“Bà này còn làm ầm ĩ lên cơ à.”
“Mặt dày thật.”
“Ai chẳng biết giày đã đi ra đường rồi thì không đổi được, đúng là ngang ngược!”
Tư Ninh lại nhìn sang đó.
Người phụ nữ trung niên vẫn đang tranh cãi với nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng bật khóc, người phụ nữ chỉ thẳng mặt cô gái đó chửi cô gái đó giả vờ đáng thương chỉ lừa được đàn ông chứ không lừa được bà ta. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực sự thiếu văn hóa.
Tư Ninh không muốn xem nữa, tiếp tục xếp hàng.
Mười lăm phút sau, Quý Minh Thần tới tìm Tư Ninh, hai người đi lên tầng.
Thấy cô cầm cốc trà sữa uống liên tục, Quý Minh Thần hỏi: “Ngon vậy à?”
“Nước thần vui vẻ đấy ạ.” Tư Ninh nói: “Tâm trạng không tốt thì uống một cốc là vui ngay.”
Quý Minh Thần cười: “Nhưng tôi nghe nói trong trà sữa có thành phần không tốt cho tim.”
Câu này thật là mất hứng.
Nghĩ tới trước đó Lương Văn Tự cũng đã cằn nhằn chuyện này, Tư Ninh nói: “Thầy cũng định cấm đoán không cho em uống à?”
“Ồ? Còn ai cũng không cho em uống nữa?”
“...”
Đấy là ý chính sao?
Có người vội vã đi lên tầng, bước từ bậc thang dưới lên.
Lúc sắp đi ngang qua Tư Ninh, Quý Minh Thần nghiêng người che cho Tư Ninh.
Anh nói: “Em học y, chắc chắn là hiểu hơn tôi. Tôi nghĩ chỉ cần em có chừng mực thì uống trà sữa là quyền tự do của em. Nhưng nhất định không thể gây hại cho sức khỏe của bản thân.”
Mặc dù ghét bị cấm đoán nhưng Tư Ninh có thể chấp nhận cách nói của Quý Minh Thần.
Cô trở nên ngoan ngoãn: “Ngon thật đấy ạ. Hơn nữa, em cũng không uống thường xuyên.”
“Nếu ngon vậy,” Quý Minh Thần nhìn cốc trà sữa, “thì lần sau có thể mời tôi nếm thử không?”
“Vậy đừng uống của quán này, quán em thích nhất là quán khác.”
“Được.”
Thang cuốn sắp lên tới tầng trên, tầng dưới lại có chuyện gì đó ồn ào.
Vẫn là người phụ nữ trung niên đó, bà ta gọi quản lý tới.
Giọng bà ta vừa chói tai vừa lớn tiếng khiến mọi người đổ dồn lại nhìn, Quý Minh Thần cũng nhìn lướt qua.
Tư Ninh chẳng mấy khi mới muốn chê bai một chút, còn chưa nói gì, đã thấy Quý Minh Thần nhìn thấy người phụ nữ đó xong, sắc mặt cứng đờ lại.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Quý Minh Thần thôi không nhìn nữa: “Không có gì.”
Tuy anh nói vậy nhưng Tư Ninh thấy sắc mặt anh khác hẳn lúc trước.
Cảm giác như hoảng hốt, bị kích thích.
Tư Ninh cẩn thận quan sát thật tỉ mỉ, bất tri bất giác đã tới trước cửa nhà hàng.
Quý Minh Thần hỏi: “Phòng nào vậy?”
Trình Hàng bảo cô nói là 303, chắc là định dọa Quý Minh Thần.
“302.” Tư Ninh nói.
Tư Ninh bất ngờ “làm phản” khiến kế hoạch của Trình Hàng bị đổ bể.
Trình Hàng tức chết, lườm Tư Ninh mấy lần, Tư Ninh phớt lờ, làm như không nhìn thấy gì hết.
Quý Minh Thần phát hiện ra Trình Hàng cáu Tư Ninh, hỏi anh ấy xem có chuyện gì.
Trình Hàng không thể nói tôi bắt tay với mọi người trêu chọc anh nhưng cháu tôi không hợp tác, tôi rất bực mình được đúng không?
Trình Hàng nói: “Không có gì.”
“Vậy đừng lườm em ấy nữa.”
“...”
Cặp này đúng là cùng một giuộc.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Bùi Trác hỏi Quý Minh Thần có định cắm rễ ở Hoa Thành không?
Quý Minh Thần tỏ ý chưa biết nhưng sẽ không đi nơi khác trong vòng vài năm tới.
Bùi Trác thấy tiếc vì mọi người không ở cùng một thành phố, sau đó tỏ ý hâm mộ Trương Chí Hiên: “Đâu có ai ngờ Đại Chí lại là người cưới vợ sớm nhất nhóm mình nhỉ.”
Trương Chí Hiên cười ngượng ngùng một tiếng, nhìn về phía Hứa Hoán, hai người văng một đợt cơm chó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này Hứa Hoán cũng tới là để đưa thiệp mời cho Quý Minh Thần.
Nói theo lời của Trương Chí Hiên thì Quý Minh Thần là “bà mối” của họ.
Bởi vì nếu không phải hai người họ cùng quen biết Quý Minh Thần thì đã không có cơ hội quen biết và từ từ tiến tới với nhau.
Quý Minh Thần nhận thiệp mời, nói: “Là duyên phận của các cậu thôi. Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, đến lúc đó sẽ chúc mừng hai người sau.”
Sau đó, Hứa Hoán cũng đưa thiệp cho Tư Ninh.
“Hôm đám cưới sẽ có rất nhiều đàn em của cô tới dự.” Hứa Hoán nói: “Đến lúc đó thanh niên bọn em tha hồ náo nhiệt, làm quen.”
Bùi Trác nói tiếp: “Cháu Tư Ninh còn cần “làm quen” hay sao? Ở đại học có nhiều bạn nam theo đuổi lắm phải không?”
Anh ấy vừa dứt lời, Trình Hàng đặt đũa kêu đánh cạch xuống bàn.
“Sao? Tôi nói sai à?” Bùi Trác hết sức vô tội: “Học đại học không nói chuyện yêu đương thì chẳng lẽ nói chuyện làm ăn hay sao?”
“Cậu im đi.”
Bùi Trác thực sự phục tên làm cậu ruột này.
Đáng ghét hơn nữa là Quý Minh Thần cũng lườm anh ấy!
Chẳng lẽ không phải anh ấy chỉ nói sự thực thôi sao? Gái lớn gả chồng thôi mà.
Tư Ninh cất thiệp mời cẩn thận, nói: “Cám ơn cô Hứa. Xin gửi lời chúc phúc sớm tới cô và thầy Trương, chúc hai người trăm năm hòa hợp, đợi tới hôm cưới em sẽ chúc lại ạ.”
Trình Hàng đã được đưa thiệp mời trước khi tới đây, anh ấy nhớ đám cưới được tổ chức vào đêm giáng sinh.
“Minh Thần, đến hôm đó anh đưa con bé này về cùng nhé.” Trình Hàng nói: “Tôi không phải lo nữa.”
Không đợi Quý Minh Thần tỏ thái độ, Tư Ninh nói: “Không cần.”
Cô không muốn nghe Quý Minh Thần lôi chuyện cũ ra làm phiền cô nữa, còn nói thêm mấy lượt cô thích người hơn tuổi nữa, chắc cô sốc mất.
“Thầy Quý hay bận.” Tư Ninh nói: “Tự cháu...”
“Cậu yên tâm, bọn tôi sẽ về với nhau.”
Quý Minh Thần hiếm khi ngắt lời người khác, anh chạm cốc với Trình Hàng.
Tư Ninh: “...”
Hai người Quý Minh Thần và Trình Hàng đã không gặp nhau hai năm nhưng không hề thấy xa lạ chút nào.
Họ nhắc chuyện quá khứ, lúc cười, lúc bùi ngùi, lúc lại im lặng, dường như chưa từng xa nhau.
Tư Ninh nhận thấy Quý Minh Thần rất nhớ các bạn, anh rất vui khi gặp lại họ.
Nhưng không rõ vì sao, cô cảm thấy anh vẫn có tâm sự gì đấy đằng sau niềm vui này, bởi vì lông mày anh thường hay bất giác chau lại…
Cơm nước xong xuôi, mọi người hẹn sáng mai gặp.
Nhóm Trình Hàng cùng gọi xe về, Tư Ninh vẫn đi với Quý Minh Thần.
Lúc sắp xuống tới bãi đậu xe, Tư Ninh phát hiện ra cô quên thỏi son ở nhà hàng.
“Để tôi lên lấy cho.” Quý Minh Thần nói.
Tư Ninh ngại làm phiền người khác nhưng dòng son đó đã ngừng sản xuất, hơn nữa cô rất thích nó…
Quý Minh Thần đưa chìa khóa xe cho Tư Ninh: “Ngồi chờ trên xe, nhanh thôi.”
Tư Ninh ngồi trong xe vừa học thuộc tiếng Anh vừa chờ.
Trần Ấu Thanh nhắn Wechat hỏi xem cô có quen ai tên là Lương Văn Tự không?
Tư Ninh nhắn lại, Trần Ấu Thanh lập tức gọi điện thoại tới.
Chuyện có thể khiến chị Trần gọi điện thoại tới, chắc chắn là một tin buôn dưa rất khủng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.co - Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trước đây bạn của bạn cùng phòng của tớ học cùng trường cấp ba với Lương Văn Tự.” Trần Ấu Thanh nói: “Nghe nói anh này cực kỳ đẹp trai!”
Tư Ninh ngẫm nghĩ, trả lời đúng trọng tâm: “Bình thường thôi.”
Trần Ấu Thanh ha ha: “Tớ đã xem ảnh rồi, thế mà bình thường à? Với cậu thì thế nào mới đẹp trai? Có người như vậy không?”
Có.
Tư Ninh gãi mặt: “Bình thường thật mà.”
Trần Ấu Thanh không tán gẫu chuyện đó nữa, nói vào vấn đề chính: “Hồi cấp ba, đàn anh Lương có một người bạn gái, tình cảm của hai người rất tốt đẹp…”
Lương Văn Tự cứ ngỡ đã tìm được tình yêu đích thực.
Ngờ đâu, còn chưa lên đại học, mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, cô người yêu đó đã cắm sừng anh này, đá anh này rồi đi theo một cậu ấm nhà giàu.
Thế là Lương Văn Tự đánh cậu ấm đó nhập viện, gia đình phải bồi thường rất nhiều tiền cho nhà kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...