Tơ máu đều liếm hết, chỉ còn lại một hình dấu răng khắc ở trên cổ Khang Kế. Thiệu Chuẩn dọc theo dấu răng nhẹ nhàng liếm một vòng, chợt nghe thấy Khang Kế đột nhiên phát ra thanh âm khêu gợi như vậy, ngẩng đầu lên, từ trên nhìn xuống Khang Kế phía dưới. Loại này thanh âm Thiệu Chuẩn có nghe qua, Thiệu Chuẩn biết Khang Kế lúc này như thế nào rồi. Vốn là muốn dùng nước miếng giúp hắn tiêu độc, lại không dự đoán được được đến kết quả như vậy. Thiệu Chuẩn trong lòng lại là thỏa mãn, cũng là buồn cười.
Nhìn Khang Kế ánh mắt mê muội, đây là hình ảnh xuất hiện trong mộng xuân... Thiệu Chuẩn trong lòng căng thẳng, sắp cúi đầu xuống hôn môi, đột nhiên nghe có nói tiếng cùng tiếng bước chân hướng lại đây. Thiệu Chuẩn cả kinh, nhanh đứng dậy nghiêng tai nghe ngóng, hẳn là còn tại lầu bên kia, lập tức sẽ qua đây. Dường như là bảo an trường học tuần tra buổi tối. Thiệu Chuẩn kéo Khang Kế đã muốn thanh tỉnh, giẫm lên bực cửa sổ phòng dụng cụ, hai người song song vừa đứng vững, liền cách cửa sổ nhìn thấy hai người bảo an nói nói cười cười lấy đèn pin chiếu chiếu rồi rời khỏi.
" Hô!" Thiệu Chuẩn và Khang Kế cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, nhìn nhau cười. Cười xong Khang Kế bỗng dưng nhớ tới tình trạng bản thân tình dục bốc lên vừa rồi, không khỏi xấu hổ vô dụng, đỏ mặt, đem ánh mắt dời, lắp bắp nói: " Ách, thời gian không còn sớm, chúng ta, chúng ta... về nhà đi."
Trời tối, Thiệu Chuẩn thấy không rõ lắm biểu tình Khang Kế, nhưng từ khẩu khí của hắn cũng có thể đoán ra hơn phân nửa. Không khỏi buồn cười, muốn đùa đùa hắn, cố ý tiến lên giữ chặt tay Khang Kế, cúi đầu hỏi: " Khang Kế, cậu từng hôn môi chưa? "
Mặt Khang Kế từ ửng đỏ biến thành bạo đỏ. Người này, người này, thế nhưng còn dám hỏi, không phải là cùng cậu ta sao? Chẳng lẽ nói buổi tối ngày đó Thiệu Chuẩn thật là uống rượu xong một chút cũng không nhớ rõ?! Nghĩ đến ánh trăng một đêm kia, còn có Thiệu Chuẩn dưới ánh trăng, Khang Kế lại bắt đầu rục rịch. Thật khát, Khang Kế nuốt nuốt nước miếng quay đầu đi, thấy Thiệu Chuẩn trong bóng đêm loáng thoáng cười với mình, không khỏi thân thể cứng đờ.
Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế không nói chuyện, cười cười xích lại, ở bên tai Khang Kế thấp giọng nói: " Không bằng, để cho tôi dạy cậu đi..." nói xong, liền kéo đầu Khang Kế qua hôn lên.
Ân, thật thoải mái ~ Khang Kế hé miệng thừa nhận nụ hôn, cùng Thiệu Chuẩn đầu lưỡi dây dưa thật ngọt ngào, thật vui vẻ. Khang Kế thân thủ đem Thiệu Chuẩn một lần nữa gắt gao ôm vào trong lòng. Dùng phương thức luyện qua vô số lần trong mộng, thoát quần áo Thiệu Chuẩn, từ phía dưới vói tay vào vuốt ve thân thể tuyệt vời của Thiệu Chuẩn. Từ thắt lưng hướng lên trên đụng đến đầu v*, khinh niết chậm rãi, sau đó chợt nghe thấy tiếng rên rỉ của Thiệu Chuẩn biến mất trong miệng mình. Thân thể cậu ấy rõ ràng biến hóa, vòng eo biến nhuyễn, hạ thân lại biến cứng rắn.
Lâng lâng lâng lâng, Thiệu Chuẩn kích động như vậy là vì mình. Khang Kế càng ngày càng cơ khát, buông đầu lưỡi đã muốn tê liệt, công kích xuống phía dưới cổ Thiệu Chuẩn. Giống Thiệu Chuẩn vừa rồi đối đãi hắn, nhẹ nhàng mà cắn, dùng sức liếm. Xuống tay cởi bỏ quần Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn tránh hai cái lại vô lực tránh tiếp, để Khang Kế mở quần, xuống tay cầm trụ trọng điểm của mình, qua lại bộ lộng. Thiệu Chuẩn nhịn không được khoái cảm run run, rốt cuộc tự chủ không được, đem toàn bộ thân thể nhuyễn trên người Khang Kế, rồi cúi đầu phát ra tiếng rên rỉ giống như đang khóc bình thường.
Khang Kế đem Thiệu Chuẩn đặt lên cái đệm trong phòng, phủ phục trên người Thiệu Chuẩn. Hôn môi, vuốt ve đã muốn không thể thỏa mãn, Khang Kế chịu đựng dục vọng của mình, cởi ra quần Thiệu Chuẩn, như khi tự an ủi bản thân mà đối đãi Thiệu Chuẩn. Nhìn Thiệu Chuẩn giống như con cá thiếu nước mà giương miệng suyễn khí, vừa thỏa mãn vừa thương cảm. Rất muốn đem Thiệu Chuẩn cởi sạch nha, rất muốn nhìn thấy Thiệu Chuẩn xinh đẹp như đêm Trung thu ngày đó. Nhưng là, nhưng là... nhưng là, đây là mùa đông, mọi người đều ăn mặc quá dầy... Nhìn trên người Thiệu Chuẩn áo lông lại thêm áo khoác, Khang Kế thực muốn khóc.
Càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng nóng, Khang Kế gia tăng vài cái, rốt cục, Thiệu Chuẩn một mảnh sao hiện lên, chìm vào hắc ám. Đây là lần đầu tiên Thiệu Chuẩn dưới sự trợ giúp của người khác đạt được thỏa mãn. Nằm trong bóng tối, Thiệu Chuẩn tinh thần tiệm hồi, không biết nên như thế nào đối mặt tình trạng như vậy. Nhìn Khang Kế ngồi ở bên cạnh đang ngây ngốc nhìn mình, Thiệu Chuẩn bình sinh lần đầu tiên có chút vô thố. Nằm nửa ngày, cũng trầm mặc nửa ngày. Thiệu Chuẩn hướng Khang Kế vẫy vẫy tay nói: "Lại đây!" nói ra mới phát hiện mình thanh âm khàn khàn, cúi đầu, ôi nghe lên thực gợi cảm. Thiệu Chuẩn mặt đỏ đỏ lên, may mắn trong bóng đêm ai cũng thấy không rõ.
Khang Kế nghe lời cúi xuống đi qua, nghĩ Thiệu Chuẩn muốn nói gì, ai biết Thiệu Chuẩn một phen nhéo vai hắn, đem hắn ném tới cái đệm bên kia, không đợi hắn đứng lên liền xông đến, đem hắn đặt lên cái đệm không cho động đậy.
" Cậu, cậu muốn làm gì? " Khang Kế bị hành động của Thiệu Chuẩn dọa sợ, lắp bắp hỏi.
" Giúp cậu! " Thiệu Chuẩn cắn răng đáp. Nói xong, tuyệt không ôn nhu kéo quần Khang Kế, một phen cầm bộ vị trọng điểm đã sưng đến muốn bắn ra, cao thấp bộ lộng một chút, chợt nghe thấy Khang Kế thanh âm trở nên khàn khàn còn xua tay nói: " Không, không, không cần..." Khang Kế sợ bản thân mất mặt trước mặt Thiệu Chuẩn, xoay xoay, muốn giãy, lại bị trảo (quắp lấy) càng nhanh.
Khang Kế bị Thiệu Chuẩn không nói một lời cũng không đình chỉ công kích hạ đo ván, rốt cục đành buông lỏng giãy dụa. Khoái cảm một tầng một tầng chồng chất đi lên, Khang Kế dần dần tinh thần không rõ, nhìn mặt Thiệu Chuẩn, theo tâm ý nói: " Thiệu Chuẩn, hôn mình..."
Lời này nói ra, là làm nũng mang theo tình dục, Thiệu Chuẩn cười cười. Thật đáng yêu, như thế nào sẽ có người đáng yêu như vậy?Taykhông ngừng, cúi đầu xuống hôn môi Khang Kế, nghe thấy tiếng Khang Kế thỏa mãn thở dài.
" Khang Kế, yêu mình sao? ". Thời điểm Thiệu Chuẩn hôn thanh âm mơ hồ.
" Yêu." Khang Kế thở hổn hển.
" Có bao nhiêu yêu? "
" Không thể cân nhắc."
" Yêu đến chết? "
" Yêu đến chết."
" Khang Kế, cậu nhớ kỹ cậu hôm nay nói gì, tôi sẽ khiến cho cậu thực hiện không hơn không kém." Thiệu Chuẩn thanh âm trầm thấp, dường như ma quỷ ám dạ mê hoặc người. Đối với Thiệu Chuẩn, Khang Kế trừ bỏ gật đầu không có biện pháp khác. Thiệu Chuẩn gợi lên khóe miệng cười cười, tốc độ nhanh hơn, đem dục vọng Khang Kế kết thúc.
Thiệu Chuẩn không hề nhìn hắn, đứng dậy tự sửa sang lại quần áo. Khang Kế ngẩn người, vừa rồi nhiệt tình cùng yêu ngữ như thế nào đột nhiên liền tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi? Thiệu Chuẩn rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Chính mình hoàn toàn không hiểu ý nghĩ biến ảo của Thiệu Chuẩn.
" Nhanh đứng lên, hôm nay chúng ta xem ra là phải trèo tường đi ra ngoài, cậu được không? " Thiệu Chuẩn thanh âm phi thường thanh tỉnh, dường như vừa rồi hai người cũng không phải tình dục, mà chính là một hồi trò chơi.
Khang Kế đứng dậy, một bên mặc quần, bên có chút ủy khuất nói: " Nhưng là, vừa rồi chúng ta..."
" Chúng ta cái gì? " Thiệu Chuẩn vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Khang Kế trong chốc lát, mới đột nhiên cười nói: "Namsinh cùng nam sinh trong lúc đó giúp đỡ tương trợ, này thực bình thường nha, cậu còn để ý? "
Bình...thường? Khang Kế hoàn toàn bị Thiệu Chuẩn dùng một cây gậy đánh cho hôn mê rồi. Trong lòng đông lạnh đông lạnh. Này ở trong mắt Thiệu Chuẩn chính là chuyện bình thường? Kia... cậu ấy cùng bao nhiêu người làm qua chuyện như vậy? Khang Kế một bên lau sạch, một bên ủy khuất muốn rơi lệ, người mà mình toàn tâm toàn ý yêu, thì ra cùng ý nghĩ của mình hoàn toàn bất đồng. Mặc quần áo, Khang Kế đột nhiên lớn tiếng nói: " Để ý, mình phi thường để ý!"
Thiệu Chuẩn sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười. Lại gần ôm lấy Khang Kế, nói: " Để ý liền để ý đi, cậu muốn như thế nào mới không ngại, cậu nói xem."
" Cậu, cậu, cậu không cùng người khác như vậy mình sẽ không để ý!". Nhìn thấy Thiệu Chuẩn giống như đang dỗ tiểu hài tử mà dỗ dành mình, Khang Kế đột nhiên có chút đúng lý hợp tình mà nói.
" Không cùng người khác... làm gì? " Thiệu Chuẩn cố tình khó hiểu hỏi.
Khang Kế mặt có một chút nóng lên, người này như thế nào như vậy a? Mình nhìn thấy thật là Thiệu Chuẩn sao? Kì kèo nửa ngày nói: " Như vừa rồi cùng mình vậy, không được. Không thể cùng người khác làm chuyện như vậy."
Thiệu Chuẩn vòng quanh Khang Kế dạo qua một vòng, cao thấp đánh giá, nói: " Vì cái gì? Khang Kế, cậu cảm thấy cậu cùng người khác có cái gì bất đồng? "
" Mình, mình, mình... Mình mặc kệ, dù sao chính là không được! " Khang Kế tìm không thấy lý do, nhìn Thiệu Chuẩn vừa muốn mở mồm, chạy nhanh qua hôn trụ này cái miệng chọc người tức chết.
Thiếu chút nữa lại hôn ra lửa rồi, Thiệu Chuẩn nhanh tay một phen đẩy Khang Kế ra, nói: " Tốt lắm, tốt lắm, mình đồng ý." Lại nháo nữa thì đêm nay cũng đừng mong về nhà. "Đi thôi, về nhà khẳng định nghe mắng."
Khang Kế thấy Thiệu Chuẩn đáp ứng, lập tức liền cười hoài. Càng nhìn Thiệu Chuẩn càng thấy đáng yêu, này Thiệu Chuẩn từ nay về sau liền thuộc về mình, chính mình một người. Nghĩ vậy, Khang Kế đi theo phía sau Thiệu Chuẩn một đường ngây ngô cười. Cho dù về nhà ai mắng, cũng cam tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...