Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sáng hôm sau, Vệ Lai đánh răng rửa mặt xong, đi đến phòng thay đồ tìm quần áo. Châu Túc Tấn đang cài cúc áo sơ mi, anh đã mặc áo sơ mi đen bốn ngày liên tiếp.
Vệ Lai trầm ngâm nhìn anh, cười nói: “Anh cố tình mặc đồ đen phải không?”
Châu Túc Tấn đã cài xong cúc áo: “Phải.”
Vệ Lai đi từ bên cạnh đến trước mặt anh, “Từ bao giờ anh phát hiện ra bí mật của em vậy?” Chỉ cần anh mặc áo sơ mi đen, cô sẽ mặc áo hai dây đen.
Châu Túc Tấn: “Sau vài lần em mặc.”
Vệ Lai vòng tay qua cổ anh, “Về sau em không mua áo hai dây nữa, mà mặc quần áo của anh.”
Trước khi cô tìm kiếm nụ hôn từ anh, Châu Túc Tấn đã cúi đầu hôn cô.
Anh cúi đầu, còn cô phải kiễng chân mới hôn được anh.
Buổi sáng không có việc gì, nụ hôn dường như cũng thong thả hơn trước.
Châu Túc Tấn bế cô lên, Vệ Lai giữ chặt đầu lưỡi của anh.
Ông chủ Lạc Mông cười nói: “Cậu đoán xem có phải Lục An viết không.”
Chưa đầy hai giây dã bị phản bội, Lục An mỉm cười cầm hộp thuốc lá trên bàn ném qua.
Anh ta dập thuốc, “Không phải là tôi chán quá hay sao.” Dừng một chút, “Ngày mai không chán như vậy nữa rồi.”
Châu Túc Tấn liếc qua, đặt lá bài xuống, “Ngày mai đi Giang Thành?”
Lục An: “Không. Đi xem mắt.”
Năm nay mẹ anh không giục anh đi xem mắt, tối qua lúc ăn cơm, hỏi anh có muốn gặp mặt đối phương không, nếu thực sự không muốn thì không cần đi.
Im lặng suốt bữa ăn, cuối cùng anh ta hạ đũa, đáp lại mẹ một chữ: “Được.”
Việc luyện viết chữ của anh ta được truyền cảm hứng từ Châu Túc Tấn, sau khi đọc được bức thư tình trong nhóm, anh ta đặc biệt đi mua một cây bút, khi rảnh rỗi sẽ dành thời gian để luyện chữ.
Trong khu phố cổ Giang Thành có cây ước nguyện, hàng năm vào dịp lễ Tết, rất nhiều người đến đây để cầu nguyện.
Trước khi trở về Bắc Kinh vào đêm giao thừa, anh ta đã tới phố cổ.
Chúc cô một đời hạnh phúc.
__
Rạng sáng, ván bài mới kết thúc. Lúc Châu Túc Tấn về nhà, chiếc Bentayga đã ở trong bãi đậu xe, đèn trong phòng ngủ vẫn bật sáng.
Vệ Lai đã về từ lâu, tắm rửa xong, cô vào phòng thay đồ lấy đồng hồ trong két sắt ra ngắm nhìn, có thời gian của vài chiếc đồng hồ automatic không chuẩn, cô đã cài lại từng chiếc một.
“Vệ Lai.”
“Em ở đây.”
Châu Túc Tấn đi theo tiếng nói của cô, “Sao em không đi ngủ trước?”
“Dù sao ngày mai cũng không cần dậy sớm đi làm.” Cô cẩn thận đặt đồng hồ vào vị trí ban đầu.
Châu Túc Tán đóng két sắt lại, “Hôm nay đi mua sắm được những gì?”
Vệ Lai dang tay ôm anh, “Mua cho mẹ hai chiếc khăn lụa, là mẫu mới về, không biết mẹ có thích màu đó không.”
Châu Túc Tấn cúi đầu hôn cô: “Đồ em mua, mẹ đều thích.”
Vệ Lai cười: “Anh chỉ dỗ dành em cho vui thôi chứ gì.”
“Không phải. Đồ em tặng lúc chúng ta hẹn hò hợp đồng, đến giờ mẹ vẫn dùng. Đợi bao giờ về nhà, em tự mang tặng mẹ.”
“Được.”
Châu Túc Tấn dùng sức ôm cô thật chặt.
“Châu Túc Tấn.”
“Ừm?”
“Trong nhà sắp hết bao cao su rồi.”
“Anh mua rồi.”
“……Ý em là, dùng hết không cần mua nữa.”