Thư Tình Gửi Vệ Lai

Mười rưỡi tối, Vệ Lai mới xách mấy túi đồ ăn vặt rời khỏi nhà mẹ.

Trình Mẫn Chi thấy đã mộn, bảo con gái ngủ lại.

“Con phải về thu dọn hành lý để đi công tác, làm thêm bảng thống kê.”

“Bảng thống kê?”

“Gặp Kỳ Lâm Thăng đàm phán, ít nhiều cũng phải có thành ý.”

Trình Mẫn Chi gật gù: “Vậy mẹ giao toàn quyền giải quyết cho con, con tự mình xem thế nào.”

Vệ Lai mở cửa xe, không vội vàng ngồi vào trong mà xem thử món đồ quý giá mình cần mang cho Châu Túc Tấn có nặng hay không.

Hộp mật mã nằm ngay chỗ tựa tay giữa ghế lái và ghế phụ, cô cúi người nhập mật mã, mật mã mà Châu Túc Tấn gửi tới cô đã sớm ghi nhớ trong đầu.

Trình Mẫn Chi đứng cạnh con gái, thấy cô nhập mật mã một cách quen thuộc, bà chợt nhìn vào chiếc xe một cách trầm tư.

Sẵn sàng cho người khác mượn một chiếc xe đắt tiền như thế này để lái, chủ nhân của chiếc xe có lẽ cảm thấy rất bình thường, hơn nữa anh ta chắc chắn không chỉ có một chiếc xe sang.

Biển số xe này không phải biển số bình thường ở Bắc Kinh, bà suy nghĩ cả tối cũng không đoán ra được, rốt cuộc chủ nhân của chiếc xe này là người bạn nào của con gái.

Trong số vài người bạn thân của con gái, bà chưa từng gặp hay nghe nói ai có đủ năng lực mua chiếc xe như thế này.

Lẽ nào, là phí chia tay của Chương Nham Tân?

Sợ đụng đến nỗi đau của con gái, bà cố gắng bỏ qua sự tò mò của bản thân, nói chuyện phiếm: “Nghe nói nóc xe Cullinan được thiết kế rất đặc biệt, là một bầu trời sao băng, người bạn của con có thiết kế nóc xe sao băng không? Mẹ muốn mở mang tầm mắt.”

Vệ Lai buột miệng nói: “Không có, anh ấy không thiết kế.”

Phù hợp với tính cách của Châu Túc Tấn, anh dị ứng với những thứ lãng mạn như vậy.

Hộp mật mã mở ra, bên trong có rất nhiều đồ đạc quý giá, nằm ở trên cùng là ba chiếc hộp nhung.

Cô nhận ra logo trên chiếc hộp nhung, Chương Nham Tân từng tặng cô trang sức của thương hiệu này nhân dịp hai người kỷ niệm hai năm yêu nhau, sau khi chia tay cô đã bán đi, không giữ lại bất cứ thứ gì.

Ngoài trang sức, còn có hai chiếc đồng hồ nam, giá cả cộng vào đủ để mua một chiếc Cullinan.

[Giám đốc Châu, bên trong tổng cộng có năm món đồ có giá trị.]

Châu Túc Tấn gửi ảnh ba chiếc vòng tay cho cô, [Không cần gửi những thứ khác.]

Vệ Lai mở hộp trang sức như trong ảnh, là mẫu vòng tay nữ phiên bản giới hạn năm nay, có đủ các kiểu dáng. Thì ra anh cũng biết lãng mạn, cô xin rút lại lời nói anh dị ứng với lãng mạn vừa rồi.

Sớm biết những món đồ này là vòng tay anh tặng cho người con gái khác, cô đã không kiên định tự mình mang đi, trực tiếp gửi hàng còn hơn.

__

Mười một giờ sáng hôm sau, Vệ Lai bắt xe đến ga tàu cao tốc.

Buổi sáng, cô đã gọi điện cho Kỳ Lâm Thăng – giám đốc khu vực Hoa Đông của Lạc Mông, hẹn thời gian rảnh rỗi của anh ta trong hai ngày tới. Sau khi biết cô là người phụ trách mua bán mới của siêu thị Vệ Lai, hơn nữa còn đến Bắc Kinh gặp anh ta, Kỳ Lâm Thăng im lặng một lúc lâu.

Trong suốt mấy chục giây im lặng, có lẽ anh ta đã đấu tranh tâm lý rất mãnh liệt, cuối cùng trả lời: Sau tám giờ tối mai, tôi rảnh.


Vệ Lai nói cảm ơn xong, lập tức đặt chỗ tại một nhà hàng gần nơi anh ta họp.

Chỗ ngồi của Vệ Lai cạnh cửa sổ, khi tàu cao tốc khởi hành rời khỏi thành phố, cảnh vật bên ngoài biến thành một bức tranh màu nước sống động, có cánh đồng lúa, những đám mây phía xa xa, nép mình giữa cánh đồng lúa là một ngôi làng nhỏ, bao quanh bởi sông nước, còn có cả những sợi dây điện kéo dài đến nơi không ai hay biết.

Cô tập trung ngắm nhìn đến mức thất thần.

[Ở lại Bắc Kinh chơi thêm vài ngày đi.] Mẹ gửi tin nhắn cho cô.

Vệ Lai định thần lại: [Trước kia con thường xuyên đến đó, cũng không có gì chơi.]

Cô nhìn chiếc túi đựng mấy hộp vòng tay, lần này cô không có ý định mời anh đi ăn nữa, bản thân cô biết cách làm thế nào để tránh hiềm nghi.

Lúc còn hai điểm dừng nữa mới đến Bắc Kinh, tài xế của Châu Túc Tấn – chú Diêm, đã gọi cho cô và nói ông đang đợi ở cổng ga.

Xem ra Châu Túc Tấn rất trân trọng những chiếc vòng tay này, mới để chú Diêm đến đợi từ sớm.

Thống nhất xong địa điểm gặp mặt, sau khi xuống tàu, Vệ Lai liền kéo vali đến thẳng nơi đã hẹn. Cô mới chỉ gặp chú Diêm hai lần, một lần là lúc ông đưa chìa khoá xe cho cô ở khách sạn, lần còn lại là đưa cô về nhà.

“Chào chú Diêm.” Cô mỉm cười, đưa chiếc túi trong tay cho ông, “Đây là ba chiếc vòng tay của giám đốc Châu, chú mở ra kiểm tra đi.”

Chú Diêm không cầm lấy túi mà nhận lấy vali của cô, “Cô hãy tự mình đưa cho giám đốc Châu.”

“Giám đốc Châu ở trong xe sao?”

“Không phải. Ở công ty.”

Chú Diêm giải thích: “Nơi tối nay giám đốc Châu dùng bữa, cách khách sạn của cô chưa đến 500m, tôi thuận đường đưa cô về đó.”

Vệ Lai không từ chối, đúng lúc cô muốn gặp mặt cảm ơn Châu Túc Tấn.

Hôm nay chú Diêm đến đón cô bằng chiếc Bentley Bentayga màu đen, cô thực sự tò mò, không biết rốt cuộc Châu Túc Tấn sở hữu bao nhiêu chiếc SUV hạng sang.

Bàn tay Vệ Lai chưa kịp chạm vào cửa ghế phụ lái, chú Diêm đã gọi cô lại: “Cô Vệ, cô ngồi ở ghế sau đi. Trên ghế phụ lái có hoa giám đốc Châu mua tặng người lớn trong nhà.”

“Ồ, được.”

Vệ Lai mở cửa ngồi vào ghế sau, giống như chiếc Cullinan, ghế sau không thiết kế tách ra mà nối liền với nhau, đủ để ba người ngồi.

Cô đoán, có lẽ bởi vì Châu Túc Tấn thường tự lái SUV, nên sự thoải mái ở ghế sau không phải điều anh quan tâm. Không giống như vài chiếc seden, về cơ bản đều do tài xế lái, anh ngồi ghế sau rất nhiều nên đều lựa chọn thiết kế có ngăn cách.

(*) SUV là dòng xe thông dụng có khoảng năm đến bảy chỗ ngồi trở lên, Seden là dòng ô tô con có bốn hoặc năm chỗ ngồi. Thông thường dòng xe SUV chỗ ngồi sẽ ngăn cách ở giữa, nhưng ghế sau xe của Châu Túc Tấn đều là loại nối liền với nhau, còn dòng xe nhỏ sẽ có kê tay ở giữa như là Mercedes Maybach, mọi người có thể search thử thiết kế để dễ tưởng tượng nha.

Sau khi ngồi vào vị trí, Vệ Lai mới nhìn thấy bó hoa lớn đặt trên ghế lái phụ. Vài loại hoa màu xanh xen kẽ nhau, hoa có thể không đắt tiền, nhưng rất tươi mới và đẹp mắt.

Từ trên đường cao tốc đi xuống, Vệ Lai đã nhìn thấy toà nhà của tập đoàn Khôn Thần, toàn bộ được làm bằng cửa kính, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ mỗi khi hoàng hôn buông xuống.

Xe đậu ngay cổng chính, thuận tiện cho cô quan sát người đang đi ra từ trong tòa nhà.

Có đôi chân dài là lợi thế, cảm giác anh bước xuống bậc thang vài bước đã đến trước mặt cô.

Bộ vest màu đen chỉnh tề khiến anh càng cao quý và lạnh lùng hơn, khí chất xuất chúng bức người.

Tài xế đã mở cửa cho anh, anh vừa ngồi vào, không khí trong xe liền tràn ngập mùi hương của anh.


Vệ Lai đặt chiếc túi ở giữa hai người: “Giám đốc Châu, vòng tay của anh.”

Châu Túc Tấn đặt túi sang một bên, gửi tin nhắn thoại cho Mẫn Đình: “Vòng tay về rồi, muộn một chút đến nhà tôi lấy.”

Ánh mắt của Vệ Lai vô thức liếc qua chiếc túi, rất nhanh liền thu về.

“Không phải từ chức rồi sao?” Châu Túc Tấn cất điện thoại, nhìn sang cô.

Vệ Lai hiểu ý của anh, cô từ chức rồi sao lại đi công tác?

Cô đáp: “Hôm qua mới nhận chức, làm việc cho mẹ tôi, tối mai có hẹn với giám đốc khu vực của một thương hiệu để bàn chuyện hợp tác.”

Châu Túc Tấn gật đầu, trước kia anh đã cho người điều tra về cô, ba cô mở một công ty luật, mẹ cô điều hành một chuỗi siêu thị.

Sau đó, Châu Túc Tấn cúi đầu xử lý công việc trên điện thoại, Vệ Lai không làm phiền anh, cũng lấy điện thoại ra chơi.

Chiếc SUV dừng lại trước khu tứ hợp viện tư nhân, Châu Túc Tấn cầm hoa trên ghế phụ rồi xuống xe.

“Giám đốc Châu.” Vệ Lai nhìn bóng lưng anh rồi gọi một tiếng, cô cảm thấy sau này rất khó có thể gặp lại nhau.

Châu Túc Tấn mới đi được hai bước liền dừng lại, quay người chờ đợi cô nói tiếp.

Vệ Lai: “Cảm ơn anh đã bảo chủ tịch Hạ giúp tôi giải quyết rắc rối lớn như vậy.”

Châu Túc Tấn không nói gì, khẽ gật đầu với cô rồi xoay người bước vào trong tứ hợp viện.

Lúc này, trong tứ hợp viện truyền đến một tiếng nói: “Chú của con chờ mãi, cuối cùng con cũng tới rồi.”

Vệ Lai nhìn sang, trông thấy một người phụ nữ duyên dáng đang bước ra từ cổng lớn.

“Con không về với anh trai sao?”

“Không ạ.”

Châu Túc Tấn đưa bó hoa cho dì.

“Quả nhiên không uổng công nấu cho con một bữa, vẫn còn nhớ dì thích hoa gì nhất.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào bên trong, giọng nói cũng xa dần.

Xe bắt đầu khởi động, Vệ Lai thu hồi tầm mắt.

Đến Bắc Kinh rồi, cô mới thực sự cảm nhận được, cô và anh ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Chú Diêm trở cô về khách sạn, lấy hành lý từ cốp xe, “Cô Vệ, nếu như cần gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Cảm ơn chú Diêm, không cần đâu, đã làm phiền đến chú nhiều rồi.”

Vệ Lai nhắc nhở chú Diêm, túi vòng tay đặt ở ghế sau.


Sau khi cô kéo vali vào khách sạn, chú Diêm mới báo cáo cho Châu Túc Tấn: [Giám đốc Châu, người đã về khách sạn.]

__

Lúc này, trong tứ hợp viện của dì, anh cả Châu Gia Diệp đã tới.

Tiếng quở trách bọn họ của dì đứng ngoài sân cũng có thể nghe thấy.

“Hai đứa làm gì vậy hả, đã nói đừng có xem điện thoại nữa rồi, càng nói càng làm phải không? Mau bỏ điện thoại xuống.” Trên tay Ninh Như Giang cầm một chiếc bình và bó hoa lớn, ra lệnh cho hai người cháu trai không được xem điện thoại.

Bà mới tận tình khuyên bảo một hồi, kết quả một người thì cầm điện thoại nói phải trả lời mail, người còn lại cũng làm theo.

Châu Túc Tấn không trả lời mail, mà đang đọc tin nhắn của chú Diêm.

Anh liếc sang bên cạnh, màn hình điện thoại của anh cả cũng là tin nhắn Wechat.

“Này này này, lên tiếng đi, dì đang nói chuyện với hai đứa đấy! Khốn khiếp!” Cho dù tâm trạng của Ninh Như Giang có ổn định đến đâu, gặp phải hai người cháu tích chữ như vàng này, cũng bị chọc tức đến mức chửi thề.

Mỗi lần như thế này bà đều có cảm giác như tổn thọ vài năm, cho nên ba người rất hiếm khi gặp nhau. Chẳng trách chị gái và anh rể luôn tránh né hai cậu con trai của mình, gia đình người khác thì mong đợi đến ngày đoàn tụ, còn gia đình họ thì ngược lại. Ngoại trừ dịp Tết Trung thu và Tết Nguyên Đán, bình thường đều không gọi hai cậu con trai về nhà, tránh tự làm mình bực tức.

Không nhìn thấy là nhẹ lòng nhất.

Chị gái bà thường nói, kiếp này chưa bị hai đứa con trai của mình làm cho tức chết, là tạo hoá của kiếp trước mà ra.

Hôm nay gọi hai người cháu trai này đến nhà ăn cơm, là do chị gái kể khổ rồi nhờ vả, nói năm nay có mấy chục người đến giới thiệu đối tượng xem mắt cho con trai, có người thì trực tiếp từ chối được, có người thì không biết phải từ chối ra sao, khó mà từ chối lòng tốt của người ta.

Vừa rồi bà đã nói cho Châu Túc Tấn và Châu Gia Diệp về chuyện xem mắt, tất nhiên lời nói rất khéo léo, đánh vào bài tình cảm:

Ba mẹ đã thay mặt hai đứa từ chối bao nhiêu đối tượng xem mắt trong suốt mấy năm qua, hai đứa có biết không? Đoán chừng là không biết. Người làm cha làm mẹ, nếu có thể thay con cái mình làm chuyện gì đó, chắc chắn sẽ sẵn sàng làm mà không than vãn kêu ca một lời, càng không đòi công đòi lợi.

Ba mẹ hai đứa cũng có những mối quan hệ cần duy trì, cũng có những ân huệ cá nhân. Có thể hai đứa sẽ cho rằng, ba hai đứa không cần nhìn sắc mặt của ai mà sống, trực tiếp từ chối là được, dù sao cũng không liên quan đến hai đứa. Nhưng có một vài người bạn, không thể không cho người ta thể hiện, phải không?

Nói đến đây, bà dừng lại.

Sau đó hỏi ý kiến của họ, ai sẽ đi xem mắt trước?

Cơ hội này đá qua đá lại, Châu Túc Tấn không đi, Châu Gia Diệp càng không nói tới.

“Gia Diệp, nói gì đi.” Ninh Như Giang chỉ mặt điểm danh cháu trai cả.

Châu Gia Diệp chậm rãi ngẩng đầu, hất cằm về phía Châu Túc Tấn: “Em ấy hiếu thuận hơn con, cơ hội này nhường cho em ấy.”

Châu Túc Tấn: “Đừng khách sáo như vậy, bình thường anh không hiếu thuận, đây vừa hay là cơ hội để anh thể hiện bản thân.”

Lại bắt đầu đùn đẩy cho nhau, Ninh Như Giang tức đến mức hồ đồ, hoa trong tay còn chưa cắt tỉa đã cắm thẳng vào bình.

Bọn họ mỗi người nói xong một câu lại im lặng, càng nhìn dáng vẻ ung dung của họ, bà càng điên tiết hơn. Ninh Như Giang cầm bình tưới lên, xịt nước vào bó hoa xanh, dường như đang cố gắng làm dịu đi cơn giận của mình.

Thấy dì tức giận, Châu Gia Diệp đặt điện thoại xuống, dùng ngón tay thon dài cởi đồng hồ ra rồi đặt lên mặt bàn, nói với Ninh Như Giang: “Con đi pha trà cho chú.”

Cố tình kiếm cớ rời khỏi phòng khách.

“Không cần, cảm ơn.” Vừa đứng dậy, Ninh Như Giang đã bước lên kéo anh ngồi lại vị trí, “Chú của con buổi tối không uống trà, trà đặc khó ngủ.”

“Dì, hay là thế này.” Châu Túc Tấn nhìn Ninh Như Giang, “Con và anh trai bốc thăm.”

Ai bốc trúng thì người đó đi.

Tất cả phụ thuộc vào số phận.


Châu Gia Diệp liếc qua Châu Túc Tấn, mặc dù không hài lòng nhưng vẫn đồng ý: “Được thôi.”

Trên mặt Ninh Như Giang xuất hiện nụ cười vui vẻ nhất đêm nay, bà nói với cháu hai: “Vẫn là con thương dì, hiểu chuyện hơn anh con.”

Chà đạp ngay tại chỗ.

Bà đi tìm giấy bút, làm hai tờ bốc thăm đơn giản.

Châu Gia Diệp rút trước, mở cuộn giấy ra, không trúng. Anh quay mặt về phía Châu Túc Tấn, thấp giọng nói: “Chúc mừng.”

Cuộn giấy trong tay Châu Túc Tấn vẫn chưa mở ra, nhưng anh trai đã nói vậy, không cần mở ra cũng biết mình bốc phải gì.

Hai ngón tay anh khẽ dùng lực, ném tờ giấy sang một bên, không ngờ mình lại là người đi xem mắt.

Ninh Như Giang không quan tâm ai đi xem mắt, có người đi là được rồi. Bà đang vui vẻ chia sẻ tin vui với chị gái, thuận tiện hỏi xem đối tượng xem mắt của Châu Túc Tấn là ai, bà chỉ biết người được giới thiệu cho Châu Gia Diệp là ai, nhưng không biết về đối tượng của Châu Túc Tấn.

Ninh Như Giang trở về phòng của mình gọi điện thoại, trong phòng khách cuối cùng đã trở nên yên tĩnh.

Châu Gia Diệp đứng dậy mở cửa sổ, dựa vào cánh cửa, châm một điếu thuốc.

Anh quay đầu nhìn Châu Túc Tấn: “Ăn xong bữa tối nay là được rồi, em còn nhất định phải bốc thăm làm gì chứ, tự đào hố chôn mình, đáng đời.”

Châu Túc Tấn nhướng mi: “Không phải anh cũng nhìn thấy thái độ của dì rồi sao? Đêm nay nếu không có câu trả lời, thì dù là anh hay em, đều không thể bước ra khỏi cánh cửa này.”

Châu Gia Diệp nhả một hơi khói, dì là người đã nuôi dạy anh em họ, tình cảm không bình thường, bà cũng là người giỏi lợi dụng bài tình cảm để thao túng anh và Châu Túc Tấn nhất.

“Một khi đã đi xem mắt và gặp mặt đối phương, dì sẽ nghĩ cách để hai người kết hôn. Người trong xe của em, em tính thế nào?”

Buổi chiều, ở con đường trước cổng nhà dì, xe của anh và SUV của Châu Túc Tấn lướt qua nhau. Cửa sổ sau của chiếc SUV tình cờ hạ xuống, anh đã nhìn thấy người ngồi ở ghế sau.

Có thể ngồi trong chiếc SUV của em trai anh, lại không ngại để cô biết nơi dì sống, chắc chắn không phải bạn bè bình thường.

Châu Túc Tấn liếc nhìn anh trai, không tiếp lời.

Vì Châu Túc Tấn không quen ngửi mùi thuốc lá, Châu Gia Diệp chỉ hút hai hơi cho thoả mãn cơn thèm rồi dập thuốc. Anh ngồi về vị trí, cầm chiếc đồng hồ trên mặt bàn lên rồi đeo vào.

Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ánh mắt của anh hướng về phía cổ tay Châu Túc Tấn, vẫn là chiếc đồng hồ mới không có giá trị sưu tầm.

“Bạn gái tặng sao?”

Châu Túc Tấn muốn nói, anh không có bạn gái. Nhưng lại nhớ ra, người đích thân thừa nhận mối quan hệ với Vệ Lai ở Giang Thành là anh, cho nên anh không phủ nhận việc có bạn gái với Châu Gia Diệp.

Anh nói: “Không phải cô ấy tặng.”

Đêm đó mua đồng hồ là quẹt thẻ của Lục An, sau đó anh lại bù đắp số tiền cho Lục An từ những nơi khác, đồng nghĩa với việc anh tự bỏ tiền ra để mua chiếc đồng hồ này.

“Đồ ăn xong rồi.” Ninh Như Giang gọi điện thoại xong thì quay lại phong khách, giọng điệu gọi hai người cháu trai vào ăn cơm cũng dịu dàng hơn nhiều: “Món ăn đầu bếp nấu tối nay đều là những món hai đứa thích ăn.”

“Phải rồi, Túc Tấn, dì vừa gọi điện cho mẹ con, thời gian xem mắt là vào tối mai, nhà hàng dì cũng đặt xong rồi.”

Chuyện xem mắt đã giải quyết xong, tâm trạng của Ninh Như Giang tốt hơn rất nhiều, bữa cơm này cũng kết thúc trong hoà thuận, chỉ có Châu Túc Tấn là không thấy ngon miệng.

Sau bữa tối, Châu Gia Diệp đến phòng trà với chú, ai nói chú không uống trà cơ chứ. Không có trà sẽ mất bầu không khí, mấy người trong tứ hợp viện vừa nói chuyện vừa chậm rãi thưởng trà.

Châu Túc Tấn muốn về sớm, tâm trạng của dì tốt nên không níu kéo anh.

Vừa ngồi lên xe, anh nói với chú Diêm: “Đến khách sạn.”

Chú Diêm phản ứng sau hai giây: “Vâng, giám đốc Châu.”

Đến khách sạn của cô Vệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui