Thư Tình Của Ngài Thẩm


Sau đó Thẩm Mộ Bạch nắm tay cô, người vẫn còn sợ hãi về nhà.

Đứng trong thang máy, Thẩm Mộ Bạch liếc nhìn cô, lại nhíu mày trầm giọng nói: "Nơi này của em không an toàn, thu dọn ít đồ đạc, mấy ngày nay đến chỗ anh ở, đến cuối tuần anh sẽ đến giúp em chuyển nhà.

"
Bạch Duy Y có chút im lặng, cô không muốn đi, khi cô đã quen với một nơi nào đó, cô không muốn đổi sang môi trường mới để thích nghi.

"Em có sợ không?" Thẩm Mộ Bạch thấy cô có chút do dự nên đổi cách hỏi.

Cô nhíu mày gật đầu thất bại, xảy ra chuyện như vậy, sao có thể không sợ.

Chuẩn bị vào nhà, Bạch Duy Y nhẹ nhàng kéo góc áo anh,
Thẩm Mộ Bạch có chút nghi hoặc quay đầu lại, trên mặt cô có chút ngượng ngùng: "Nhà em có thể hơi đơn giản.

"

Nhà thuê, hơi đơn giản là chuyện bình thường, Thẩm Mộ Bạch cũng không để ý.

Nhưng điều khiến anh không ngờ là, căn hộ ba phòng ngủ lớn như vậy, cô chỉ dùng một phòng ngủ nhỏ.

Cô sống một mình quá tùy tiện, tùy tiện đến mức ngay cả bảo đảm cuộc sống cơ bản cũng không làm được.

Cô xấu hổ cười gượng, giải thích nói: "Chủ yếu là thấy phiền phức, bình thường ở nhà cũng không nhiều thời gian.

"
Được rồi, đúng là lý do vạn năng.

Thẩm Mộ Bạch im lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: "Có gì cần anh giúp không?"
Bạch Duy Y nghĩ ngợi: "Anh có thể ra ban công, lấy cây bạc hà em trồng được không?" Vì sợ sẽ quên.

Khu nhà của Thẩm Mộ Bạch ở gần chính quyền thành phố, đây là một khu nhà yên tĩnh giữa chốn ồn ào, khu nhà yên tĩnh và thoáng đãng, có nhiều cây xanh và vườn hoa, biện pháp an ninh ở đây cực kỳ an toàn, các tiện ích sinh hoạt xung quanh cũng khá đầy đủ.


Tầng của anh ở tầng mười bốn, căn hộ rộng hơn một trăm mét vuông, ba phòng ngủ hai phòng khách, bố cục rất hợp lý, cửa sổ kính suốt từ sàn đến trần và ban công theo kiểu tầng lửng, khiến căn hộ cực kỳ rộng rãi và sáng sủa, nơi nơi đều thể hiện sự dụng tâm của chủ nhân, mặc dù không có người ở trong thời gian dài nhưng có thể thấy là thường xuyên có người đến dọn dẹp và bảo dưỡng.

Cách trang trí cực kỳ sáng sủa và gọn gàng, cách bài trí nơi nơi đều thể hiện phong cách đặc trưng của đàn ông độc thân: tông màu đen trắng xám, đơn giản, lạnh lùng, gọn gàng đúng là rất phù hợp với cảm giác của bản thân anh.

"Em cứ ở phòng ngủ chính đi.

" Thẩm Mộ Bạch nói xong liền xách hành lý của cô đến phòng ngủ chính.

Bạch Duy Y ngẩn ra: "Vậy anh ngủ ở đâu?"
"Anh cũng ngủ phòng ngủ chính, em có ý kiến gì không?" Thẩm Mộ Bạch nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười hỏi.

Không dám không dám, lại không phải chưa từng ngủ chung.

Bạch Duy Y đi một vòng, vẫn đặt chậu bạc hà đó ở ban công.

Sau đó Thẩm Mộ Bạch nấu cơm trong bếp, Bạch Duy Y dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ, quần áo không nhiều lắm, dọn dẹp rất nhanh.

Sau đó đến phòng vệ sinh để đồ dùng rửa mặt của cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận