Thư Tình Của Anh

12.

Anh ấy đưa vào vào nhà thuê, lấy ra một bức thư tình giống như đang dâng vật quý.

Tôi nhìn chữ viết vừa quen thuộc vừa lạ lẫm bên trong — rõ ràng là chữ viết của tôi năm năm trước.

Anh ấy nhéo nhéo mặt tôi, "Tống Nhiễm, người anh thích vẫn luôn là em."

"Chỉ vì bức thư tình này?" Tôi giơ tờ giấy viết thư ố vàng trên tay lên, dở khóc dở cười.

Không ngờ rằng người mà tôi luôn luôn ghen tỵ và hâm mộ lại là chính bản thân tôi.

Càng không ngờ rằng tôi và Thẩm Tinh Nguyên ấy thế mà năm năm trước đã gặp nhau.


Anh ấy cẩn thận lấy lại bức thư từ tay tôi, "Nôn nôn nóng nóng, đầy là đồ cổ đừng làm hư chứ!"

"Vậy anh có biết hay không, dạng thư thế này em viết cho toàn bộ nam sinh có thành tích tốt trong trường..." Tôi không muốn giấu diếm anh ấy.

Năm đó tôi viết rất nhiều thư tình, đây chẳng qua là một trobng số đó, với lại nội dùn về cơ bản đều giống nhau.

"Em nói cài gì?" Anh ấy tái cả mặt rồi, xem ra bị đả kích không nhẹ.

"Thẩm Tinh Nguyên, anh có biết vì sao em muốn làm việc viết thư hộ, thay mặt gửi thư tình như thế này không?" Tôi hỏi anh.

"Nghe nói em thiếu tiền..." Giọng nói của anh ấy buồn bã, "Nhưng anh xem qua danh sách học bổng của lớp em, không thấy tên em. Em chi tiêu không nhiều, vì sao thiếu tiền anh không hiểu lắm..."

Tôi giật mình, cười nói, "Học bổng dùng cho việc giúp đỡ học sinh có kinh tế gia đình khó khăn, điều kiện trong nhà em cũng không tệ."

"Cha mẹ em cắt bớt tiền sinh hoạt của em sao?" Anh ấy cẩn thận hỏi.

Tôi cắn môi, "Không phải, bọn họ cho em rất nhiều, em không động vào thôi."

"Tại sao?" Anh ấy khó hiểu.

"Trong lòng em có một chướng ngại không thể vượt qua." Tôi cụp mắt, âm thanh thấp như thở dài, "Nói cũng được, em là đang trút giận cho Tống Nhiễm trong đáy lòng em kia."

Anh ấy nắm tay của tôi, "Em có thể xem anh như một gốc cây, yên tâm, chắc chắn anh sẽ giữ bí mật!"


Tôi khẽ ngẩng đầu nhìn anh ấy, không nói gì.

"Anh có thể thề —" Anh ấy sợ tôi không tin, không chùn bước mà giơ tay phải lên.

"Không cần." Tôi buồn cười kéo tay anh ấy, "Chỉ là chuyện này nói ra cũng rất xấu hổ..."

"Anh không chê cười em." Anh ấy dẫn dắt từng bước.

"Nguyên nhân gây ra... bởi một bài hát..." Tôi sắp xếp từ ngữ lại một chút, nói ra chuyện xưa chưa bao giờ kể với ai, "Lớp mười năm đó, em chép một khúc tình ca bị mẹ em bắt gặp, bà ấy tưởng rằng em viết thư tình cho nam sinh, dạy dỗ em một trận to trước mặt hàng xóm."

"Vốn là chuyện nhỏ, nhưng người khác nghe nhầm đồn bậy, sau đó lại truyền thành: Tống Nhiễm lớp mười kia tuổi còn nhỏ lại không lo học hành, mờ ám với nhiều nam sinh khác, còn từng lén phá thai..." Tôi nói, nở một nụ cười không có độ ấm, "Cứ như vậy, nhờ cha mẹ em ban tặng, tiếng xấu về em lan khắp phố phường."

Anh ấy không nói gì nhưng lại ôm tôi vào ngực.

Nhiệt độ trên người anh xuyên thấu qua quần áo truyền đến, làm tay chân cứng đờ của tôi hơi ấm áp hơn.


"Vì trả thù bà ấy, em bắt đầu viết thư tình cho rất nhiều nam sinh, còn chuyên chọn người có thành tích tốt để ra tay, trở thành học sinh có vấn đề nổi danh lừng lẫy nhất khối mười." Tôi cúi đầu cười khổ, "một năm ấy, từng thầy cô trong trường đều hổ thẹn vì em..."

Năm đó vì trả thù mẹ mình, tôi đứng trước bảng vàng trong trường, chép lại từng cái tên và số lớp của nam sinh các cấp có thành tích ở tầm cao, gửi cho mỗi người một bức thư tình. Cũng bởi vậy mà chuyện xử tội, buộc tội công khai đã thành chuyện như cơm bữa ở nhà tôi.

Nhưng trường học sợ ảnh hưởng đến bầu không khí nên luôn đè việc này xuống, cũng không bao nhiêu người biết.

"Năm lên lớp mười một ấy, em nghĩ cách trả thù này rất vô nghĩa, bắt đầu cố gắng học hành, khi điền phiếu nguyện vọng để thi đại học, em cố tình chọn các tường ở phía Nam." Nói đến đây, tôi giật giật khóe miệng một cách mỏi mệt, "Sau khi khai giảng, em đã đơn phương cắt đứt liên lạc với cả nhà."

"Hơn một năm nay, học phí và tiền sinh hoạt của em đều tới từ việc làm thêm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cùng với việc viết thư tình." Chẳng biết nước mắt đã đong đầy hai mắt từ khi nào, giọng nói của tôi nghẹn ngào, "Chỉ có điều phương thức giáo dục không tin tưởng và không phù hợp của mẹ đã cắt ra một vết thương không cách nào khép lại trong lòng em, đến bây giờ em vẫn không thể tha thứ..."

"Muốn khóc cứ khóc đi, đừng kìm nén." Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve đầu của tôi, ngữ khí dịu dàng cưng chiều.

Mũi tôi chua xót, nước mắt lập tức rơi xuống không chút kiêng dè...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận