Thư Tình Của Anh

2.

Tôi trừng lớn mắt, chắc không phải anh ấy thẹn quá thành giận nên định đánh tôi một trận trút giận đấy chứ?

Mặc dù tôi da thô xương cứng nhưng cũng chịu không nổi đai đen võ thuật của anh ấy đâu!

“Đừng kích động, kích động là ma quỷ.” Tôi hết sức thức thời xuôi theo ngữ khí của anh ấy, dùng lời thề son sắc thể hiện lòng trung thành, “Nay đã là năm 2021 rồi, yên tâm, dù cho anh là công hay thụ em cũng sẽ không xem thường anh đâu!”

“Con mắt nào của em thấy anh thích con trai hả?” Đôi mắt kiêu căng kia của anh ấy hiếm khi hiện lên lửa giận.

“Là em đi quá giới hạn, anh thích con trai cũng được thích con gái cũng được, tất cả do anh tự do lựa chọn bạn đời.” Tôi chắp tay trước ngực liên tục cầu xin tha thứ, “Em biết sai rồi người anh em, xin anh tha cho.”

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm không nói câu nào.

“Thẩm Tinh Nguyên, em cầu xin tình yêu, anh từ chối làm tổn thương trái tim thiếu nữ của em, hai ta cũng xem như hoà nhau đúng không?” Tôi chỉ một hàng ao nhỏ kia, “Buôn bán không được còn tình nghĩa, đây cũng không phải nơi ta nên ở, anh xem…“

Anh ấy quay đầu nhìn một cái, giận dữ cười, “Lúc chặn anh ở cửa nhà vệ sinh cũng không thấy em thẹn thùng mà!”

“Chẳng phải do nghiệp vụ yêu cầu sao, ai bảo anh cứ trốn tránh em…” Tôi cười gượng hai tiếng rồi quay đầu đi ra.

Cửa chính nhà vệ sinh nam nữ ở trường học của chúng tôi đối diện nhau, đều là hình chữ L, tính bí mật rất cao, rất là thuận tiện cho tôi chặn người. Một phần ba thư tình được tôi đưa tại trước cửa nhà vệ sinh.

Anh ấy liếc tôi một cái, “Anh trốn tránh em, em cũng không suy nghĩ nguyên nhân thử xem?”


“Em có thể biến mất ngay bây giờ!” Tôi nhích lại gần cạnh cửa, dự định bôi dầu dưới lòng bàn chân.

“Tống Nhiễm, làm bạn trai của em cũng không phải không thể.” Anh nhấc nhẹ cánh tay thon dài lên chặn đường đi của tôi.

“Không cần không cần.” Tôi xua tay liên tục, “Anh cũng biết em chỉ yêu tiền chứ không có hứng thú với đàn ông. Tối nay em lập tức phát thôngười báo nói em là lesbian —"

Còn chưa nói dứt lời đã có một mảnh mềm mại rơi xuống trên môi, tôi nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Thẩm Tinh Nguyên, ngơ ngẩn.

Hàng mi mảnh dài của anh ấy khẽ run như con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, một đôi mắt vừa đen vừa sâu, phảng phất giống như đầm sâu không đáy hút đi linh hồn của tôi.

Toàn trường ít nhất có một nửa số nữ sinh thích Thẩm Tinh Nguyên, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng từ trước đến nay tôi chỉ dám xưng huy gọi đệ với anh ấy, cũng không dám biểu hiện chút ý tứ tình yêu gì.

Mà nụ hôn này trực tiếp xé rách một lỗ thủng lớn trên lớp nguỵ trang tình bạn của tôi.

Tôi sa vào đó mà không chút lo âu...

"Bên trong có ai không? Quét dọn vệ sinh đây."

Cửa đột nhiên bị gõ vang, bên ngoài truyền đến tiếng của cô nhân viên vệ sinh.

Tôi như vừa tỉnh lại từ trong mơ, đẩy ngay Thẩm Tinh Nguyên ra.

Anh đứng thẳng dậy, cất giọng trả lời một câu "Có.", trực tiếp khiến nhân viên quét dọn lui về.

"Anh... anh có ý gì?" Tôi lùi lại hai bước, chỉ cảm thấy được nhịp tim như sấm.

"Hôn em đó, tiện thể chứng minh một chút anh thích phụ nữ" Khéo mắt đuôi mày của anh mang theo ý cười xấu xa, bộ dáng mười phần vô lại, "Sao, có cảm giác với đàn ông không?"

Gò má tôi giật giật, bị chặn miệng đến mức nói không nên lời.

Hoá ra là đồ dê xồm, quả thực tôi bị mỡ heo che mờ tâm trí mới tìm anh ấy nhờ giả làm bạn trai.

"Rõ ràng là BoyGirl lại bảo chính mình là Girllove, để làm gì chứ?" Anh ấy dù bận vẫn ung dung mà lau đi vệt nước bọt trên môi, nhìn từ trên xuống khí thế kinh người, "Tống Nhiễm, như em mong muốn, kể từ hôm nay anh là bạn trai của em. Nhưng có một điều, khi anh cần em, em được gọi phải đến ngay."

"Em có thể đổi ý không?" Tôi nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.

"Không thể được." Anh ấy không để ý đến kháng nghị của tôi, nắm tay tôi lên chụp một tấm hình.

"Ok, em có thể đi rồi." Anh chụp xong, đứng trong nhà vệ sinh bắt đầu thản nhiên mà chơi điện thoại.


Tôi tức giận mở cửa nhà vệ sinh ra, hít vào một hơi sâu không khí mới mẻ bên ngoài, bình phục tâm trạng lại một chút.

Sau đó quả quyết nhấc chân, giẫm xuống, bước đi, làm liền một mạch.

3.

Đêm đó tôi đã nhìn thấy Thẩm Tinh Nguyên đăng thông báo hẹn hò lên trang cá nhân.

Thẩm Tinh Nguyên: Tịch Tống Nhiễm năm hai viện ngôn ngữ, người phụ nữ của anh.

Ảnh đính kèm là hai đôi tay đang nắm lấy nhau, bối cảnh xung quanh là khung cảnh cái ao nhỏ trong nhà vệ sinh nam tầng 4 toà Dật Phu.

Cách màn hình mà tôi cũng có thể ngửi được mùi cợt nhả tràn ra bốn phía.

Tôi chụp một tấm ảnh màn hình gửi qua, hỏi Thẩm Tinh Nguyên có ý gì.

Anh ấy trả lời cực kỳ nhanh: "Thế nào, đủ thành ý đúng không? Tốt xấu gì em cũng là người bạn gái đầu tiên anh thừa nhận công khai, vừa giỏi vừa đáng quý.”

Nhớ tới nụ hôn mang tính đùa dai đấy, tôi tức giận đến đau gan.

Tôi không cam lòng yếu thế, vào nhật ký tài khoản và đăng một bản thông báo.

Tống Nhiễm: hotboy học đường làm bằng sắt, người bên cạnh nhiều như nước chảy. Tống Nhiễm tôi đây, viết hộ cùng thay mặt đưa thư tình, giá cả vừa phải, không lừa già dối trẻ. Bạn trai Thẩm Tinh Nguyên, chân thành mời các đàn anh, đàn chị, đàn em nữ, đàn em nam ghé thăm.

Ảnh đính kèm là bức ảnh chụp đoạn thông báo kia của Thẩm Tinh Nguyên.

Một phút đồng hồ sau, Thẩm Tinh Nguyên gọi điện thoại đến.


"Tống Nhiễm em quá đáng nha! Em viết đàn em đàn chị còn đỡ, vì sao còn thêm đàn anh đàn em nam vào?" Tôi vừa bắt máy đã nghe được cơn giận ngút trời của anh ấy.

Tôi đi đến ban công, đưa tay đóng cửa, "Thẩm Tinh Nguyên, anh vì che giấu sự thật anh là gay mà có thể làm đến mức đấy, em viết mỗi đàn anh đàn em nam thì có làm sao!"

"Đến mức nào?" Anh ấy bật thốt lên.

Tôi tức giận, "Biết rõ còn cố hỏi."

Bên kia rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó nổi trận lôi đình, "Tống Nhiễm, nhắc lại một lần nữa, anh không phải gay! Chẳng phải là hôn em một chút sao, nếu như không thỏa mãn, cùng lắm cho em hôn trả lại!"

Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên hai bờ môi của anh ấy, màu sắc bóng mượt, đậm nhạt vừa phải, khi cười ba phần cay nghiệt bảy phần không bị trói buộc, mềm mại thơm ngọt, cảm giác giống như thạch.

Ý kiến hôn ngược lại này dường như cũng không tệ...

"Tống Nhiễm, nói chuyện!" Thẩm Tinh Nguyên một lần nữa rống giọng lên, "Tôi lệnh cho em xoá bỏ bản thông báo kia!"

Một câu như bừng tỉnh người trong mộng, ý thức được vừa rồi bản thân mới ảo tưởng cái gì, tôi xấu hổ đến vô cùng.

"Thẩm Tinh Nguyên anh vừa nói cái gì, tín hiệu bên em không tốt không nghe thấy, này này..." Tôi cười ha hả, quả quyết cúp điện thoại và khoá máy.

Vào phòng ngủ, tôi tiếp tục viết thư tình thay các vị khách trong tiếng tám chuyện của bạn cùng phòng.

Chính là không tập trung chú ý được, lỗi chính tả liên tục, làm hư không ít giấy viết thư của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận