56.
Khương Nhu chờ đến 12h30, cô lơ mơ sắp ngủ.
Không chờ được Lý Tầm lại chờ được Lương Thừa.
“Bên Lý Tầm đã tan họp, cậu ấy đến ngay.” Tiếng Lương Thừa xua tan cơn buồn ngủ của cô.
“Bác sĩ Lương.” Khương Nhu cố gắng lên tinh thần.
“Ngủ không ngon?” Lương Thừa cười hỏi.
“Vâng, tối qua ngủ hơi muộn.” Khương Nhu nói thật.
Tối qua Lý Tầm đưa cô về nhà, cô nằm trên giường, đầu óc chỉ nghĩ đến Lý Tầm, mất ngủ.
Sáng nay không muốn dậy nhưng nghĩ đã đồng ý đến tìm Lý Tầm ăn trưa, cô miễn cưỡng bò dậy.
Chờ đến giờ này, thật sự cô buồn ngủ lại.
Lương Thừa ngẫm nghĩ câu này của cô, ngủ hơi muộn, im lặng một giây rồi cười.
Nghĩ lại, ba tháng trước cô còn là người hẹn xem mắt với anh, hiện giờ lại bị học trò cướp đi, lại thêm vừa rồi anh bị đồng nghiệp trêu, đúng là hơi thảm.
Nhưng một tháng trước anh còn buồn, nhưng bây giờ… hình như cũng không đến mức không chấp nhận được.
“Gần đây cô không gặp Hứa Vãn sao?” Bác sĩ Lương hỏi.
Hứa Vãn?
Khương Nhu mới nhớ hai ngày nay quấn quýt với Lý Tầm, cô đúng là quên mất Hứa Vãn.
Huống hồ tình hình hôm đó, cứ cảm giác giữa Hứa Vãn và bác sĩ Lương không bình thường, cô còn chưa kịp hỏi.
“Hứa Vãn không có hẹn tôi.” Khương Nhu nhìn bác sĩ Lương sâu xa, ngập ngừng: “Bác sĩ Lương, anh…”
“Muốn hỏi điều gì?” Bác sĩ Lương cười cười nhìn cô.
“Sao ví tiền cô ấy lại rơi ở nhà anh? Có thể nói tôi biết không?”
“…” Lương Thừa cười khẽ, “Đêm đó tôi say, gặp cô ấy trên đường, cô ấy đưa tôi về, khuya quá nên mẹ tôi giữ cô ấy lại ngủ một đêm.”
“Cô ấy ngủ ở nhà anh một đêm?” Khương Nhu sốc.
Quá đáng thật.
Nhưng nghĩ lại, mẹ Lương Thừa có ý với Hứa Vãn rất rõ ràng, cố ý tác hợp Hứa Vãn và bác sĩ Lương, Hứa Vãn đã đến đó, chắc chắn là bị mẹ Lương Thừa giữ lại.
Nhưng chỉ ở lại một đêm cũng không có gì, sao cứ cảm giác thái độ của bác sĩ Lương với Hứa Vãn thay đổi hơi nhanh.
“Ừm…” Lương Thừa ngập ngừng, cuối cùng hỏi, “Con gái các cô, ờm, hẹn ra ngoài thì thích làm gì?”
?!
Khương Nhu lại bất ngờ không nói nên lời.
Chuyện gì nữa?
“Vậy phải xem anh muốn hẹn ai?” Khương Nhu gần như lắp bắp.
Đúng như cô nghĩ à?
“Ví dụ như Hứa Vãn.”
Vậy là đúng thật rồi!
Khương Nhu bị bác sĩ Lương hành động không theo quy trình làm choáng váng, rất lâu không thốt nên lời.
Trời ơi, rốt cuộc là cô bỏ lỡ cái gì?
Cô nghĩ ngợi một lát, nói: “Con nhóc Hứa Vãn đó
kiểu hướng nội, chỉ có một người duy nhất có thể làm cô ấy mất lý trí là Dịch Dương Thiên Tỉ.”
“Dịch Dương Thiên Tỉ?” Lương Thừa ngẩn ra, mờ mịt.
Khương Nhu nghĩ người như bác sĩ Lương sẽ không chú ý đến giới giải trí.
“Một diễn viên – ca sĩ, diễn giỏi hát hay, vũ đạo tốt.” Khương Nhu giải thích.
“Ngôi sao?”
“Đúng rồi, nếu anh mua được vé xem buổi diễn của cậu ấy, Hứa Vãn nhất định không thể ngồi yên.”
Khương Nhu nghĩ rồi cười, lần trước Hứa Vãn mua vé lại là may váy cưới cho người khác.
Ắt hẳn trong lòng Hứa Vãn có tiếc nuối.
“Tôi đi tìm hiểu.” Bác sĩ Lương nghiêm túc.
Khương Nhu thấy dáng vẻ của anh, chống lưng cho Hứa Vãn, lại hẹn Hứa Vãn, nói không có gì bất thường thì cô sẽ không tin.
“Bác sĩ Lương định theo đuổi Hứa Vãn à?” Khương Nhu không vượt qua nổi lòng hiếu kỳ chết tiệt của mình.
Lương Thừa nghe cô hỏi thì sửng sốt, mặt hơi lúng túng.
“Tôi chỉ hỏi thế thôi…” bác sĩ Lương định chống chế, nhưng rồi lại thở dài, “Xem như thế đi.”
Trời ơi!
Khương Nhu kích động muốn nhảy dựng lên, tuy ngoài mặt vẫn cố gắng hết sức giữ bình tĩnh.
“Không được?” Lương Thừa nghiêm túc hỏi.
“Được, được, đương nhiên là được.” Khương Nhu vội vàng đáp.
Lương Thừa im lặng, nghĩ đến đêm Hứa Vãn ở nhà anh.
Nửa đêm, anh cảm nhận có thứ gì đó ôm lấy mình.
Anh giật mình định bật đèn lên thì phát hiện là Hứa Vãn.
Sao cô lại chạy đến phòng anh?
Anh định đẩy cô ra thì nhận ra cô đang khóc.
Cô vừa khóc vừa lẩm bẩm, “Xin lỗi, em không thể thích anh, không thể thích anh, xin lỗi.”
Lương Thừa thấy khó hiểu, đẩy cô vài cái mới phát hiện cô ôm gối của anh, ngủ mất?
Anh quan sát hồi lâu mới xác định Hứa Vãn mộng du.
Mộng du đến phòng anh, ôm gối anh ngủ, còn khóc lóc thảm thiết.
Anh suy nghĩ không biết người đàn ông nào đã làm tan nát trái tim cô, tạo thành bóng ma lớn đến vậy?
Chờ cô yên tĩnh lại, anh ôm cô về phòng.
Nhìn dáng vẻ cô ngủ, lần đầu tiên anh phát hiện, cô rất ngoan, ngay cả khi ngủ cũng thế, an tĩnh, ngoan ngoãn.
Anh ngẩn ngơ nhìn cô thật lâu, mãi sau mới lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng rời khỏi phòng cô.
Sau này mới biết, người kia tên Tống Nham.
Thấy cô trốn trong WC khóc thảm đến vậy, anh mềm lòng, bỗng có ý muốn bảo vệ cô.
Đang nghĩ ngợi…
Đột nhiên cửa phòng nghỉ bật mở.
Lý Tầm mặc áo blouse xuất hiện ở cửa.
“Lý Tầm.” Khương Nhu chưa định thần sau tin tức vừa rồi, nhìn thấy Lý Tầm thì hơi kinh ngạc.
“Bác sĩ Lương, sao thầy cũng ở đây?” Lý Tầm đi tới nắm tay Khương Nhu, mặt căng thẳng.
“Tôi có việc hỏi cô ấy.” Ánh mắt Lương Thừa quét đến bàn tay hai người đang nắm, “Hai người nói chuyện đi, tôi đi đây.”
Nói rồi quay người rời khỏi phòng.
Bác sĩ Lương đi rồi, Lý Tầm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt vẫn không vui vẻ gì mấy.
“Xong rồi sao? Đi được chưa?” Khương Nhu hỏi, rút tay khỏi tay anh.
Đây là bệnh viện, phòng này cũng không chỉ có hai người, cô sợ ảnh hưởng đến anh.
“…” Anh mím môi, lại nắm tay kia của cô, nhìn cô.
“Sao vậy?” Khương Nhu chẳng hiểu ra sao.
Anh đến gần, đẩy cô vào góc, liếc cô: “Sau này không cho em đến bệnh viện chờ.”
“Tại sao?”
“Không cho người khác có cơ hội đến gần em.”
Khương Nhu phì cười.
Vậy là anh hiểu lầm bác sĩ Lương đang tán tỉnh mình nên ghen sao?
Sao mà đáng yêu thế.
“Lý Tầm, anh ấy là thầy anh, huống hồ tụi em đang nói chuyện khác.”
57.
Lúc ăn cơm, Lý Tầm vẫn nắm tay cô.
Chẳng lẽ Lý Tầm cảm giác cô sắp phải đi nên mới bám người như vậy?
Nhưng đúng thật là có thể ngày mai cô phải đi, vì sáng nay Dương Xuyên đã gửi kế hoạch cho cô.
Kế hoạch ngày mai xuất phát, tối nay sẽ thương lượng một số việc cụ thể.
Cô chưa biết phải nói với anh thế nào.
Mãi đến khi có điện thoại, cô nghĩ anh sẽ buông tay cô ra, nào ngờ anh bỏ đũa, dùng một tay nhận điện.
“Alo.”
“Không cần, mọi người cứ đi đi.”
“Cô ấy…” Lý Tầm nhìn thoáng qua Khương Nhu.
“Cô ấy cũng không có thời gian.”
“Thế nhé, cúp ạ.”
Khương Nhu “?”
“Mẹ anh.” Lý Tầm nói, mặt không chút cảm xúc.
“Sao anh lạnh nhạt với mẹ thế, bà bảo anh làm gì à?” Khương Nhu nghe cuộc nói chuyện còn tưởng bán bảo hiểm hay cuộc gọi lừa đảo.
“Bà bảo cuối tuần đi dã ngoại… dẫn em theo.” Lý Tầm nói xong chờ phản ứng của Khương Nhu.
Việc của cha mẹ Lý Tầm là điểm yếu ớt, nhạy cảm nhất của anh, cũng là điều anh không muốn để người khác nhìn thấy nhất.
Anh sợ nếu Khương Nhu biết mối quan hệ rách nát của gia đình anh, cô sẽ không chịu nổi, sẽ rời xa anh.
Thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời kia nên giấu kín trong lòng anh cả đời sẽ tốt hơn.
Anh hy vọng cô sẽ không buồn không lo, chỉ nhìn thấy những thứ tốt đẹp, vui vẻ.
“À, vậy anh từ chối sao?”
“Em muốn đi?” Lý Tầm hỏi lại.
“Không, thật ra… em cũng cảm thấy mẹ anh rất lạnh lùng, em không ứng phó được.”
Khương Nhu nhớ đến hôm bên bàn ăn, mẹ Lý Tầm lạnh như băng, tuy mỉm cười nhưng không mang theo chút ấm áp nào.
Khương Nhu cảm thấy không thoải mái khi ở cùng người như vậy.
Hơn nữa, cô và Lý Tầm mới xác nhận quan hệ không lâu, gặp phụ huynh ngay, cô thấy áp lực.
Chưa kể ở nhà cô luôn được cưng chiều, bạn bè cũng chiều chuộng cô, chỉ có Lý Tầm xưa lạnh lùng với cô mà nay cũng yêu chiều cô.
Cô chưa bao giờ bị xem thường, không trải qua những chuyện đối nhân xử thế khác nên cô không thể xử lý tốt việc này.
“Ừ, vậy không đi.” Mặt Lý Tầm không có biểuhiện gì, Khương Nhu cũng không quá bận tâm.
Ăn trưa xong, hai người ngồi trong xe ngọt ngào
một lúc.
“Bây giờ anh không ngủ thì chiều có sức đi làm
không?”
“Không sao.” Lý Tầm không ngủ, ngồi ở ghế sau nhìn cô.
“Anh vậy không được, còn thời gian, anh chợp mắt mười mấy phút đi.”
“Em ở đây anh không thể ngủ.” Lý Tầm bất lực cười cười.
“Vậy muốn hôn không?” Khương Nhu hỏi.
Khương Nhu định tối sẽ nói với anh việc ngày mai cô đi, bây giờ nói mà anh không vui thì cô không có thời gian dỗ.
Lý Tầm nắm tay cô, ghé lại gần, cọ cọ mũi cô.
“Muốn.”
Anh vừa dứt lời, Khương Nhu đã chủ động hôn lên môi anh.
Em trai thật thơm, không phải mùi hương nước hoa, là mùi dầu gội bình thường pha lẫn mùi nước sát trùng, thế nhưng lại làm cô say mê.
Hôn một cái chưa đủ, cô dấn lên hôn thêm vài cái, cuối cùng vòng tay ôm cổ anh.
Hai người hôn đến ý loạn tình mê, Khương Nhu nghĩ mình sắp phải đi, muốn lưu lại dấu ấn.
“Chị, đừng hôn ở đó…” Lý Tầm ngăn cô làm chuyện xấu.
“Tại sao?” Anh càng không cho, Khương Nhu càng muốn đùa dai.
Lý Tầm giơ tay che miệng cô sắp làm loạn trên cổ mình, nói nhỏ: “Lát nữa phải đi làm, để bị nhìn thấy không tốt.”
“Lý Tầm… ngày mai em phải đi rồi.” Khương Nhu hồ đồ rồi mới nói ra chuyện đó ngay lúc này.
Vừa nói xong đã hối hận, vì Lý Tầm đã ngây người, không khí nặng nề.
Một lát sau, anh mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Khi nào có thể về?”
Anh phải chấp nhận sự thật là cô lại đi.
Nhưng trong giọng nói của anh có thể nhận ra tâm trạng sa sút hẳn.
“Lần này nhanh thôi, địa điểm tương đối gần, chắc tầm một tuần.” Khương Nhu giải thích.
Lý Tầm nhìn cô vài giây, mấy vài giây tiêu hóa tin tức này, cuối cùng đưa tay cởi hai nút áo sơ mi, không phản kháng nữa, liếc nhìn cô: “Hôn đi, xuống dưới một chút.”
Khương Nhu nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm của anh, suýt chảy nước miếng.
Vì vậy cô vừa mắng mình đáng xấu hổ vừa in dấu dâu tây lên xương quai xanh, lên cổ anh.
58.
Khương Nhu ra ngoài một tuần, vô cùng bận rộn.
Vì muốn kết thúc chuyến hành trình sớm nên gần như ngày nào cô với Dương Xuyên cũng thực hiện việc quay chụp cực nhiều.
Mỗi ngày trời chưa sáng đã xuất phát, 8-9 giờ tối về đến khách sạn, hai người còn phải bàn bạc, xem lại thước phim, ảnh chụp, cắt nối biên tập đến rạng sáng.
Mỗi lần cô rửa mặt xong mở điện thoại ra xem tin nhắn của Lý Tầm thì đã rạng sáng.
Sợ quấy rầy anh ngủ nên chỉ nhắn ngắn gọn chúc ngủ ngon rồi mệt mỏi lăn ra ngủ.
Ngày thứ năm, công việc quay chụp gần như hoàn tất, cô với Dương Xuyên ở trong khách sạn cắt ghép video, bàn bạc chỉnh sửa.
Khương Nhu nhận điện thoại bà ngoại.
“Bà ngoại.”
“Khi nào con về?”
“Chắc là ngày mai hoặc ngày kia ạ.”
“Con có tranh thủ về kịp cuối tuần không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi vậy ạ?” Khương Nhu khó hiểu.
Bà ngoại chưa bao giờ bận tâm việc khi nào cô về.
“Hôm nay mẹ Lý Tầm đến nhà chúng ta, ý bà ấy là muốn mời con tham gia buổi họp mặt gia đình, đi dã ngoại cuối tuần.”
“Hả? Sao bà ấy…” Khương Nhu đau đầu.
Nhưng ngẫm lại, mẹ Lý Tầm tìm được nhà cô không khó, nhưng tại sao lại đích thân đến mời cô?
“Vậy con có đi không, tự mình quyết định.
Mẹ thằng bé để lại thông tin liên lạc, bà ngoại gửi cho con.”
Khương Nhu gãi đầu.
Cô rất khó xử, thật ra hôm đó đã nói không đi, cô không hiểu tại sao mẹ Lý Tầm kiên trì muốn cô đi.
Cô không biết cách xử lý chuyện giao tiếp này nọ với người lớn.
Huống hồ năm đó cha mẹ Lý Tầm ly hôn, cô cũng biết.
Cô cảm thấy Lý Tầm dường như không muốn gần gũi với mẹ, dáng vẻ xa cách.
“Bà ngoại, con không muốn đi lắm, con sợ…”
“Hôm nay mẹ Lý Tầm trò chuyện với bà rất nhiều, bà ấy không phải là người dễ gần.
Bà ngoại cũng biết cha mẹ Lý Tầm đã ly hôn.” Bà ngoại dừng một lúc.
“Vậy bà không tán thành con với Lý Tầm sao ạ?” Khương Nhu có phần hụt hẫng.
“Vớ vẩn.
Bà muốn nói, thằng bé Lý Tầm này, cha mẹ ly hôn, quan hệ không tốt với cha mẹ, người thân nhất với nó là ông nội thì đã mất, thật đáng thương.
Con không được ức hiếp nó.” Bà ngoại nói rồi lại thở dài.
Khương Nhu “?”
“Sau này con hãy thường xuyên dẫn nó về nhà mình, bà ngoại nấu nhiều đồ ăn ngon cho nó, không ai thương thì bà thương.”
Khương Nhu nghe vậy hốc mắt bỗng ươn ướt.
Bà ngoại lại nói: “Quan hệ giữa nó với cha mẹ không tốt thật ra là vì nó không buông bỏ được việc cha mẹ ly hôn.
Đó là sự đả kích nặng nề với nó.
Mặc dù mẹ nó không dễ hòa hợp nhưng bà ấy thật sự muốn hàn gắn mối quan hệ gia đình này, nếu không cũng không đích thân đến mời con.”
“Bà ngoại, con biết việc cha mẹ ly hôn tạo ám ảnh rất lớn với Lý Tầm nên con mới không thích họ.
Sao con đi được chứ?” Khương Nhu cảm thấy mẹ Lý Tầm không thân thiện, cô có thể nhẫn nhịn chịu đựng, miễn Lý Tầm vui là được.
Nhưng mà cô nghĩ đến việc mấy năm nay Lý Tầm một mình cô độc, vì cha mẹ ly hôn mà biến thành người sống nội tâm, không muốn giao tiếp với người khác.
Cô không thích cha mẹ anh.
“Con nhóc ngốc này, nào có ai không yêu cha mẹ mình.
Con cho rằng Lý Tầm thật sự không yêu bố mẹ nó sao? Không yêu thì đã không bận lòng chuyện đó lâu như vậy, chính vì yêu nên mới không buông bỏ được.
Nếu con nghĩ cho thằng bé, thật sự muốn đi cùng nó cả đời, chẳng lẽ con cũng không muốn gặp cha mẹ nó cả đời sao?”
Bà ngoại nói đến đó thì dừng, không cần nhiều lời, để cô tự mình suy ngẫm, bà cúp máy.
Bà ngoại đúng là một lời đánh thức người trong mộng.
Thế mới biết, bao năm qua, Khương Nhu thật ra đã sai rồi.
Cô cứ nghĩ Lý Tầm ghét bố mẹ mình, nên mới xa cách với họ như vậy.
Không ngờ anh mới thật sự là người yêu sâu nặng, về mặt tình cảm, anh quá cố chấp, với cô cũng vậy mà với cha mẹ cũng vậy.
Khương Nhu nhìn thông tin liên lạc bà ngoại gửi trên di động, cuối cùng vẫn bấm điện thoại gọi mẹ Lý Tầm.
59.
Đã một tuần Lý Tầm không được gặp Khương Nhu.
Ngày đầu tiên không gặp vẫn không sao, chỉ thỉnh thoảng nhớ đến cô ấy.
Một tuần sau, bất cứ khi nào có thể anh đều muốn gọi cho cô.
Sự thôi thúc muốn gọi cho cô khiến anh ngột ngạt.
Anh cũng gửi tin nhắn cho cô nhưng cô không trả lời, hoặc trả lời chỉ ngắn gọn một câu.
Anh biết cô rất bận.
Anh cũng không quấy rầy nhiều.
Nhưng mỗi phút mỗi giây với anh là sự dày vò.
Lý Tầm nhận được tin tức của Khương Nhu lại từ mẹ anh.
Bà nói Khương Nhu sẽ tham gia buổi dã ngoại, bảo Lý Tầm chuẩn bị.
Lý Tầm nghe nói Khương Nhu sẽ tham gia cắm trại, anh gọi điện thoại cho cô nhưng điện thoại lại tắt máy.
Khi anh gọi điện, Khương Nhu đang ở trên máy bay.
Cô bận điên cuồng, một giờ trước khi lên máy bay cô phải hoàn thành nhiệm vụ, sau đó kéo vali chạy như bay.
Dương Xuyên nói cô điên rồi, cô bận đến mức quên béng việc nói với Lý Tầm.
Xuống máy bay, Khương Nhu điện thoại cho Lý Tầm nhờ anh đến đón cô.
Lý Tầm đến sân bay, anh nhìn cô với mái tóc bù xù, không trang điểm, phong trần mệt mỏi.
“Lý Tầm, em xin lỗi, bận quá quên nói với anh…”
Cô chưa dứt lời đã bị anh ấn vào lòng.
Cảm giác đoàn tụ sau bao ngày xa cách khiến trái tim đang bôn ba của cô dịu lại.
Rất lâu, có người nói bên cạnh---
“Chị Khương, em… em không quấy rầy hai người, em đi trước, video cắt nối xong em lại gửi cho chị.
”
!!
Lúc này Khương Nhu mới nhớ ra Dương Xuyên ở bên cạnh.
Lý Tầm cũng xấu hổ buông cô ra.
“Ừ.”
Khương Nhu tạm biệt, Dương Xuyên biết điều kéo vali đi trước.
“Em muốn đi dã ngoại mẹ anh mời à?” Lý Tầm hơi nghi ngờ, thấy cô vội vã trở về chỉ vì một cuộc dã ngoại, lòng anh có cảm xúc khó tả.
Anh giả vờ thản nhiên hỏi, rồi giành kéo hết hành lý, một tay nắm tay cô.
“Đúng rồi, lâu rồi em không đi cắm trại, lần cuối cùng hình như từ thời đại học, em rất háo hức.” Khương Nhu cười nói, sợ anh mang gánh nặng.
“Sao tự dưng em đổi ý… vội vã về thế này không mệt sao?” Lý Tầm nhìn qua dáng vẻ mệt mỏi của cô.
“Mệt chứ, cho nên lát nữa làm phiền bác sĩ Lý lái xe cho tốt, để em ngủ một giấc nha.” Khương Nhu cười nói.
Nhưng câu nói bình thường đó lại làm tai Lý Tầm đỏ lên, Khương Nhu càng nghĩ càng thấy không ổn.
Lên xe, Lý Tầm thấy cô quá mệt mỏi nên cũng xót, không dám làm gì, chỉ nhẹ nhàng hôn cô rồi để cô nằm ngủ ở ghế sau.
Khương Nhu không từ chối, cô rất mệt, hơn nữa nghĩ đến việc lát nữa gặp mẹ Lý Tầm lại phải tốn tâm sức chiến đấu nên cô cần chợp mắt một lát.
Phải nói là kỹ thuật lái xe của Lý Tầm rất tốt, Khương Nhu lên máy bay không ngủ mà lên xe thì cô ngủ ngay.
Cuối cùng khi cô thức dậy thì không biết Lý Tầm đã ngồi cạnh cô bao lâu.
Anh im lặng, chỉ nhìn cô, mắt mang ý cười.
“Sao anh không gọi em dậy?” Khương Nhu ngồi dậy, lục lọi túi đồ trang điểm.
“Thấy em ngủ ngon quá.”
“Em chưa trang điểm nữa, tiêu rồi tiêu rồi.” Khương Nhu luống cuống tay chân bắt đầu trang điểm.
“Không cần trang điểm, anh thấy mặt mộc vẫn đẹp.” Lý Tầm thấy dáng vẻ cuống cuồng của cô cực kỳ đáng yêu.
“Thật sao?” Khương Nhu muốn thả lỏng, nhưng
rồi lại nói, “Thôi.”
Chuyện này không thể lười, nếu không lát nữa gặp mặt, mẹ anh lại cảm thấy mình không xứng đôi.
Dù gì thì mẹ Lý Tầm cũng là người thành công trên thương trường, cô để mặt mộc là sức chiến đấu giảm mất một nửa.
“Vậy em từ từ thôi, không gấp.” Lý Tầm bất lực, mỉm cười.
Không hiểu sao từ khi gặp Khương Nhu ở sân bay, lòng anh như mật, cô chỉ cần im lặng nằm đó, hoặc đang vội vã trang điểm, nhíu mày, nhất cử nhất động đều làm anh thấy thật ngọt ngào.
Ngọt đến mức khóe miệng anh cứ cong lên.
Đây là cảm giác khi yêu một người sao?
Ngay cả tên cô cũng như chocolate, nồng đậm, ngọt ngào.
“Không được đến trễ, đây là lần đầu tiên gặp mẹ anh.” Khương Nhu thuận miệng đáp.
Lý Tầm nhìn cô, cô không biết lời nói bình thường của mình cũng làm lòng anh ấm áp.
Cô bận tâm lần gặp mặt này, cô quan tâm đến anh.
Sau đó, Khương Nhu hối hận vì trang điểm kỹ lưỡng, mặc váy ngắn như vậy.
Bất ngờ là mẹ Lý Tầm lại ăn mặc rất bình thường, đồ thể thao rộng rãi.
Hai cô em gái song sinh cũng mặc quần dài áo dài tay.
Chỉ có cô mặc váy, còn trang điểm.
Cô cần mẫn nướng thịt, khói làm cô chảy nước mắt, lớp trang điểm lem nhem, một thục nữ xinh đẹp biến thành con gấu trúc.
Trên núi cực nhiều muỗi, cô bị muỗi đốt khắp tay chân.
Trời ơi, sao lần đầu tiên gặp mặt cô lại xấu mặt thế này, cô chỉ muốn tìm khe nứt dưới đất chui vào cho xong.
Lý Tầm vừa xịt nước hoa chống muỗi vừa đau lòng cô, anh bảo cô đừng m nướng nữa, để anh làm, cô cứ ngồi sang bên kia.
Khương Nhu không chịu, cô sợ mẹ anh nói cô lười nên khăng khăng đòi làm.
May là hai cô em sinh đôi của Lý Tầm khá dễ thương, cứ vây lấy cô chị ơi chị à không ngừng, hỏi cô chuyện nọ chuyện kia nên cô không quá mức ngại ngùng.
Lý Tầm cũng lần đầu tiên trò chuyện với chồng sau của mẹ.
Tuy không nói mấy câu nhưng cũng là có trò chuyện qua lại.
Hai người hợp tác dựng lều trên cỏ.
Có tổng cộng ba lều.
Lý Tầm mơ hồ cảm thấy…
Mẹ Lý Tầm đang chuẩn bị trái cây, đồ uống, dọn bàn ăn.
Mặc dù buổi cắm trại có hơi lúng túng, không thuận buồm xuôi gió lắm nhưng cũng vô cùng náo nhiệt, Lý Tầm có cảm giác như quay về tuổi thơ.
Phải, hình như anh chỉ có đi cắm trại một lần thời tiểu học, cũng là cha mẹ dẫn đi.
Lúc đó tình cảm hai người còn tốt nên mới thường xuyên đưa anh đi chơi
Bây giờ…
Lý Tầm nhìn em gái chạy tung tăng trên bãi cỏ, vẻ hồn nhiên vô tư, lòng cảm thán vạn phần.
Nhưng anh chưa kịp bùi ngùi ngơ ngẩn bao lâu thì chú phát hiện thiết bị chiếu sáng mang theo bị hỏng, rủ anh cùng lái xe xuống núi tìm chỗ sửa.
Lý Tầm do dự nhìn qua Khương Nhu, lo cô ở một mình sẽ ngại.
“Đi đi, không sao đâu, anh đi mau đi!” Khương Nhu giục anh.
“Vậy được.” Lý Tầm đi theo chú, lái xe xuống núi.
Lý Tầm đi rồi, mẹ Lý Tầm đến bên cạnh, giúp cô xiên que nướng.
Bà vừa đến gần, Khương Nhu đã thấy lo lắng.
Cô biết, mẹ Lý Tầm sẽ tìm mình trò chuyện, trốn cũng không thoát, vì vậy thả lỏng chờ đợi.
“Nghe Lý Tầm nói hôm nay cháu vừa xuống máy bay đã đến đây, mệt không?” mẹ Lý Tầm vừa cười nói vừa liên tục xiên thịt.
“Dạ có hơi mệt, nhưng không còn cách nào khác, đây là công việc của cháu.” Khương Nhu dừng một chút, nói tiếp, “Công việc của cháu là vậy, một tháng có thể mất hai phần ba thời gian là ở trên đường, cháu làm blogger du lịch, cần phải đi liên tục.”
Mẹ Lý Tầm dừng tay, “Vậy rất vất vả.”
Khương Nhu suy nghĩ: “Đôi khi rất vất vả, khi người khác mang giày cao gót, trang điểm xinh đẹp, dạo chơi trong các trung tâm thương mại, rạp chiếu phim thì cháu mang giày thể thao, đội mũ che nắng, vì chụp ảnh bình minh mà chờ từ 3 giờ đến 6 giờ.
Có khi cảm thấy những cô gái khác có sinh hoạt thật đẹp đẽ tinh tế, cháu cũng tự hỏi sao mình lại vất vả đi làm chuyện này?”
“Vậy tại sao cháu lại chọn công việc cực nhọc này?”
“Vì đam mê.” Khương Nhu nghĩ ra vô số lý do trong đầu, thực ra chỉ có một câu này.
Đam mê là động lực giúp cô vượt qua mọi thứ, tiếp tục làm blogger du lịch cho đến ngày nay.
Đam mê một điều gì đó, cả đời mình được làm nó thì đó đã là may mắn rồi chứ đừng nói đến việc nó cũng mang đến cho cô nguồn thu nhập khá tốt.
Cô cảm thấy mình rất may mắn.
Mẹ Lý Tầm bị câu đam mê này của cô làm ngẩn ra không nói được lời nào.
Bà thở dài, đặt que nướng trên tay xuống: “Cháu rất thông minh, cô không vòng vo với cháu.
Có thể thấy Lý Tầm rất thích cháu, rất muốn đi cùng cháu đến cuối đời.
Cháu thích công việc này, cô cũng không có ý kiến gì, đây là việc của cháu.
Nhưng cháu có nghĩ đến việc Lý Tầm ở nhà chờ cháu thì cảm giác thế nào không? Một tháng không gặp được mấy ngày, tỉnh cảm hai người sao còn gắn bó được?”
Khương Nhu nghe nhắc đến Lý Tầm, im lặng.
Cô đúng thật không nghĩ đến, chỉ nghĩ mình mau chóng quay về là được, cô thực sự chưa nghĩ đến chuyện lâu dài.
Cô cũng không nghĩ đến, Lý Tầm một mình chờ cô có khổ sở không.
Thật ra lần này ra ngoài cô cũng nhớ anh, nhưng vì quá bận rộn và mệt mỏi nên cuối cùng cô ngủ quên, nỗi nhớ bị đè nén lại.
Vậy còn Lý Tầm?
“Lý Tầm là đứa trọng tình, nhưng chuyện gì cũng giữ ở trong lòng không nói ra.
Cô với bố nó ly hôn đã tạo thành ám ảnh rất lớn với nó, nên nó lập dị, không thích nói chuyện, không có bạn bè, trách cô và bố nó, quan hệ giữa chúng ta cũng không gần gũi.
Trước đây nó còn có thể nói chuyện với ông nội, còn có ông nội làm chỗ dựa tình cảm, bây giờ nó chỉ có mình cháu.”
Mẹ Lý Tầm nói xong cũng trầm lặng.
“Cô biết anh ấy vì chuyện hai người ly hôn rất đau lòng, thế sao lại không an ủi anh ấy?” Khương Nhu hỏi ngược lại.
Câu này cô đã luôn muốn hỏi.
Nỗi ám ảnh kia của anh, hai người lại cứ sống cuộc đời riêng của mình, không cần bù đắp sao?
“Cháu cho rằng cô không muốn bù đắp sao? Nhưng nó phớt lờ chúng ta.
Muốn nó đến ăn cơm phải mời rất nhiều lần, muốn nó đi cắm trại cùng cũng từ chối… tính khí của nó…” mẹ Lý Tầm thở dài.
Chuyện này bà cũng day dứt nhiều năm.
Mỗi lần bà đi tìm Lý Tầm, anh đều lạnh lùng xa cách, hoàn toàn phớt lờ bà.
Mấy năm chuẩn bị ly hôn, vì giận bố Lý Tầm nên hai bên tranh cãi không ngừng, không ai nhường ai, thật sự không chú ý đến Lý Tầm, không bận tâm cảm nhận của anh.
Sau này, khi bình tĩnh lại, muốn bù đắp cho Lý Tầm mới phát hiện, Lý Tầm hoàn toàn không còn bận tâm đến họ.
Khương Nhu nhìn mẹ Lý Tầm chăm chú vài giây, một người phụ nữ oai phong một cõi trong giới thương nhân lại vì quan hệ gia đình mà mặt ủ mày chau, con người đúng là không thể hoàn mỹ.
Cho dù bà có xinh đẹp vẻ vang thế nào thì cái giá đằng sau sự thành công đôi khi lại là vết thương chí mạng.
Bà thành công trong sự nghiệp nhưng với Lý Tầm, bà là người thất bại.
“Cô có biết cháu theo đuổi Lý Tầm không?” Khương Nhu bỗng hỏi.
Mẹ Lý Tầm ngạc nhiên.
Bà thấy thái độ cưng chiều của Lý Tầm với Khương Nhu như vậy, cứ tưởng là con trai chủ động theo đuổi, không ngờ cô gái này lại chủ động theo đuổi.
Khương Nhu ổn định cảm xúc, nói tiếp: “Hồi cấp 3 cháu thích anh ấy, mỗi ngày tan học sẽ đến lớp anh ấy xem anh ấy đang làm gì.
Ngày nào cháu cũng mặt dày ngồi cạnh anh ấy, tan học còn không biết xấu hổ đi cùng.
Anh ấy lạnh lùng, không hề để ý đến cháu.
Nhưng cháu càng cản càng hăng, không chỉ thường xuyên mua đồ ăn vặt, trà sữa mà còn tuyên bố với cả trường anh ấy là người cháu thích, không ai được phép bắt nạt anh ấy…” Khương Nhu nói rồi tự bật cười.
“Hai đứa yêu đương từ thời cấp 3?” mẹ Lý Tầm kinh ngạc.
“Dạ không, cháu không theo đuổi được.
Con trai cô thật sự rất lạnh nhạt đó.
Cháu cảm thấy bao nhiêu tự trọng, kiêu hãnh của mình đều dùng hết mà vẫn không tóm được anh ấy.” Khương Nhu cười khổ.
Mẹ Lý Tầm không ngờ hai người còn có thời gian như vậy, không khỏi nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt khác xưa.
“Ừ, nó rất lạnh lùng, năm đó cô muốn gần gũi với nó, thử nhiều cách mà vẫn không được.”
Khương Nhu im lặng một lát, “Nhưng mà cô ạ, thời cấp 3 cháu không theo đuổi được anh ấy nhưng cháu đối xử tốt với anh ấy, mỗi một bước đi về phía anh ấy cháu đã gieo xuống lòng anh ấy một hạt giống, tuy rằng anh ấy không nhận ra.
Năm cháu rời Giang thành đến Mỹ, khi đó anh ấy mới ý thức được trong lòng anh ấy có cháu.”
Mẹ Lý Tầm kinh ngạc.
“Sau này anh ấy đi Mỹ học, viết cho cháu rất nhiều thư, trong thư đều là những nhớ nhung.
Anh ấy thích cháu, thích từ lâu rồi nhưng bản thân anh ấy không hiểu, cũng không dám thừa nhận.
Cho nên tiếc là những lá thư này cháu mới phát hiện ra cách đây không lâu, cháu và anh ấy đã bỏ lỡ nhau suốt 7 năm.”
Nghe vậy, mẹ Lý Tầm vô cùng chấn động.
Khi Lý Tầm sang Mỹ du học, anh đến tìm bà hỗ trợ.
Đó cũng là lần đầu tiên sau khi hai vợ chồng ly hôn, con trai tìm đến bà nhờ giúp đỡ.
Bà lại không biết con trai vì một cô gái mà sang Mỹ.
“Cô à, Lý Tầm là vậy, đôi khi cô làm một việc, tuy rằng anh ấy không đáp lại tình cảm của cô ngay hoặc chấp nhận cô, nhưng mỗi việc anh ấy đều ghi tạc trong lòng.
Anh ấy nhớ kỹ mỗi lần cô đối xử tốt với anh ấy, cũng nhớ mỗi việc cô làm vì anh ấy, tuy rằng anh ấy không giỏi thể hiện nhưng cháu biết, anh ấy vẫn rất yêu cô.”
“Vì vậy, nếu có thể, phiền cô sau này mời anh ấy tham gia những buổi tụ họp gia đình thế này nhiều hơn.
Cháu với anh ấy sẽ học cách từ từ chấp nhận, cháu cũng sẽ cố gắng để anh ấy từ từ mở lòng.
Cháu và cô giống nhau, cháu cũng yêu anh ấy.”
Mẹ Lý Tầm nghe câu “anh ấy vẫn rất yêu cô”, mũi bà cay sè, mắt đỏ bừng.
Lúc đầu bà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng rồi không kiềm chế được, bà bắt đầu khóc nức nở, người run rẩy.
Một cô gái có thể hiểu lý lẽ đến mức này, một người mẹ như bà lại không làm được, bà vô cùng hổ thẹn.
“Còn về công việc của cháu, sau này cháu xem xét việc lập một studio, phân chia nghiệp vụ ra, như thế cháu có thể dành nhiều thời gian bầu bạn cùng anh ấy.
Cô cứ yên tâm, con người cháu thích thứ gì thì sẽ xem nó là việc suốt đời, công việc cũng vậy, con người cũng vậy.”
Mẹ Lý Tầm khóc xong, im lặng rất lâu, cuối cùng nghẹn ngào: “Tốt.”
Sau khi nghe Khương Nhu nói, nhớ lại những chuyện vui buồn trong quá khứ, bà nhận ra, có lẽ người thực sự hiểu con trai mình hoàn toàn không phải mình.
Mỗi lần Lý Tầm đến nhà đều lạnh lùng nhưng rất lễ phép, chưa bao giờ tỏ thái độ gì với chồng bà, không gần gũi với em gái nhưng cũng có thể xem là nhẹ nhàng, không nói với bà mấy câu nhưng chưa bao giờ oán hận.
Hiện giờ bà mới nhận ra, từ khi vợ chồng bà ly hôn đến nay, con trai tuy trầm mặc hẳn đi nhưng chưa bao giờ nói xấu bà một lời chứ đừng nói gì đến những lời khó nghe.
Càng nghĩ, bà càng tự trách mình.
Bà nhìn cô gái trẻ trước mặt, ánh mắt cô ấy kiên định, mỗi lần nhắc đến Lý Tầm giọng điệu đều dịu dàng hẳn đi, bà thở phào nhẹ nhõm.
Đây là một cô gái tốt, Lý Tầm thật may mắn khi có được cô ấy.
Bà lau nước mắt, làm ra vẻ thoải mái, tựa như người vừa khóc ban nãy không phải bà.
Không lâu sau, Lý Tầm quay lại.
Lý Tầm không biết có gì thay đổi nhưng cảm giác cứ là lạ.
Anh nhìn Khương Nhu và mẹ bày đồ ăn, không khí hài hòa lạ lùng.
Anh hơi bối rối nhưng không hỏi nhiều.
Trong bữa tối, Khương Nhu và mẹ anh lại còn uống rượu.
Lý Tầm lo lắng muốn uống thay cô nhưng cô không chịu, cứ cương quyết đòi uống, anh đành ở bên dùng quạt giấy phe phẩy đuổi muỗi, quạt mát cho cô.
Ăn tối xong, Lý Tầm và Khương Nhu ở chung một lều.
60.
Khương Nhu uống hơi say.
Lý Tầm dùng khăn lau mặt qua cho cô, nằm xuống bên cạnh.
“Lý Tầm.” Cô mông lung.
“Ơi?” Lý Tầm nghiêng người nhìn cô.
“Tay anh đẹp quá.” Khương Nhu say rượu nhấc tay anh lên ngắm nghía.
“Có gì mà đẹp.” Lý Tầm cười nhìn cô, gương mặt này anh nhìn cả ngày vẫn thấy như nhìn chưa đủ.
Anh rất nhớ cô.
“Đẹp mà, chữ anh viết đẹp, viết thư tình càng đẹp.” Khương Nhu cười cầm tay anh đưa lên miệng hôn.
Lý Tầm nghe “thư tình” thì sửng sốt.
“Thư tình gì?” Tim anh đập dồn.
“Thư anh viết cho em hồi ở Mỹ đó, em đọc hết rồi.
Sao anh viết vậy, em rất thích anh mà.” Khương Nhu tiếp tục.
Lý Tầm đờ người.
Cô ấy… đã biết?
Làm sao cô ấy biết?
Khi viết những lá thư đó, anh rất nhớ cô, nhưng lại không đủ can đảm đi tìm cô, sợ cô đã quên anh.
Đến lúc anh có đủ can đảm đi gặp cô lại phát hiện cô có bạn trai, anh đau khổ, không biết làm thế nào thể hiện tình cảm của mình, thế nên biến suy nghĩ thành thư, những lá thư không gửi đến đúng nơi.
Sao cô lại biết, anh không hề có ý định để cô biết.
Thời gian đó, nhớ nhung thành bệnh, quá khứ mà anh khao khát nhưng không thể có được điều mình muốn đã chôn sâu trong ký ức, anh gần như đã quên mất nó.
Khi cô nhắc tới, nó chợt hiện lên, khiến anh bức bối.
Anh bình tĩnh lại, xoa dịu sự xao động trong lòng, “Ngủ đi em.” Anh kéo chăn cho cô.
“Lý Tầm.” Khương Nhu quay người lại, cách anh chỉ một milimet, “Sao anh không nói với em là đã thích em từ lâu.
Em cảm thấy mấy năm không có anh thật vô vị.
Anh nói sớm một chút thì chúng ta ở bên nhau sớm hơn rồi, không tốt sao?”
“Bây giờ không phải chúng ta cũng ở bên nhau sao?”
Kết thúc tốt hay không không quan trọng, quá trình này dù đau khổ hơn, dù chỉ một mình anh đau khổ cũng không sao, anh có thể chờ, anh có thể chịu đựng được.
Nếu biết trước kết cục thế này thì anh có đợi thêm 7 năm cũng chẳng sao.
Anh có thể đợi, anh chỉ muốn cô cho anh một cái kết, kết thúc giấc mộng thanh xuân của anh, thậm chí anh còn chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, chỉ cần cô cho kết cục, anh đều chấp nhận.
“Đúng rồi, may mà ở bên nhau, em rất thích anh.” Khương Nhu uống say không biết ngượng ngùng, giơ tay ôm cổ anh, lấp kín môi anh.
Anh không phản kháng, mặc cô hôn, cảm thụ tình yêu nồng nàn của cô, cảm thấy bóng đêm cũng quá dịu dàng.
Hai người hôn rồi lại hôn, có phần không khống chế được, anh có phản ứng, không, là có phản ứng từ sớm.
Một tuần không gặp, nhớ cô đến thắt lòng, anh rất muốn hôn cô, ôm cô, giờ phút này tất cả hóa thành một suy nghĩ, muốn chiếm lấy cô.
“Từ từ.” Anh đè bàn tay đang làm loạn của cô, nhẫn nhịn đến khó thở.
“Lý Tầm.” Khương Nhu không buông tha, cắn lên yết hầu anh, giở đủ trò khiêu khích.
“Anh không mang cái kia.” Giọng Lý Tầm khàn đặc.
Hôm nay đi vội, hơn nữa lại không ngờ phải ở lại qua đêm.
Bây giờ anh nhẫn nhịn chịu đựng đã vô cùng khó khăn, chị gái trong lòng còn không ngừng gây rối, đúng là muốn giết người mà.
“Không cần.” Khương Nhu nhẹ nhàng, “Thời kỳ an toàn.”
Trong phút chốc, luồng điện chạy dọc cơ thể anh, lúc Lý Tầm sắp hành động mới nghĩ lại, cô nói dối.
Lần trước cô từng nói qua, anh vẫn nhớ kỹ, hôm nay không phải kỳ an toàn.
Thôi xong.
Anh muốn đẩy cô ra, cô lại vẻ bất mãn vì không được thỏa mãn, ngọ nguậy không yên.
Tình huống này, một tia lửa có thể đốt cháy cả khu rừng.
Anh có thể làm gì?
Anh không thể ích kỷ muốn cô, cô phải uống thuốc.
Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, suy nghĩ rồi mới vươn tay, đầu ngón tay chậm rãi đi xuống…
Nhẹ nhàng, làm dịu cô hết lần này đến lần khác.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi người trong lòng anh cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ, anh mới thở ra một hơi dài.
Chỉ có điều, người gây loạn đã ngủ, anh lại không ngủ được, ôm cô niệm kinh cả đêm.
61.
Sáng hôm sau Khương Nhu thức dậy thì Lý Tầm không còn ở đó nữa.
Khương Nhu say rượu thức dậy bị đau đầu.
Cô cố dậy, mặc quần áo bước ra, mọi người đã đặt bữa sáng trên chiếc bàn nhỏ.
“Anh ơi anh.” Hai cô em gái ôm chân Lý Tầm, quấn lấy anh hỏi han.
“Buông anh ra trước, anh lấy sữa cho hai đứa.” Giọng Lý Tầm nhẹ nhàng.
“Hôm qua anh ngủ với chị sao?”
!!
Khương Nhu mới vừa đến gần đã nghe hai cô bé hỏi câu này…
Lý Tầm cũng thấy Khương Nhu, ánh mắt anh lướt qua người cô rồi thu về.
“Ừ.” Lý Tầm đáp.
“Nhưng mấy bạn trong lớp nói con trai không được ngủ với con gái, sao anh lại ngủ với chị?”
“Đúng rồi đó, em nghe nói con trai ngủ với con gái là sinh em bé.”
Phụttt…
Khương Nhu phun sữa vừa uống lên đầy người Lý Tầm.
“Khụ khụ… xin lỗi.” Khương Nhu vừa giận vừa buồn cười, ho không ngừng.
Lời con nít ngây thơ lời con nít ngây thơ.
“Qua bên kia lấy bánh mì đi.” Lý Tầm đẩy hai cô bé ra, giơ tay vỗ lưng cho cô.
Khương Nhu ho một trận, cổ họng dễ chịu hơn, ngẩng lên nhìn Lý Tầm.
Không ngờ Lý Tầm lại nhìn đi chỗ khác.
“Sao vậy?” Khương Nhu hỏi.
Sao Lý Tầm lạ vậy, không dám nhìn cô?
“Không có gì.” Lý Tầm cúi đầu, tiếp tục hâm sữa, “Người em có chỗ nào không thoải mái không?”
Khương Nhu cảm nhận,
“Không có.”
Lý Tầm ngẩng lên nhìn cô, ngập ngừng, “Không có thì tốt.”
Nói rồi lại cúi đầu bận rộn.
Khương Nhu “?”
“Tối qua anh ngủ lúc nào? Em uống hơi say ngủ quên mất.”
“…” Lý Tầm không đáp.
“Tướng ngủ em có tệ không, không có say rượu lên cơn điên chứ?” Khương Nhu lại hỏi.
Lý Tầm nhớ đến tối qua cô say, còn gọi anh “Lý Tầm”, “Tầm Tầm”, “Anh trai”, “Em trai”, vừa quấy rối anh vừa nói, “Em rất thích anh”, chủ động đến mức anh không thể nào kháng cự, mà anh lại không thể chạm đến cô.
Anh không khỏi lắc đầu, thở dài.
“Quên cũng tốt.” Anh nói.
“Là sao? Em làm gì mất mặt hả?” Khương Nhu nhớ lại.
“Tự nghĩ đi.” Lý Tầm hâm sữa xong, rửa tay chuẩn bị ăn sáng.
Khương Nhu đần mặt ra.
Rồi bỗng nhìn vào tay anh, nhìn chằm chằm…
Trời!
Mặt Khương Nhu đỏ bừng lên.
Cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như vậy.
“Nhớ ra rồi?” Anh nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cười khẽ.
“Ừ.” Khương Nhu xấu hổ không biết nói thế nào, đành chui đầu vào ngực anh.
Lý Tầm lau tay, ôm cô vào lòng, hôn cô, thì thầm, “Sao mà giày vò người ta vậy chứ?”
!!
Được rồi, Khương Nhu chết rồi.
Ôm một lúc, anh nắm tay cô đến chỗ mẹ Lý Tầm.
Tạm biệt gia đình mẹ, Lý Tầm lái xe đưa cô về nhà.
Trước đây Khương Nhu luôn cảm thấy đôi tay Lý Tầm đẹp không gì sánh được, thiêng liêng, không thể khinh nhờn, nhưng từ đó về sau, cô mới biết đôi tay đó ngoài việc chữa bệnh cứu người, còn có thể…
62.
Khương Nhu về nhà, nằm trên sô pha lướt vòng bạn bè.
Lý Tầm và bà ngoại bên ngoài trồng hoa, chăm hoa.
Tiểu Khương chạy qua chạy lại trong sân, tựa như có nguồn năng lượng vô tận.
Những ngày thế này làm cô thư thái dễ chịu.
Cô lướt lướt, đến một người bạn thì đồng tử chợt to ra.
Hứa Vãn đăng một bức ảnh tại buổi biểu diễn của Dịch Dương Thiên Tỉ?
Có vấn đề rồi.
“Mày với bác sĩ Lương ở bên nhau à?” Khương Nhu hỏi thẳng.
Lát sau tin đáp.
“Không có, sao có thể chứ!”
“Bớt đi, vậy vé vào cửa buổi biểu diễn kia ở đâu ra?”
“Thì… bác sĩ Lương đưa, hôm đó anh ấy tự nhiên chạy đến dưới công ty tao, nói bệnh viện có tổ chức sự kiện, anh ấy không thích nên tặng cho tao.”
Khương Nhu bật cười, “Vậy mày cũng tin.”
“Tiểu Khương, mày biết tao khó từ chối ý tốt của người khác mà.”
“Không từ chối, vậy bác sĩ Lương tỏ tình với mày, mày cũng không từ chối? Mày còn không sửa cái tính đó thì… mày chờ bị bác sĩ Lương tóm gọn đi.” Khương Nhu tức tối nói một câu.
“Gần đây anh ấy… anh ấy làm sao đó, cứ liên tục gửi tin nhắn wechat cho tao.
Anh ấy còn nói mẹ anh ấy hỏi tao thích ăn cái gì, hỏi cái này cái kia… tao cũng rối.”
“Tao nói mày thật là, bị Tống Nham nó lừa đến ngu người sao? Anh ấy muốn theo đuổi mày, mày không biết à?” Khương Nhu cảm thấy Hứa Vãn ngốc thấy thương.
Cô không tin những lời đó là mẹ Lương Thừa muốn hỏi.
Thế gian này nhiều việc khó lường, ai ngờ bác sĩ Lương cứng nhắc vậy lại thích một cô bé yếu đuối nhu nhược Hứa Vãn.
Nhưng ngẫm lại, Hứa Vãn làm gì cũng chần chừ, Lương Thừa lại là kiểu người muốn chỉ dẫn người khác, riêng mặt này hai người là cặp đôi hoàn hảo.
“Vậy tao làm sao giờ?” Hứa Vãn lại nhắn.
“Hứa Vãn, mày phải đưa ra lựa chọn riêng mình, đây là cuộc đời của mày, mày phải nghĩ lại xem có thích mẫu người như bác sĩ Lương không, nếu thích thì chấp nhận, không thích thì cương quyết từ chối.
Mày không thể cứ do dự như trước kia, Tống Nham là bài học, cũng là sự trưởng thành, mày phải mở rộng tầm mắt, nhìn cho thật kỹ, đừng tìm đàn ông trong bãi rác.”
Khương Nhu không thể giúp cô ấy đưa ra quyết định.
Đây là việc riêng của cô ấy, nếu cô ấy không thoát khỏi tính cách của mình, không tự ra quyết định thì không ai có thể giúp.
“Được.”
Khương Nhu nhìn câu trả lời của Hứa Vãn, nhẹ nhõm hơn.
Hứa Vãn nói cô dũng cảm, không sợ lời đồn đãi vớ vẩn, năm đó theo đuổi Lý Tầm cả trường đều biết, rất đáng ngưỡng mộ.
Khương Nhu chỉ muốn cười, ai mà không phải con gái, ai mà không xấu hổ, đối mặt với từ chối cô cũng nao núng, đối mặt lời đồn đại cô cũng buồn rầu, nhưng cô không từ bỏ, đơn giản vì anh đáng giá.
Bây giờ Lý Tầm xuất hiện trong sân nhà cô, vui vẻ hòa thuận ở cùng bà ngoại, mặt treo ý cười, cô thấy rất tuyệt.
Cậu bé của cô trưởng thành, cậu bé của cô cuối cùng đã nở nụ cười.
Vì thế, mọi điều trong quá khứ đều đáng giá.
63.
Cuối tuần qua đi, Khương Nhu hẹn khám răng lần thứ tư.
Toàn bộ quá trình Lý Tầm rất nghiêm túc, như thể không hề quen biết.
Tống Chí và mấy y tá bên cạnh phì cười.
“Còn bao lâu?” Khương Nhu hỏi.
“Nhanh thôi.” Lý Tầm tiếp tục sử dụng cây kim thép mỏng đốt đỏ rực điều trị tủy cho cô.
“Sao lần nào cũng dài vậy? Có thể đổi cái ngắn hơn không?” Tuy không phải lần đầu điều trị nhưng Khương Nhu vẫn muốn xỉu với độ dài cây kim này.
“…” Lý Tầm quay lại, thấy Tống Chí và mấy y tá trẻ bên cạnh nín cười, nhất thời không nói nên lời.
Anh bình tĩnh cảm xúc, thấp giọng hung dữ, “Đừng nói nữa.”
“Tại sao?” Khương Nhu thấy anh quá lạnh lùng, không nói tiếng nào, cô nằm ở đây một hai giờ cũng chán.
Trước kia mỗi lần điều trị anh không nói chuyện vì không thân với cô, lạnh lùng đối đãi, giờ cô với anh quen thuộc đến vậy mà anh vẫn lạnh lùng.
Hứ~
“Tốt nhất nên cho em mang dụng cụ nong miệng” Lý Tầm bất đắc dĩ nhét dụng cụ nong miệng vào miệng cô.
Anh sợ cô lại nói ra gì đó kinh hãi.
“Mọi người có thể nghỉ rồi.” Lý Tầm nói với mấy người phía sau.
“Được.”
“Dạ biết.”
“Tụi em hiểu.”
Trong nháy mắt, cả nhóm người đồng loạt đáp, chạy khỏi phòng.
Haizz… Lý Tầm nhìn người đang nằm, đau đầu.
Mất thêm nửa giờ nữa, cuối cùng cũng xong.
Lý Tầm đỡ cô dậy, anh đi thu dọn bàn.
Khương Nhu xoa xoa gò má đau nhức do dụng cụ nong miệng, ngồi vào ghế đợi anh.
Cô lấy tài liệu của anh lật xem thử, vô tình làm rơi giấy tờ xuống đất.
Cô khom người nhặt lên, ánh mắt bị dòng “Nghiên cứu tiến sĩ” thu hút, lòng hiếu kỳ thúc đẩy cô mở ra.
Bệnh viện đề cử Lý Tầm đến Mỹ học tiến sĩ.
“Lý Tầm, anh muốn đi học Tiến sĩ à.” Khương Nhu hào hứng hỏi.
“Không.” Anh lạnh lùng đi tới lấy lại hồ sơ trong tay cô, mở tủ nhét vào tận sâu bên trong, rầm, đóng tủ lại.
Khương Nhu kinh ngạc nhìn một loạt hành động của anh.
“Em thấy rõ ràng trên đó ghi…”
“Anh không đi, cũng không rời khỏi Giang thành.” Lý Tầm nghiêm túc nhìn cô.
“Nhưng mà đây là cơ hội rất tốt, bác sĩ các anh không phải đòi hỏi rất cao về bằng cấp sao?” Khương Nhu khó hiểu.
“…” Lý Tầm không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chăm vài giây, rồi lại như nản lòng, “Đi thôi, em không đói sao?”
Khương Nhu thấy anh không muốn nói về đề tài này nên không hỏi nữa, theo anh ra ngoài ăn cơm.
Ăn tối xong, Lý Tầm đưa cô về nhà.
Đến trước cửa nhà, anh ôm hôn cô không muốn rời.
“Lần đi tiếp theo là khi nào?” Anh ôm cô hỏi.
“Em cũng không biết, sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này?” Khương Nhu ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của anh.
“Chưa xác định anh sẽ cảm thấy em có thể rời đi bất kỳ lúc nào, cảm giác này...không dễ chịu.” Lý Tầm thành thật.
Từ khi Khương Nhu về gần như mỗi ngày đều ở bên anh, nhưng hai người càng quấn quýt bên nhau càng cảm thấy không muốn tách rời.
Khương Nhu sửng sốt, “Vậy… lần sau em sẽ báo trước với anh nhé?”
“Ừ.” Lý Tầm ôm cô, hôn lên tóc cô, “Em vào đi.”
Khương Nhu mở cửa bước vào.
Cô lại nghe tiếng gì bên ngoài, mở cửa ra, quả nhiên thấy anh đứng bên ngoài nhìn cô mỉm cười.
“Lý Tầm.”
“Ừm.”
“Không phải vì em mà anh không đi học tiến sĩ chứ?”
“…” Nụ cười Lý Tầm cứng lại.
Quả nhiên là vậy?
Khương Nhu chỉ phỏng đoán, không ngờ anh thật sự…
7 năm qua anh chờ đợi bao vất vả, nên bây giờ không muốn tách ra.
Cô nhớ đến câu mẹ Lý Tầm hỏi, “Cháu có nghĩ đến Lý Tầm không? Nó ở nhà chờ cháu có buồn không?”
Anh sẽ buồn, tuy rằng anh luôn không nói.
Nghĩ vậy, cô chợt mềm lòng.
“Lý Tầm.”
“Ừm.”
“Đêm nay em đến nhà anh nhé.”
“…” Lý Tầm im lặng rồi nói, “Được.”
Trên đường về, anh không cho cô tự đi mà nhất quyết muốn cõng cô.
“Em có nặng lắm không?” Khương Nhu vòng tay qua cổ anh, nghiêng đầu ghé vào tai anh.
“Vẫn ổn.”
“Gì mà vẫn ổn?” Lúc này không phải nên nói em rất nhẹ sao? Đồ trai thẳng.
Lý Tầm nghiêng đầu đối diện ánh mắt cô, cười nói: “Anh chưa từng cõng cô gái khác nên không so được.”
Hừ…
Khương Nhu giật mình, cô là mối tình đầu của anh?
Cô hơi phấn khích.
“Anh không từng có bạn gái, hoặc là thích cô gái khác sao?”
“…” Lý Tầm không đáp.
“Không thể nào, anh đã 23 mà chưa từng hẹn hò à?” Khương Nhu bán tín bán nghi, nhưng nghĩ lại thì rất ngọt ngào.
“Không có.” Lý Tầm bị cô dồn ép đành trả lời, “Một người đã đủ phiền, không đủ chỗ cho người khác.”
Khương Nhu bị lời yêu thương đơn giản của anh làm xúc động.
Em trai thật biết cách nói.
Cô không nhịn được cắn nhẹ tai anh: “Tối nay phải thưởng cho anh.”
“Cái gì?”
“Dĩ nhiên là… mọi thứ… theo ý anh.”
!!
Lần này đến lượt tim Lý Tầm đập dồn.
Nhưng sau đó, Khương Nhu hối hận vì lời tuyên bố hùng hồn của mình.
Em trai 23 tuổi không thể trêu vào, trêu là mất nửa cái mạng.
64.
Ngày hôm sau, Khương Nhu dậy thì Lý Tầm đã đi làm.
Nhìn đi, em trai chính là em trai, lăn lộn một đêm không phải là chuyện gì to tát.
Khương Nhu dậy, ăn ít đồ Lý Tầm chuẩn bị sẵn.
Bàn bạc với Dương Xuyên kế hoạch tiếp theo.
Đúng lúc này, mẹ Lý Tầm điện thoại cho cô.
“Cô ạ.” Khương Nhu nhanh chóng nghe máy.
Từ chuyến cắm trại lần trước, cô và mẹ Lý Tầm có trò chuyện qua wechat, nhưng hai người chỉ nói chuyện về sinh hoạt hàng ngày của Lý Tầm, mà cũng rất ít.
“Tiểu Khương, cô nghe lãnh đạo trong bệnh viện Lý Tầm nói, có một suất đào tạo tiến sĩ duy nhất được trao cho Lý Tầm nhưng nó lại không muốn đi, cháu có biết việc này không?”
“Cháu biết.” Khương Nhu biết mẹ Lý Tầm chắc chắn sẽ hỏi anh.
“Cô cũng đã gọi cho Lý Tầm, nó rất cố chấp, nói sao cũng không thông, cháu có thể giúp cô khuyên nó không?”
“Cô, cháu cũng thấy việc đó khá tốt, đã khuyên rồi nhưng anh ấy không muốn.” Khương Nhu hơi khó xử.
Cơ hội rất tốt thì ai cũng biết, nhưng Lý Tầm phải chịu đi chứ.
Bản thân anh không muốn thì người khác có thể làm gì?
“Cháu nghe cô nói một câu, nó không muốn đi chắc chắn vì không muốn xa cháu.
Cháu xem, dù sao cháu cũng làm blogger du lịch, có thể sang Mỹ làm video không? Như thế thì nó sẽ tình nguyện sang Mỹ, cơ hội này hiếm có, một đời còn rất dài, không thể vì tình cảm mà trì hoãn tương lai.
Đến khi bằng tuổi cô rồi các cháu sẽ biết, sự nghiệp quan trọng thế nào.”
“Cháu biết, nhưng cháu mới lập ekip ở Trung Quốc, cháu không thể đưa họ sang Mỹ, cũng không thể vứt bỏ ekip của mình.” Khương Nhu rầu rĩ gãi đầu.
Thời gian gần đây cô với Dương Xuyên hợp tác vui vẻ.
Dương Xuyên còn tìm một số đàn em trong trường làm nhân viên mỗi lần đi quay chụp, mọi người rất hòa hợp với nhau, ekip làm việc như vậy rất khó có được, cô từ bỏ thì sau này không chắc sẽ tìm được một ekip hợp ý nhau đến
vậy.
“Tiểu Khương, cháu nghe cô nói, hai người muốn ở bên nhau thì một người phải hy sinh, nếu không ai nhường ai thì khó gắn kết được gia đình.” Mẹ Lý Tầm vẫn còn đang cố gắng thuyết phục cô.
Khương Nhu khá phiền.
Cô không nói gì, chỉ miễn cưỡng ậm ừ đáp lại.
Cúp điện thoại, cô vì việc này mà phiền não, cả ngày không vui.
Buổi tối Lý Tầm về, Khương Nhu lại nhắc chuyện đó, sắc mặt Lý Tầm khó coi hẳn đi nhưng anh kiềm chế.
“Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, suất đó đã trao cho người khác rồi.”
“Cái gì?” Khương Nhu hơi giận, “Lý Tầm, anh có suy xét cho tương lai chúng ta không? Sao anh không phấn đấu đi lên?”
“…” Lý Tầm im lặng, nhìn cô, cảm giác hơi thất vọng, “Vậy còn em, có suy nghĩ đến tương lai chúng ta không? Hay là nên hỏi, tương lai của em có anh không?”
Khương Nhu bị anh hỏi không biết nên trả lời thế nào.
Cô thật chưa nghĩ qua.
“Tương lai có thể từ từ suy nghĩ, bây giờ không phải anh nên nắm bắt cơ hội, phát triển nghề nghiệp sao?”
“Nhưng… anh không quan tâm điều đó.” Lý Tầm có phần giận.
Anh không quan tâm những thứ gọi là thành công, danh vọng, từ đầu đến cuối anh chỉ quan tâm đến mình cô.
“Anh không quan tâm, có người quan tâm, em quan tâm, mẹ anh quan tâm, mọi người đều hy vọng anh có thể tốt hơn.”
“…” Lý Tầm giận không muốn nói nữa, “Em thực sự muốn anh đi như vậy sao?”
“Ừ.” Khương Nhu buột miệng.
Nói xong thì thấy sắc mặt Lý Tầm thay đổi.
“Không phải, ý em không phải vậy, ý em là muốn anh ra ngoài học hành, anh đừng nghĩ lung tung.” Khương Nhu vội giải thích.
“Anh đi tắm.” Lý Tầm tránh không cho cô chạm vào, đi thẳng vào nhà tắm.
Khương Nhu đứng đó một mình, vừa tức vừa bực.
Cô tự trách mình nói năng bất cẩn, sợ lại làm tổn thương Lý Tầm.
Nhưng cô còn cách nào, nói sao anh cũng không chịu nghe.
Nghĩ vậy, ngực cô như nghẹn lại, hít thở không thông.
Cô cầm quần áo, một mình về nhà.
Về đến nhà, rất lâu sau mới nhận được tin nhắn của Lý Tầm.
“Em về đến nhà chưa?”
“Rồi.” Khương Nhu trả lời lại, không thèm để ý nữa.
Tắm rửa xong quay ra, thấy Lý Tầm chỉ nhắn lại một chữ được, tâm trạng lại bực bội.
Được thôi, chiến tranh lạnh à?
Ai sợ ai!
Khương Nhu phớt lờ, trùm chăn kín đầu ngủ.
65.
Khương Nhu cảm thấy mình kém cỏi nhất trong việc chiến tranh lạnh.
Ngày thứ ba, cô nhịn không được muốn đi tìm anh.
Đúng lúc cuối tuần, cô chạy đến trung tâm thương mại dạo một vòng, muốn mua gì đó dỗ dành anh, cuối cùng phát hiện không biết anh thích gì.
Điều này thật đáng buồn.
Cuối cùng Khương Nhu mua mấy cái cà vạt.
Tự mình thắt cà vạt cho em trai là điều cô luôn muốn làm.
Đoán chừng giờ tan sở, Khương Nhu đến cửa nhà anh ngồi xổm đợi, muốn tạo bất ngờ cho anh.
Ngồi đợi cả buổi tê cả chân vẫn không thấy bóng người.
Lang thang đâu rồi?
Không phải đi tìm người khác chứ?
Nghĩ vậy, cô tức tối điện thoại cho anh.
“Alo.” Giọng điệu Khương Nhu không tốt lắm.
“Ừ.”
“Anh chạy đâu rồi?”
“…” Lý Tầm im lặng.
Lại im lặng?
“Nói.”
“Em ở đâu?” Lý Tầm hỏi.
“Em ở đâu? Em ngồi ở cửa nhà anh chờ hai tiếng đồng hồ, tê cả chân, một miếng nước chưa được uống, anh đừng nói cho em biết anh còn lang thang bên ngoài đấy.” Khương Nhu giận, nói năng lấp vấp.
Cô thấy Lý Tầm được lắm, trước nay bám dính lấy cô, đối xử cực tốt với cô, nhưng mà chiến tranh lạnh là anh tàn nhẫn hơn ai hết.
Ngay cả cô cũng đành chấp nhận chịu thua, cam tâm cúi đầu.
“Vậy em tìm chỗ ngồi đợi anh.” Giọng Lý Tầm đột nhiên rất dịu dàng, “Anh ở cửa nhà em.”
Khương Nhu sững sờ.
Anh ở cửa nhà em, câu nói này như tia sét đánh cô tan tác.
Vậy là cô đến nhà anh chờ, anh lại ở nhà cô chờ?
Hóa ra không phải mình cô cảm thấy khó chịu.
Nghĩ vậy, cô bỗng thông suốt, sau này không làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.
“Anh nhanh lên, em mua quà cho anh.”
“Được.”
Khương Nhu bảo anh nhanh là đi nhanh chứ không phải bắt anh chạy.
Cô ngồi xổm ở cửa, thấy anh ướt đẫm mồ hôi chạy về, cô ngây người.
“Anh chạy làm gì, em đâu có vội.” Khương Nhu vừa bực vừa buồn cười.
Anh ôm chặt cô, ôm đến cô khó thở.
Anh vùi đầu vào cổ cổ, thở dốc: “Sợ em chờ không được thì bỏ đi.”
Khương Nhu sửng sốt, “Ngốc.”
Buổi tối, hai người thuận theo tự nhiên lăn lộn với nhau.
Có lẽ vì mấy ngày giận dỗi, hai người có phần gương vỡ lại lành, cả hai đều khá kích động.
Xong việc, Khương Nhu lấy cà vạt ra đeo cho anh, cười hỏi: “Thích không?”
Lý Tầm cúi đầu nhìn, cười: “Em thấy đẹp là được, dù sao anh chỉ mang cho chị xem.”
“Thích mà không nói thì em đưa cho người khác.”
“Không được.” Lý Tầm quýnh lên.
“Anh nói không được thì không được sao, dù gì em cũng mua mấy cái, chia cho người khác một cái.” Khương Nhu nhìn mặt anh xanh mét, cảm thấy trêu anh rất vui.
Lý Tầm im lặng một lúc lâu, gỡ cà vạt xuống, trói tay cô lại.
Tiêu rồi, cái này không dễ chơi.
“Em trai ~ nghe chị nói.”
“Không phải muốn tặng người khác sao?”
“Em đùaaaa.”
“Xem em đưa bằng cách nào.”
Trời ơi!
Khương Nhu khóc không ra nước mắt.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới có ngày em trai sẽ dùng cà vạt cô tặng trói cô lại.
Cô tạo nghiệp gì đây?
Giày vò đến quá nửa đêm, Khương Nhu mệt không nói nên lời.
Lý Tầm tắt đèn, từ phía sau ôm lấy cô, giơ tay xoa xoa cổ tay cô, “Đau không?”
“…” Khương Nhu không muốn nói.
Anh là giả vờ từ bi, bày trò mèo khóc chuột.
Anh xoa xoa tay cô một lúc, chậm rãi đeo gì đó vào ngón áp út của cô.
Khương Nhu mơ màng nghe anh nói, “Chị, chúng ta kết hôn đi.”
Cô giật mình, nhận ra anh đeo gì vào, muốn rút tay về thì bị anh giữ chặt lại.
Cô không có sức phản kháng.
“Sao đột nhiên lại…”
“Anh suy nghĩ mấy ngày, cảm thấy em nói đúng.
Anh nên đi Mỹ học, nhưng mà trước khi đi, anh muốn làm một việc, anh không muốn lo lắng em sẽ chạy mất, cảm giác như gần như xa sẽ làm anh không chịu nổi.”
Khương Nhu nghĩ nghĩ, nhưng không nghĩ ngợi được gì.
“Em có thể nói không sao?”
“Vậy anh sẽ cố gắng thêm một chút, để em không thể nói ra được từ đó.” Anh bật cười.
“Anh bức hôn, không phải cầu hôn.” Mí mắt Khương Nhu đánh nhau.
Cô quả thật không dám nghĩ đến hậu quả của việc phản kháng.
Cô nghi ngờ em trai cố tình.
Đây chính xác là, thừa gió bẻ măng.
“Vậy là chị không đồng ý sao?”
“Đồng ý.” Khương Nhu trả lời không do dự.
Cô đã từng tưởng tượng em trai sẽ cầu hôn mình như thế nào, cô nghĩ hàng ngàn cách nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nó lại là thế này.
Nó… khá đặc biệt, đặc biệt thích hợp với cô.
Ngủ ngon.
Anh hôn lên trán cô.
Ngủ ngon, chàng trai của tôi, à không, ông xã.
Hai người ôm nhau ngủ.
- --Hết---.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...