Thủ Tiện Là Bệnh, Trị Được!

Tắt Computer đã năm giờ chiều, lấy di động cùng chìa khóa ví tiền chuẩn bị ra ngoài, thì Cố Xuyên gọi điện thoại đến.

“Tô Hạ a, ở đâu?” Đầu kia là Cố Xuyên giọng điệu vui vẻ.

“Chuẩn bị đi ăn cơm, sao vậy?” Tô Hạ vừa đóng cửa vừa đáp lời.

“A a, chúng ta cùng đi đi! Đi ăn lẩu được không!” Cố Xuyên đề nghị nói.

“Thời tiết thế này ăn lẩu?” Tô Hạ không nói gì ngẩng đầu nhìn lên trời, nếu cậu nhớ không lầm, bây giờ hình như là mùa hè đi? mùa này thật sự thích hợp ăn lẩu sao tao niên (骚年 /Sāonián/ – 少年 /Shàonián/ thiếu niên, cũng có nghĩa là thiếu niên phong tao)?

“Đúng vậy đúng vậy, cùng đi a, chỗ nào có điều hòa, không sao! Miễn phí nhé! Không cần tiền nhé!”

Tô Hạ thực đáng xấu hổ tâm động ngay, gần đây phí sinh hoạt có chút thiếu thốn, cha mẹ không đáng tin của cậu đã ra nước ngoài du lịch, quên để lại phí sinh hoạt cho cậu, cậu lại không muốn tham ô vốn liếng của mình, đành phải có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.

Cứ nói đợi ở cửa trường học, Tô Hạ lập tức đến cửa trường học.

Đúng ngay giờ cao điểm ăn cơm chiều, cửa trường học người lui tới nườm nượp không ngớt, Tô Hạ mặt không chút thay đổi dựa vào cửa trường, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn di động xem thời gian.

Mẹ đản, đã qua mười phút, hàng kia còn chưa tới.

Tình cờ có bạn cùng lớp đi qua, cũng chỉ là nhìn nhau một cái, chào hỏi cũng không thèm, Tô Hạ cũng không hề gì. Khai giảng hơn một tháng, bạn cùng lớp cậu một người cũng gọi không ra tên, đương nhiên người khác cũng gọi không ra tên cậu, chỉ vẻn vẹn biết một số người mà thôi. Hơn nữa cậu là một mình ở một phòng ký túc xá, không có bạn cùng phòng, trừ bỏ Cố Xuyên và Thẩm Tích mới quen cùng thầy cô, cả trường học cậu không còn ai có thể nói chuyện.

Tô Hạ chỉ là đã quen trầm mặc ít lời mà thôi, cố tình người khác xem cậu thành người không hòa đồng, có chuyện gì chưa bao giờ thông báo cho cậu, thậm chí cả lớp trưởng cũng không biết số di động của cậu, có việc còn phải tìm giáo viên, đương nhiên thông thường cũng không có chuyện, cho nên thông thường cũng không ai tìm cậu.

Lại qua mười phút, Cố Xuyên kia vẫn chưa tới, Tô Hạ đành phải gọi cho hắn.

Vang một tiếng liền tiếp.

“Sao còn chưa tới?” Tô Hạ thấp giọng hỏi.


“Di, tôi ở a, Tô Hạ cậu ở đâu? Tôi không nhìn thấy cậu a.” thanh âm Cố Xuyên vẫn vô tội.

Tô Hạ giơ di động nhìn xung quanh, cũng không thấy thân ảnh quen thuộc kia, “Tôi không thấy được cậu a.”

“Cậu không ở cửa trường học?”

“Ở a.”

“Di, tôi đã ở a, sao tôi không nhìn thấy cậu?”

Tô Hạ lại nhìn xung quanh một lần, quả thật không có thân ảnh kia, chờ chút, cửa trường học? Tô Hạ kiềm chế hít sâu một hơi.

“Cậu là ở cửa trước hay cửa sau?”,

“Cửa sau a.”

Quả nhiên! ! ! ! !

Tô Hạ nén tính tình gầm nhẹ, “Tôi ở cửa trước!”

“Nha, hèn chi nhìn không thấy cậu.” Cố Xuyên đô đô la hét, rất nhanh giọng điệu lại vui vẻ lên, “Tôi tới tìm cậu đi.”

“Đứng yên đừng nhúc nhích! Tôi tới tìm cậu!” Cậu thật sự không tin tưởng trình độ nhận biết đường của Cố Xuyên.

“Ân ân ~ “

Cúp điện thoại, Tô Hạ chạy tới cửa sau, sân trường rất lớn, cho dù là chạy cũng tốn thời gian khoảng 5 phút.

Xa xa đã nhìn thấy một thân ảnh đáng thương ngồi chồm hổm dưới đất chơi kiến.


Tô Hạ dừng bước lại, chỉ cảm thấy hình ảnh này tức cười.

“Tô Hạ a!” Cố Xuyên nghe thấy tiếng cười của Tô Hạ, nhanh chóng đứng lên, ánh mắt sáng lên, cả người cũng giống như sống lại ( di? ).

“Đi thôi, quán lẩu ở đâu?” Tô Hạ im lặng khoảng chừng Cố Xuyên, hàng này cao hơn cậu nửa cái đầu, sờ lên hơn cố sức, Cố Xuyên liền hơi hơi khom xuống.

“Phải ngồi xe, ở chợ trung tâm a.” Cố Xuyên lại vui mừng, thúc giục Tô Hạ, “Đi nhanh lên đi nhanh lên, Thẩm Tích kia chắc chắn dọn ra ăn rồi! ! nó tuyệt đối sẽ không chờ chúng ta! !”

Lúc đến nhà ga, vừa vặn một chiếc xe bus tới, quẳng tiền lên, trong xe đầy ấp người, Tô Hạ hơn nữa ngày mới bắt được cái tay vịn, quay đầu lại, thấy Cố Xuyên kia cũng chen chúc lại đây, rước lấy liếc trắng mắt không ngừng của người xung quanh.

“Tô Hạ a.” Cố Xuyên cười lộ ra một hàm răng trắng, ánh mắt cũng híp lại.

Tô Hạ nghiêng nghiêng người, nhường cho Cố Xuyên một chỗ, Cố Xuyên thuận thế đứng ở phía sau Tô Hạ, một tay cầm tay vịn một tay nắm lan can ghế, giam Tô Hạ vào trong ngực.

Tô Hạ có chút mất tự nhiên động động, Cố Xuyên đây rõ ràng tư thế bảo vệ, cậu sẽ không nhìn không ra, cho dù đám người chen lấn nữa, cánh tay Cố Xuyên cũng không thay đổi vị trí một phân, thẳng đến xuống xe, Tô Hạ đều được bảo hộ vô cùng tốt.

Cố Xuyên như không có việc gì, dẫn Tô Hạ chạy tới quán lẩu, trời rất nóng, dù bây giờ mặt trời sắp xuống núi, nhiệt độ vẫn còn rất cao, Tô Hạ ra một thân mồ hôi, lại không mang khăn giấy, đành phải lấy mu bàn tay lau.

Cố Xuyên nhìn cậu một cái, vừa vặn có người đang phát tờ rơi, Cố Xuyên xin mấy tờ, xếp xong, quạt gió cho Tô Hạ.

“Uy.” Tô Hạ hơi bối rối, mở to hai mắt nhìn Cố Xuyên.

“Sao vậy?” Cố Xuyên mờ mịt nhìn Tô Hạ, động tác trong tay một chút cũng không dừng.

Tô Hạ thoáng cái đã hơi đỏ mặt rồi, biết rõ đây có chút không đúng lắm, cứ như cử chỉ điên rồ vẫn không nỡ đẩy tay Cố Xuyên ra.


“Gió thật nhỏ, Tô Hạ a, nhẫn nại một chút, đợi chút nữa tới quán lẩu thì tốt rồi, bên trong có điều hòa.” Cố Xuyên nói một mạch.

“A? Ân, được.” Tô Hạ lắp ba lắp bắp đáp một tiếng, âm thầm hi vọng Cố Xuyên nhìn không thấy khuôn mặt hồng hồng của cậu, ân, hàng kia chậm chạp như vậy, ngu ngốc như vậy, chắc chắn nhìn không được !

Quán lẩu rất nhanh đã tới, Cố Xuyên đẩy cửa ra, một luồng hơi lạnh liền phả vào mặt, hắn kêu Tô Hạ, “Vào đi thôi.”

“Ân.” Tô Hạ nho nhỏ đáp một tiếng đi vào trước, Cố Xuyên theo vào sau, hai người lại bắt đầu tìm thanh âm của Thẩm Tích.

Chỗ Thẩm Tích tìm thực dễ thấy, hai người thoáng cái đã thấy được. Tô Hạ đi tới, không nói gì nhìn đồ ăn bày đầy trên bàn, ngay cả ba tầng trên giá đỡ cũng bày đầy, xung quanh người đi qua gần như đều đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua.

“Cuối cùng tới rồi, mấy anh chậm quá a.” Thẩm Tích vừa nhìn thấy bọn họ lập tức đã khôi phục tinh thần, tay chân lanh lẹ đổ đồ ăn vào trong nồi lẩu uyên ương, chỉ chốc lát sau đã đổ đầy, chỉ đợi nấu.

“Kêu nhiều như vậy. . . . Ăn hết sao?” ánh mắt Tô Hạ hơi phức tạp.

“Ăn không hết sao? Chúng ta đúng là có ba người a!” ánh mắt Thẩm Tích hơi ngạc nhiên.

“Yên tâm đi, Thẩm Tích ăn được hết.” ánh mắt Cố Xuyên rất bình thường.

Được rồi, cậu sớm đã biết Thẩm Tích là một kẻ ăn hàng.

Có lẽ cậu nên hỏi Thẩm Tích nhiêu đó có thiếu không.

“Đừng lo lắng, chờ chúng ta ăn xong chỗ này rồi họ sẽ lên tiếp, còn một phần chưa lên, bởi vì ở đây không có chỗ để, đành phải chia hai phần.” Thẩm Tích kiên nhẫn giải thích.

Tô Hạ: “…”

Vì thế vách đá dựng đứng này là một cái dạ dày không phải của người!

Quán lẩu này mùi vị cũng không tệ lắm, Thẩm Tích cố ý buổi trưa không ăn bao nhiêu, đặc biệt để bụng tối ăn lẩu, chỉ nhìn thấy đũa duỗi vào trong nồi quét quét, đồ ăn thoáng cái đã vơi đi không ít, mấy hiệp tiếp, đồ ăn ít nhất bớt một nửa.

“Cậu không ăn?” Tô Hạ ngạc nhiên nhìn Cố Xuyên bên cạnh vùi đầu uống nước.

“Ăn a.” Cố Xuyên hờ hững từ trong nồi nhạt vớt một miếng khoai tây.


“Anh Cố Xuyên không thể ăn cay được.” Thẩm Tích miệng nhai còn muốn mở miệng giải thích.

“Thật sự?”

“Ân.” Cố Xuyên đáng thương gật đầu, tiếp tục gặm khoai tây.

Thẩm Tích và Tô Hạ đều là không cay không vui, đồ ăn không ngừng ném trong nồi cay, trong nồi nhạt chỉ một chút khoai tây và cải trắng.

“Sao cậu không nói sớm, ” Tô Hạ vừa càm ràm vừa bưng thịt đổ vào trong nồi nhạt, sôi rồi gắp cho Cố Xuyên, “Tôi nói sao cậu ăn ít như vậy, hóa ra là không thể ăn cay, cậu thấy bọn tôi đặt toàn bộ đồ ngon bên nồi cay, cậu tại sao không nói a.”

Cố Xuyên cảm động rối tinh rối mù, Tô Hạ gắp ngoan ngoãn ăn hết, nhưng như cũ không sao động đũa gắp.

“Sao vậy? Cái này đều là không cay, nhanh ăn đi.”

“Anh Cố Xuyên thật ra không thể nào ăn lẩu, cho nên anh ấy đến ăn lẩu chỉ do bồi người đến mà thôi.” Thẩm Tích tiếp tục giải thích.

“Nhưng tại sao?”

“Dạ dày anh Cố Xuyên không tốt, không thể ăn thứ kích thích.”

“Vậy em còn dẫn cậu ấy đến ăn lẩu! !” Tô Hạ thiếu chút nữa nổi giận phát cáu.

Thẩm Tích bị dọa thiếu chút nữa sặc, ho mặt đều hồng, vội vàng rót một ly nước uống mới hoà dịu không ít.

“Vậy chúng ta đi ăn cái khác.” Tô Hạ cũng không còn tâm tư ăn nữa.

“Không sao không sao, tôi thế này buổi tối ăn một chút gì nữa là được rồi.” Cố Xuyên vội lắc đầu.

Tô Hạ lại trừng liếc Thẩm Tích một cái, “Vừa lúc trời nóng quá tôi cũng không muốn ăn lẩu, chúng ta đi ăn cái khác, để Thẩm Tích một mình xử lý cái này.”

“Tô Hạ a…” Cố Xuyên chớp chớp mắt nhìn Tô Hạ.

Sau đó Cố Xuyên liền tung ta tung tăng đi theo Tô Hạ rời khỏi, để lại Thẩm Tích hung hăng liếc trắng mắt sau đó tiếp tục ha ha ha ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui