Thủ Tịch Ngự Y

Lúc này, trong hội trường tỉnh Nam Giang, Phó trưởng ban tổ chức trung ương từ thủ đô tới đang trang trọng tuyên bố:

- Trung ương quyết định, đồng chí Băng Hàn Bách đảm nhiệm vị trí ủy viên tỉnh ủy Nam Giang, ủy viên thường vụ…

Mọi người ở phía dưới khán đài đồng loạt nhìn thẳng lên phía bục Chủ tịch, họ muốn nhìn rõ ràng dung mạo của Bí thư tỉnh ủy mới nhậm chức.

Trở thành lãnh đạo, hầu như đều đã hơn ba mươi tuổi, thân hình những người như vậy đều có chút béo hơn, nhưng Băng Hàn Bách lại là một ngoại lệ. Ông mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn khỏe mạnh, quắc thước, xương gò má cao ngất, da mặt ngăm đen.

Tất cả những người đã từng gặp qua Băng Hàn Bách đều sẽ có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hai thứ trên người ông. Thứ nhất là ánh mắt, ánh mắt của Băng Hàn Bách cực kỳ sắc bén, giống như hai thanh kiếm sắc nhọn, chỉ cần nó khẽ lướt qua trên người ai, thì người đó sẽ có cảm giác giống như bị kiếm phong xẹt qua. Một cái khác chính là đôi tay của ông, ngón tay rất dài, trên mu bàn tay từng đường gân xanh nổi lên rõ ràng, có vẻ rất cứng cáp, đầy sức mạnh, tựa hồ có thể nắm chặt bất cứ thứ gì cũng như bóp nát nó.

Khi nhìn thấy Băng Hàn Bách, tất cả mọi người trong đầu đều không hẹn mà cùng nghĩ tới một từ: thiết cốt boong boong.

Người cũng như tên, Băng Hàn Bách giống như một cây bách cổ thụ đứng giữa trời đông giá rét, đấu hàn ngạo tuyết, kiên nghị mà thẳng tắp, giống như không có cái gì có thể đè bẹp được nó, không thể chinh phục được nó.

Người ở dưới khán đài không khỏi có chút lo lắng. Bình thường không ai sẽ thích có một người thủ trưởng như vậy cả, nhiều ít khiến cho mọi người cảm thấy họ quá cứng nhắc, không dễ dàng tiếp xúc.

Phương Nam Quốc tham dự hội nghị lần này, cũng là chính thức nói lời từ biệt với các cán bộ lãnh đạo của tỉnh Nam Giang. Đầu tiên ông thể hiện sự chúc mừng đối với Băng Hàn Bách, sau đó cảm ơn tất cả mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ công tác của mình, cuối cùng là chúc cho tương lai của tỉnh Nam Giang ngày càng tươi đẹp hơn.

Băng Hàn Bách cũng phát biểu tuyên thệ trước khi nhậm chức, thể hiện rằng sau này sẽ càng nghiêm khắc hơn trong việc tự kiểm điểm bản thân, chân thành, đoàn kết, tận tâm tận lực vì sự phát triển của Nam Giang.

Một lúc sau thì hội nghị kết thúc, Phương Nam Quốc quay trở lại khu nhà thường ủy, thời gian cũng không còn sớm nữa, vào trong phòng thì thấy Tăng Nghị đã ở đó, Phương Nam Quốc thoáng chốc trên mặt liền xuất hiện ý cười. Một ngày còn đứng trên đài thì ông vẫn còn phải cẩn trọng, giống như đứng trên miếng băng mỏng, ngày hôm nay bỏ xuống trọng trách ở Nam Giang này, ông cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Tuy nhiên, chờ ngày mai tới tỉnh Chi Xuân rồi, ông lại một lần nữa phải bắt đầu như cũ.

- Lão Phương, những quyển sách này của ông phải xử lý như thế nào?

Phùng Ngọc Cầm hỏi, Phương Nam Quốc không có sở thích gì đặc biệt, chỉ có thích đọc sách mà thôi. Trong thư phòng cất rất nhiều sách, có một số đã đọc xong, có một số vẫn chưa. Nếu như tất cả đều mang đi thì có vẻ hơi nhiều.

- Để lại cho Tăng Nghị đi.


Phương Nam Quốc nói một câu:

- Tăng Nghị cũng thích đọc sách đấy.

Trong lòng Lưu Vĩnh Hóa kinh ngạc, rốt cuộc thì cái người Tăng Nghị này có địa vị như thế nào mà Phương Nam Quốc đối xử với cậu ta có vẻ còn quý trọng hơn nhiều so với vị thư ký Đường Hạo Nhiên kia. Trong lúc chỉnh lý lại vừa rồi, Lưu Vĩnh Hóa cũng thấy được, Phương Nam Quốc đích thực là rất yêu sách, thậm chí còn bọc một lớp bìa cho những quyển sách mà mình thích. Những chương hay mục đã đọc qua, ông đều rất cẩn thận viết chú giải hoặc là cảm tưởng, trong đó còn có một số quyển không còn được xuất bản nữa, cực kỳ khó kiếm được. Thực sự là không nghĩ ra là ông ấy sẽ để lại hết cho người thanh niên có tên Tăng Nghị này.

Nói xong câu này, Phương Nam Quốc nói:

- Tăng Nghị, cậu tới đây chút!

Nói xong, ông cất bước vào trong thư phòng.

Tăng Nghị biết Phương Nam Quốc có vài lời muốn nói cho riêng mình, vì vậy cũng liền đi theo vào thư phòng, đóng cửa phòng lại.

Phương Nam Quốc vừa vào trong phòng liền châm một điếu thuốc, đứng trước của sổ hút, ông chỉ sang cái ghế nói:

- Ngồi đi! Lần này tới Chi Xuân, ban đầu dự định cũng mang cậu đi theo, nhưng về sau nghĩ kỹ lại, tôi quyết định trước để cậu ở lại đây.

Tăng Nghị không nói chen vào, chỉ gật đầu.

Phương Nam Quốc lại tiếp tục nói:

- Chuyện xây dựng viện an dưỡng Trung ương cũng khá khẩn cấp. Tôi sẽ nói trước với đồng chí Băng Hàn Bách một câu.

Tăng Nghị hơi ngây người, hắn có chút ngạc nhiên, lẽ nào tỉnh ủy mới nhậm chức là Băng Hàn Bách sao?

Phương Nam Quốc không bỏ qua sự biến hóa trên khuôn mặt Tăng Nghị, ông nói tiếp:


- Cậu có biết đồng chí Băng Hàn Bách không?

Tăng Nghị cũng không dấu diếm, nói:

- Trước kia cháu học đại học ở tỉnh Quân Sơn.

Phương Nam Quốc chỉ “Ồ” một tiếng, hình như là có chuyện như vậy, khó trách khi mình nhắc tới cái tên này, Tăng Nghị lại có phản ứng. Ông hút một hơi, nói:

- Trước tiên cậu cứ làm cho tốt chuyện này, không cần có bất cứ điều lo lắng gì. Chờ đến khi thời cơ phù hợp hơn, tôi sẽ nghĩ cách.

Tăng Nghị lại gật đầu, Phương Nam Quốc nói nghĩ cách, chính là việc để cho bản thân hắn được điều tới Chi Xuân, Tăng Nghị nói:

- Vâng.

Điều này thể hiện hắn không có dị nghị gì về sự an bài của Phương Nam Quốc.

Mọi chuyện bàn luận xong xuôi, Phương Nam Quốc cùng Phùng Ngọc Cầm liền đi ra khỏi tòa nhà. Ông còn phải tham gia một bữa tiệc chia tay, ngoại trừ Tăng Nghị, Phương Nam Quốc còn phải chuẩn bị sẵn kế hoạch sắp xếp cho một số người khác nữa. Chỉ sợ cho đến khi ông đi khỏi đây, ông cũng sẽ không còn cơ hội nào để nói chuyện với Tăng Nghị nữa.

Lưu Vĩnh Hóa ở lại trong phòng, để cho nhân viên đều đi lên trên tầng giúp Tăng Nghị chuyển sách xuống, đồng thời gã cùng cười nói:

- Tiểu Tăng, sau này chúng ta cần phải thường xuyên liên lạc hơn mới được.

Tăng Nghị gật gật đầu, nói:

- Tôi ở Nam Giang vẫn phụ trách mảng công việc về bảo vệ sức khỏe. Tôi khá am hiểu về phương diện sức khỏe con người, nếu như các đồng chí bên Chi Xuân có cái gì cần tôi phối hợp, xin cứ liên hệ với tôi.


Lưu Vĩnh Hóa thầm nghĩ, Tăng Nghị thực sự là biết suy một ra ba, thảo nào lại được Phương Nam Quốc coi trọng như vậy. Chính gã chỉ nói muốn gia tăng liên hệ hai bên, người này liền hiểu rõ ý tứ của gã. Lưu Vĩnh Hóa muốn cùng Tăng Nghị gia tăng liên hệ, đơn giản chính là muốn thông qua những người bên cạnh Phương Nam Quốc đi tìm hiểu rõ các thói quen thường ngày cùng với tính tình của ông ta, từ đó giúp cho bản thân có thể hoàn thành tốt công tác phục vụ của mình.

- Công việc bảo vệ sức khỏe là vô cùng quan trọng, điểm ấy tôi có thể thể hội rất rõ.

Lưu Vĩnh Hóa nói một cách nghiêm túc.

Tăng Nghị nhìn Lưu Vĩnh Hóa một chút, lúc này thì hắn thực sự nhìn không rõ ý đồ của Lưu Vĩnh Hóa rồi, không hiểu cái gì gọi là thể hội rất rõ?

Sách của Phương Nam Quốc rất nhiều, xe của Tăng Nghị không chưa hết được. Hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời mượn xe của mấy người bên Lưu Vĩnh Hóa, sau khi đều xếp gọn gàng lên xe liền đưa thẳng tới biệt thự của Vi Hướng Nam.

Vừa mới dỡ hết đống sách thì Vi Hướng Nam cũng đúng lúc trở về từ huyện Nam Vân. Vừa vào cửa thì cô đã thấy một đống sách, tiện tay cầm một quyển mở ra, hỏi:

- Đây đều là sách của Bí thư Phương sao?

Tăng Nghị đang cầm khăn mặt lau tay liền trả lời:

- Đúng vậy, chú Phương đều đưa hết cho em, tiện thể cũng tiết kiệm được một khoản mua sách.

Vi Hướng Nam cười nhẹ nói:

- Chị ở tận Nam Vân cũng nghe được không ít tin, bởi vậy, chị mới tự mình quay lại một chuyến xem sao đây.

- Buổi sáng mới vừa họp xong, vị tỉnh ủy mới tới là người sống ở tỉnh Quân Sơn, là Băng Hàn Bách.

Tăng Nghị giảng qua một chút tình hình.

Vi Hướng Nam gật đầu, biểu thị chính cô ta đã biết tin này rồi, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện liền hỏi:

- Hình như trước đây em học đại học ở Quân Sơn nhỉ?

- Đúng!

Tăng Nghị gật đầu:


- Khi đó, Băng Hàn Bách chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

- Nhớ kỹ vậy sao, lẽ nào em quen biết với đồng chí Băng Hàn Bách mới tới đó sao?

Vi Hướng Nam thuận miệng hỏi một câu, còn dùng giọng điệu đùa giỡn. Cô cũng không tin là Tăng Nghị sẽ có quen biết với Băng Hàn Bách. Khi đó, Tăng Nghị mới chỉ là một sinh viên trong học viện y học mà thôi, làm sao có thể có quan hệ với một vị Phó chủ tịch thường trực tỉnh được cơ chứ.

Tăng Nghị không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nói:

- Hiện tại mọi chuyện đã quyết định xong xuôi, nhưng em vẫn cảm thấy có chút khó hiểu. Lần điều chỉnh này, có vẻ có chút bất ngờ. Em mới từ trên Tỉnh ủy về, có thể nói là một chút chuẩn bị cũng không có, có vẻ rất vội vàng.

Vi Hướng Nam bỏ quyển sách xuống, đi theo Tăng Nghị vào phòng khách, nói:

- Nếu như em để ý thì có thể sẽ phát hiện một chuyện. Bí thư tỉnh ủy Ngô Dĩ Lĩnh hiện thời của Chi Xuân từ sau chuyến thị sát một công trình hai tháng trước liền không lộ mặt lần nào nữa.

Tăng Nghị nâng mắt nhìn, tin tức này khiến hắn cảm thấy có chút giật mình.

- Là vấn đề sức khỏe.

Vi Hướng Nam giải thích thêm một câu.

- Đột ngột phát bệnh, sau khi trải qua quá trình cấp cứu cùng trị liệu, không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không thể nói chuyện được nữa, không thể xuống giường. Do tính trọng yếu của Chi Xuân, trung ương quyết định quan sát thêm một thời gian nữa, căn cứ vào tình huống hồi phục của Ngô Dĩ Lĩnh mới đưa ra quyết định, nhưng tình hình cực kỳ không khả quan. Lần này đến lúc tổ chức lễ chúc mừng năm mới, trong cuộc họp mặt chúc tết của Chi Xuân, nếu Bí thư Tỉnh ủy Ngô Dĩ Lĩnh không thể tham dự, vậy chuyện này sẽ không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Tăng Nghị liền hiểu được vì sao lần thuyên chuyển này lại đột ngột như vậy. Nguyên lai quá trình còn có một biến cố như vậy, thảo nào lúc nãy Lưu Vĩnh Hóa lại nói anh ta có kinh nghiệm trải qua rồi, hóa ra là chỉ chuyện này.

Sức khỏe là tiến vốn của cách mạng, những lời này thực sự một chút cũng không sai.

- Có bác sĩ giỏi thực sự là rất quan trọng.

Vi Hướng Nam cảm khái mà nở nụ cười, tin tức của cô luôn luôn linh thông, mọi chuyện mới vừa được quyết định xong thì cô cũng đã nắm rõ mọi thứ rồi. Lần này trở lại thành phố Vinh, cô cũng là vì việc này mà tới. Bí thư tỉnh ủy mới đến nhậm chức, tự nhiên sẽ tác động tới mọi mặt của tỉnh Nam Giang từ trên xuống dưới.

Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Nam Quốc chào từ biệt các cán bộ nhân viên của tỉnh Nam Giang tới đưa tiễn, ngồi máy bay từ sân bay của thành phố Vinh đi tới Chi Xuân. Một ngày này, tỉnh Nam Giang đã bắt đầu khởi động một thời kỳ mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui