Đỗ Nhược lần này tranh rất mạnh, chụp lấy ly rượu của Tăng Nghị, khiến cái ly đổ ra hơn phân nửa.
- Lão Đỗ, anh làm cái gì vậy?
Đường Hạo Nhiên cười đứng lên, nhẹ nhàng vỗ lên vai Đỗ Nhược hai cái nói:
- Uống nhiều rồi!
Tất cả mọi người cười nói:
- Đúng rồi, Cục trưởng Đỗ hôm nay người gặp việc vui ngàn chén không say. Vừa rồi cũng uống ít nhất một lít rưỡi rượu rồi đấy.
Lời này tuy nói như vậy nhưng mọi người trong lòng có chút chấn động. Nghe ý tứ của Đỗ Nhược chẳng lẽ ông ta lần này thăng chức, sau lưng là do Tăng Nghị ra sức sao?
Đỗ Nhược vừa rồi là uống vào không ít. Nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Ông ta biết, nếu không có Tăng Nghị, chính mình sẽ không có cơ hội này. Nếu không có Tăng Nghị, chính mình đơn thương độc mã tới thủ đô cũng chưa chắc có thể ngồi ổn cái vị trí đó. Cho nên, ông ta hôm nay phải kính Tăng Nghị một ly rượu, biểu đạt tấm lòng biết ơn của mình.
Ai ngờ, một ly rượu này mời ra, lại đổi về ba ly. Thế thì còn biểu đạt lòng biết ơn làm gì?
Đỗ Nhược sốt ruột, hơn nữa đã uống nhiều rượu nên tay chân không linh hoạt như bình thường. Biểu hiện có chút kích động, ngược lại khiến mọi người cả kinh.
- Tôi thật sự tỉnh táo mà!
Đỗ Nhược cười ha hả, chỉ vào cái ly còn nửa phần rượu trong tay Tăng Nghị nói:
- Hôm nay là việc vui, một ly đổi ba ly là không được. Như vậy thì chẳng khác nào tôi ức hiếp Tăng Nghị. Uống nửa ly này đi, tâm ý tôi hiểu mà.
Tăng Nghị cười nói:
- Việc vui như vậy hẳn là phải ra sức uống thôi.
- Cứ uống nửa ly này đã!
Đỗ Nhược kiên trì nói:
- Chuyện gì ra chuyện đó. Uống xong, chúng ta có thể chậm rãi uống tiếp.
Lúc này, Đường Hạo Nhiên nói:
- Tăng Nghị, hôm nay Cục trưởng Đỗ cao hứng, cậu cứ nghe theo anh ta.
Tăng Nghị cũng đành nghe theo, cười uống nốt nửa ly rượu còn lại, một giọt cũng không thừa.
- Như vậy là được rồi!
Đỗ Nhược lúc này mới từ bỏ, cười ấn Tăng Nghị xuống ghế. Sau đó ngồi xuống bên cạnh, còn đem cái ghế để sát người Tăng Nghị.
Có Tăng Nghị gia nhập, không khí trên bàn rượu sôi động hẳn lên. Đỗ Nhược hôm nay là diễn viên chính, mọi người tất nhiên là phải mời Đỗ Nhược nói mấy câu.
- Khác không nói, có thể ở Vinh Thành quen biết được những vị bằng hữu đang ngồi đây, chính là một vinh hạnh cho Đỗ Nhược này.
Đỗ Nhược rất ngắn gọn nói, rồi giơ cái ly lên:
- Cảm ơn mọi người cho đến nay vẫn luôn giúp đỡ Đỗ Nhược tôi. Tôi xin kính mọi người.
Mọi người liền bưng cái ly lên, cùng uống với Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược lại rót tiếp một ly nói:
- Nhưng tôi cũng có chút tiếc nuối. Tiếc nuối lớn nhất chính là có lỗi với Tăng Nghị. Ở Vinh Thành, tôi – một Cục trưởng lại không làm tròn chức trách của mình, không thể bảo vệ tốt cho Tăng Nghị, khiến cậu ấy bị người khác đánh lén. Đến nay tôi vẫn chưa bắt được hung thủ. Đây chính là tôi không làm tròn bổn phận của mình. Tôi cảm thấy hổ thẹn với bằng hữu của mình. Ly rượu này tôi tự phạt, hướng Tăng Nghị xin lỗi.
Tăng Nghị liền khẩn trương đứng lên, ngăn cản Đỗ Nhược nói:
- Cục trưởng Đỗ, lời này chỉ nên nói ra ngoài, không nên giữ trong lòng.
Đỗ Nhược trong lòng đối với chuyện này cũng có hổ thẹn, nhất là hiện tại ông chuẩn bị đi thì lại càng áy náy. Ông ta nói:
- Những lời này tôi kỳ thật đã sớm muốn nói. Không nói thì tôi trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Tăng Nghị cười nói:
- Sau lưng hạ độc thủ, là hành vi của bọn chuột nhắt. Cục trưởng Đỗ, tôi muốn hỏi anh một câu, anh đã từng gặp qua mèo già bắt chuột, một phát liền chụp chết con chuột chưa?
Đỗ Nhược hơi sửng sốt, tuy rằng uống rất nhiều rượu, đầu óc phản ứng vẫn còn chậm, nhưng ông ta vẫn rất nhanh minh bạch ý tứ của Tăng Nghị. Mèo già bắt chuột tự nhiên sẽ không chụp chết. Con mèo già sẽ đùa giỡn khiến cho con chuột muốn chết cũng chết không được. Từ đó mới hạ thủ xuống tay. Sợ là lúc con chuột chết sẽ phải hối hận vì mình không nên sống cuộc sống này.
Chẳng lẽ Tăng Nghị đã sớm có biện pháp, muốn thu thập người hạ độc thủ sau lưng?
Ngẫn lại cùng là, loại sự tình có thể nói là sinh tử đại thù. Tăng Nghị như thế nào lại dễ dàng buông tha cho người hạ độc thủ chứ?
Tăng Nghị lúc này bưng ly rượu lên nói:
- Ly rượu này tôi cùng với Cục trưởng Đỗ uống với nhau. Tục ngữ có nói, Đả hổ thân huynh đệ. Tuy rằng lần này chỉ là một con chuột nhỏ, nhưng cũng cần đồng tâm hiệp lực.
Đỗ Nhược cười ha hả:
- Chỉ cần tôi có thể ra sức được thì tôi tuyệt đối sẽ không hàm hồ.
Cởi bỏ được mụn nhọt trong lòng, Đỗ Nhược càng uống càng hăng. Khi tan tiệc, ông ta cũng không đi nổi, phải nhờ Từ Lực và lái xe của ông ta dìu ông ta ra xe.
Nhìn xe của Đỗ Nhược rời khỏi, Tăng Nghị liền mời Đường Hạo Nhiên lên xe của mình, muốn đưa Đường Hạo Nhiên về nhà.
Đường Hạo Nhiên sau khi lên xe, đột nhiên cảm thán nói:
- Cục trưởng Đỗ sau khi rời khỏi Nam Giang, tôi thấy người kế tiếp khả năng chính là cậu.
Tăng Nghị nhất thời có chút thất thần. Đường Hạo Nhiên không hiểu sao lại nói ra một câu như vậy. Rốt cuộc là có ý tứ gì? Chính mình vì sao phải rời khỏi Nam Giang? Rất nhiều chuyện hắn vẫn còn chưa làm xong:
- Đường đại cao, lời này nói như thế nào…?
Đường Hạo Nhiên cũng không nói rõ, mà chỉ nói:
- Tôi có khả năng cũng phải rời Vinh Thành.
Nói xong, Đường Hạo Nhiên chỉ chỉ dưới chân, ý tứ muốn chỉ nơi sẽ đến.
Tăng Nghị ngay lập tức hiểu được, hướng Đường Hạo Nhiên chắp tay, nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, anh Đường vừa rồi sao không nói? Đây cũng là chuyện vui, rất đáng ăn mừng!
Đường Hạo Nhiên cười khoát tay, nói:
- Khả năng chỉ là khả năng, còn chưa chắc chắn.
Nếu đổi là người ngoài, khả năng sẽ nghe không hiểu Đường Hạo Nhiên đang nói cái gì, càng không biết Tăng Nghị rốt cuộc hướng Đường Hạo Nhiên chúc mừng sự việc gì. Nhưng nghe song phương đối thoại thì cũng minh bạch trong lòng.
Lời Đường Hạo Nhiên nói, truyền đạt lại cho Tăng Nghị tin tức rất rõ ràng: Phương Nam Quốc khả năng sẽ điều đi rất nhanh thôi.
Theo lẽ thường, lãnh đạo lúc từ chức và lúc lên chức, đều phải sắp xếp ổn thỏa cho các cấp dưới của mình. Họ thường ngày đi theo bạn làm tùy tùng, không có công thì cũng có lao, tất cả chỉ vì để con đường làm quan có thăng tiến. Nếu như đến lúc bạn rời đi, không thể cho họ một đường công danh, vậy sau này, ai còn nguyện lòng cùng bạn đi giành thiên hạ?
Suy bụng ta ra bụng người, ai cũng không ngoại lệ. Cho nên, đây trở thành một quy định bất thành văn trong quan trường, coi như là lãnh đạo ở trước khi rời đi đều phải “thù công”.
Đường Hạo Nhiên đi theo Phương Nam Quốc đã hơn bốn năm cũng xem như khá lâu. Lần này có khả năng sẽ được điều xuống một huyện thành phố nào đó đảm nhiệm một chức thực quyền, nhân vật số một hoặc số hai. Nhiều năm lăn lộn, giờ được “trả công”, Đường Hạo Nhiên đương nhiên rất phấn khởi. Công việc ở thư lý Bí thư Tỉnh ủy, mặc dù nhìn có vẻ rất vinh dự, nhưng đó chỉ làcái bên ngoài, nói trắng ra, chẳng qua chỉ là một chân sai vặt, đâu có phải cái chức được nắm thực quyền nào, việc gì cũng không được tự ý quyết định.
Từ xưa còn có phân ra “ Quan “ và “ Lại “. Nhưng chức thư ký làm có lớn, cũng chỉ là “Lại”
Đường Hạo Nhiên những lời nói đó còn muốn để lộ cho Tăng Nghị biết: Phương Nam Quốc muốn dẫn Tăng Nghị đi! Đây chỉ là một loại phỏng đoán của Đường Hạo Nhiên, nhưng hắn theo Phương Nam Quốc nhiều năm như vậy. Hắn tự tin hiểu được một phần tâm tư của Phương Nam Quốc. Hắn cảm thấy Phương Nam Quốc một khi đi, khẳng định sẽ mang Tăng Nghị đi. Bởi vì công việc của Tăng Nghị, không ai có thể thay thế, tìm không ra thầy thuốc nào ưu tú hơn hắn, cũng tìm không ra thuộc hạ nào có mối quan hệ rộng như hắn.
Tăng Nghị đột nhiên nhớ tới một chuyện. Trước đó không lâu hắn từ thủ đô trở về, vừa lúc gặp Tôn Văn Kiệt, xem ra Chủ tịch Tôn lần đó đến thủ đô là có ý đồ.
- Quá gấp rồi!
Tăng Nghị cảm thấy hy vọng cho Tôn Văn Kiệt rất nhỏ bé. Ông ta đến tỉnh Nam Giang mới bao lâu chứ? Cứ coi như Tăng Nghị bị điều đi, vị trí này cũng không có khả năng đến lượt ông ta ngồi.
Có điều, ứng cử cho chiếc ghế đệ nhất ở tình Nam Giang này, nếu nhìn ra toàn quốc, cũng chỉ tìm được khoảng chục người. Ngộ nhỡ bỏ qua cơ hội này, thì thành tựu cả đời này cũng chỉ dừng lại ngay trước mắt. Vì vậy nên tranh thủ, đúng hơn là phải tranh thủ cơ hội này.
Hơn nữa, tầm quan trọng của nó, càng không phải mấy vị trí Trưởng phòng, Trưởng khoa bình thường có thể so sánh được.
Người có tư cách cạnh tranh vị trí này, giống như Tôn Văn Kiệt, Tần Lương Tín, nhất định là muốn liều mạng mà giành lấy. Đây thuộc loại là tình thế bắt buộc. Những người không đủ tư cách cạnh tranh vị trí này, như Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Quan Bưu, vv, cũng sẽ cật lực hành động. Chỉ là thứ bọn họ nhắm đến, chính là vị trí những người kia đi sẽ bỏ lại.
Ngộ nhỡ Tôn Văn Kiệt hoặc là Tần Lương Tín được tiến chức thành công, vậy chỗ ngồi bây giờ của bọn họ không phải để trống sao. Lúc này không sớm hành động, lẽ nào đợi tới khi mọi thứ đã an bài, để kẻ khác chủ động ngồi trên đầu mình sao.
Cổ nhân có câu: Một người làm quan, cả họ được nhờ!
Những lời này với giới quan trường hiện giờ, hẳn là “ Một người thăng quan, vạn người được nhờ “. Bề ngoài thấy chỉ là Phương Nam Quốc điều đi. Nhưng một khi ông đi, tất cả vị trí phía dưới đều biến động theo. Từ trên xuống dưới, thiếu một người, phải thêm một người. Vì Phương Nam Quốc rời đi mới có người đề bạt, thăng cấp. Cho dù không đến một vạn, thì cũng là cả trăm người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...