Long Mỹ Tâm không nói gì. Lúc đầu, khi Tăng Nghị nhắc nhở Lưu Tư Kỳ, cô thật sự cảm thấy Tăng Nghị đã quan trọng hóa quá rồi. Ai ngờ rằng sự việc lại đúng là bé xé ra to chỉ vì một câu nói của Lưu Tư Kỳ. Chuyện này khiến cô rất cảm động.
Tăng Nghị đổi đề tài:
- Đúng rồi, chuyện đầu tư, cô có cần suy nghĩ lại không?
Long Mỹ Tâm cười:
- Sao? Lo lắng cho tiền của tôi à?
Tăng Nghị không khẳng định, cũng không phủ định:
- Nói không chừng, một thời gian nữa, sẽ có một dự án tốt. Với lại, cô cũng đâu có hiểu gì về y học.
- Chuyện tôi đã quyết, sẽ không thay đổi!
Long Mỹ Tâm khoát tay:
-Việc này cứ quyết định vậy đi!
Tăng Nghị đành thôi, có một số việc Long Mỹ Tâm có thể nghe lời, nhưng có một số việc, tuyệt đối sẽ không nghe lời. Hình như tất cả các Đại tiểu thư tính tình đều như vậy.
Yến Trị Đạo từ thủ đô trở về, liền nhận được điện thoại của Tăng Nghị mời ông ta buổi tối ăn cơm ở khách sạn Giải Phóng. Yến Trị Đạo tất nhiên đồng ý. Chuyến đi khắp thủ đô và tỉnh thành lần này, cũng xem như dự án sân bay là chắc chắn rồi. Nếu không nhờ Tăng Nghị hỗ trợ, sợ rằng đến tư cách đợi ông ta cũng không xoay sở được.
Ở văn phòng tại tỉnh nghỉ ngơi, nhìn thời gian cũng gần đến, Yến Trị Đạo liền thay thay quần áo, ngồi xe tới khách sạn Giải Phóng.
Khách sạn Giải Phóng ở đường Giải Phóng cách Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân không xa. Nó thuộc về văn phòng Tỉnh ủy, là điạ điểm mà tỉnh Nam Vân dùng để tiếp đãi những lãnh đạo quốc gia hoặc cử hành những hội nghị trọng yếu.
Một người như Yến Trị Đạo, đi nơi nào ăn cơm cũng không mấy chú trọng nhưng đến những nơi hội nghị, là một lãnh đạo tỉnh, cũng chính là một nhân vật của công chúng, nhất cử nhất động đều bị người khác quan sát. Nhiều chuyện cũng phải chăm chuốt hơn.
Ví dụ như: một ngày nào đó bạn nhìn thấy một mẩu tin trên báo nói về một vị lãnh đạo nào đó dẫn cả gia đình tới một quán lẩu vắng vẻ nào đó, hay lãnh đạo tỉnh ngồi uống rượu quán vỉa hè… Đây đều là những chuyện căn bản không thể xảy ra.
Nhưng lãnh đạo tỉnh cũng sẽ có lúc xã giao, họ bình thường sẽ mời khách ăn cơm, chiêu đãi bạn bè chính ở tại khách sạn Giải Phóng này.
Khách sạn Giải Phóng không phải chỉ có một tòa lầu, nhưng nơi có tầm nhìn đối ngoại nhất chính là tòa số một, hay còn gọi là “Phòng đối ngoại“. Nhưng theo sự hiểu biết của nhân viên trong khách sạn, còn có một cách gọi khác, đó là “Phòng công chúng”. Ý nghĩa chính là chi phí đến đây ăn cơm hầu như không phải là lãnh đạo chi trả.
Có phòng số 1, đương nhiên phải có số 2, số 3 thậm chí là 4, 5, 6, 7…Nhưng nơi đó cũng không phải người nào muốn vào là vào được. Bởi bên trong mỗi lầu kia, đều có một cách gọi khác nhau: “phòng Trưởng phòng, “phòng Giám đốc”…
Theo cách gọi này, có thể biết người đang ngồi trong phòng kia ăn cơm là những ai, cấp bậc của các phương tiện giải trí bên trong cũng khác nhau. Cho dù anh là nhân vật có tiếng trong tỉnh Nam Giang cũng sẽ bị chắn trước bốn phòng đầu, cơ hội vào phòng năm, sáu, bảy cũng rất ít.
Tăng Nghị hôm nay mời Yến Trị Hạo ăn cơm ở phòng số năm, cũng chính là “Phòng giám đốc sở”. Bình thường Tăng Nghị cũng sẽ không tới đây ăn cơm. Không phải vì quy định, hơn nữa ra vào đều là các lãnh đạo, gặp lại phải tiếp chuyện, nói những lời khách sáo, còn không bằng bản thân tự đi tìm một chỗ khác ăn. Dù sao, với cấp bậc của Tăng Nghị, chuyện ăn vỉa hè cũng không gây chú ý, chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được.
Nhưng Yến Trị Đạo lại không như vậy, dù sao ông cũng là một Phó Chủ tịch thành phố, mời ở nơi khác không thích hợp, ở khách sạn Giải Phóng thì không còn gì tốt hơn.
Yến Trị Đạo tới sớm, xe tới nơi hẹn, người đầu tiên ông ta gặp không phải là Tăng Nghị, mà là cảnh vệ phụ trách xem qua giấy chứng nhận, sau đó xe mới được thông qua, tiến vào ba tòa nhà phía sau.
Đi vào bãi đỗ xe, Yến Trị Đạo kêu lái xe ngừng xe, tự mình bước xuống, nhìn tới chữ số phòng năm ở cách phía trước mấy chục mét.
Đúng lúc phía sau có một chiếc đi tới. Người trong xe mở cửa sổ xuống chào hỏi một tiếng:
- Là Phó Chủ tịch thành phố Yến sao?
Yến Trị Đạo liền quay người lại, trong bụng thầm nghĩ ở đây cũng đụng người quen sao?
Một thanh nên tóc dài bước nhanh từ trong xe xuống dưới, vươn tay tới Yến Trị Đạo:
- Phó Chủ tịch Yến! Xin chào, xin tự giới thiệu một chút, tôi là Tôn Dực, là người của công ty Xây dựng Bình Xuyên...!
-Là Tôn tổng sao?
Yến Trị Đạo trên mặt lộ ra ý cười, bàn tay to giơ ra bắt tay:
- Tuy rằng công ty Xây dựng Bình Xuyên là nhà máy ở Vinh Thành, nhưng tôi ở Long Sơn cũng có nghe nói qua.
Nếu đến chuyện này còn không nghe nói qua, vậy Phó Chủ tịch thành phố Yến Trị Đạo này kiến thức thật nông cạn.
- Tôi cũng vậy, nghe đại danh Phó chủ tịch Yến đã lâu, ước vẫn muốn đi Long Sơn gặp ngài, cũng không biết ngài có muốn gặp tôi không?
Tôn Dực cười, Yến Trị Hạo là người rất cẩn thận, đến Nam Giang được một thời gian rồi, nhưng không hề vội vàng manh động, cho nên độ nổi tiếng của ông ta không lớn. Nhưng mặc kệ đi tới đâu chỉ cần nhắc tới tên, bất kể là chức quan lớn hay nhỏ, gần như đều biết ông ta, biểu hiện thân thiện. Loại cảm giác này, khiến ông ta rất thỏa mãn, hoàn toàn không giống trước kia ở thủ đô.
- Cho dù bận đến đau nhưng thời gian tiếp đãi Tôn tổng khẳng định là có. Hoan nghênh Tôn tổng đến thành phố Long Sơn chúng tôi khảo sát đầu tư.
Yến Trị Đạo cười sảng khoái, đối với mấy kiểu công tử con ông cháu cha này, ông ta đều rất kính trọng nhưng cũng biết giữ khoảng cách.
Mấy vị công tử này không dễ kết giao, buồn vui thất thường. Nếu ngươi muốn thăng chức họ có thể không giúp được gì chứ muốn hạ chức, họ chắc chắn có thể làm được. Cũng chính là việc anh nhờ họ làm, họ không làm được nhưng việc họ nhờ anh nhất định phải làm tốt, nếu không sẽ rất khó giải quyết. Vì vậy biện pháp tốt nhất đối với loại công tử này chính là bề ngoài nhất định phải đa lễ, cung kính, thể hiện sự coi trọng họ nhưng trong lòng tuyệt đối không thể kết giao sâu sắc với họ.
- Phó Chủ tịch Yến đã mời, từ chối chính là bất kính, xem ra lần này tôi nhất định phải đi Long Sơn một chuyến rồi.
Tôn Dực cười nói.
- Tôn tổng cứ đến, bất cứ lúc nào cũng được, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ trịnhtrọng tiếp đãi!
Yến Trị Đạo trên mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại nhíu mày. Tôn Dực này đều cố nhằm vào từng lời nói của mình, sợ rằng có ý đồ gì đó.
- Khó trách tất cả mọi người đều nói Phó Chủ tịch Yến là một vị quan thanh minh, lại nhiệt tình hiếu khách. Đúng là tốt lãnh đạo!
Tôn Dực cười:
-Vậy cứ quyết định vậy đi!
-Quyết vậy đi!
Yến Trị Hạo vung tay đầy khí thế.
- Tôi bắt đầu mong chờ chuyến đi Long Sơn lần này rồi đây.
Tôn Dực thật biết cách nói chuyện, chỉ có chút lễ nghi chào hỏi khách khí, vậy mà cũng có thể lấy làm đề tài được.
- Chuyện khác không dám chắc nhưng lấy vai trò làm chủ nhà, tiếp đãi một nhà đầu tư như Tôn Tổng, Phó chủ tịch thành phố như tôi sẽ không từ chối trách nhiệm này.
Một câu của Yến Trị Đạo, chính là đang giải thích lập trường của chính mình, hơn nữa còn có ý nghĩa khác. Tôi chỉ là Phó Chủ tịch thành phố, sợ là không thể làm chủ được.
Tôn Dực chuyển đề tài, nói:
- Phó Chủ tịch thành phố Yến đến ăn cơm sao?
Yến Trị Đạo bật cười:
- Đúng vậy, tôi có hẹn với vài vị bằng hữu ôn chuyện cũ. Lần này không dễ mới vào trong tỉnh một chuyến, phải hàn huyên, hàn huyên.
-Nên như vậy, chuyện bình thường mà!
Tôn Dực cười:
- Vậy không quấy rầy thời gian của Phó chủ tịch Yến nữa, chúng ta gặp ở Long Sơn sau nhé.
-
- Gặp ở Long Sơn sau!
Yến Trị Hạo khoát tay, xe của Tôn Dực đi rồi, ông ta mới chậm rãi bước tới phòng số năm.
Tăng Nghị và Cố Hiến Khôn còn tới sớm hơn Yến Trị Đạo, hai người đều chờ ở trong đại sảnh dưới lầu. Thấy Yến Trị Đạo xuất hiện liền đi ra, nói:
- Đáng lẽ phải ra ngênh đón ở cửa nhưng lại nghĩ thời gian không còn sớm, cũng do lười nữa, thật xin lỗi Phó chủ tịch Yến!
Yến Trị Đạo vươn tay, cười nói:
- Xem cậu kìa, còn muốn làm bộ với tôi sao, không cần phải như vậy.
Tăng Nghị liền cười:
- Tôi muốn giới thiệu cho Phó Chủ tịch Yến một chút, vị này là bằng hữu của tôi ở Vinh Thành, Giám đốc điều hành điều hành tập đoàn Danh Sĩ, Cố Hiến Khôn.
-Có nghe nói qua!
Yến Trị Hạo vươn tay bắt:
- Cố tổng là thanh niên tài kiệt của tỉnh Nam Giang, tôi nghe đại danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, thật là phi phàm!
- Phó Chủ tịch Yến quá khen rồi.
Cố Hiến Khôn nhiệt tình đáp lại:
- Tôi cũng thường nghe Tăng Nghị nhắc tới ngài, nói ngài là một vị lãnh đạo rất đáng kính.
Tuy chỉ là vài câu khách khí, nhưng Yến Trị Đạo lại rất thích nghe mấy câu này. Chuyện dự án sân bay lần này, ảnh hưởng của Tăng Nghị với ông ta rất lớn. Có thể nhận thức được, không phải ai cũng được gọi theo cách xưng hô này.
Ông ta liền cười:
- Được! Mấy lời khách sáo này không nói nữa, chúng ta lên lầu từ từ nói.
Tăng Nghị ở phía sau:
- Phó Chủ tịch Yến hình như mới gặp người quen?
Yến Trị Đạo khoát tay chặn lại:
- Cũng không phải người quen gì, chỉ là chào hỏi với Tôn tổng của công ty Xây dựng Bình Xuyên.
Tăng Nghị gật gật đầu, hoá ra là Tôn Dực, thật đúng là một thanh niên phái lãng tử. Cái bộ tóc dài kia trong giới con ông cháu cha giống như một ngọn cờ tiên phong vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...