Gia tộc David và tập đoàn Bình Hải sở dĩ đồng ý đầu tư xây dựng viện y học Nam Vân là bởi vì hai gia tộc bọn họ đều liên quan đến lĩnh vực dược phẩm, chữa trị. Thoạt nhìn, có vẻ như họ đang đầu tư tiền một cách vô ích vào viện y học, không có bất cứ lợi nhuận hay thu nhập gì. Nhưng về lâu dài, việc đầu tư này của bọn họ rất có giá trị, hơn nữa còn có thể mang lại được danh tiếng tốt.
Nhưng Long Mỹ Tâm sao lại làm chuyện này. Cô ta làm kinh doanh, căn bản không liên quan gì đến viện y học, hơn nữa cô ta cũng không hiểu gì về dược phẩm chữa trị. Chỉ nhìn qua kiến trúc công trình đã vội quyết định đầu tư vào dự án viện y học này, chuyện này không khác nào là tìm đường chết bởi bất luận là một người trẻ tuổi suy nghĩ lý trí như thế nào cũng sẽ không quyết định như vậy.
Phải biết rằng xác xuất nghiên cứu thành công dược phẩm trên toàn thế giới không đến 3%,. Hơn nữa kia chỉ là những dược phẩm mà người trong ngành làm ra.
- Tôi có nói đùa lúc nào sao?
Long Mỹ Tâm mỉm cười, cô có thể cảm nhận được kiểu quan tâm mà Tăng Nghị dành cho cô:
- Cứ như vậy đi, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ đưa kế hoạch đầu tư cho anh xem sau.
- Cô cần phải suy nghĩ kĩ!
Tăng Nghị nhắc lại lần nữa:
- Viện Y học hiện nay không thiếu về vốn xây dựng, nếu cô muốn đầu tư thì sẽ phải đầu tư vào hạng mục nghiên cứu của viện y học.
- Lần đầu tiên anh còn nói nhiều hơn cả tôi đấy, lẽ nào tôi không thể phát triển kinh doanh theo nhiều lĩnh vực một chút sao?
Long Mỹ Tâm bỏ mũ bảo hộ xuống, ném vào lòng Tăng Nghị, xoay người bước đi. Một tay đút túi quần một tay giơ lên, phóng thoáng nói:
- Đi thôi, anh dẫn đường đi, chúng ta đi xem mấy nơi khác.
Tăng Nghị đành phải đi theo, trong lòng thầm nghĩ Long Mỹ Tâm này điên rồi. Vậy cũng được, đợi cô ta đầu tư vào cụ thể từng hạng mục, sẽ ở bên cạnh giúp cô ta kiểm định, chỉ là không thể để cô ta mất cả chì lẫn chài.
- Anh nói xem, Thôi Ân Hi có thể đầu tư vài trăm triệu vào ngành giáo dục của viện y học, hành động này có phải khiến người khác khâm phục không?.
Long Mỹ Tâm đột nhiên quay đầu lại hỏi Tăng Nghị, miệng cười tươi.
Tăng Nghị lại chỉ có thể cười khổ, đây đều là thứ so sánh gì vậy, cơ bản không có chút logic nào. Người ta đầu tư, là có mục đích chứ không phải hành động theo cảm tính:
- Sao có thể so với cô, cô khiến tôi khâm phục hơn.
-Phí lời!
Long Mỹ Tâm liếc mắt một cái:
- Cái đó tôi sớm biết rồi!
Từ công trường xây dựng viện y học đi ra, Tăng Nghị dẫn Long Mỹ Tâm đi vòng vo ở khu công nghệ cao. Miễn là dự án nào có khả năng đầu tư Tăng Nghị đều dẫn cô ta đi một vòng. Dự án hồ Tinh Tinh tất nhiên cũng đi qua rồi, nhưng không vào hẳn trong mà chỉ lái xe đi quanh một vòng.
Đi hết một lượt, Long Mỹ Tâm liền nói:
- Không ngờ “cá ươn” cũng có thể trở mình. Trước kia chỉ là một thương nhân, sau khi tới Nam Giang đã phất lên như vậy. Xem ra khí hậu Nam Giang không chỉ nuôi người tốt mà còn khiến người ta thông minh ra.
Tăng Nghị ho khụ một tiếng:
- Phải gọi là 'Sĩ Biệt Tam Nhật (kẻ sĩ 3 ngày không gặp nhau) đã khiến người khác phải nhìn với con mắt khác. Tại sao câu nói dễ nghe như vậy, nhưng cô nói ra lại đổi vị vậy chứ. Không biết Thưởng tồng nghe xong câu này là nên vui hay nên buồn đây.
- Hắn vui hay khó chịu thì có liên quan gì đến tôi?
Long Mỹ Tâm chớp mắt một cái, thoải mái nằm lên ghế. Cô ta xem ra cũng khá thông minh, tầm nhìn của Thường Tuấn Long có hạn chế, nếu không lần trước ở thủ đô, hắn sẽ không làm ra việc khiến người khác dùng thủ đoạn đập phá. Hơn nữa, một dự án lớn như vậy, quy mô lớn, quy hoạch có trình tự, bố cục hợp lí. Một dự án như thế này, không thể là do Thường Tuấn Long làm ra được, chắc chắn là có người khác làm.
Trong lúc đi vòng quanh khu công nghệ cao, thời gian cũng không còn sớm. Tăng Nghị lại phải lộ mặt ở Ban quản lý, vì vậy hắn đưa Long Mỹ Tâm tới Vinh Thành. Long Mỹ Tâm từ xa đến đây, không thể không đón tiếp cẩn thận.
Long Mỹ Tâm ở Nam Giang người quen không nhiều lắm, chỉ có Vi Hướng Nam, Đường Hạo Nhiên, Đỗ Nhược vài người họ. Chỉ là không may, Tỉnh ủy Nam Giang tối nay có một buổi tiệc quan trọng, Phương Quốc Nam cũng tới, Đường Hạo Nhiên cũng phải đi theo nên không qua được. Vi Hướng Nam cũng không thể đến. Thang Tu Quyền thì đột nhiên muốn đi miền Bắc. Lúc Tăng Nghị gọi điện, Vi Hướng Nam vừa mới cùng họ đáp xuống vùng phía bắc đầy tuyết, tuyệt nhiên không thể trở về ngay được.
Vậy nên, buổi đón tiếp tối nay, cũng chỉ có Tăng Nghị, Long Mỹ Tâm, Đỗ Nhược ba người.
Đỗ Nhược rất coi trọng Long Mỹ Tâm. Mấy ngày trước, lúc ông ta tới thủ đô, đã được Long Mỹ Tâm chiêu đãi rất nhiệt tình,long trọng. Giờ Long Mỹ Tâm tới địa bàn của ông ta, Đỗ Nhược tất nhiên phải càng nhiệt tình, long trọng hơn.
Tiệc đón Long Mỹ tâm đặt ở nhà hàng Tứ Quý Thanh. Đây là nhà hàng mới mở của Venus. Venus mở rộng nhà hàng này đương nhiên khó tránh khỏi bị tạp nham. Những thương nhân nhỏ như Dương Bảo Tài, chỉ cần nộp hội phí cũng có thể tới đây. Cho dù các hội viên bên trong cũng được chia theo đẳng cấp, chia từng địa điểm khác nhau, không phải ai cũng có thể tùy tiện nhưng dù sao cũng là trong cung một tầng, ra ra vào vào thật sự không tiện.
Vệ Tử Cương mở nhà hàng mới, nhất định sẽ càng nghiêm ngặt. Sau này, Dương Bảo Tài nhất định không vào được bên trong.
Hai người Tăng Nghị tới của Tứ Quý Thanh, còn chưa đỗ xe đã thấy Đỗ Nhược sắc mặt xanh nhợt từ trong bước ra. Vệ Tử Cương mặt toát mồ hôi cũng đi ngay sau, miệng không ngừng giải thích, nghe vẻ rất lo lắng.
- Cục trưởng Đỗ!
Tăng Nghị liền đẩy mở cửa xe đi xuống, nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Vệ Tử Cương nhìn thấy đến Tăng Nghị, liền bước lên phía trước, cầu cứu:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, tiểu Vệ tôi hôm nay phạm tội tày trời. Anh mau xin Cục trưởng Đỗ giúp tôi, để tôi đền tội thế nào cũng được nhưng xin Cục trưởng đừng nóng giận.
Tăng Nghị nhìn vẻ mặt của Đỗ Nhược, thầm nghĩ tên Vệ Tử Cương này ruốt cuộc đã làm việc gì khiến Đỗ Nhược tức giận như vậy:
- Anh nói xem, ruốt cuộc anh đã làm ra chuyện gì?
Vệ Tử Cương hối hận nói:
- Cục trưởng Đỗ hôm nay muốn tiếp đãi khách quý nên báo tôi đặt phòng “Mãn giang hồng”. Đều do tôi vô dụng, để người ta đổi mất phòng “Mãn giang hồng” rồi.
Tăng Nghị liền biết vì sao Đỗ Nhược tức giận như thế. “Mãn giang hồng “là phòng riêng tốt nhất ở nơi này. Lúc nãy, trong điện thoại Đỗ Nhược đã nói, nói là đã đặt sẵn một phòng riêng tốt nhất ở Tứ Quý Thanh rồi, chính là để đón tiếp Long Mỹ Tâm. Giờ phòng riêng lại bị người khác dùng mất, Đỗ Nhược nói mà không làm được chẳng lẽ phải nói với Long Mỹ Tâm “Rất xin lỗi, phòng riêng tốt nhất đã bị người khác dùng rồi, tôi sẽ đặt cho cô một cái khác cũng tốt như vậy”.
Hơn nữa, Đỗ Nhược ở đất Vinh Thành này, dậm chân một cái, toàn bộ Vinh Thành đều phải run sợ. Đừng nói cái phòng riêng này, chỉ là trước đó nói qua mà không có đặt trước nhưng chỉ cần ông ta muốn dùng, anh cũng phải lập tức sắp xếp. Bây giờ ngược lại, đã đặt trước phong mà vẫn bị người khác chiếm dùng, hỏi sau này Đỗ Nhược còn đâu mặt mũi nữa.
- Vệ tổng, chuyện này là anh không đúng rồi.
Tăng Nghị vừa nhìn Vệ Tử liền cảm thấy vệc này là Vệ Tử Cươngkhông tinh ý. Có thể lấy mất phòng riêng mà Đỗ Nhược đã đặt, người này chắc chắn không tầm thường. Nhưng Vệ Tử Cương làm việc này không phải chỉ mới một hai ngày. Ông ta có thể tùy tiện bịa ra một lý do, như phòng riêng đó hệ thống đang sửa, quạt điện hư, bàn bị vỡ, ghế dựa bị đổ….vv có thể che giấu đi, sao có thể để sự việc tới nước này.
-Đúng, đúng! Đều là lỗi của tôi!
Vệ Tử Cươngquần áo trước ngực, sau lưng đều thấm đẫm mồ hôi, liền nhìn Đỗ Nhược, thở dài:
- Cục trưởng Đỗ, anh tha cho tôi lần này đi, tôi dập đầu tạ tội với anh.
Đỗ Nhược lạnh lùng hừ một tiếng, không có phản ứng gì với những lời Vệ Tử vừa nói, mà chỉ nói với Tăng Nghị:
- Thật xấu hổ, mặt mũi tôi giờ chẳng còn chỗ nào giấu nữa rồi.
Tăng Nghị liền đáp:
- Cục trưởng Đỗ, thật ra chuyện này tôi cũng có lỗi. Tôi đã tự quyết định mời Mỹ Tâm đến một nơi khác, đến chỗ cũng đặt xong rồi. Tôi định gọi điện thông báo cho anh một tiếng, ai ngờ lại tiện đường gặp anh ở đây, nên giờ mới trực tiếp nói với anh … Khụ, anh xem, chuyện này, đều là phải trách tôi, trách tôi!
Đỗ Nhược không biết Tăng Nghị đang giúp chính mình, vẫn nghĩ thực sự có chuyện này, nhưng trong lòng đúng là có dễ chịu hơn. Nếu thực sự để Long Mỹ Tâm phải đổi phòng để ăn cơm, vậy say này ông ta thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với người ta.
Tăng Nghị khoát tay, mở cửa xe, nói:
- Cục trưởng Đỗ, mời lên xe, chuyện hôm nay đều phải trách tôi, lát nữa xin tự chịu phạt với Cục trưởng Đỗ ba chén.
Đỗ Nhược cũng khó mà nói thêm được gì nữa, giờ cũng đành để mọi việc như vậy. Ông nhướng lông mày, sắc mặt ngưng lại, chui vào trong xe. Tăng Nghị liền đóng cửa xe lại, ngồi vào vị trí ghế lái.
- Cục trưởng Đỗ, Phó chủ nhiệm Tăng.
Vệ Tử Cươngđứng bên cạnh xe đôi mắt trông chờ nhìn Tăng Nghị mang theo một tia khẩn cầu.
- Cứ vậy đi!
Tăng Nghị đành lắc đầu, lái xe rời đi. Chuyện này hắn cũng không thể giúp Vệ Tử Cương, càng ở lại chỉ làm Đỗ Nhược thêm giận mà thôi.
Long Mỹ Tâm còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, sao đến nơi lại không vào cửa mà đã rời đi rồi liền hỏi:
-Lại đi đâu nữa?
-Sắp đến rồi, đến rồi cô sẽ biết!
Tăng Nghị nói.
Đỗ Nhược liền biết Tăng Nghị không định đổi chỗ ăn, nghĩ lại cũng đúng, với tác phong của Tăng Nghị, sao có thể hành xử đường đột như vậy. Tăng Nghị làm như vậy là để giúp mình hóa giải tình huống xấu hổ ấy.
Long Mỹ Tâm ồ một tiếng, sau đó lại nằm bẹp trên ghế, không hỏi thêm gì nữa.
Đỗ Nhược thấy vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Quan hệ giữa Long Mỹ Tâm và Tăng Nghị thật không bình thường. Cho dù không phản đối chuyển chỗ, nhưng ít nhất cũng sẽ hỏi đã xảy ra chuyện gì. Đằng này, thái độ của Long Mỹ Tâm lại hoàn toàn để cho Tăng Nghị sắp xếp, bất luận Tăng Nghị sắp xếp thế nào, cô ta đều không có ý kiến. Chuyện này dường như thuộc về phạm trù của sự tin tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...