- Tôi khi còn trẻ, ngẫu nhiên cũng có lần dùng Đại Hoàng. Nhưng những năm gần đây thì không dùng đến.
Cố Ích Sinh khi nghe Tần Nhất Thuyền hỏi, đầu tiên là không ngờ, sau đó suy tư một lát rồi mới nói:
- Hiện tại, cẩn thận suy nghĩ lại, ví dụ dùng Đại Hoàng chữa khỏi bệnh cũng có mấy chục ca. Nhưng trị hỏng thì thật đúng là nhớ không ra.
Kiều Quan Đông và Tần Nhất Thuyền nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ không ra, rất có khả năng là không có. Nói cách khác, thuốc này cũng không có đáng sợ như Cố Ích Sinh đã nói lúc trước.
Kiều Quan Đông ngồi xuống, nói với Cố Ích Sinh:
- Cố lão, ngài là người biết dùng thuốc, ngài có thể suy nghĩ lại một chút, xem thuốc này có cách dùng an toàn nào không. Vừa có hiệu quả trị liệu, nhưng lại không đến mức xuất hiện hiệu quả nghiêm trọng.
Đây là thí nghiệm thuốc. Trung y thường hay dùng biện pháp này. Dưới tình huống không thể xác định được nguyên nhân bệnh, Cố Ích Sinh có đôi khi cũng sẽ trực tiếp hạ thuốc, thăm dò sâu cạn bệnh tình.
Cân nhắc một chút, Cố Ích Sinh lại nói:
- Đối với Đại Hoàng, tôi dùng không nhiều lắm. Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm, nếu muốn dùng, thật ra có thể trước uống một lần. Đại Hoàng dược tính có tiếng là rất mạnh. Một liều là có thể biết có hiệu quả hay không.
- Một liều bao nhiêu là an toàn?
Kiều Quan Đông lại hỏi.
Cố Ích Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói vài chữ:
- Tuyệt không thể quá mười lăm khắc.
- Sáng nay, bác sĩ Tăng đến khám, có nói khai căn bao nhiêu không?
Kiều Quan Đông tiếp tục hỏi. Điều này phải hỏi cho rõ ràng. Dù sao, Cố Ích Sinh cũng đã nói, ông ta gần đây không dùng qua phương thuốc này. Còn vị bác sĩ Tăng kia, nếu đã dám mở phương thuốc này, hẳn là có thể dùng được nó.
Cố Ích Sinh lắc đầu nói:
- Thật ra thì cũng không nói gì.
Lúc ấy, Tăng Nghị vừa nói tên thuốc, tổ chữa bệnh liền ầm ĩ lên, chưa hỏi rõ chi tiết liều thuốc ra sao.
Kiều Quan Đông liếc mắt nhìn Mạnh Quần Sinh một cái, trong lòng có chút không hài lòng. Cậu xử lý chuyện này như thế nào vậy? Có đầu mà chẳng có đuôi.
Mạnh Quần Sinh liền xuất ra điện thoại, nói:
- Tôi bây giờ gọi cho bác sĩ Tăng, hỏi cho rõ ràng.
- Là Kiều gia!
Tăng Nghị nhận được điện thoại của Mạnh Quần Sinh, trước hướng Địch lão ngồi đối diện nói một tiếng. Thấy Địch lão không phản đối, hắn mới tiếp điện thoại:
- Anh Mạnh.
- Tăng Nghị, cậu hiện tại nói chuyện có tiện không?
Mạnh Quần Sinh hỏi một câu.
- Tiện, anh Mạnh cứ nói.
Mạnh Quần Sinh liền đi thẳng vào chủ đề:
- Phương thuốc mà buổi sáng cậu đã kê, cần dùng liều thuốc bao nhiêu?
- Chín mươi khắc.
Tăng Nghị nói:
- Dùng cho một lần.
Mạnh Quần Sinh trong lòng giật mình kinh hãi, Con số này chênh lệch quá lớn. Cố lão bên kia nói tuyệt đối không thể quá mười lăm khắc, nhưng Tăng Nghị lại mở miệng chính là chín mươi khắc. Còn phải là dùng trong một lần.
Cúp điện thoại, Mạnh Quần Sinh nói ra liều thuốc. Cố Ích Sinh liền lắc đầu nói:
- Không được, tuyệt đối là không được. Liều thuốc quá lớn, xảy ra vấn đề thì sao?
Đúng là tuổi trẻ! Cố Ích Sinh thầm nghĩ trong lòng. Ông ta cho rằng Tăng Nghị quả là không biết trời cao đất rộng là gì.
- Liều thuốc này không thể dùng?
Kiều Quan Đông xác nhận lại một lần nữa.
- Tuyệt đối không thể dùng. Liều thuốc quá lớn!
Cố Ích Sinh sống chết lắc đầu, nhưng ông ta cũng rất rõ ràng. Kiều Quan Đông hỏi một câu hỏi hai lần, không phải hỏi là có thể dùng hay không, mà là có biện pháp nào dùng thuốc an toàn hay không. Trong lòng ông đắn đo một hồi, Cố Ích Sinh cắn răng nói:
- Nếu nhất định phải dùng thì liều thuốc phải giảm phân nửa. Nhiều nhất chỉ có thể dùng ba mươi khắc.
Liều thuốc này, Cố Ích Sinh có phần nắm chắc. Ông ta đã xem qua mạch, biết tình hình sức khỏe trước mắt của Kiều Văn Đức. Liều thuốc ba mươi khắc, hẳn là trong vòng giới hạn an toàn.
Kiều Quan Đông biết rằng thuốc này có thể dùng, chỉ có điều Cố Ích Sinh không dám dùng thôi. Điều này cũng có thể lý giải. Ai cũng không muốn xuất hiện cục diện mà mình không thể vãn hồi.
Ở dưới đầu đợi một hồi, Lý Chiêu Hùng rốt cuộc cũng đã hỏi thăm rõ ràng. Căn cứ vào chuyên gia của bệnh viện quân tổng miêu tả, lúc ấy cứu Thường Hồng Thắng là một bác sĩ rất trẻ, chính là Tăng Nghị mà hôm nay Mạnh Quần Sinh đã mời đến. Điều này khiến cho ông rất là phấn chấn. Chỉ cần không phải là phương thuốc từ thầy lang mù mờ nào thì hẳn là an toàn.
Tần Nhất Thuyền đem tin tức này, còn có những lời của Cố Ích Sinh từ đầu chí cuối nói cho Kiều Văn Đức biết.
Kiều Văn Đức nhắm mắt trên giường, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nói:
- Nói cho Cố lão biết, liều thuốc giảm phân nửa, trước uống một lần.
Tần Nhất Thuyền trên lưng liền đổ mồ hôi lạnh. Kiều lão đây chính là mạo hiểm. Có thể thấy bệnh này đã tra tấn ông biết bao thống khổ. Nằm ngủ trên giường cũng không được, ăn gì cũng muốn nôn ra. Đây không phải người nào cũng có thể chịu được.
Kiều Văn Đức chính mình hạ quyết định. Tổ chữa bệnh tuy rằng phản đối, nhưng dưới sự yêu cầu của những nhân vật trung tâm Kiều gia, cũng chỉ miễn cưỡng thử một lần.
Kiều Văn Đức thí nghiệm thuốc, sẽ không chỉ đơn giản là thí nghiệm. Toàn bộ thiết bị cấp cứu được mở ra, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ứng phó với tình trạng đột ngột xảy ra. Các chuyên gia Tây y giống như toàn thân mặc giáp trụ, trận địa sẵn sàng đón quân định. Xe cấp cứu cũng chờ sẵn dưới lầu. Bệnh viện chuyên môn dành sẵn một phòng cấp cứu dự phòng. Nếu một khi phát sinh tình huống bất trắc thì cũng có thể bảo đảm tính mạng của Kiều Văn Đức không xảy ra sai sót nhầm lẫn.
Bên kia Cố Ích Sinh tuy rằng biết các bác sĩ Tây y đã chuẩn bị, nhưng vẫn có chút khẩn trương. Cho dù ông đã trị qua không ít bệnh cho các lãnh đạo, nhưng lúc này cũng là toàn thân nhỏ đầy mồ hôi. Ông ta nấu hai cái nồi thuốc, một bên là nấu Đại Hoàng, một bên là thuốc giải. Hai chén thuốc gần như cùng nhau đưa tới trước mặt Kiều Văn Đức.
Mặc dù là liều thuốc đã giảm phân nửa, nhưng nhìn thấy Kiều Văn Đức uống xong nửa chén thuốc, Cố Ích Sinh không kềm nổi tiến lên đoạt chén thuốc, không cho Kiều Văn Đức uống nữa.
Chỉ một nửa chén thuốc thôi nhưng cũng khiến cho không khí tại hiện trường vô cùng khẩn trương. Mọi người nín thở tĩnh thanh, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Kiều Văn Đức, sợ không thể phát hiện tình huống không thích hợp đúng lúc. Nhóm chuyên gia Tây y thì cho rằng Kiều lão uống thuốc xổ, nhất định sẽ bài tiết rất nhiều. Cố Ích Sinh vẻ mặt khẩn trương càng làm cho bọn họ cảm giác suy đoán của mình chính là sự thật. Hơn nữa sẽ lập tức phát sinh.
Nhưng nó lại kéo dài đến mấy giờ, từ trưa cho đến nửa đêm.
Đám người Lý Chiêu Hùng ở phòng bên cạnh. Mọi người không dám ngủ, ngồi trên ghế dựa, mệt nhọc chờ đợi.
Tần Nhất Thuyền đi vào, mọi người lập tức tỉnh ngủ. Lý Chiêu Hùng hỏi:
- Tình huống như thế nào?
- Tôi đã hỏi qua Cố lão, hiện tại thời hạn hiệu lực của thuốc đã qua.
Tần Nhất Thuyền nói:
- Ông cụ không có xuất hiện tình huống bài tiết. Hơn nữa hình như là đang ngủ.
Tốt!
Lý Chiêu Hùng vỗ ghế. Ông cụ gần một tháng nay không thể ngủ. Xem ra thuốc này hoàn toàn có thể giúp Kiều gia vượt qua cửa ải khó khăn. Có hy vọng rồi!
- Vừa rồi, ông cụ tỉnh lại, chỉ bảo Cố lão ngày mai không cần giảm lượng, chỉ uống một lần.
Tần Nhất Thuyền nói.
Ngày hôm sau, Cố Ích Sinh trong lòng run sợ bắt đầu nấu thuốc. Kiều Văn Đức uống hết, không còn để sót lại. Cố Ích Sinh lúc này hối hận, vì sao chính mình lại cố tình là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe cho Kiều Văn Đức. Lần này nếu Kiều Văn Đức cho dù có trị được bệnh, chính mình cũng muốn bị dọa cho thành bệnh rồi.
Sau khi uống xong khoảng hai tiếng, bụng củ Kiều Văn Đức rốt cuộc có động tĩnh. Nhóm chuyên gia Tây y tinh thần đại chấn. Đây là muốn bài tiết rồi.
Ai ngờ sau khi Kiều Văn Đức bài tiết xong, bụng lại không còn động tĩnh nữa, nằm ở trên giường ngủ, sắc mặt rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mọi người cũng không dám sơ suất, tiếp tục quan sát tình huống trong phòng. Đến quá nửa đêm, mọi người có chút chống đỡ không nổi. Dù sao cũng là liên tục gây sức ép hai ngày qua. Ở trong phòng Kiều Văn Đức, nhóm chuyên gia nặng nề chìm vào giấc ngủ. Còn các thành viên của Kiều gia ở phòng bên cạnh cũng như vậy.
Tần Nhất Thuyền ngồi trên ghế, đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, theo thói quen nhìn tình huống Kiều lão trên giường. Vừa thấy thì một thân đầy mồ hôi. Kiều lão nằm trên giường một tháng không ngờ không còn thấy đâu.
- Kiều lão, Kiều lão!
Tần Nhất Thuyền khẩn trương đánh thức mọi người, sau đó vội vàng đi tìm.
Đám người Lý Chiêu Hùng phòng bên cạnh cũng bị kinh động, nghe thấy tiếng Lý Chiêu Hùng bên ngoài hô to hai chữ “Kiều lão, mọi người bình thường đều là núi băng, sắc mặt không thay đổi, nhưng lúc này cũng nhất tề đổi màu. Chẳng lẽ ông cụ đi rồi sao?
Mấy người lao ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tần Nhất Thuyền đang mở cửa phòng, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
- Sao lại thế này?
Lý Chiêu Hùng liền hỏi.
Tần Nhất Thuyền lên tiếng:
- Không thấy ông cụ đâu.
Lý Chiêu Hùng oán hận trừng mắt.
- Tất cả mọi người đi tìm đi.
Tần Nhất Thuyền cũng ý thức được phản ứng của mình không đúng. Nhưng hai ngày qua, tinh thần của y hoàn toàn căng thẳng. Chợt mở mắt ra, ông cụ không thấy, nếu đổi là ai cũng đều phải giật mình. Tần Nhất Thuyền vừa rồi cứ nghĩ rằng mình nằm mơ. Bằng không thì ông cụ như thế nào lại không thấy. Hiện tại ngẫm lại, cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Mọi người vội vàng xuống lầu, mới đi đến phòng khách thì chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm uy nghiêm:
- Tìm cái gì? Tôi còn chưa chết đâu.
Mọi người vui mừng quá đỗi, khẩn trương đẩy cửa phòng. Thấy bên ngoài một mảnh trắng xóa. Hóa ra đêm qua có một trận đại tuyết.
Kiều Văn Đức lúc này đang ở trong sân, cầm trong tay một cái chổi lớn, dưới chân đã được quét một mảnh đất trống.
Tần Nhất Thuyền khẩn trương lấy ra áo khoác, phủ lên trên người Kiều Văn Đức nói:
- Kiều lão, bên ngoài lạnh như thế, ngài mau vào trong nhà đi.
Lý Chiêu Hùng quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Đã một tháng không ăn không ngủ, ông cụ nằm trên giường không gượng dậy nổi. Không ngờ bây giờ còn đi quét tuyết. Đây không phải là nằm mơ chứ?
Kiều Văn Đức ném cái chổi xuống, bước vào trong nhà nói:
- Tôi không có việc gì, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi. Nhất Thuyền, cậu chuẩn bị một chút.
Lý Chiêu Hùng tiến lên hai bước, vươn tay định đỡ ông cụ.
Ai ngờ Kiều Văn Đức trừng mắt nói:
- Anh là Phó chủ nhiệm Ủy ban bảo vệ sức khỏe, tôi thấy thật sự là không hợp rồi.
Nói xong, Kiều Văn Đức chắp tay sau lưng, không cần người đỡ, tự mình đi vào trong nhà.
Lý Chiêu Hùng hổ thẹn. Ông ta hiểu ý tứ của ông cụ. Chính mình là Phó chủ nhiệm Ủy ban Bảo vệ sức khỏe trung ương, nhưng lại không biết được thần y Tăng Nghị. Điều này thật sự là không xứng chức. Hơn nữa còn làm hại ông chịu khổ. Nhưng giờ phút này, ông không ngại ông cụ răn dạy. Ông cụ còn khí lực răn dạy thì đó chính là chuyện tốt.
Mọi người cùng đi theo vào, chợt nghe Kiều Văn Đức nói:
- Chuẩn bị bữa sáng, sau đó mời bác sĩ Tăng đến đây. Tôi muốn giáp mặt nói lời cảm ơn. Chiêu Hùng, con tự mình đi mời đi. Như thế nào lại không thấy Quần Sinh? Bảo cậu ta đến đây luôn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...