Thủ Tịch Ngự Y

Xe trực tiếp tới nhà của La Cương Vĩnh. Theo như La Cương Vĩnh thì Tăng Nghị cũng không phải là người ngoài. Đến thủ đô rồi cũng không thể để cho Tăng Nghị ở bên ngoài. Cũng may nhà của La Cương Vĩnh khá lớn, sắp xếp cho Từ Lực và Tăng Nghị ở cũng dư dả. Trong nhà lại còn cố ý bày tiệc đón gió.

Tuy nhiên, Tăng Nghị sáng mai còn phải làm việc, nên không uống rượu. La Cương Vĩnh cũng không miễn cưỡng. Ăn cơm xong, Từ Lực bước vào phòng của mình.

Long Mỹ Tâm lúc này mới hỏi:

- Anh lần này đến thủ đô là có việc gấp gì vậy?

Tăng Nghị nói:

- Một người bạn trước kia mời tôi tới thủ đô xem bệnh.

La Cương Vĩnh hơi gật đầu:

- Bệnh tình rất phức tạp sao?

Kỳ thật ông ta muốn hỏi “Người bị bệnh không bình thường à?”.

- Ngày mai mới biết được. Phỏng chừng tình huống không lạc quan. Chắc là đã bị bệnh một khoảng thời gian rồi. Tôi chỉ là đi xem, cũng chưa chắc có thể trị được.

Tăng Nghị nói.

Long Mỹ Tâm lên tiếng:

- Có thể cho tôi đi cùng không?

Cô hiện tại rất thích nhìn Tăng Nghị chữa bệnh, luôn mang lại cho người khác một niềm vui bất ngờ.

Tăng Nghị lắc đầu:

- Sợ là không được.

Hắn hiện tại chỉ có thể phỏng đoán bệnh nhân rất có thể là Kiều Văn Đức. Khả năng này rất lớn. Mà xem bệnh cho Kiều Văn Đức, quy cũ thật sự rất nhiều. Long Mỹ Tâm qua đó thì không thích hợp lắm.

Long Mỹ Tâm cũng không miễn cưỡng, mở tay ra, nhún vai nói:

- Vậy thì tôi không đi, tôi đi ngủ đây.

Nói xong, đứng dậy, vươn vai, rồi chuẩn bị bước về phòng ngủ của mình.

- Ăn xong đã đi ngủ, mập cho coi.

Tăng Nghị thấp giọng thì thầm một câu.


Long Mỹ Tâm nghe được, trở lại đắc ý nhìn Tăng Nghị:

- Bản cô nương gien tốt, có ăn như thế nào cũng không béo. Tức chết anh!

Khi Long Mỹ Tâm đi rồi, La Cương Vĩnh nhìn đồng hồ nói:

- Không còn sớm nữa. Cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. Có việc gì thì ngày mai nói sau.

Sáng sớm hôm sau, Địch Vinh Thái vẫn bình thường như mọi người, ra ngoài tản bộ, thuận tiện mang theo cái lồng chim, để chim chóc ra ngoài hít thở không khí trong lành. Khi về đến nhà, vừa nằm xuống ghế trúc, Trương Kiệt Hùng đã vội mang lên một ly trà nóng.

Thừa dịp Địch lão còn chưa cầm tài liệu lên tham khảo, Trương Kiệt Hùng đã báo cáo nói:

- Lão thủ trưởng, Tăng Nghị đã đến thủ đô rồi đấy.

Ồ? Địch Vinh Thái có chút bất ngờ, lập tức cười ha hả nói:

- Tôi không tin, cái tên tiểu tử đó đến thủ đô mà không dám nói cho tôi biết một tiếng?

- Là rạng sáng mới đến. Bởi vì quá muộn nên tôi không quấy rầy lão thủ trưởng.

Trương Kiệt Hùng giải thích một câu.

Địch lão bình thường ở trên núi một mình nên cũng có chút buồn. Trước kia ông chơi cờ không biết mệt, nhưng gần đây lại hay thắng, khiến ông đẩy luôn cả bàn cờ nói:

- Không được, không có ý nghĩa.

Sau đó mắng một câu:

- Một đám sói mắt trắng, đều nhanh chóng quên rằng lão già này là ai rồi à?

Nói đi nói lại, ai dám quên Địch lão là ai chứ? Người muốn gặp Địch lão, có điều còn đếm không hết. Chỉ có điều Địch lão chính mình không muốn gặp thôi, cảm thấy rất phiền phức.

Cho nên, Trương Kiệt Hùng trong lòng hiểu được, Địch lão đây là lại nghĩ tới Tăng Nghị. Tăng Nghị là một trong số ít người mà Địch lão không cảm thấy phiền, rất thích gặp. Năng lực đánh cờ lại cao hơn Địch lão một bậc. Địch lão khi cơn nghiện cờ vừa lên thì lập tức nhớ đến Tăng Nghị. Đáng tiếc là Tăng Nghị ở quá xa, Địch lão không mắng mới là lạ.

Mỗi khi lúc này, Trương Kiệt Hùng lại hay nói giỡn:

- Lão thủ trưởng, nếu không thì để tôi trói Tăng Nghị đến đây, để cậu ấy chơi cờ với ngài?

Lời này nói nhiều đến nỗi Địch lão cũng không tin.

- Cậu ta còn biết đến thủ đô à?


Địch lão hừ một tiếng, nâng ly trà lên uống một hớp lớn:

- Tôi còn tưởng trên bản đồ của cậu ta vốn không có một nơi gọi là thủ đô nữa chứ? Cậu đi nói cho cậu ta biết, nói tôi rảnh gặp cậu ta. Bảo cậu ta không nên tới đây.

Trương Kiệt Hùng mỉm cười một chút, nói:

- Lão thủ trưởng, Tăng Nghị lần này đến thủ đô là có chuyện muốn làm.

Địch lão càng tức giận. Như thế không phải là đến thăm mình, lập tức ông dằn mạnh tách trà xuốn bàn, cầm lấy tài liệu lên xem.

- Tiểu thư Mỹ Tâm vừa rồi gọi điện báo, nói Tăng Nghị lần này đến đây là do một người bạn nhờ, nên vội tới chữa bệnh.

Trương Kiệt Hùng đến gần hai bước, thấp giọng nói:

- Người bị bệnh, rất có thể là Kiều lão.

Địch lão khóe mắt nhướng lên một chút. Kiều Văn Đức bị bệnh sao? Sao không nghe nói gì hết.

Có người nói chính trị trong nước chính là chính trị cũ kỹ. Mặc dù có chút khuếch đại nhưng vẫn mang tính truyền thống. Sinh tử của một người thường hay liên quan đến thế lực hưng suy của một chính đàn trong quốc nội. Ví dụ như Thường gia ở nhà đối diện, lão Thường vừa chết, Thường gia uy phong liền mất ngay. Cho nên, nếu có người bị bệnh, sẽ không đơn thuần chỉ là sinh bệnh. Nó có liên quan rất lớn đến sự kiện chính trị.

Đã như thế, chuyện Kiều Văn Đức bị bệnh, Địch lão không biết cũng là chuyện bình thường. Có lẽ người của Kiều gia không muốn để người khác biết, tránh có người nắm lấy nhược điểm.

- Hình như lâu rồi không thấy lão Kiều?

Địch lão hỏi chính mình một câu:

- Mấy ngày hôm trước, có người đưa tới ít món ăn cay, cậu hãy tìm cơ hội đưa qua bên đó.

Trương Kiệt Hùng lên tiếng:

- Vâng!

Địch lão cũng không có khả năng tức giận Tăng Nghị. Kỳ thật Tăng Nghị rất có lòng. Cứ cách mỗi tuần, hắn đều gọi điện nói chuyện với thầy thuốc chuyên trách của Địch lão, kết nối hiểu biết tình huống sức khỏe của ông. Việc này, Địch lão trong lòng rất ghi nhớ. Chỉ có điều, ông ta không thể nói ra ngoài miệng. Chẳng lẽ lại nói mình rất muốn Tăng Nghị đến sau? Nói như vậy thì Địch Vinh Thái không thể nói nên lời, và đó không phải là phong cách của Địch Vinh Thái.

Tăng Nghị trước đến văn phòng thành phố Long Sơn tại thủ đô. Mạnh Quần Sinh sẽ ở đó đón Tăng Nghị.

- Thật vất vả cho cậu quá, bắt cậu đi đường xa một chuyến.

Mạnh Quần Sinh cũng cảm thấy ngượng ngùng. Chính mình chỉ gọi một cuộc điện thoại, tình huống nào cũng không nói, đã thúc giục Tăng Nghị lại đây. Đây dường như là không hợp với quy cũ làm việc.


- Anh Mạnh nói lời này giống như người ngoài vậy.

Tăng Nghị cười:

- Anh cũng là tin tưởng tôi, không xem tôi là người ngoài nên mới gọi điện thoại cho tôi, đúng hay không?

- Phải!

Mạnh Quần Sinh vỗ vai Tăng Nghị nói:

- Cậu nghĩ như vậy, tôi thật là cao hứng. Mạnh đại ca cũng không khách khí với cậu nữa. Chúng ta xuất phát thôi, trên đường vừa đi vừa nói chuyện.

Yến Trị Đạo đã bảo người chuẩn bị tốt thuốc bổ đặc sản địa phương, nói:

- Trưởng phòng Mạnh, tôi từ Long Sơn mang đến một ít thổ sản, vốn định tự mình đưa tới cho người nhà anh. Nhưng chỉ sợ anh không có thời gian. Hôm nay vừa vặn đúng dịp, tôi bảo người mang lên xe anh luôn. Không đáng giá bao nhiêu tiền, chính là muốn thay đổi khẩu vị cho Trưởng phòng Mạnh.

Mạnh Quần Sinh cũng không có thời gian khách khí với Yến Trị Đạo, hơi gật đầu nói:

- Cám ơn Phó chủ tịch thành phố Yến, về sau ngàn vạn lần đừng như vậy. Nhiều như thế này, tôi làm sao mà ăn cho hết. Để lâu nó sẽ bị hỏng.

- Không quan trọng, nếu anh cảm thấy ngon miệng thì lần sau tôi sẽ mang đến thêm. Mấy thứ này Long Sơn nhiều mà.

Yến Trị Đạo khoát tay nói, rồi sai người mang hai bao đồ bỏ vào trong cốp xe của Mạnh Quần Sinh.

Ở trên đường, Mạnh Quần Sinh mới nói chuyện với Tăng Nghị:

- Tăng Nghị, tôi cũng không giấu diếm cậu. Người bệnh lần này là Kiều lão. Tình huống có chút nghiêm trọng. Lát nữa tới nơi, cậu phải cẩn thận. Nếu trong lòng không có tự tin thì cũng không có vấn đề, giống như là đi ngang qua một sân khấu. Ngàn vạn lần cũng đừng nên chưa nắm chắc đã xuống tay.

Tăng Nghị gật đầu:

- Tôi biết chừng mực, anh Mạnh cứ yên tâm.

Mạnh Quần Sinh liền ngồi sâu hơn vào cái ghế, sau đó nhẹ giọng thở dài. Kỳ thật lần này mời Tăng Nghị đến đây, y cũng phải gánh vác một áp lực rất lớn.

Trước mặt Yến Trị Đạo, Mạnh Quần Sinh là trợ lý của Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, rất lợi hại. Nhưng đặt vào bộ rễ sâu, cành lá xum xuê của Kiều gia, y chẳng tính là cái gì. Mạnh Quần Sinh có thể có được chức vụ này ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, cũng bởi vì nhờ Kiều lão lên tiếng. Nếu không thì một vị trí như vậy, tuyệt đối không đến lượt y.

Hiện tại Kiều lạo bị bệnh, ở Kiều gia chính là một việc lớn. Y chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không có quyền lên tiếng. Chỉ có điều Mạnh Quần Sinh luôn nhớ ăn sâu sắc Kiều lão, nên cả gan hướng Kiều lão đề cử Tăng Nghị. Nếu không làm được gì, Mạnh Quần Sinh trong lòng cảm thấy rất băn khoăn.

Cũng may, Kiều lão đối với Mạnh Quần Sinh rất khoan dung, không ngờ chấp thuận đề cử của y đến thử một lần. Nếu thành công, Mạnh Quần Sinh là vì Kiều gia mà lập công lớn, chứng minh Kiều lão trước kia không có nhìn lầm. Nhưng nếu không thành công thì hậu quả có thể nghĩ. Mạnh Quần Sinh ở Kiều gia lại càng không có địa vị.

Mạnh Quần Sinh trong khoảng thời gian này không có tâm tư làm việc, chính là do dự có nên làm như ngày hôm nay không. Cuối cùng y vẫn đưa ra một lựa chọn. Nếu không Kiều lão lần này mà có chuyện gì, thì nửa đời sau của Mạnh Quần Sinh là trong lòng khó an.

Kiều Văn Đức không ở núi Ngọc Tuyền mà là ở biệt thự Tây Uyển ở Kinh Giao, cũng là một nơi rất tốt cho các cán bộ lão thành an dưỡng tuổi già. Trong sơn trang có công viên suối nước nóng, nước chảy róc rách. Hoàn cảnh rất sảng khoái.

Khi tới Kiều gia, Tần Nhất Thuyền đang đứng bên cạnh cửa chính. Đây là cấp bậc lễ nghĩa đãi khách. Mặt khác, lúc này không thể so với bình thường. Đối với thầy thuốc là phải rất coi trọng, như vậy mới có thể khiến đối phương toàn lực ứng phó.

Tăng Nghị vừa bước xuống xe, Tần Nhất Thuyền thấy không còn ai khác thì mày liền cau lại. Mạnh Quần Sinh cũng thật quá lỗ mãng, như thế nào lại tìm một thầy thuốc trẻ tuổi như vậy.


- Quần Sinh, đây là thần y mà anh nói à? Thật sự là vất vả!

Tần Nhất Thuyền đúng là được rèn luyện nhều, nên vẫn tiến lên nhiệt tình tiếp đón, bắt tay Tăng Nghị.

- Nếu tôi đoán không sai thì anh chính là Chủ nhiệm Tần?

Tăng Nghị cười ha hả:

- Chúng ta lúc trước có nói chuyện điện thoại. Tôi còn nhớ rất rõ giọng nói của anh.

Tần Nhất Thuyền có chút không ngờ. Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Trí nhớ mình rất tốt, nhưng như thế nào một chút ấn tượng cũng không có?

Tăng Nghị lên tiếng:

- Năm ngoái, Trưởng phòng Mạnh ở bệnh viện Nhân dân tỉnh điều trị vết thương, chú Mạnh đã gọi điện thoại cho anh…

Tần Nhất Thuyền chợt nhớ ra. Lúc ấy chính mình gọi trở lại dãy số đó, là một giọng nói trẻ tuổi nhận điện thoại. Chẳng lẽ lại là người trước mắt này? Không khỏi là trùng hợp quá đi?

- Thế giới thật sự là nhỏ bé, không nghĩ tới thần y mà Quần Sinh nói lại chính là cậu. Như vậy thì chúng ta đều là người quen, có phải hay không? Hhaa…

Mạnh Quần Sinh liền giải thích:

- Năm đó, nếu không có bác sĩ Tăng ra tay, mạng này của tôi đã không còn được bảo đảm. Xương cốt của tôi cũng là do bác sĩ Tăng chữa khỏi, hoàn toàn giống như là chưa từng bị thương.

- Đúng vậy, việc này tôi cũng rõ ràng, là một kỳ tích trong y học.

Tần Nhất Thuyền cười, tuy nhiên trong lòng vẫn không xem trọng Tăng Nghị. Đây chỉ có thể chứng tỏ đối phương là người trị ngoại thương giỏi, nhưng chưa chắc có biện pháp đối với nghi nan tạp chứng:

- Bác sĩ Tăng, chúng ta vào bên trong nói chuyện cho cụ thể.

Sân của Kiều gia rất lớn. Bên trong là một căn biệt thự nhỏ ba tầng. Tăng Nghị vào trong, có chút cảm giác rất quen thuộc. Cẩn thận suy nghĩ lại, hắn trong lòng liền mỉm cười. Năm đó Kiều Văn Đức muốn đến Nam Giang dưỡng lão, chính mình phụ trách bố trí chỗ ở. Lúc ấy suy nghĩ của mình so với cái trước mắt không phải cũng có chút tương tự sao?

Những đứa con trai của Kiều Văn Đức hiện tại đều giữ những chức vụ quan trọng. Hiện tại đang đi làm, không có ở nhà. Những người con dâu thì đến hầu hạ Kiều Văn Đức, nhưng khi nhìn thấy Tần Nhất Thuyền dẫn một bác sĩ còn rất trẻ vào thì đều không có lộ diện.

Đối với việc Mạnh Quần Sinh đề cử thầy thuốc, tham dự chuyện trị liệu, nhưng thành viên của Kiều gia đều cảm thấy động cơ của Mạnh Quần Sinh không có trong sạch, là một đặt tiền đồ của mình trên cái mạng của ông cụ.

Tần Nhất Thuyền dẫn Tăng Nghị tiến vào trong một phòng khách nhỏ, nói:

- Những người này là chuyên gia của tổ chữa bệnh. Bệnh tình lần này sẽ do các chuyên gia hướng cậu giải thích.

Trong phòng đã có mặt một số vị chuyên gia, lão thành, điềm đạm, không hề ít hơn bốn mươi lăm tuổi, nhìn Tăng Nghị, nhất tề nhíu mày. Đây là chỗ nào, Kiều lão là người nào? Sao có thể tùy tiện đem một người còn trẻ như thế vào xem bệnh cho Kiều lão?

Tăng Nghị cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cũng lơ đễnh nói:

- Chủ nhiệm Tần, nói bệnh thì nhanh thôi. Tôi có thể trước tiên hướng các vị tiền bố hiểu biết một chút tình huống cụ thể của người bệnh không?

Nói xong, Tăng Nghị tìm chỗ ngồi xuống, chờ nhóm chuyên gia mở miệng. Hắn nói lời này chính là muốn nói với các vị chuyên gia, các người có hoài nghi tôi điều gì thì hiện tại có thể gác qua một bên, tập trung hỏa lực, cùng nhau nghiên cứu bệnh tình.

Tần Nhất Thuyền rót cho Tăng Nghị một ly nước, an vị một bên, thần sắc nghiêm túc nhìn mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui