Thôi Ân Hi bề ngoài thì nhìn rất yếu đuối, lại được gia đình giáo dục từ nhỏ. Nhưng một điều khiến cô khác với những cô gái khác chính là sự tự hào và tự tin không gì sánh kịp. Là thiên kim của tập đoàn Bình Hải, cô không chấp nhận mình thất bại trước bất cứ kẻ nào, trong bất luận một phương diện gì.
Diệp Thanh Hạm khẽ cắn môi một chút, trong lòng rất khẩn trương. Cô trước kia vẫn trốn tránh tình cảm đối với Tăng Nghị. Ở trước mặt Tăng Nghị vẫn luôn có sự hổ thẹn nho nhỏ. Cô cũng biết, khẳng định sẽ có không ít những cô gái thích Tăng Nghị. Mà khi đối thủ này thật sự xuất hiện, Diệp Thanh Hạm mới phát hiện chính mình không nghĩ sẽ lui bước mà cũng không thối lui.
Là tôi tới trước, dựa vào cái gì mà phải ăn thức ăn của cô chứ? Diệp Thanh Hạm trong lòng nghĩ vậy, sắc mặt bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng mỉm cười nhìn lại Thôi Ân Hi.
Tăng Nghị cũng nhìn ra tâm tư của hai người này, có chút nhức đầu. Lúc này quan trọng không phải là mình ăn cái gì mà đây chính là sự đọ sức giữa hai người. Bất kể mình chọn món nào cũng đều không thích hợp.
Rõ ràng một chuyện nhỏ như vậy, nhưng khi tới trên đầu mình thì liền trở thành một sự thống khổ. Tăng Nghị trong lòng thở dài. Kỳ thật, hắn vẫn muốn ăn thức ăn do Diệp Thanh Hạm đưa tới. Bởi vì hai người tiếp xúc thời gian khá lâu, Diệp Thanh Hạm đối với khẩu vị Tăng Nghị cũng rất hiểu biết, nên khi làm thức ăn cũng phù hợp với khẩu vị của hắn.
Về phần Thôi Ân Hi, Tăng Nghị hiểu được cô là vì có chút băn khoăn mình vì cô ấy mà lãnh một gậy. Nhưng Tăng Nghị cũng không cho rằng một gậy như thế có thể làm cho người ta coi trọng mình, mà lấy thân báo đáp. Loại sự tình này có thể tồn tại, nhưng tuyệt đối sẽ không phát sinh trên người Thôi Ân Hi. Bởi vì phía sau cô còn cả một tập đoàn Bình Hải.
Trong lòng cân nhắc một lát, Tăng Nghị quyết định. Hắn không nghĩ sẽ cùng với Thôi Ân Hi có bất luận một quan hệ nào quá sâu. Nó không thực tế, lại càng không muốn vì sự lựa chọn đó mà tạo thành bất luận một ảo giác và sự hiểu lầm nào. Hôm nay, loại tình huống này, chính mình không thể để cho sự hiểu lầm biến thành sự thật. Có đôi khi, hiểu lầm một khi tạo thành thì không thể vãn hồi. Đến lúc cuối cùng, thậm chí ngay cả bạn bè cũng không còn.
Tăng Nghị cười gượng hai tiếng nói:
- Tôi là bác sĩ, nên rất coi trọng việc ăn uống. Hiện tại bị thương, đối với thức ăn lại càng phải chọn lựa. Tôi nghĩ…
Tăng Nghị nói xong, ánh mắt bắt đầu hướng về phía Diệp Thanh Hạm.
Thôi Ân Hi vẻ mặt không thay đổi, nhưng đã ý thức được quyết định của Tăng Nghị, tâm trạng lập tức chìm xuống.
- Tiểu Nghị…!
Tăng Nghị còn chưa nói ra đáp án, cửa phòng bệnh được đẩy ra. Thiệu Hải Ba bước nhanh vào, nói:
- Mau rửa tay đi rồi ăn cơm. Chị dâu của em đã làm món thịt kho tiêu mà em thích ăn nhất, lại còn có rau ngó sen xào. Lại còn cố ý nấu một bát rượu gạo với gừng giúp lưu thông máu ứ. Uống một ngụm, đối với vết thương của em khẳng định có lợi thật lớn.
Nói còn chưa dứt lời, Thiệu Hải Ba liền nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh lúc này, vì thế liền giơ cái hộp trong tay của mình, cười nói:
- Anh đã nói căn bản không cần lo lắng cho việc ăn uống của em. Nhưng chị dâu của em lại lo lắng muốn làm. Em xem, hôm nay đã trở thành đại hội cơm rồi.
Tăng Nghị thầm nghĩ, người cứu mạng rốt cuộc đã đến. Sư huynh đến rất đúng lúc. Việc lựa chọn khó khăn này rốt cuộc không cần làm.
- Không thể được rồi.
Thiệu Hải Ba cười ha hả, thả cặp lồng của mình xuống, sau đó nhìn Diệp Thanh Hạm và Thôi Ân Hi:
- Tôi thấy về sau mọi người nên thương lượng một chút, tránh cho việc bị trùng hợp. Tăng Nghị ăn cũng chỉ ăn được một bụng. Nhiều đồ ăn như vậy thì rất là lãng phí.
Như thế liền hóa giải được sự xấu hổ cho Thôi Ân Hi. Cô đã mơ hồ đoán được đáp án của Tăng Nghị, tất nhiên cũng không có khả năng bắt Tăng Nghị lựa chọn làm gì. Chỉ cần lựa chọn không có đưa ra thì chính mình sẽ không thất bại, và còn có cơ hội.
Buổi tối hôm đó, ở công viên Giang Tân, Thôi Ân Hi vốn là muốn nói cho Tăng Nghị biết, chính mình chuẩn bị đến Vinh Thành là muốn học y tại Học viện Y học Nam Vân. Đáng tiếc là một gậy của Vương Đạt Dũng đột nhiên xông tới, khiến cho lời nói của cô vẫn còn dang dỡ. Cô bởi vì sao mà muốn tới Vinh Thành, đáp án không cần phải nói rõ.
Nhưng Thôi Ân Hi thật không ngờ, còn có người lại đi trước mình. Cô tự nhận sẽ không thua bất cứ kẻ nào, nhưng sự lựa chọn trong nháy mắt vừa rồi của Tăng Nghị cũng khiến cho cô cảm giác được nguy cơ thật sâu.
Tăng Nghị từ trên giường bước xuống, cười nói:
- Vâng, nhiều đồ ăn như vậy, em một mình làm sao ăn hết được? Mọi người ăn cơm trưa chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng nhau ăn đi.
Thôi Ân Hi tất nhiên là không có ý kiến, vui vẻ chấp nhận. Diệp Thanh Hạm cũng không phản đối. Cô cũng không thể đi tranh với sư tẩu của Tăng Nghị.
Chỉ có điều Thiệu Hải Ba lại nói:
- Cơm trưa của em và của anh chị dâu đã chuẩn bị đầy đủ, vẫn còn bỏ trong phòng. Mọi người cứ ăn, anh trở về phòng mình.
Tăng Nghị cười nói:
- Đã đến đây rồi thì còn về làm gì. Phiền phức lắm, ở trong này ăn luôn cho rồi. Lát nữa, nói không chừng còn có thức ăn đưa đến, chúng ta vài người sợ là không thể ăn hết nổi.
Thiệu Hải Ba cũng không khách khí, liền cởi áo blouse ra, cười nói:
- Được, hôm nay coi như dựa hơi em, nếm thử một chút tay nghề của Thanh Hạm và Thôi tiểu thư.
Điều này lại khiến cho Thôi Ân Hi có chút mất mát. Những người xung quanh Tăng Nghị dường như rất quen thuộc với Diệp Thanh Hạm, xem ra chính mình không chiếm được thượng phong rồi.
Diệp Thanh Hạm thu dọn một cái bàn, bày tất cả đồ ăn lên, rồi mang đến ghế dựa cho mọi người ngồi xuống ăn cơm. Còn cố ý mang cho Tăng Nghị một cái ghế dựa thật cao:
- Có thể ngồi xuống không? Nếu không thể ngồi thì ngàn vạn lần không cần miễn cưỡng. Chịu khó vài ngày, vết thương sẽ lành thôi.
- Không có việc gì!
Tăng Nghị đĩnh đạc ngồi xuống. Đầu tiên cầm lấy rượu gạo mà Thiệu Hải Ba mang tới, nói:
- Rượu gạo này tuy rằng rất nhạt, nhưng vẫn là rượu. Em xin uống trước một ngụm cho đỡ thèm.
Theo như lời Tăng Nghị nói, Quách Bằng Huy cũng mang cơm tới. Là do vợ của ông ta đặc biệt chuẩn bị. Rồi sau đó là cơm do Phùng Ngọc Cầm sai người mang tới. Khiến cho trên bàn trong phòng bày đầy những cặp lồng.
Thiệu Hải Ba mỉm cười nói:
- Xem ra trong khoảng thời gian em nằm viện, anh cũng không cần nói với chị dâu của em chuẩn bị cơm trưa. Đến giờ là tự khắc có cho em thôi. Dù sao em cũng không thể ăn nhiều như vậy.
Tăng Nghị lắc đầu cười khổ. Hắn chỉ là thuận miệng nói ra, ai biết lại thu nhiều cặp lồng như vậy. Chỉ một vết thương nhỏ, nhưng không ngờ lại làm phiền mọi người.
Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm lúc này thần sắc cũng không còn khẩn trương như trước. Nhiều đồ ăn đặt cùng một chỗ, có bề trên đưa tới, có đồng nghiệp đưa cho, có thân nhân mang lại. Hai cô cẩn thận suy nghĩ lại, cũng không cần tiếp tục so đo với nhau.
Chẳng lẽ mình lại đi so với Phùng Ngọc Cầm hay là vợ của Quách Bằng Huy?
Ở bệnh viện vài ngày, Tăng Nghị liền không chịu ngồi yên. Thương thế của hắn thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng kỳ thật cũng không khó giải quyết. Hơn nữa, bản thân hắn cũng là thầy thuốc, uống mấy loại thuốc giúp tan máu bầm, vết thương cũng bắt đầu khô lại. Tuy rằng không ảnh hưởng đến hành động, nhưng vết thương muốn lành thì còn cần phải một thời gian nữa. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, Tăng Nghị cũng không đi làm. Đối với thói quen mỗi ngày đều làm việc của hắn mà nói, thanh nhàn rõ ràng còn khó chịu hơn là bận rộn.
Buổi sáng, Diệp Thanh Hạm đến bệnh viện để thay cho Vi Hướng Nam trở về nghỉ ngơi. Nhìn thấy Tăng Nghị trong bộ dạng kia ngồi ở trong phòng, liền cười nói:
- Nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Hít thở không khí trong lành, mát mẻ. Vết thương cũng sẽ đỡ hơn một chút.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Được, đi đâu?
- Cha của Lưu Tư Kỳ mới mở một tiệm cơm nho nhỏ ở Vinh Thành. Nếu không thì chúng ta đến xem?
Diệp Thanh Hạm lại hỏi.
Tăng Nghị gật đầu. Ngoài Tướng Quân Trà được dùng làm quà tặng trong các cơ quan chính phủ và bán ra ngoài thị trường thì thịt khô của Lưu Lão Tam cũng nhận được không ít đơn đặt hàng của các xí nghiệp. Hiện giờ đã trở thành một ngành trụ cột của huyện Nam Vân. Chính quyền huyện Nam Vân đã mạnh mẽ giúp đỡ những vùng miền núi xa xôi chăn nuôi heo sinh thái. Vì để đảm bảo chất lượng, còn quy định mỗi hộ hàng năm chỉ nuôi năm con heo, hơn nữa thì tuyệt đối không mua.
Với chất lượng thịt được bảo đảm, hơn nữa kết hợp với phương pháp ướp chế độc nhất vô nhị của Lưu Lão Tam, thịt khô được mang một hương vị rất độc đáo. Ở trên thị trường rất được ưa chuộng. Hiện tại ở Vinh Thành, hễ là khách sạn cao cấp thì đều có thịt khô Lưu Lão Tam của huyện Nam Vân, nguồn tiêu thụ vô cùng dồi dào.
Lưu Lão Tam lúc trước nghe xong ý kiến của Tăng Nghị, cũng không đem bí quyết làm thịt khô bán ra, mà là mua cổ phần của nhà máy thịt khô. Kết quả, năm thứ nhất đã thu được tiền lãi, so với việc ông bán bí quyết của mình thì lãi hơn rất nhiều.
Bán được tiền lời, Lưu Lão Tam cũng không yên tâm để con gái ở một mình tại Vinh Thành. Hai vợ chồng thương lượng, đem tiệm cơm dời tới Vinh Thành. Kiếm tiền là chuyện tiếp theo, chủ yếu là chăm sóc con gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...