Hoàng lão nói xong phương thuốc, liền quay sang nói với đài truyền hình:
- Sau hai tiếng nữa, nếu người bệnh không thể nằm tự nhiên thì hình ảnh vừa rồi các người không cần chỉnh sửa, cứ trực tiếp phát ra.
Người của đài truyền hình chỉ biết cười trừ, không dám lên tiếng trả lời. Hoàng Xán là thầy thuốc chữa bệnh cho lãnh đạo trung ương, bọn họ nào dám đắc tội. Nếu đã muốn trị thì tuyệt đối là muốn tuyên truyền nhiều hơn. Nếu đã chịu bó tay thì sẽ không cho ai nhìn thấy.
- Bảo Tấn, cậu cứ tiếp tục chẩn bệnh đi. Không cần bị những người quấy rối làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
Hoàng lão lạnh lùng quét ánh mắt nhìn những người đàn ông kia một cái, sau đó quay lưng, thong thả bước về phía thang máy.
Phan Bảo Tấn ở phía sau đuổi kịp, nói:
- Hoàng lão, thật sự là vất vả cho ngài quá.
Phan Bảo Tấn có chút cảm kích. Dựa theo thói quen chẩn bệnh của Hoàng lão, tất nhiên là sẽ giải thích rõ ràng bệnh này từ đâu mà tới, vì sao lại bị bệnh, khiến cho người bệnh trong lòng hiểu rõ. Nhưng hôm nay ông ta chỉ nói có hai chữ “huyền ẩm”, nhưng không có bất luận một giải thích nào. Đây chính là muốn bảo vệ mặt mũi cho mình. Hiện trường chẳng ai biết Huyền ẩm là bệnh gì, tự nhiên sẽ không nói kết luận của hai người là khác nhau.
Hoàng lão khoát tay chặn lại, bước vào thang máy:
- Thời gian không còn sớm nữa, tranh thủ đi.
Phan Bảo Tấn quay trở lại hiện trường. Người bệnh còn đang chờ ông.
- Bác sĩ Phan, ngài không cần để ý đến những người quấy rối đó. Chúng tôi vẫn tin tưởng ngài.
Những người đàn ông đó trừng mắt nói:
- Ai tới quấy rối? Ông ta kê thuốc chậm, chúng tôi không được nói vài câu sao?
Nói xong, những người này liền rời khỏi hiện trường.
Mọi người liền minh bạch, những người này đến đây là có ý quấy rối.
- Như thế nào không ở lại mà xem? Nói không chừng, sau khi uống thuốc này, hai tiếng sau khỏe thì sao?
- Khỏe hay không chẳng quan hệ gì với chúng tôi.
Đám người đàn ông tướng mạo hung ác:
- Các ông đây thấy việc nghĩa hăng hái mà làm. Thấy bà ấy ngã ven đường không ai quan tâm thì liền giúp đỡ đưa tới đây.
Những người này hùng hùng hổ hổ muốn đi. Khi đẩy mọi người ra, lại nhìn thấy Tăng Nghị đang đứng ở chính giữa lối đi, không có chút ý tứ nhường đường, liền quát:
- Tránh ra, chó ngoan không cản đường người ta.
- Mau súc miệng thối cho sạch đi.
Trương tổng liền bước tới:
- Có biết nói chuyện với ai không? Còn dám làm càn, đừng trách tôi không khách khí.
Những người này nhìn chằm chằm Tăng Nghị cả nửa ngày, lại bị ánh mắt dường như nhìn thấu hết thảy kia của hắn làm cho không được tự nhiên, liền nói:
- Chúng ta đi!
Nói xong, liền đi qua bên cạnh Tăng Nghị.
- Đứng lại!
Tăng Nghị lúc này mới thản nhiên nói một câu.
Bảo an tại hiện trường vừa nghe, lập tức tiến lên, cản mấy người đàn ông lại.
Đám người đàn ông vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi nói:
- Anh….các người muốn làm gì?
- Kích động như vậy làm gì? Có phải là có tật giật mình?
Tăng Nghị cười lạnh một tiếng, như cười như không nhìn mấy người đàn ông kia.
- Chúng tôi có cái gì mà có tật giật mình chứ?
Đám người đàn ông ngoài miệng cứng rắn, mạnh mẽ nói.
- Không có thì tốt!
Tăng Nghị cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói với Vương Bưu:
- Lớp trưởng Vương, bác sĩ Phan bình thường phí chẩn đoán là bao nhiêu? Nếu tôi nhớ không lầm thì những người này đến không có đăng ký.
Vương Bưu đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại nói:
- Giáo sư Phan bình thường chẩn đoán là hai ngàn một lần.
Vương Bưu lúc này đầu óc không hồ đồ nữa. Phan Bảo Tấn bình thường phí chẩn đoản là hai trăm đồng một người. Y mở miêng, liền thêm ngay một con số không đằng sau. Thể nào cũng khiến cho cái đám người phá rối kia phải bỏ tiền ra.
Trương tổng cau mày, thầm nghĩ Vương Bưu người này sao lại như thế? Cũng quá bảo thủ rồi. Ông ta nói:
- Những người này hình như là trường hợp khẩn cấp.
Vương Bưu vừa nghe, liền sửa lại lời nói:
- Nếu mà cấp cứu thì phải là tám ngàn một người.
Những người đàn ông kia sắc mặt đều trắng bệch. Phan Bảo Tấn chỉ nhấc chân đi vài bước, đã thu đến tám ngàn đồng. Mẹ nó, đây so với bệnh viện còn đắt hơn gấp mấy lần. Tuy nhiên, bọn họ không dám cãi lại. Người ta đây là cố ý nhìn thấu kỹ xảo của mình, muốn đem một đao quay lại chém mình. Hôm nay, nếu không để lại tiền thì sợ là không đi được.
- Trương tổng, bảo bọn họ trả tiền phí khám bệnh. Đừng quên, còn có phí hội chẩn của Hoàng lão nữa.
Tăng Nghị vung tay rồi xoay người bước vào thang máy.
Trương tổng trong bụng cảm thấy khoái trá, nói với bảo an:
- Có nghe không? Xử lý theo như lời Phó chủ nhiệm Tăng đã nói. Cứ theo quy cũ thì đám người kia không làm loạn được.
Các nhân viên an ninh đằng sau xuất ra gậy gộc, nói:
- Thế nào? Các anh muốn trả tiền ở đây hay là trả tiền trong phòng an ninh ở đằng sau?
Đám người đàn ông trợn mắt, thầm nghĩ thật là xui xẻo. Chính mình nhận tiền, thay người làm việc. Ai ngờ bây giờ lại còn phải móc tiền túi ra. Đây không phải là ngược đời sao? Như thế nào “thấy việc nghĩa hăng hái mà làm”, lại còn phải trả giá. Nhưng nhìn tư thế của bảo an thì không giống như là đang nói giỡn.
Người đầu lĩnh nói:
- Tôi muốn gọi điện thoại.
- Gọi đi, cứ tự nhiên mà gọi.
Bảo an khoát tay cười ha hả:
- Phòng an ninh có điện thoại, anh muốn gọi bao nhiêu cuộc cũng được.
Nhìn thấy các nhân viên an ninh đem mấy người kia đi, Trương tổng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Dám ở trong này quấy rối, cũng không hỏi thăm đây là chỗ nào.
Nói xong, cũng chắp tay bước vào thang máy.
Qua hơn mười phút, người đàn ông dẫn đầu từ khách sạn Thanh Giang chạy ra, hướng về phía đường cái đối diện.
Phía đường cái đối diện lúc này đang có một chiếc Mercedes Benz đợi sẵn. Khi người đàn ông đến gần, người lái hạ cửa sổ xuống một chút, đưa ra hai xấp tiền. Khi người đàn ông nhận lấy xong, chiếc xe kia liền kéo cửa sổ lên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tăng Nghị ở trên lầu nhìn thấy hết thảy. Đáng tiếc là hơi xa, nên không nhìn thấy rõ ràng lắm. Hơn nữa, sau khi đối phương ném ra hai xấp tiền, trong nháy mắt liền biến mất.
Loại sự tình này không có cách nào truy cứu cho dù biết là ai sai khiến những người đó đến khách sạn Thanh Giang, và người đó có năng lực như thế nào? Người bắt được rồi, chẳng lẽ anh sẽ đem đối phương hành hung sao? Điều này chẳng thực tế chút nào. Phan Bảo Tấn là thầy thuốc, vậy thì không thể thấy chết mà không cứu. Trị không hết, đó là trình độ không cao. Nhưng không thể oán hận người bệnh không nên tới cửa.
Trương tổng ở bên cạnh nói:
- Quả nhiên là có người sai khiến. Phó chủ nhiệm Tăng, có muốn điều tra hay không?
Tăng Nghị khoát tay chặn lại:
- Thôi đi, cho anh ta một bài học là được rồi.
- Nhưng như thế thì tiện cho hắn quá.
Trương tổng nói một câu, xong liền nói sang chuyện khác:
- Phó chủ nhiệm Tăng, Huyền ẩm rốt cuộc là bệnh gì vậy?
Tăng Nghị cười, nói:
- Ẩm chính là nước. Huyền ẩm chính là tràn dịch phổi thôi.
Trương tổng bừng tỉnh. Hóa ra là tràn dịch phổi. Như thế thì hiểu rõ hơn. Nước treo giữa trung tâm, cho nên được gọi là Huyền ẩm. Bình thường đồ uống lạnh hay nóng cũng đều đặt tên như vậy.
- Nước ở khí quản, khi ngồi xuống thì nước chảy xuống. Nhưng khi nằm thì nước chảy ngược lại, khiến cho khí quản bị tắc, không thở được. Do đó chỉ có thể ngồi mà không thể nằm.
Tăng Nghị giải thích.
Trương tổng hoàn toàn hiểu rõ. Hóa ra là có chuyện như vậy. Vừa rồi, chính mình khi nhìn thấy bệnh này, đã cảm thấy kinh ngạc vô cùng, nghĩ làm gì mà có căn bệnh kỳ quái như vậy. Ai ngờ khi đáp án được vạch trần thì cảm thấy nó rất hợp lý. Xem ra bệnh trên đời này tuy rằng thiên kỳ bách quái, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể tìm ra.
Bên kia Vương Bưu tự mình đến hiệu thuốc lấy thuốc, sau đó mang thuốc đến cho người phụ nữ trung niên uống. Những người bên cạnh cũng đã được khám bệnh xong, nhưng cũng không nôn nóng đi, đều muốn nhìn xem kết quả sau hơn hai giờ nữa.
Hai giờ sau, Vương Bưu lại mang thêm một chén thuốc nữa. Khi người phụ nữ uống xong chén thuốc thì bên trong Phan Bảo Tấn cũng đã xem xong người bệnh cuối cùng.
- Uống thuốc sao rồi?
Phan Bảo Tấn đi ra hỏi.
Vương Bưu khẩn trương đáp:
- Chén thuốc thứ hai vừa mới được uống xong. Là em tự mình đi lấy thuốc.
Phan Bảo Tấn bước qua, kiểm tra một chút tình huống của người bệnh. Thập Tảo Thang là một phương thuốc trục thủy kinh điển. Sau khi uống xong hai lần, tiếng ồ ồ trong thanh quản của người bệnh nghe ít hơn. Phan Bảo Tấn lại để tâm. Xem ra là cực kỳ đúng bệnh. Đúng là gừng càng già càng cay. Hoàng lão chỉ cần nhìn một chút thì đã chẩn đoán chính xác được bệnh gì.
- Được rồi, bà nằm xuống đi.
Phan Bảo Tấn nói.
Máy quay của đài truyền hình lập tức nhắm ngay người bệnh, muốn ghi lại từng vẻ mặt và động tác của bà ta.
Người phụ nữ trung niên nằm xuống. Đợi thêm vài phút, cũng không thấy có cảm giác hụt hơi, càng không bị choáng váng hoa mắt, thì bất ngờ nói:
- Tốt lắm, tốt lắm. Tôi hết bệnh rồi.
Những người xung quanh liền khen:
- Thấy không, đúng là thần y đấy. Khi tới đây, bệnh nặng đến độ muốn mất mạng, nhưng chỉ trong chớp mắt thì tốt rồi.
- Về sau, nếu có bệnh tôi sẽ đến tìm thần y. Bệnh này chữa còn nhanh hơn truyền một bình nước, lại không cần phải chích.
- Nhưng phí chẩn bệnh rất đắt. Đến hai ngàn đồng.
- Tiền quan trọng, nhưng vẫn là mạng quan trọng hơn.
Phan Bảo Tấn thấy bệnh nhân đã tốt hơn, cũng không ở lại nữa. Trước khi đi liền dặn dò Vương Bưu:
- Câu đem phương thuốc Thập Tảo Thang viết lại cho bà ấy. Bảo bà ấy về nhà uống năm lần, để củng cố hiệu quả trị liệu.
Khi ăn cơm tối, Phan Bảo Tấn ngồi bên cạnh Hoàng Xán, hướng Hoàng Xán nói lời cảm ơn, thuận tiện lĩnh giáo nguyên tắc chẩn đoán bệnh Huyền ẩm này.
Hoàng Xán liền đem căn cứ phán đoán của mình giảng giải cho Phan Bảo Tấn:
- Bảo Tấn, kinh nghiệm của cậu kỳ thật không kém. Chỉ có điều, khi gặp căn bệnh khó thì vẫn nên thả lỏng một chút.
Phan Bảo Tấn lên tiếng:
- Vâng, về sau tôi sẽ thử thả lỏng hơn. Hôm nay nếu không có Hoàng lão, tôi sợ là đã bị té ngã rồi.
Hoàng Xán khoát tay chặn lại. Trước hết nhìn ra bệnh này cũng không phải là mình mà là Tăng Nghị. Ông nghĩ có nên nói điều này cho Phan Bảo Tấn biết không, nhưng suy nghĩ một hồi thì liền từ bỏ, sợ là Phan Bảo Tấn sẽ bị đả kích mà sinh ra suy nghĩ nhiều.
Thông qua chuyện ngày hôm nay, Hoàng Xán phát hiện một điều. Phan Bảo Tấn người này y thuật không tồi, cũng chịu khó học hỏi, trong giới Trung y trong nước cũng có thể nói là người nổi bật. Nhưng nếu muốn thăng tiến lên làm danh thủ quốc gia, một lá cờ đầu trong giới trung y, thì Phan Bảo Tấn vẫn còn có chút non nớt, không đủ.
Hôm nay chỉ là một trường hợp nhỏ, nhưng Phan Bảo Tấn liền bị rối loạn đầu trận tuyến ngay. Sau này, nếu muốn bảo vệ trung y, Phan Bảo Tấn có lẽ sẽ làm được. Nhưng nếu muốn chấn hưng Trung y, dựa vào Phan Bảo Tấn sợ là không được.
Danh thủ quốc gia chân chính, không phải là bình thường trị cho bao nhiêu người, mức độ chẩn đoán chính xác cao bao nhiêu, mà chính là trong thời điểm mấu chốt, người đó có thể nắm đại cục trong tay, xoay chuyển càn khôn hay không. Đồng thời trên người phải có một loại khí thế không kiêu ngạo, cũng như siểm nịnh.
Mà loại khí thế cùng quyết đoán này, ở trên người Phan Bảo Tấn không tìm được. Nhưng so với Phan Bảo Tấn trẻ tuổi hơn rất nhiều là Tăng Nghị thì có thể nhìn ra vài phần.
Hoàng Xán trong lòng có chút cảm thán. Tăng Nghị là một người còn rất trẻ, lại chẳng kế thừa sư môn hiển hách nào, kẻ dưới khó mà phục tùng. Nếu không, nhất định sẽ mang đến cho trung y một làn gió mới.
Sáng sớm hôm nay. Thái Thành Lễ đến khách sạn Thanh Giang.
Hội nghị nghiên cứu và thảo luận trung y ngày hôm qua đã kết thúc. Hôm nay sẽ là hội nghị đại biểu chuyên gia và quản lý của Học viện Y học Nam Vân, cùng nhau trao đổi về vấn đề bồi dưỡng trung y. Hội nghị được cử hành vào lúc mười giờ sáng. Thừa dịp khoảng trống còn thời gian, Thái Thành Lễ vội đưa con trai của mình đến xem bệnh. Nếu không khi hội nghị chấm dứt, các chuyên gia sẽ rời khỏi Nam Giang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...