Tô Trị Lượng thu được tín hiệu của Trần Chí Quân, lên tiếng:
- Hồ Hắc Mao, sự việc giật dây thôn dân, chúng tôi nhất định sẽ điều tra thật rõ. Tốt nhất là đừng để cho chúng tôi tìm được căn cứ chính xác. Nhưng Hồ Tam Gia thả chó hành hung, kháng cự điều tra, hôm nay chúng tôi phải bắt đi.
Hồ Hắc Mao lại hỏi:
- Thế việc chúng tôi bị tập đoàn Chiêu Dương ức hiệp, vậy không có ai quản sao?
Thường Tuấn Long nhìn Tăng Nghị:
- Chuyện của các người và tập đoàn Chiêu Dương, không phải do cảnh sát chúng tôi quản. Anh hãy phối hợp giải quyết với Phó chủ nhiệm Tăng của Ban quản lý.
Hồ Hắc Mao không muốn cùng Tăng Nghị nói chuyện. Trong lòng ông rõ ràng nhất chuyện này là làm sao mà phát sinh ra. Nếu các người nguyện ý làm náo loạn, vậy thì cứ để cho nó náo loạn. Xem cuối cùng ai mới là người xui xẻo. Lập tức ông ta mói:
- Đồn trưởng Tô đã nói như vậy, là Chủ nhiệm thôn, tôi khẳng định sẽ tích cực phối hợp. Tôi trở về làm công tác với Tam Gia, bảo nó ra tiếp nhận điều tra.
Nói xong, Hồ Hắc Mao quay lưng bước vào trong thôn.
Trần Chí Quân phổi muốn nổ tung vì tức. Hồ Hắc Mao đây là cho rằng cảnh sát sẽ không dám mạo muội vào thôn bắt người. Lúc này mới không có bộ dạng sợ hãi. Thật sự là đủ kiêu ngạo.
- Người đâu?
Trần Chí Quân liền quyết định không đợi nữa mà hiện tại vào thôn bắt người. Cũng không tin thật sự có người dám cứng rắn với cảnh sát võ trang hạng nặng. Ông ta gọi đội trưởng của đội phòng ngừa bạo lực lại nói:
- Hãy gọi quần chúng đầu hàng trong ba phút, sau đó vào thôn bắt người.
Tăng Nghị tiến lên một bước, khuyên can nói:
- Cục trưởng Trần, hiện tại không thể kích động. Bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để bắt người.
Trần Chí Quân cũng biết là thời cơ không đúng, nhưng cũng là cố không hơn. Giọng điệu này thật sự là khó nuốt. Trong địa bàn thành phố Bạch Dương, còn không ai dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ông.
Bên kia cảnh sát cũng đã dùng loa công suất lớn hô lên:
- Hồ Tam Gia, anh đã bị bao vây….
Lúc này một chiếc xe Audi màu đen chạy nhanh tới. Khi chiếc xe dừng lại, Hồ Khai Văn bước xuống, thân mình đầy mồ hôi bước lại nói:
- Cục trưởng Trần, trước không nên gấp gáp động thủ.
Trần Chí Quân nhìn thoáng qua, không nói chuyện, thầm nghĩ cuối cùng thì ông cũng lộ diện. Ông cũng biết lo lắng cho thể diện của mình đấy. Chủ nhiệm thôn, người anh em với ông đấy, cũng không thèm coi một vị Cục trưởng cảnh sát thành phố như tôi vào mắt.
- Cục trưởng Trần, chuyện này xảy ra ở khu công nghệ cao, tôi đây là bụng làm dạ chịu. Để tôi đi khuyên Hồ Tam Gia ra.
Hồ Khai Văn vỗ ngực nói:
- Nếu tôi không gọi được nó ra ngoài, thì lúc đó anh vào trong cũng chưa muộn.
- Có thể giải quyết hòa bình, đương nhiên là tốt. Nhưng chỉ sợ người ta không nghe lời của Phó chủ tịch thành phố Hồ thôi.
Trần Chí Quân nhìn thoáng qua Tô Trị Lượng. Tô Trị Lượng liền đưa qua một cái loa.
Hồ Khai Văn đem loa bắt lên, hướng thôn kêu to:
- Hồ Hắc Mao, ông ra đây cho tôi.
Hồ Hắc Mao còn chưa đi xa, nghe ra tiếng của anh họ Hồ Khai Văn thì liền khẩn trương đi tới:
- Anh, sao anh lại đến đây?
Hồ Khai Văn cảm thấy tức giận. Kỳ thật thì ông ta và Hồ Hắc Mao cũng không thân, chỉ là anh em họ. Cho nên Hồ Khai Văn khi làm Phó chủ tịch thành phố thì Hồ Tam Gia còn ở nhà nuôi heo:
- Nếu tôi không đến, chắc ông liền đâm cả ông trời quá. Tam Gia đâu, mau bảo nó ra đây. Còn dám thả chó cắn người, vì sao dám làm mà không dám nhận?
- Anh, anh không biết chuyện gì xảy ra. Việc này rất phức tạp.
Hồ Hắc Mao muốn giải thích với Hồ Khai Văn.
- Tôi không muốn nghe.
Hồ Khai Văn khoát tay chặn lại:
- Hiện tại mau gọi Tam Gia ra đây.
Hồ Hắc Mao nói:
- Những người cảnh sát này cũng không dám vào thôn.
- Lời của tôi mà ông cũng không thèm nghe à? Sau này tất cả những việc ông sau này, tôi không quản nữa.
Hồ Khai Văn tức giận, làm bộ phất tay bỏ đi.
Hồ Hắc Mao giữ chặt ông ta nói:
- Anh, Tam Gia thả chó cắn người, là phải chịu sự trừng phạt. Nhưng không phải bây giờ. Họ Tăng kia tâm địa không tốt, hắn ta muốn trước đem Tam Gia bắt lại, sau đó cưỡng chế phá dỡ trang trại heo.
Hồ Khai Văn muốn cho Hồ Hắc Mao một bạt tai. Nuôi heo, nuôi heo, tôi thấy ông nuôi heo riết thành heo luôn rồi đấy. Nếu nhìn thấy dụng ý của đối phương, vì sao còn dại dột đi đối kháng với cảnh sát? Đây là phải là tự giết mình sao?
Ông ta nói:
- Nuôi heo nếu không hợp pháp, tôi là người thứ nhất hủy đi. Nhưng nếu là hợp pháp thì ai cũng không thể cưỡng ép tháo dỡ xuống được.
Hồ Hắc Mao cũng không ngu ngốc. Ông ta nghe ra ám chỉ của Hồ Khai Văn, cực không tình nguyện nói:
- Vậy để tôi đi gọi Tam Gia.
Mười phút sau, chiếc xe cảnh sát bị thôn dân tháo bánh được đẩy ra. Sau khi Hồ Tam Gia đi ra, bị cảnh sát nhân dân trực tiếp áp giải lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát bao vây quanh thôn Đông Hà bốn phía tập thể kéo còi vang, rồi chậm rãi rời đi.
Hồ Khai Văn sắc mặt đen lại. Trần Chí Quân chỉ bắt một đứa cháu họ của ông, nhưng lại bày ra một trận thế lớn như vậy. Người không biết còn tưởng ông ta đang phá án nào lớn lắm. Đây chính là đánh vào mặt Hồ Khai Văn.
Trở lại Ban quản lý, Hồ Khai Văn mời dự họp bộ máy hội nghị lãnh đạo, nói:
- Vốn một sự việc có thể thông qua thương lượng để giải quyết, cuối cùng lại dấn đến cảnh cảnh dân giằng co như thế? Các đồng chí, công tác của chúng ta là có vấn đề đấy.
Hồ Khai Văn ngay câu đầu tiên đã chỉ thẳng vào Tăng Nghị. Ông ta vốn không muốn quản lý quá nhiều việc của khu công nghệ cao. Nhưng hiện tại, nếu người ta chủ động khiêu chiến mình, nếu mình không đánh trả, thì khi ở Ban quản lý này, ai còn có thể tiếp đón mình nữa.
Lý Vĩ Tài lúc này nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hồ, tình huống là như vậy. Sự việc nuôi heo, Ban quản lý đã phối hợp nhiều lần. Tôi hôm nay còn tự mình đích thân đến trại nuôi heo để làm công tác với Hồ Tam Gia, nhưng kết quả như thế nào? Hồ Tam Gia căn bản không có thái độ tiếp đón gì cả. Nếu không phải có những đồng chí ở dưới che chở, chắc tôi hôm nay không ngồi chỗ này họp mà là nằm trong bệnh viện rồi.
Người trong phòng hội nghị không cười, ngược lại còn có chút giật mình. Lý Vĩ Tài thật lớn mật, dám trực tiếp đối thoại với Hồ Khai Văn. Hơn nữa một chút cũng không lưu tình.
Lý Vĩ Tài thầm nghĩ tôi sợ cái gì. Phó chủ nhiệm Tăng là nhân vật thông thiên. Hồ Khai Văn tính là cái gì chứ? Nếu các người biết thực lực của Phó chủ nhiệm Tăng, các người sợ là cũng lựa chọn giống như tôi.
Hồ Khai Văn bình thường không phụ trách công tác cụ thể của Ban quản lý, tất nhiên là không quen thuộc với tình huống. Hôm nay là mạo muội nã pháo nhưng lại là pháo lép, nên nhất thời xấu hổ. Chỉ có điều không nghĩ tới Lý Vĩ Tài lại phản ứng kịch liệu như vậy. Xem ra những người trong Ban quản lý này không ai xem mình là nhân vật số một.
Hồ Khai Văn ngồi một chỗ, xem có ai thay mình đấu tranh anh dũng hay không? Kết quả, trong phòng hội nghị không một ai động đậy.
Là nhân vật số một nhưng lại bị tình cảnh như thế này,. Hồ Khai Văn cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Ông ta cầm lấy tách trà, uống một miếng rồi nói:
- Khu công nghệ cao là khu mới, trước mắt đang ở trong giai đoạn phát triển mạnh. Xuất hiện mâu thuẫn như vậy cũng chẳng có gì lạ. Lúc này sẽ huy động sự hòa hợp để giải quyết mâu thuẫn. Vì sao phối hợp nhiều lần mà vấn đề cũng không được giải quyết? Là công tác của chúng ta vẫn chưa được làm thiết thực, phương thức và phương pháo vẫn còn tồn tại cái cần phải cải tiến?
Hồ Khai Văn giọng điệu hết sức hòa hoãn.
Lý Vĩ Tài lên tiếng:
- Công tác phải chú ý đến phương thức, nhưng là phải phân chia đối tượng. Hồ Tam Gia và chúng tôi ký hiệp nghị, lại nhận khoản tiền bồi thường của chúng tôi, nhưng rốt cuộc vẫn không chịu đi. Đối với người như thế mà dùng phương pháp giải thích thì chẳng khác nào dung túng mâu thuẫn phát sinh.
Hồ Khai Văn bị chọc tức lên. Lý Vĩ Tài hôm nay uống lộn thuốc à? Hay là bị chó cắn thành ra bệnh dại? Giọng điệu lớn lối như thế? Ông ta cảm thấy hôm nay mình mạo muội ra chiêu, có chút gấp gáp khiến cho hiện tại cực kỳ bị động.
Tăng Nghị lúc này mở miệng nói:
- Vấn đề phương thức phương pháp, về sau trong công tác chúng tôi sẽ hoàn thiện. Lúc này quan trọng hơn là vấn đề di dời trại nuôi heo. Hạng mục kho hậu cần trung tâm đã ngừng lại, rốt cuộc không thể trì hoãn được nữa.
Lý Vĩ Tài nói:
- Trại nuôi heo thì phải tháo dỡ xuống, tôi thấy đây không nhất thiết phải ra lệnh cưỡng chế phá dỡ, ngày mai liền huy đi. Hạng mục này là do tôi được phân công quản lý, tôi tự mình mang đội.
Hồ Khai Văn ho khan một tiếng, cảm thấy rất khó chịu. Thật là muốn để các người cưỡng chế phá dỡ, tôi hôm nay nếu không phản ứng thì sau này làm sao còn mặt mũi gì nữa. Còn gì là uy tín? Nhưng ông lại sợ bị Lý Vĩ Tài vặc lại lần nữa, nên do dự rốt cuộc có nên mở miệng hay không?
- Nhân viên công tác của chúng tôi hiện tại vẫn còn nằm trong bệnh viện trị liệu, còn chưa chúng tôi mang về một câu trả lời cho anh ấy. Nếu chúng tôi ngay cả sinh mạng của mình cũng không bảo đảm được, thì đây mới là không làm tròn bổn phận lớn nhất trong công tác của chúng tôi.
Lý Vĩ Tài nhìn người trong phòng hội nghị nói:
- Nơi nuôi heo này là một khối xương cứng. Nếu gặm không được thì sau này còn ai dám đến làm công tác.
Nhìn thần sắc những người đang ngồi, Hồ Khai Văn chỉ biết chính mình hôm nay nếu không đồng ý cưỡng chế phá dỡ, thì tương đương với việc gián tiếp đồng ý với hành động thả chó căn người của Hồ Tam Gia. Anh không bảo vệ cho cấp dưới, như vậy còn ai có thể trông cậy vào anh mà làm việc cho anh chứ. Đạo lý không nên phạm vào sự tức giận của nhiều người Hồ Hắc Mao còn hiểu, thì làm sao một vị Phó chủ tịch thành phố như ông lại không hiểu.
Thôi đi, nếu các người muốn hủy thì các người tự đi mà làm. Khi cưỡng chế phá dỡ, nếu gặp phải chuyện gì, tôi xem các người như thế nào cho xong việc.
Tan họp, Hồ Khai Văn sa sầm nét mặt trở về thành phố. Ngày hôm nay là ngày uất ức nhất từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Gấp gáp ra tay, qua loa thu binh. Một bàn tay không vỗ thành tiếng.
Hồ Khai Văn không giống như Hồ Hắc Mao. Ông ta hiểu được đạo lý co giãn. Tuy rằng hôm nay xấu hổ mà trở về, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách đánh trả lại. Khi đối phương đang mạnh, anh nên học cách lui về sau. Nếu chỉ biết cố sức đánh trả thì cuối cùng chỉ có mình anh chịu nhục mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, phòng Xây dựng đô thị, phòng Bảo vệ môi trường, phòng Giải phóng mặt bằng tạo thành đội cưỡng chế phá dỡ, tập họp trước Ban quản lý. Nhân sự mỗi người một xẻng, đầu đội mũ bảo hộ.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, Lý Vĩ Tài vung tay:
- Lên!
Một đội ngũ thẳng tiến đến trang trại nuôi heo, cuồn cuộn một đường bụi mù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...