Chủ nhiệm Đinh lúc ấy rất ngạc nhiên. Thuốc này rốt cuộc là do ai làm? Chủ nhiệm Đinh là chuyên gia giỏi nhất về tim mạch của bệnh viện. Hơn nữa lại là viện sĩ viện công trình. Bà đã cứu được biết bao nhiêu sinh mạng của lãnh đạo quốc gia. Về phương diện này, Chủ nhiệm Đinh có quyền uy rất lớn. Hễ là người nào mà bà nói không thể cứu được, thì tuyệt đối là không có khả năng cứu sống.
Nhưng lần trước là lần thất thủ đầu tiên của bà.
Tăng Nghị sau khi đi vào, lập tức có một số bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra. Điều này khiến cho Thường Thắng Ý tâm trạng chìm xuống. Ông cụ tuyệt đối không thể có việc gì. Nếu ông cụ ra đi, Thường gia coi như xong rồi, và chính mình cũng xong rồi.
Bởi vì năm đó quyết định thỏa hiệp sai lầm, khiến cho Thường Hồng Thắng mấy năm sau không được lãnh đạo tối cao tín nhiệm và trọng dụng. Có thể từ vị trí Phó tổng trưởng lui ra đã là kỳ tích lắm rồi. Phải biết rằng có rất nhiều người đã bị chết vì dám sỉ nhục lịch sử. Thường Hồng Thắng tuy rằng lựa chọn sai lầm, nhưng quả thật cũng đã bảo vệ được một số người. Mấy năm nay Thường lão khỏe mạnh, nhờ ân tình còn lại, và dựa vào quan hệ mà Thường Thắng Ý mới có thể ngồi lên vị trí Phó trưởng ban.
Chỉ khi nào Thường lão không còn thì ân tình của những người này lập tức cũng không còn nữa. Thường gia thân đơn lực bạc, hơn nữa bởi vì chuyện năm đó, nên không được lòng các loại thế lực. Thường lão mất đi, đồng nghĩa với việc Thường gia suy bại. Và con đường làm quan của Thường Thắng Ý cũng vì thế mà ngừng lại ở cấp bậc Thứ trưởng này. Thậm chí có thể bảo vệ được vị trí của mình hay không còn chưa biết được.
Thường Tuấn Long dường như cũng ý thức được việc này. Trên trán mồ hôi nhỏ ròng ròng, trong lòng sợ hãi đến cực điểm. Y không dám tưởng tượng nếu ông cụ mất đi thì tình hình của mình sẽ như thế nào.
Qua hơn mười phút, Tăng Nghị đi ra, cởi chiếc áo blouse ra, lắc đầu nói:
- Thứ trưởng Thường, Thường lão đã đi rồi. Xin ngài cố nén đau thương.
Vị phu nhân kia vừa mới tỉnh lại. Lại nghe thấy tin dữ lần nữa, lập tức khóc nấc lên, bi thương tuyệt vọng.
Thường Tuấn Long cũng ngẩng đầu nhìn Tăng Nghị, trong mắt tràn ngập hận ý. Y không tin lời nói của Tăng Nghị. Lần trước chỉ trông vào hai viên thuốc kia, nhưng có thể cứu sống được mạng của ông nội. Lần này vì sao tự mình ra tay, như thế nào lại cứu không được. Nhất định là thấy chết mà không cứu. Tiểu tử này là muốn trả thù mình.
Thường Thắng Ý cũng không chịu bỏ cuộc, ôm lấy cánh tay Tăng Nghị, nói:
- Bác sĩ Tăng, cậu nhất định là có biện pháp, xin hãy thử lại một lần.
Tăng Nghị cũng nhìn thấy ánh mắt đầy hận ý của Thường Tuấn Long. Hắn đứng đối diện với Thường Tuấn Long, trong mắt thản nhiên, cũng không có bất luận một hổ thẹn và che dấu nào, thở dài nói:
- Quá muộn. Nếu có thể đến sớm một chút thì có lẽ còn có biện pháp. Xin thứ cho tôi bất lực.
Thường Tuấn Long vừa nghe, lập tức sắc mặt xám như tro tàn. Hôm nay Tăng Nghị vì sao lâu như vậy mới tới bệnh viện, y trong lòng rất rõ ràng. Nhưng lúc đó y lái xe ngang qua người Tăng Nghị, nếu khi đó thu tay lại, có lẽ kết quả sẽ không phải như vầy.
Trương Kiệt Hùng nhìn thấy nét mặt của Thường Tuấn Long, trong lòng cơ bản đã hiểu được chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Liêu Tân đẩy cửa cấp cứu bước vào, trong tay cầm hòm y của Tăng Nghị, vội vàng nói:
- Bác sĩ Tăng, hòm y tới rồi.
Y bước chân nhanh chóng, khi thấy rõ ràng tình thế bên trong thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Tăng Nghị đi qua, tiếp nhận hòm y. Tuy rằng không cần dùng đến nữa, nhưng vẫn nói một tiếng cảm ơn rồi bước ra ngoài. Trương Kiệt Hùng vội vàng theo sau.
Chủ nhiệm Đinh cũng rời khỏi hiện trường. Đối mặt với tình huống ngày hôm nay, người trẻ tuổi này cũng không thể xoay chuyển được trời đất. Đây dù sao cũng chỉ là một thầy thuốc, cũng không phải thần tiên.
Thường Thắng Ý lúc này rốt cuộc cũng không áp chế được nội tâm bi phẫn và thịnh nộ của mình, tát một cái lên mặt Thường Tuấn Long, đánh cho Thường Tuấn Long lảo đảo vài bước. Sau đó chạy vào phòng cấp cứu. Cha của mình vào thời khắc cuối cùng, một câu di chúc cũng không lưu lại.
Trương Kiệt Hùng chở Tăng Nghị về văn phòng tại thủ đô. Khi trở về núi Ngọc Tuyền thì trời cũng đã gần sáng.
Địch lão an vị trên chiếc ghế trúc trong phòng khách, trên người khoác một chiếc chăn mỏng, hai mắt khép hờ, Nghe tiếng bước chân của Trương Kiệt Hùng, Địch lão liền mở to hai mắt hỏi:
- Thế nào?
Trương Kiệt Hùng đi lên, thay Địch lão xếp lại chăn rồi mới thấp giọng nói:
- Thường lão đi rồi.
Địch lão cả người chấn động, trong mắt có chút không chịu tin.
- Khi Tăng Nghị tới bệnh viện, thì bệnh viện đã thông báo kết luận tử vọng, không thể cứu được.
Trương Kiệt Hùng đơn giản nói:
- Tăng Nghị nói, nếu có thể đến sớm một chút, có lẽ sẽ còn có biện pháp.
Địch lão thở dài một tiếng, thầm nghĩ đây đều là trời đinh. Hôm nay nếu không phải Thường Tuấn Long gây ra chuyện, mạng của lão Thường có lẽ sẽ giữ lại được. Lão Thường đi rồi, Thường gia coi như xong. Thường Tuấn Long sau này sợ là cũng không dám đi gây thị phi nữa.
- Đúng là thiên mệnh!
Trương Kiệt Hùng lại nói:
- Ngày hôm qua ăn xong bữa cơm chiều, Thường Tuấn Long lại nhắc đến chuyện năm đó của Thường lão, khiến Thường lão rầu rĩ không vui. Sau khi đi ngủ thì liền phát bệnh…
Địch lão trong mắt lập tức phát ra tia lửa giận. Bàn tay vịn vào ghế đứng dậy, nhưng cuối cùng lại chậm rãi ngồi xuống ghế. Thôi đi, thôi đi. Lão Thường đi rồi dù sao cũng có cái hay. Loại nghịch tử này, nếu sinh ở Địch gia, thì chính mình đã sớm bắn y rồi. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Thường gia, chính mình không có lý do gì xen vào. Hơn nữa, lão Thường cũng chỉ có một đứa cháu trai. Bảo bối bình thường còn không sánh được. Hiện tại, xương cốt ông chưa lạnh, chẳng lẽ chính mình còn muốn ông chết không nhắm mắt sao?
Trương Kiệt Hùng liền hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Đây là không tính toán truy cứu Thường Tuấn Long. Nhưng y vẫn xin chỉ thị:
- Tăng Nghị đã trở về văn phòng tại thủ đô. Nhưng người hôm nay tập kích cậu ấy đều là bảo an của Ngự Yến Cung. Trước mắt….
Địch lão khoát tay chặn lại:
- Tôi mệt rồi, đỡ tôi vào nhà đi.
Ông ta hiện tại cái gì cũng không muốn nghe.
Trương Kiệt Hùng trong mắt lóe ra một tia khiếp sợ. Địch lão là một người rất kiên cường. Cho tới bây giờ cũng không cần người ta dìu ông đi, nhưng hiện tại ông lại nói một tiếng “đỡ”. Xem ra Thường lão qua đời đối với ông là một sự đả kích rất lớn.
Trương Kiệt Hùng giơ tay đỡ, nhưng Địch lão lại không cho y đỡ, mà thẳng lưng, thong thả hướng về phòng ngủ của mình.
Đến cửa phòng ngủ, Địch lão đột nhiên đứng lại, quay lại nói:
- Cậu hãy đi an bài, tôi muốn tham gia nghi thức cáo biệt di thể Thường lão.
Ngày đó khi Tăng Nghị rời khỏi thủ đô, đúng lúc diễn ra nghi thức cáo biệt di thể Thường Hồng Thắng.
Nguyên do Địch lão tham dự là bởi vì ở đây các viên tướng quân sự và chính trị thủ đô đều lộ diện hết cả rồi. Dù không đến thì họ cũng phái người toàn quyền đại diện cho mình tới đây, dâng lên vòng hoa, biểu thị niềm tiếc thương. Ông chủ lớn đến nơi, người phía dưới tự nhiên phải vội vàng chạy lại. Cái nghi thức này của Thường gia làm rất có thể diện. Thường Hồng Thắng đi một cách oai vệ!
Có điều, ở trong mắt rất nhiều người, đây đã là sự oai vệ cuối cùng của Thường gia rồi.
Địch Hạo Huy từ bên ngoài trở về. Anh ta tự mình đến sân bay đi tiễn Tăng Nghị. Nhìn Phương Nam Quốc, Đường Hạo Nhiên lên máy bay, Địch Hạo Huy nói:
- Tăng Nghị, tôi thật sự không muốn để anh đi đâu.
Nếu như sự việc lần này đúng như lời nói gợi ý của Đich Hạo Huy, vậy thì là ngàn vạn lần không thể đắc tội với thầy thuốc! Người thừa kế đời thứ ba của Đich gia có nguy cơ chia rẽ, bởi vì biểu hiện thần kì của thầy thuốc của Tăng Nghị mà được hóa giải. Thường gia cũng bởi vì vị thầy thuốc là Tăng Nghị, trong một đêm trở thành nghèo túng. Bây giờ tuổi của Địch lão cũng đã cao rồi, Địch Hạo Huy không thể không lo lắng nhiều một chút. Nếu như Tăng Nghị có thể lưu lại thủ đô, thì sinh mạng của ông nội sẽ được bảo đảm phần nào.
Không có người ngoài, Tăng Nghị cũng không nói giả, chỉ nói:
- Thủ đô đối với tôi mà nói rất không phù hợp, trong này quyền quý nhiều lắm, vẻn vẹn là uống rượu một lần đều có thể rước về những phong ba lớn như vậy. Tôi thấy tôi chỉ còn cách quay về Giang Nam thôi.
Lần này, mặc dù Địch lão không truy cứu Thường Tuấn Long, nhưng người xui xẻo vẫn không ít. Ngự Yến Cung đã bị đóng cửa chỉnh đốn rồi.
Địch Hạo Huy chỉ có thể biểu thị sự đáng tiếc:
- Có cơ hội nên thường xuyên đến thủ đô thăm viếng nhé.
Tăng Nghị nói rằng:
- Có cơ hội, cũng chào mừng anh và Địch lão thường đến Giang Nam
Địch Hạo Huy khẽ gật đầu. Ý kiến mời Địch lão đi Giang Nam an dưỡng lúc tuổi già, anh ta đúng là có nghĩ qua, nhưng việc này anh ta không làm chủ được trừ khi là Địch lão kiên quyết yêu cầu đi:
-Được, tôi biết rồi! Tiễn anh đến đây thôi, bảo trọng.
- Anh cũng vậy
Tăng Nghị vừa cười vừa vẫy tay, xoay người chuẩn bị lên máy bay.
Lúc này,tiếng gầm rú của ô tô truyền đến, đồng thời nhìn thấy xe của Long Mỹ Tâm chạy tới hiện ra trong tầm mắt.
- Người đến tiễn anh cũng thật không ít nhỉ?
Địch Hạo Huy cười, đứng ở đó nhìn chiếc xe từ xa chạy đến gần
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...