- Trưởng phòng Tôn, nếu đã đến đây, bất kể thế nào cũng phải mời anh và các đồng chí uống ly rượu mới được.
Yến Trị Đạo mỉm cười, trên mặt thoạt nhìn cũng không có bất luận cái gì bất mãn:
- Thật là có lỗi khi quấy rầy anh. Vốn cũng đã thất lễ rồi. Nếu ly rượu này mà anh không uống, truyền ra ngoài, người khác sẽ nói các đồng chí đến từ địa phương như chúng tôi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
Nét mặt của Trưởng phòng Tôn lúc này mới đẹp hơn vài phần. Người hiểu cấp bậc lễ nghĩa thì tốt rồi, chỉ sợ người không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.
- Anh là chuyện gì xảy ra vậy? Những lời tôi vừa nói anh không nghe rõ sao? Tôi nói là không thể uống rượu mà.
Ngự Yến Cung mở cửa buôn bán, chia làm ba cấp bậc. Mỗi phòng lại lấy sáu mươi giáp làm tên gọi. Phòng Nhân số hai mươi ba cũng chính là phòng Bính Tuấn.
Phòng chữ Thiên là phòng sang trọng nhất. Tiếp đãi bình thường đều là cán bộ cấp sở của Các bộ và Ủy ban trung ương. Còn phòng chữ Địa thì phần lớn lui tới đều là cán bộ cấp Cục. Phòng chữ Nhân thì bình thường hơn. Chỉ cần người có tiền, phòng vừa lúc lại trống thì anh vẫn có thể đặt được. Phòng chữ Thiên còn có những phòng rất tốt, nhưng chưa bao giờ mở ra nhiều. Cũng không phải có tiền là có thể thuê được.
Văn phòng thành phố Long Sơn ở thủ đô hoạt động cũng không phải là quá mạnh. Tuy rằng trước tiên đã đặt phòng ở Ngự Yến Cung, nhưng cũng chỉ đặt được phòng Nhân. Tuy nhiên, nếu năng lực hoạt động mạnh thì cũng sẽ không chỉ mời đến một vị trưởng phòng nho nhỏ.
Dựa theo cấp bậc của Trưởng phòng Tôn, sử dụng tên phòng chữ Nhân cũng đã là thích hợp rồi. Nhưng Trưởng phòng Tôn lúc này lại muốn làm khó xử Yến Trị Đạo. Anh nếu cảm thấy nói khó nghe, không chịu nổi thì không ai mời anh đến thủ đô, đúng hay không? Anh nếu không muốn nghe, cảm thấy nó khó nghe nhưng người khác thì lại không.
Nguyên nhân của sự việc này chính là bởi vì Các bộ và Ủy ban trung ương nắm giữ tài nguyên trong tay tài nguyên thật sự quá lớn. Sau khi phân biệt chế độ thuế, trung ương nắm giữ tuyệt đại đa số thu nhập từ thuế nhưng phụ trách sự vụ lại không nhiều. Tiền thu vào rất nhiều, thế cho nên cuối năm phải kiếm chỗ tiêu tiền. Ngược lại, địa phương trong tay thiếu tiền, nhưng lại phải gánh vác sự vụ không ít.
Hơn nữa, lấy GDP làm tiêu chuẩn khảo hạch, lãnh đạo địa phương muốn tham gia vào các dự án xây dựng lớn, các hạng mục lớn, lập nên chiến tích quan trọng. Trong tay tuyệt đối không thể không có tiền. Cho nên, đã hình thành nên một quang cảnh độc đáo trong chốn quan trường: Chạy bộ đưa tiền.
Còn nữa, vì các loại tệ nạn quan liêu sâu đến tận xương tủy, Các bộ và Ủy ban trung ương rất khó tiến vào. Thế còn các cơ quan tỉnh thì sao? Cũng không thể! Tùy tiện chỉ một chuyện nhỏ thôi, nhưng có thể khiến cho anh phải chạy qua chạy lại mười bảy lần. Trước sau ba mươi lăm thủ tục phê duyệt.
Thượng bất chính, hạ tất loạn; hạ lương bất chính thượng lương đảo. Anh đối với ở dưới không tốt thì cũng đừng mong người ở trên có thể hòa nhã được với anh.
Yến Trị Đạo hiện tại đã đạt tới địa vị này, ông ta mặc dù thấy Trưởng phòng Tôn từ chối nhưng vẫn lên tiếng:
- “Tiểu tửu dật tình, đại tửu thương thân”. Uống một chút cũng không có vấn đề gì. Các đồng chí vừa rồi đều nói, Trưởng phòng Tôn là lãnh đạo thủ đô, kính rượu nhất định phải dùng quy cách cao nhất. Chúng tôi một lọ đổi một ly, Trưởng phòng Tôn hôm nay uống vài ly, các đồng chí uống mất bình. Đợi lát nữa mở tiệc, tôi là người thứ nhất kính Trưởng phòng Tôn.
Trưởng phòng Tôn thầm nghĩ vị Phó chủ tịch thành phố này cũng có chút thú vị, so với các cán bộ địa phương khác thì biết điều hơn.
- Anh đúng là ngoan cố. Tôi nếu nói không uống, anh còn nói rằng sẽ phụ lòng các đồng chí ở địa phương. Còn nếu tôi uống thì gan sợ là không bảo đảm. Sớm biết được anh là như thế, tôi tuyệt đối sẽ không tới. Đây không phải là ép buộc à?
- Đồng chí địa phương cũng là một mảnh chân tình. Xin Trưởng phòng Tôn thành toàn cho.
Yến Trị Đạo cái gì cũng không màng. Ngay trước mặt con gái của mình ăn nói khép nép. Đến nước này rồi cũng không cần quan tâm đến những chuyện gì khác, ngay cả Tăng Nghị cấp dưới cũ có chê cười.
Phụ tử liên tâm, Yến Dung làm sao mà không hiểu sự thống khổ của cha mình lúc này. Tuy nhiên, cô lo lắng nhất chính là sức khỏe của cha. Bệnh gan của Trưởng phòng Tôn có thật hay không, nhưng bệnh “Tam cao” của Yến Trị Đạo là cực kỳ chính xác. Bác sĩ nói nhất định phải kiêng rượu. Cho nên, vừa nghe cha nói phải kính một ly, Yến Dung nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến, sức khỏe của ngài không được tốt, không thể uống rượu.
Yến Trị Đạo cau mày:
- Không thể uống là với người khác. Nhưng với Trưởng phòng Tôn thì nhất định phải uống. “Rượu gặp quý nhân hương, ngàn chén còn ngại ít”.
Nói xong, Yến Trị Đạo duỗi tay ra, cười nói:
- Trưởng phòng Tôn, chúng ta vào tôi. Các đồng chí ấy đang có chút nôn nóng.
Trưởng phòng Tôn ánh mắt xao lãng nhìn Yến Dung, trong lòng rất khó chịu. Không thể uống rượu? Nếu không thể uống rượu thì các người mời tôi đến đây làm gì? Y nói:
- Phó chủ tịch thành phố Yến nếu không thể uống, vậy thì không cần miễn cưỡng. Điều này có thể hiểu mà. Tuy nhiên, nữ đồng chí này của các người không đơn giản. Xinh đẹp, hào phóng, vừa thấy là biết người phóng khoáng. Lát nữa tôi phải uống với cô ấy ba ly mới được.
Yến Dung vừa nghe thì sắc mặt trắng bệch. Trưởng phòng uống ba ly, chính mình phải uống ba bình. Người không ngay tại chỗ gục xuống sao được? Nhưng hiện tại cô không thể không đáp ứng. Nếu cô không đáp ứng thì Trưởng phòng sợ là bỏ chạy lấy người. Sự việc liền thất bại.
Yến Trị Đạo cũng cảm thấy đau đầu. Ông ta khẳng định sẽ không để cho Yến Dung uống rượu tối nay. Nhưng với kinh nghiệm của một lãnh đạo, ông ta tạm thời cũng không tìm ra được lý do thoái thác để hóa giải cục diện bế tắc trước mắt. Trưởng phòng Tôn này vừa thấy chính là cố ý làm khó dễ.
- Phụ nữ nếu nói mình không thể uống thì đây cũng có thể lý giải.
Tăng Nghị ở một bên chống nạnh, răn dạy lái xe:
- Nhưng đàn ông cho dù có uống đến chết cũng tuyệt đối không thể nói mình không thể. Lát nữa, nếu ở trên bàn rượu, anh dám nói gan mình không tốt thì về sau đừng gọi mình là đàn ông nữa.
Lái xe cảm thấy mơ hồ, không biết tại sao Tăng Nghị lại đột ngột nói những lời này. May mắn thay y cũng là người thông minh, trước khẩn trương gật đầu:
- Vâng, Phó chủ nhiệm Tăng nói rất phải.
Trưởng phòng Tôn lúc này sắc mặt liền chìm xuống. Lời này cố ý nói lớn tiếng như vậy, không phải là châm chọc gan mình không tốt hay sao?
Yến Trị Đạo sắc mặt tối sầm. Chính mình trước mặt tốn nước miếng thuyết phục Trưởng phòng Tôn, kết quả lại bị câu này của Tăng Nghị phá hỏng. Tình huống lập tức trở nên không thể cứu vãn.
- Không lớn không nhỏ gì đó. Người ở đây, người nào so với cấp bậc của anh còn cao hơn. Anh nhe răng vẫy đuôi là muốn cắn ai vậy?
Lái xe rốt cuộc hiểu được, Phó chủ nhiệm Tăng này không phải là muốn mắng mình, mà là mắng vị Trưởng phòng Tôn đối diện kia. Từ lúc bước vào đây, lái xe chủ động đem ánh mắt và lỗ tai của mình xem như không nghe không thấy. Ai ngờ không tránh khỏi tai bay vạ gió. Y hiểu được, nhưng không dám lên tiếng trả lời, liền xấu hổ đứng ở nơi đó, khuôn mặt tươi cười.
Trưởng phòng Tôn tức giận đến thân hình phát run. Tiểu tử này là ăn tim gấu mật báo, cũng dám mắng mình ỷ thế hiếp người. Thật sự là buồn cười. Trưởng phòng Tôn lúc này hai tay chống nạnh nói:
- Có bản lĩnh ở bên đó nói này nói này nói nọ. Có dám xuất hiện ra mặt không, để cho tôi nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Yến Trị Đạo thầm nghĩ xong rồi. Tăng Nghị tốt xấu gì cũng là người trong quan trường, như thế nào lại có tính tình “gặp chuyện bất bình” như vậy. Hắn chẳng lẽ không biết nói như vậy thì có kết quả gì sao? Hay là hắn vốn muốn như vậy?
Tăng Nghị lúc này mới xoay người, cười lạnh một tiếng:
- Tôi dạy người của mình, với anh thì có quan hệ gì? Hay là đúng với anh quá?
Tăng Nghị chậc chậc hai tiếng:
- Tuổi còn trẻ mà nhìn không ra. Thật là đáng tiếc!
Yến Dung thiếu chút nữa là phì cười. Đồng thời trong mắt có chút ươn ướt. Cô nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ Trưởng phòng Tăng thật sự một chút vẫn không thay đổi, vẫn ngay thẳng như ngày nào, vẫn biết bao che khuyết điểm. Phòng Xúc tiến đầu tư của huyện Nam Vân dưới sự dẫn dắt của Trưởng phòng Tăng, đã mang tới rất nhiều hạng mục. Nhưng chưa bao mất đi tôn nghiêm của mình. Cho đến khi Tăng Nghị rời khỏi, Yến Dung tự mình làm, mới biết được Tăng Nghị để làm được phải khó khăn đến cỡ nào.
Trưởng phòng Tôn liền bước đến phía trước hai bước. Xem tư thế kia, hẳn là có điểm muốn rút quyền ra đánh Tăng Nghị. Cũng may là y nhịn xuống, nói:
- Có phải là đàn ông thì có bản lĩnh xuất hiện ra chỗ sáng đi.
Tăng Nghị hai tay chắp sau lưng, miệt thị nhìn đối phương nói:
- Anh là cấp bậc gì, cũng không xứng để hỏi tôi.
Nói xong, Tăng Nghị liếc mắt nhìn qua lái xe, ý tứ rất rõ ràng. Cấp bậc của anh cũng chỉ đủ để nói chuyện với lái xe của tôi.
- Được, để tôi xem cậu mạnh miệng đến cỡ nào.
Trưởng phòng Tôn cũng không nói với Tăng Nghị nữa. Biết rõ ràng thân phận của cậu thì chỉ mang lại xui xẻo cho cậu thôi. Y chỉ vào lái xe, cắn răng nói:
- Vậy phiền cậu giới thiệu cho tôi biết, vị lãnh đạo này của cậu là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...