Thủ Tịch Ngự Y

Khi tới là một chiếc xe thể thao màu cam, đậu ở bên kia sân bóng. Nhưng khi đi ra, Long Mỹ Tâm lại thay đổi bằng chiếc Audi màu đen. Khi xe ra đến ngoài đường lộ, Long Mỹ Tâm mới nói:

- Người vừa rồi là cậu của tôi.

Tăng Nghị gật đầu, cũng không truy vấn lai lịch của La Cương Vĩnh. Có bệnh nhưng phải lén lút như thế, có thể thấy được đối phương rất kiêng kị chuyện sinh bệnh. Chính mình nếu cứ hỏi thăm thì biết đâu cũng là chuyện phiền toái.

- Hôm nay rất cảm ơn anh!

Long Mỹ Tâm cười:

- Nói đi, kế tiếp muốn đi đâu? Bổn cô nương sẽ thành toàn cho.

- Đều nói “Bất đáo Trường Thành phi hảo hán”. Nếu đến thủ đô rồi, vậy thì đến Trường Thành đi.

Tăng Nghị đề nghị.

Long Mỹ Tâm thiếu chút nữa là phanh gấp chiếc xe lại, cả giận nói:

- Sở thích của anh có vấn đề hả? Chính là sở thích của anh thấp kém như vậy thì cũng đừng khiến tôi vất vả theo.

Tăng Nghị khoát tay:

- Không sao cả, cô không đi thì tôi tự mình đi.

- Mỗi lần đi với anh thì cũng là leo núi. Cũng không biết có cái gì tốt nữa.

Long Mỹ Tâm bất đắc dĩ, đành phải quay đầu xe lại, sau đó thẳng đến Trường Thành. Lần trước ở huyện Nam Vân, cô chính là đi theo Tăng Nghị đi Kính Sơn. Kết quả lại gặp chuyện David bị răn cắn. Sau một lần đó, cứ mỗi lần nhắc tới leo núi là cô cảm thấy đau đầu.

Lúc này là tết, người đến Trường Thành rất ít. Một đoạn cầu thang dài, cũng chỉ có mình Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm hai người đi. Khi lên đến đỉnh núi thì gió vô cùng lớn, vù vù rung động. Phóng nhãn nhìn lại, đầu đuôi Trường Thành hai đoạn nhìn không thấy đầu. Khắp núi đồi đều là lá cây thổi ào ào.

Long Mỹ Tâm nắm thật chặt chiếc áo, tóc dài bay phấp phới trong gió:

- Hiện tại cảm thấy mỹ mãn chưa? Anh nói, rốt cuộc là còn có cái gì đẹp nữa?


Tăng Nghị vuốt một khối tường gạch, cảm thán nói:

- Toàn bộ Trường Thành, kỳ thật chính là một bằng chứng cho việc hưng suy của lịch sử. Đáng tiếc, rất ít có người nghe nó nói.

Long Mỹ Tâm cố ý dán tai vào tường gạch, cả nửa ngày mới mỉm cười nói:

- Nó nói, trên núi gió lớn, khẩn trương trở về, không thôi bị cảm.

Tăng Nghị cười ha hả, cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên người Long Mỹ Tâm rồi nói:

- Đi thôi, chúng ta trở về. Hôm nay lại bắt cô leo núi với tôi lần nữa. Chiếc áo này tôi khoác cho cô.

Long Mỹ Tâm tức giận đến trợn trắng mắt, trong bụng thầm nghĩ cái gì mà miệng của Tăng Nghị thì đều biến vị. Rõ ràng là một chuyện rất có tư tưởng, nhưng qua miệng của hắn liền biến thành thứ khuôn sáo cũ rích.

Hai người cùng nhau bước xuống chân núi, Long Mỹ Tâm thấy Tăng Nghị không nói lời nào thì liền lên tiếng:

- Nói đi, nói đi. Anh vừa rồi nghe Trường Thành nói gì với anh vậy?

Tăng Nghị cười, hỏi ngược lại:

- Bộ cô không phải rất chán ghét Trường Thành sao?

Long Mỹ Tâm nói:

- Tôi chán ghét leo núi. Tuy nhiên, nói thật, tôi cảm thấy Trường Thành khá ngốc. Đứng sững sững trên đỉnh núi, chẳng qua chỉ là một bài trí và một công trình chiến tích mà thôi. Tần Thủy Hoàng xây dựng Trường Thành, nhưng cũng không ngăn được du mục phía bắc xâm lấn.

- Trường Thành không ngốc, chỉ có chúng ta là ngốc thôi.

Tăng Nghị sửa lại:

- Trường Thành ở trong này, nó không phải là bị kẻ thù bên ngoài công phá, mà là bị Mạnh Khương khóc đổ tường thành.

- Chuyện thần thoại xa xưa mà anh cũng tin?


Long Mỹ Tâm cười khanh khách, cảm thấy cái ngốc của Tăng Nghị rất đáng yêu.

- Ruồi bọ quả trứng không bao giờ có kẽ hở. Trên đời này thành lũy chắc chắn nhất cho tới bây giờ cũng đều là nội bộ công phá.

Tăng Nghị nhìn Long Mỹ Tâm nói:

- Nếu thời cổ, người đương quyền có thể đối nhân xử thế tử tế với con dân mình, người nào mà lại dám đi khiêu khích người hùng mạnh hơn mình vô số lần. Nước làm cho dân giàu mạnh, thì người dân sẽ cao thấp một lòng cường thịnh đế quốc.

Long Mỹ Tâm lập tức không nói gì, cẩn thận suy nghĩ lại, thấy lời Tăng Nghị nói rất có đạo lý.

Có thể là do nghĩ đến xuất thần, Long Mỹ Tâm không ngờ một cước đạp vào khoảng không, sau đó ngã sấp xuống. Cô kinh hoảng phát ra một tiếng thét chói tai.

Mắt thấy sẽ ngã sấp xuống đất, bên trong truyền đến một sức mạnh, chặt chẽ ôm lấy cô. Nhìn thấy đầu mình còn cách thềm đá mấy tấc, Long Mỹ Tâm trong lòng sau một lúc sợ hãi, nghĩ lại nếu mình thực ngã xuống thì chắc mình bỏ đời ở đây luôn rồi.

- Cô không sao chứ?

Tăng Nghị nâng Long Mỹ Tâm dậy, vội vàng hỏi. Sau đó cao thấp nhìn cô, xem có bị làm sao hay không?

Nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của Tăng Nghị, Long Mỹ Tâm trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Tiểu tử này bình thường hay đối nghịch với mình, chẳng khác gì kẻ thù, nhưng anh ta vẫn luôn để ý đến mình. Long Mỹ Tâm cẩn thận cảm giác một chút, mày liền nhíu lại, nói:

- Chân! Chân giống như bị trặc rồi.

- Chân bên nào?

Tăng Nghị liền đỡ Long Mỹ Tâm ngồi xuống bậc thang, nhìn hai chân của cô.

- Bên phải!

Long Mỹ Tâm lúc này mới cảm thấy đau, hơn nữa trong nháy mắt liền đau đến không chịu nổi, giống như một đứa trẻ khi mình bị ngã mà không có người thì liền đứng lên chạy tiếp. Còn nếu bên cạnh có người thì khẳng định sẽ khóc lên, tố khổ.

Tăng Nghị liền lột chiếc giầy bên phải của Long Mỹ Tâm ra, sau đó cởi tất. quả nhiên, nơi mắt cá chân đã bắt đầu sưng lên. Hắn nói:


- Không có việc gì đâu. Tôi xử lý một chút là rất nhanh khỏi thôi.

Nói xong, Tăng Nghị hai tay bắt đầu chà xát thật nhanh. Khi bàn tay nóng lên liền áp vào chân của Long Mỹ Tâm, xoa xoa hai cái, cảm giác một chút tình hình của vết thương. Sau đó đem chân của Long Mỹ Tâm thẳng ra, chậm rãi vặn qua vặn lại, nhẹ nhàng xoa chỗ mắt cá chân bị đau.

Long Mỹ Tâm rên lên hai tiếng, vô cùng đau đớn.

- Chịu khó một chút, sẽ khỏe ngay thôi.

Tăng Nghị thản nhiên cười, dưới tay tiếp tục phát lực. Tốc độ xoa nắn cũng từ từ chậm hơn.

Long Mỹ Tâm ban đầu còn cảm thấy rất đau, nhưng rất nhanh ngay chỗ mắt cá chân có chút ấm lên, không còn đau giống như vừa rồi. Qua hai phút, không ngờ còn có chút thoải mái. Vừa rồi chỉ lo đau, hiện tại lại nhìn Tăng Nghị xoa nắn bàn chân của mình, Long Mỹ Tâm liền cảm giác trên mặt như căng ra, sau đó chân cẳng gì đều cảm thấy mềm đi.

Tăng Nghị xoa nhẹ một hồi, cảm thấy máu bầm đã tan thì liền kéo hêm hai cái, thấy dây chằng và xương cốt cũng không có gì, liền hỏi:

- Thế nào, cảm giác tốt hơn không?

Long Mỹ Tâm lúc này ma xui quỷ khiến, không ngờ nói câu:

- Không!

Tăng Nghị cẩn thận quan sát lại một chút rồi nói:

- Không phải vậy chứ?

Long Mỹ Tâm cũng không biết tại sao mình lại nói từ không như vậy. Mặt càng thêm nóng lên, nói:

- Anh rốt cuộc có biết làm không? Thế mà còn tự xưng là thần y. Trình độ như vậy sao?

Tăng Nghị xoa bóp hai cái, tin rằng chân của Long Mỹ Tâm không bị làm sao, cũng liền hiểu được cô nàng này là cố ý chỉnh chính mình, nói:

- Xem ra khá nghiêm trọng đấy. Chắc là bị nứt xương rồi, vậy phải làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm sao bây giờ?

Long Mỹ Tâm trên mặt giả bộ rất thống khổ, oán giận nói:

- Đang êm đẹp, lại muốn đi Trường Thành. Bây giờ chỉ có thể gọi điện thoại bảo người đến đón. Bằng không thì ngồi ở chỗ này cho gió thổi lạnh chết.

Tăng Nghị lắc đầu. Chính mình thật sự là xui xẻo. Đi theo núi, mang theo người dẫn đường, lại bị người dẫn đường hành lại. Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai:


- Đến đây đi, tôi cõng cô xuống.

Long Mỹ Tâm mặt mày lập tức hớn hở. Khi Tăng Nghị quay đầu lại thì cô lập tức chuyển sang bộ dạng thống khổ, nói:

- Như thế không tốt. Đi xuống núi đường rất dài, không thì chờ người ta đến đón.

- Được rồi, lên đi. Đợi người của cô đến chắc hai chúng ta bị chết cóng ở đây mất.

Tăng Nghị nói.

Long Mỹ Tâm không chần chừ, nhảy lên lưng Tăng Nghị.

Cú nhảy rất mạnh, khiến cho Tăng Nghị mặc dù khí lực không nhỏ, nhưng cũng bị chúi xuống phía trước, xem chút nữa là bị ngã lăn xuống. Hắn cười khổ nói:

- Tôi nói, cô như vậy mà bị trẹo chân sao?

Long Mỹ Tâm cười khanh khách:

- Tôi chẳng những bị trẹo mà còn nứt xương đấy chứ. Anh nếu hối hận không muốn cõng tôi thì hiện tại vẫn còn kịp.

Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước xuống núi:

- Đang êm đẹp, lại muốn đến Trường Thành.

Long Mỹ Tâm muốn trả thù việc buộc leo núi với Tăng Nghị. Cô ghé vào lưng Tăng Nghị, hỏi:

- Tôi hỏi, anh bộ thực quyết tâm phải làm quan sao? Nếu không thì ở lại thủ đô đi, bản cô nương sẽ chiếu cố, cam đoan quan sẽ không nhỏ hơn Nam Giang đâu.

Tăng Nghị cười:

- Cây cỏ sống một mùa, còn người sống cả đời. Dù sao cũng phải làm được chuyện gì đó. Tôi ở cảnh giới này, cô vĩnh viễn sẽ không đuổi theo kịp. Bảo tôi lưu lại nhìn sắc mặt của cô, cô không bằng trực tiếp đẩy tôi xuống từ đây đi.

- Người muốn nhìn sắc mặt của tôi không ít đâu.

- Đắc ý cái gì? Cô bây giờ chỉ nhìn được cái ót của tôi.

Hai người một câu đối một câu, thanh âm được gió truyền đi rất xa, tạo nên từng trận tiếng vang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui