Hai người hướng lầu trước bước tới. Lúc này ngoải cửa có một gã đại tá quan quân, trong tay cầm một cái hộp, thẳng tắp đứng ở nơi đó.
Trương Kiệt Hùng nhìn thấy vị đại tá thì liền nhíu mày. Đây là cảnh vệ tham mưu của Thường Hồng Thắng tên là Liêu Tân. Sau khi thuốc của Tăng Nghị được đưa qua, tính mạng của Thường Hồng Thắng được bảo vệ. Thường Hồng Thắng sau khi trở về liền tự mình qua đây nói lời cảm ơn, nhưng lại bị Địch lão chặn ngay ngoài cửa. Địch lão nói:
- Tôi chính là muốn cho ông ta xấu hổ vô cùng, khiến ông ta đến chết cũng phải thiếu nợ tôi.
Liêu Tân nhìn thấy Trương Kiệt Hùng thì một tay nâng hộp, hai chân chấp vào nhau, nâng tay cúi chào:
- Trương tướng quân.
Trương Kiệt Hùng cũng chào theo nghi thức quân đội, nói:
- Liêu tham mưu, anh qua đây có chuyện gì vậy?
Liêu Tân lên tiếng:
- Thường lão biết Địch lão rất thích súng. Đây là cây súng đã theo Địch lão chiến đấu trên chiến trường Triều Tiên, đã thu được từ tay bọn nước ngoài, rất có ý nghĩa. Buổi sáng Thường lão qua đây đưa, nhưng Địch lão không có ở nhà. Thường lão dặn dò tôi chờ ở chỗ này.
Buổi sáng Thường Hồng Thắng mang súng qua tìm Địch Vinh Thái nói lời cảm ơn, nhưng lại bị chặn ngoài cửa. Thường Hồng Thắng thân thể không tốt, nên không thể đứng lâu, đành phải về trước, lưu lại Liêu Tân đứng ở chỗ này.
Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ, lúc ấy trên chiến trường Triều Tiên cũng thu được một cây súng sớm đã đưa cho Tăng Nghị. Hiện tại, người trước mặt lại bảo rằng có một cây nữa.
- Địch lão hôm nay phải gặp một vị khách quan trọng, sợ là không có thời gian gặp anh. Liêu tham mưu xin hãy trở về.
Nói xong, Trương Kiệt Hùng khoát tay, làm ra tư thế tiễn khách.
- Không gặp được Địch lão thì tôi không có cách nào về báo cáo với Thường lão.
Liêu Tân nói.
Trương Kiệt Hùng cũng không nói gì thêm, xoay người hướng Tăng Nghị duỗi tay ra nói:
- Chúng ta vào đi thôi.
Nhìn Trương Kiệt Hùng cùng với Tăng Nghị bước vào cửa, Liêu Tân trong lòng cân nhắc, chính mình đứng đây cả ngày cũng có thấy bất cứ kẻ nào đi vào. Chẳng lẽ Địch lão tiếp đãi khách quý chính là chàng thanh niên vừa rồi? Liêu Tân ở núi Ngọc Tuyền lâu rồi, nhưng chưa thấy qua Tăng Nghị, thầm nghĩ không biết đây là công tử nhà ai.
Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng cười sang sảng của Địch lão. Liêu Tân biết mình phán đoán không có sai, ngẫm nghĩ một chút y ôm cái thùng quay trở về tòa nhà cách đó không xa.
- Nửa năm, ngay cả cuộc điện thoại cũng không có. Tôi thấy tiểu tử cậu hơn phân nửa là đã quên tôi rồi.
Địch Vinh Thái ngồi trong phòng khách, trên chiếc ghế trúc, có vẻ rất vui.
Tăng Nghị cười:
- Tôi là bác sĩ, nếu tôi gọi điện thoại, hơn phân nửa chẳng có chuyện gì tốt. Cho nên tôi hy vọng vĩnh viễn cũng không liên lạc với Địch lão.
- Vậy sao hôm nay lại bò đến thăm tôi thế?
Địch lão cười ha hả, cầm lấy tách trà Trương Kiệt Hùng vừa mới pha.
- Ngày hội Trung thu, đến thăm Địch lão biểu lộ chút hiếu tâm.
Tăng Nghị cười.
Địch lão bàn tay chỉ vào cái hòm thuốc của Tăng Nghị:
- Thế thì cậu đưa cái này cho tôi, xem như là biểu lộ hiếu tâm cua cậu.
Trương Kiệt Hùng không chút biểu lộ tâm trạng, nhưng trong lòng cũng giật mình. Chính mình theo Địch lão nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu thấy ông chủ động mở miệng đòi lễ vật từ người khác.
- Địch lão, thật là oan uổng cho tôi.
Tăng Nghị liền mở cái hòm y ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp tinh xảo, đưa đến trước mặt Địch lão:
- Tôi khi làm công tác thu hút đầu tư có chút tiền thưởng, còn có nửa năm tiền lương, tất cả đều nằm ở chỗ này.
Địch lão cầm lấy cái hộp. Cái hộp này được làm từ loại câu tử đàn tốt nhất. Ngoài mặt được khắc rất đơn giản nhưng lại mang một đại khí theo phong cách cổ xưa. Hiện tại, giá cá của cây tử đàn rất đắt, nhưng một chiếc hộp như vầy thì cũng đến nỗi quá mắc. Ông ta cười nói:
- Đừng nói cậu bỏ ngọc vào trong này đấy nhé?
Nói xong, Địch lão mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một miếng ngọc bích hổ phù nằm trên một miếng lụa màu vàng. Hổ phù là đại diện cho niềm tin của triều đình thời cổ đại. Thường là một phân thành hai. Nửa miếng nằm trong tay Hoàng đế, nửa miếng nằm trong tay tướng lãnh. Khi hai miếng hợp nhất, khám nghiệm không có lầm thì mới có thể điều động quân đội.
Hổ phù bình thường đều dùng kim, đồng, mộc để chế tác. Giống như loại ngọc này chế ra thì không nhiều lắm. Tăng Nghị đưa đến miếng hổ phù này, phẩm chất của ngọc cũng rất tốt. hơn nữa bên ngoài sáng bóng, xem ra là thường có người lau chùi. Trên mặt miếng hổ phù còn có điêu khắc mấy chục chữ nổi. Đây là mật mã học của người cổ đại.
Chữ nổi là lõm khởi tự, chữ chìm là lõm hạ tự, phân biệt khắc vào hai nửa tiếng miếng hổ phù. Khi dùng, chỉ cần là âm dương hoàn toàn hợp nhất thì mới có thể chứng minh những miếng hổ phù khác là giả.
Địch lão nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị, thầm nghĩ tiểu tử này thật sự là có tâm. Hổ phù tặng tướng quân thật ra rất chuẩn xác. Ông ta liền cười nói:
- Nếu người khác đưa cho tôi thì tôi khả năng sẽ không nhận đâu. Tuy nhiên, nếu là cậu tặng thì tôi nhất định sẽ nhận. Ai bảo cậu nửa năm rồi mà chẳng chịu gọi điện thoại cho tôi. Lần này không nhận, tôi sợ lần sau sẽ chẳng còn để mà nhận.
Trương Kiệt Hùng bước lên, tiếp nhận cái hộp giùm cho Địch lão, rồi bước vào trong thư phòng. Loại đồ vật này đối với người thường mà nói thì rất quý, nhưng đối với Địch gia mà nói, thì đồ vật này cũng không phải là không có được. Địch lão nhận chỉ là nhận tâm ý của Tăng Nghị mà thôi.
Dù vậy, Trương Kiệt Hùng cũng giật mình không ngừng, nghĩ người muốn tặng đồ cho Địch lão có rất nhiều người, trong đó có ủy viên chính trị. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Địch lão cao hứng nhận quà của người khác. Xa không nói, nói đến Thường Hồng Thắng, vài ba lần đến đây, nhưng Địch lão ngay cửa cũng không cho ông vào.
Địch lão hôm nay rất hưng phấn, cùng với Tăng Nghị nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.
Bình thường Địch lão mỗi ngày đến thời điểm này cần phải chợp mắt nửa tiếng. Nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, Trương Kiệt Hùng tiến lên nhắc nhở:
- Lão thủ trưởng, hai ngày trước dạ dày của ngài không thoải mái. Hiện tại Tăng Nghị đến đây, vừa vặn nhờ cậu ấy khám giùm cho.
Địch lão liền gật đầu, vươn tay ra, cười nói:
- Cũng thật sự là có chút không thoải mái. Hôm nay, nhìn thấy Tăng Nghị cậu thì ngược lại thấy cả người thoái mái hẳn lên.
Trương Kiệt Hùng thầm nghĩ đây là hơn phân nửa do tâm lý. Mấy ngày hôm trước, biết Tăng Nghị sẽ tới, liền mỗi ngày trông ngóng. Cho nên cả người không thoải mái, muốn Tăng Nghị khẩn trương đến đây để khám cho mình. Hiện tại Tăng Nghị đến rồi, đây là tâm nguyện đạt thành, trên người liền thoải mái thôi. Ngoại trừ Địch Hạo Huy, sợ là không có người thứ hai có thể khiến Địch lão quan tâm muốn gặp.
Tăng Nghị tiến lên xem mạch cho Địch lão, lại hỏi việc ăn uống những ngày gần đây, cuối cùng nói:
- Không có việc gì, Địch lão thân thể vẫn rất khỏe mạnh.
Địch lão cười, theo sau đứng lên:
- Già rồi, nói một hồi có chút mỏi mệt. Tôi đi nghỉ ngơi một chút, để Kiệt Hùng nói chuyện với cậu.
Trương Kiệt Hùng liền khẩn trương bảo người chuẩn bị phòng ngủ cho Địch lão.
Khi Địch lão đi vào, Tăng Nghị liền đem tình trạng sức khỏe của Địch lão cùng với những công việc cần chú ý chỉ bảo lại cho Trương Kiệt Hùng một cách tỉ mỉ. Cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ có điều có một số chỗ cần phải chú ý. Kỳ thật, nửa năm nay Tăng Nghị tuy rằng không có ở thủ đô, nhưng đối với sức khỏe của Địch lão cũng rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần Địch lão không khỏe một chút, Trương Kiệt Hùng liền gọi cho Tăng Nghị. Còn Địch lão thì cũng chỉ tin có Tăng Nghị mà thôi.
Trương Kiệt Hùng trí nhớ rất lợi hại. chỉ cần Tăng Nghị nói một lần, y liền toàn bộ nhớ kỹ. Sau đó lại hỏi đến mấy vấn đề bình thường, cùng Tăng Nghị nói chuyện một chút.
Sau khi hướng dẫn lại xong, Tăng Nghị liền đứng dậy cáo tứ. Núi Ngọc Tuyền này cũng không phải là nơi hắn có thể ở lâu. Còn nữa, sắp đến Trung thu rồi, người đến thăm Địch lão là không ít. Ngoại trừ những con cháu trong nhà, còn có thủ trưởng trung ương, ủy viên bộ Chính trị cùng với chư hầu địa phương. Tăng Nghị ở chỗ này lâu thật sự là không thích hợp.
Trương Kiệt Hùng đưa Tăng Nghị đến chân núi Ngọc Tuyền, nói:
- Lão thủ trưởng sắp thức dậy rồi. Tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi. Lát nữa sẽ có lái xe đưa cậu về.
Tăng Nghị liền khoát tay, nói:
- Vâng, tôi biết rồi. Hai ngày nữa tôi sẽ đến.
Trương Kiệt Hùng biết Tăng Nghị nói vậy chính là chuyện Phương Nam Quốc đến đây thăm hỏi Địch lão, nhân tiện nói:
- Tôi sẽ hết sức an bài tốt. Có tình huống gì thì tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với cậu.
Hai người như vậy mà chia tay nhau. Tăng Nghị trước gọi điện thoại cho Đường Hạo Nhiên, biết được Phương Nam Quốc không có đến văn phòng ở thủ đô mà trở về nhà mình ở thủ đô thì liền bảo lái xe của Trương Kiệt Hùng đến địa chỉ đó. Lái xe gật đầu một cái, chân giẫm lên chân ga.
Từ sân bay đến núi Ngọc Tuyền, trên đường đều là đường tốc độ cao. Tăng Nghị thật ra cũng không có cảm giác gì. Nhưng từ núi Ngọc Tuyền đến nhà của Phương Nam Quốc thì Tăng Nghị mới chân chính cảm nhận được uy mãnh của quân xe. Trên đường mặc kệ là đèn đỏ hay đèn vàng, vị trung tá lái xe kia ánh mắt cũng không nháy, liền xông thẳng qua. Không thể băng qua cũng băng qua, không thể đi ngược chiều cũng đi ngược chiều.
Lẽ ra tình trạng giao thông ở thủ đô là nổi tiếng kém cỏi nhất thế giới, nhưng vị trung tá lái xe đưa Tăng Nghị từ núi Ngọc Tuyền về đến nhà Phương Nam Quốc không ngờ chưa đến hai mươi phút. Có thể thấy tốc độ rất mau.
Trung tá lái xe cũng không cứng nhắc như Trương Kiệt Hùng. Sau khi dừng xe lại, anh ta bước xuống mở cửa xe cho Tăng Nghị, sau đó xuất ra giấy viết, viết lên một số điện thoại nói:
- Thủ trưởng Tăng nếu ở thủ đô muốn dùng xe thì cứ gọi điện thoại theo số này. Đây là bạn của tôi, công tác tại cơ quan quân ủy, quản lý chính là xe. Một cuộc điện thoại, mười phút sau khẳng định là có một chiếc xe đến ngay.
- Tôi cũng không phải là thủ trưởng gì. Trung tá Vương cứ gọi tôi là Tiểu Tăng hoặc Tăng Nghị được rồi.
Tăng Nghị tiếp nhận tờ giấy nói:
- Cảm ơn!
- Không cần khách khí, Trương tướng quân đã chỉ bảo qua, nhất định phải phục vụ thủ trưởng Tăng cho tốt.
Trung tá ánh mắt cũng không phải là người mù. Có thể khiến cho Trương Kiệt Hùng tự mình đến sân bay nghênh đón thì không phải là người bình thường.
Tăng Nghị nhìn lái xe rời khỏi thì lắc đầu, thầm nghĩ đây là một lái xe mang cấp hàm tướng quân.
Chương 230-1: Người quen cũ
Ở thủ đô, Phương gia chỉ được xem là gia đình bình thường.
Cha của Phương Nam Quốc Phương Vân Thư trước đây từng làm việc tại văn phòng trung ương, được phân một văn phòng tứ hợp viện cũ có diện tích không lớn lắm, chia thành 2 viện: tiền viện và hậu viện. Cả nhà Phương Nam Quốc ở hậu viện. Còn tiền viện là phòng khách và phòng bảo mẫu. Trong hai viện đều nuôi không ít các loại cá trắm cỏ. Có khoảng bảy, tám cây cổ thụ thân cây loang lổ. Đi tiếp vào phía trong, sẽ không nhận thấy không khí của nhà quan, mà đó chính là hình ảnh về hưu dưỡng lão.
Tăng Nghị tiến lên nhấn chuông cửa, không bao lâu, liền có người ra mở cửa lớn của Tứ Hợp Viện, nhìn qua Tăng Nghị một cái, mỉm cười, bèn hỏi:
- Anh là Tăng Nghị có phải không?.
Tăng Nghị gật gật đầu, cười đáp:
- Là tôi.
Người nọ liền mở to cánh cửa ra, hướng tay mời:
- Xin mời Phó chủ nhiệm Tăng, Bí thư Phương có nói là anh sẽ ghé qua, nên tôi đã túc trực chờ.ở đây.
- Vất vả cho anh rồi!
Tăng Nghị khách khí nói.
- Có vất vả gì đâu, công việc của tôi chính là làm tròn bổn phận với lãnh đạo!
Rồi người nọ cười ha hả đi phía trước dẫn đường.
Đi xuyên qua một hành lang dài được vây quanh toàn những cây nho, hai người đi vào phía sau của Hợp Viện, lúc ấy Đường Hạo Nhiên cùng với một cô gái độ chừng hai mươi mấy tuổi, đứng trước hồ cá được đặt ở giữa sân, trong tay cầm hộp thức ăn cho cá. Không biết đang chuyện trò gì với nhau, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười.
- Tăng Nghị!
Đường Hạo Nhiên nhìn thấy Tăng Nghị, liền đặt hộp thức ăn cá lên thành hồ, niềm nở tiến đến hai bước, nói:
- Tôi giới thiệu với anh, đây là...
Tăng Nghị ngỏ ý bắt tay và cười nói:
- Nhất định là thiên kim của Bí thư Phương, Phương Thần Doanh tiểu thư phải không?
Phương Thần Doanh nghiêng nghiêng đầu, trong ánh mắt ánh lên một nụ cười, dường như muốn tìm ra một điều gì đó, nhìn Tăng Nghị một hồi lâu, mới đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy tay Tăng Nghị:
- Từ lâu đã nghe nói về anh, ngày thường cha của tôi không ít khi nhắc đến anh. Ông ấy thường lấy anh ra làm ví dụ để dạy bảo tôi.
Tăng Nghị cười cười:
- Thật quá xấu hổ, chắc là làm Phương tiểu thư đây ghét chết tôi rồi!
Phương Thần Doanh vươn tay ra và nói:
Đúng vậy, nghe đến mức sinh ra con kén luôn rồi. Ở nhà thì nghe cha tôi kể, đến trường thì lại đến lượt Ân Hi.”
- Àh, chị Thôi lúc này khoẻ không?
Tăng Nghị hỏi thăm.
- Vẫn tốt!
Phương Thần Doanh cười đáp
- Chị ấy bây giờ trở thành người hâm mộ trung thành của anh rồi, giờ đang chuẩn bị thi vào trường y.”
- Khi nào gặp cô ấy cho tôi gửi lời hỏi thăm!
Tăng Nghị đối với sự kiên trì và quyết tâm của Thôi Ân Hi, có thể nói là đã để lại một ấn tượng sâu sắc, Nếu đi học Trung y, nói không chừng có thể học được nhiều điều nên người.
Lúc này từ trong phòng vang lên tiếng của P hương Nam Quốc: “Tăng Nghị đến rồi phải không? Xin mời vào trong!”
Tăng Nghị đáp lại một tiếng rồi cùng Phương Thần Doanh bước vào phía trong. Đường Hạo Nhiên không đi vào, nói là muốn ở bên ngoài. Cách bày biện trong phòng hiện lên một nét cũ kỹ, không có một vật trang trí nào đắt tiền cả, nhưng mà cách bố trí cũng không tệ. Bên trong phòng khách Phương Nam Quốc đang trò chuyện cùng cha, Phùng Ngọc Cầm không có ở đây, có lẽ đã đi làm việc gì đó.
Phương Nam Quốc liền nói với cha của mình:
- Đây là Tăng Nghị mà cha thường hay nghe con nhắc đến.
Phương Vân Thư tóc đã bạc trắng, nhưng xem ra tinh thần vẫn sáng suốt, sắc mặt hồng hào, nhìn Tăng Nghị mỉm cười, nói:
- Quả nhiên là người trẻ tuổi có triển vọng, khí chất bất phàm. Cứ tự nhiên như ở nhà, không cần gò bó.
Phương Thần Doanh liền chỉ vào chiếc ghế kế bên và nói:
- Ông nội của tôi kỳ thực rất ôn hoà, anh cứ ngồi ở đây đi, tôi đi rót nước cho anh!
Tăng Nghị mỉm cười, cầm lấy hòm y bước đến bên kia, rồi ngồi xuống.
- Nghe Nam Quốc nói vết thương trên lưng nó chính là do cậu chữa trị có đúng không? Còn trẻ mà y thuật đã cao minh như vậy rồi, thật là đáng nể.
Phương Vân Thư sảng khoái cười to.
- Lúc trước, khi còn làm việc ở văn phòng trung ương tôi cũng từng hỏi qua vài vị y thuật có tiếng trong nước, nhưng mà tất cả đều nói không có cách chữa trị.
Tăng Nghị mỉm cười
Ông đã quá khen rồi, cháu làm sao so được với các ngài ấy. Thật ra chỉ là một vài bài thuốc gia truyền thôi.
Phương Vân Thư chăm chú nhìn qua Tăng Nghị một hồi, bỗng nhiên lại cười. Con người trẻ tuổi này thật là đáng nể, không có như vẻ kiêu ngạo của những người trẻ tuổi khác, chính là so với Phương Nam Quốc năm ấy, chỉ có hơn chứ không kém.
Phương Nam Quốc là niềm kiêu hãnh của Phương lão gia. Phương gia kỳ thực cũng không có điều gì là hiển hách cả.
Phương Vân Thư có thể đứng trên sự nghiệp giúp đỡ Phương Nam Quốc thì cực kỳ bé nhỏ.
Thật ra Phương Nam Quốc cũng chỉ là xuất thân là con trai của một gia đình bình thường, Có thể làm đến một Bí thư Tỉnh ủy, trên quan trường, cũng thật sự là điều rất hiếm thấy.
Nhìn thấy Phương Nam Quốc hãy còn hy vọng được tiến thêm bước nữa, nếu như thành công, đó chính là ghi tên vào danh sách trung ương.
Năm ấy, Phương Nam Quốc nhập ngũ, Phương Vân Thư cũng không nghĩ rằng con trai của mình có thể tiến xa được đến như vậy.
Đương nhiên ông cũng hiểu được mức độ khó khăn là bao nhiêu, tuy vậy điều ông không nghĩ đến được là Phương Nam Quốc còn có thể tiến thêm một bước, không ngờ với con người trẻ tuổi ở trước mắt có một mối quan lớn lao như vậy. Ông cười đáp:
- Này, đừng có ngồi không như thế, qua đây, ăn táo đi. Đây là táo hái từ cây táo trong vườn, rất tươi ngọt, so với táo bên ngoài mua về vị tươi ngon hơn nhiều.
- Cảm ơn ông!
Tăng Nghị khách khí, mỉm cười và cầm lấy một quả táo tươi to đỏ rồi cắn một cái. Quả nhiên là rất ngon.
- 15 tháng 7 táo đỏ một rừng, 15 tháng 8 đầy vườn táo rơi.” Quả táo này thật sự là rất tươi ngon.
“Cây táo này chắc là trồng được mười mấy năm rồi có phải không?” Phương Nam Thư hỏi Phương Nam Quốc.
Phương Nam Quốc thản nhiên cười đáp,
- Dạ, trước đây khi con còn là một người lính bình thường, mỗi năm cha đều hái táo đỏ xuống, phơi nắng rồi đưa cho con mang đi.
- Thời gian trôi qua thật nhanh.
Phương Vân Thư cười lên hai tiếng:
- Lúc ấy con cũng trẻ tuổi như Tăng Nghị bây giờ.
Tăng Nghị nhìn hai cha con họ vừa trò chuyện vừa nhớ lại những kỷ niệm đẹp trước đây, trong lòng cảm thấy có chút tủii thân, trong ký ức của hắn, không có hình ảnh người cha.
Trò chuyện ở phòng khách một hồi, Phương Nam Quốc đứng dậy, Tăng Nghị liền hiểu ra ông có lời muốn nói với mình, liền cùng ông bước vào trong thư phòng. Phương Thần Doanh ở lại phòng khách trò chuyện với ông nội của mình.
Vào trong thư phòng, Phương Nam Quốc, rút ra một điếu thuốc từ từ châm lửa, rồi hỏi:
- Cha của tôi vẫn khoẻ phải không?
- Rất khoẻ!
Tăng Nghị đáp.
Phương Nam Quốc khẽ gật đầu:
- Đây là điều tốt, cha của tôi, thần khí trong quân đội là đây.
- Vào dịp tết có rất nhiều người đến thăm hỏi, không dám làm phiền thời gian của ông cụ. qua hai ngày lại đến thăm ông cụ. Sau khi Trương tướng quân sắp xếp xong sẽ thông báo”
Phương Nam Quốc hiểu được mình phải sắp xếp lịch trình trong những ngày này như thế nào. Trở về thủ đô người mà ông cần thăm hỏi rất nhiều, nhưng cha của ông tất nhiên là luôn ở vị trí hàng đầu. Muốn được ghi tên vào trong danh sách, không có sự ủng hộ của bên quân đội thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Nếu như mà Địch lão muốn gặp ông thì ông phải dời chuyện thăm hỏi người khác lại.
- Mấy ngày này tôi có thể sẽ bận hơn một chút, để cho Thần Doanh cùng với Hạo Nhiên đưa cậu đi dạo trong thủ đô. Các người là những người trẻ tuổi ra ngoài đi dạo sẽ thấy tự do thoải mái hơn.
Phương Nam Quốc đi thăm hỏi một số nhân vật, dĩ nhiên không thể mang thư kí cùng đi theo.
Người mà dẫn Tăng Nghị vào, lúc này gõ cửa thư phòng, nghe thấy Phương Nam Quốc nói mời vào, mới mở cửa bước vào, nói:
- Bí thư Phương, phía bên ngoài có một người trẻ tuồi nói là đến tìm Tăng Nghị.
Phương Nam Quốc mỉm cười nói:
- Cậu đi đi! Bạn bè của cậu chắc chắn là không ít, tìm cậu đã tìm đến nhà của tôi luôn rồi.
Tăng Nghị liền cùng với người nọ bước ra ngoài cửa, bên ngoài đậu một chiếc xe Jeep quân dụng, là hiệu xe của quân đội. Tăng Nghị nghĩ không thể là Vương Trung Hiệu phái xe đến đây để rước mình chứ.
- Tăng Nghị!
Đằng xa có tiếng người gọi, liền thấy là người đó mang hàm thượng uý, trong tay cầm một bình nước từ đầu ngõ bước đến.
- Haha, là anh à?
Tăng Nghị niềm nở đón tiếp.
- Anh làm sao tìm đến được nơi này vậy?
Địch Hạo Huy so với nữa năm trước đã trưởng thành hơn nhiều, con người cũng linh hoạt hơn. Gã đặt tay vỗ vai Tăng Nghị, nói:
- Tôi muốn tìm cậu còn không dễ hơn ăn một đĩa rau sao! Nghe lão Trương nói cậu đến thủ đô rồi, tôi lập tức đi tìm cậu. Tối hôm đó tôi định đến tìm cậu rồi, nhưng lại có hẹn với Mỹ Tâm.
- Đi, vào trong nghỉ một chút, uống ngụm nước.
Tăng Nghị dẫn Địch Hạo Huy vào nhà của Phương Nam Quốc, hắn giới thiệu với Đường Hạo Nhiên và Phương Thần Doanh, rồi vào phòng của Phương Nam Quốc chào một tiếng.
Phương Nam Quốc ôn tồn không có gì phản đối, và nói:
- Uhm, cậu đi đi!”
Địch Hạo Huy hiện đang công tác tại tổng tham mưu, là theo ý của lão Địch lão. Ở lại thủ đô, hy vọng Địch Hạo Huy có thể học hỏi tốt, việc xếp vào quân hàm thượng uý, là để thuận lợi cho việc rèn luyện sau này. Quân hàm thấp, mới có thể tiếp xúc được với cấp quân sĩ thấp nhất, ba đời Địch gia đều xuất thân từ lính.
- Cùng đi đi!
Địch Hạo Huy mời
- Càng đông càng náo nhiệt.
Phương Thần Doanh cười gật đầu, cô ấy biết rõ lai lịch của Địch Hạo Huy. Địch Hạo Huy đích thân đến tận cửa nhà để mời, thật là nở mày nở mặt, không thể nào từ chối được.
Đường Hạo Nhiên trong long rất muốn đi, có thể cùng với công tử chốn thủ đô qua lại, đây đúng là cơ hội tốt từ trên trời rớt xuống, nhưng sợ Phương Nam Quốc có việc cần nên liền nói:
- Tôi có việc phải ở lại trong nhà, nên không thể đi được rồi, mọi người đi chơi vui vẻ nhá!
Lúc đó tiếng của Phương Nam Quốc từ trong thư phòng vang đến:
- Đường, hôm nay tôi ở lại nhà, cậu có việc gì thì cứ đi đi.
Trong mắt của Đường Hạo Nhiên ánh lên một tia sáng, trong lòng rất cảm kích. Ông chủ Phương tuyệt đối là một người lãnh đạo tốt, ông ấy luôn mang lại sự thuận lợi, tuyệt đối không mang đến sự cản trở khó khăn nào.
Lập tức cả bốn người đều từ nhà họ Phương bước ra, vào trong xe Jeep của Địch Hạo Huy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...