- Chàng trai, cậu học mấy năm y rồi?
Thôi lão vươn cánh tay, nhìn Tăng Nghị, giọng điệu tất cả đều là miệt thị:
- Lại đọc qua mấy quyển sách thuốc, xem qua mấy người bệnh rồi?
Tăng Nghị giơ tay bắt mạch, không để ý tới chất vấn của đối phương, chỉ nói:
- Tôi không hỏi ông, ông không cần nói chuyện. Bình tâm tĩnh khí.
Thôi lão có chút tức giận. Câu hỏi của mình không ngờ bị gạt sang một bên. Rất đáng giận! Nếu ở Hàn Quốc, chính mình tùy tiện nói một câu, ngay cả Tổng thống cũng không dám không coi trọng. Tốt, tôi cái gì cũng không nói, xem cậu có chẩn ra được cái gì.
Tăng Nghị bắt mạch một chút, hơi cau mày, rất không ổn. Hắn hỏi:
- Ăn uống như thế nào?
Kết quả đợi cả nửa ngày mà không thấy trả lời. Hắn ngẩng đầu, thấy ông cụ nhắm hai mắt, hoàn toàn là bộ dạng lão tăng nhập định.
Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu. Gặp phải loại người này, thầy thuốc có tám đời cũng không chẩn được bệnh. Nếu không nể mặt hiếu tâm của Thôi Ân Hi thì bản thân hắn cũng chẳng thèm đến hầu hạ.
Thôi Ân Hi lên tiếng:
- Ông nội tôi ăn uống rất…
Ông cụ lúc này mở mắt, khiến cho Thôi Ân Hi không dám nói tiếp.
Thôi Ân Hi nhìn Tăng Nghị, không nói gì nữa, sợ hãi nhìn ông. Cuối cùng lựa chọn cách im lặng không nói. Sau khi chẩn mạch xong, mình sẽ tìm Phó chủ nhiệm Tăng giải thích.
Tăng Nghị cũng không tức giận, bình tâm tịnh khí bắt mạch tiếp. Thật là tức giận! Mạch tượng không chính xác. Hắn đã gặp qua biết bao nhiêu trường hợp, giống như trường hợp trước mặt cũng không phải là lần đầu tiên. Chỉ có điều, thần sắc của Tăng Nghị càng ngày càng ngưng trọng. Điều này trước kia không có. Hắn trước kia bắt mạch, rất ít khi biểu hiện thần sắc không tốt trước mặt người bệnh.
Thu mạch, Tăng Nghị ngồi một chỗ, cân nhắc mạch tượng vừa rồi.
Lý Đông Nghị đứng một bên, nhiều ít có chút ý tứ xem náo nhiệt, thầm nghĩ Trung y của người này cũng không có cách, còn nói là Trung y mạnh hơn so với Hàn y. Tôi thấy chưa chắc! Lần trước tiểu tử cậu chỉ là đầu cơ trục lợi.
- Như thế nào?
Ông cụ nhìn Tăng Nghị nói:
- Mau cho kết luận đi?
Trên mặt tất cả đều là sự cao ngạo. Ông cho rằng Tăng Nghị cái gì cũng chẩn không ra. Chỉ cần hắn dám mở miệng, chính mình có thể chất vất, khiến hắn một câu cũng không đáp được.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, sau đó đứng lên, chắp tay nói với Thôi Ân Hi:
- Bệnh của ông nội cô không cần chữa trị nữa. Chuẩn bị hậu sự là vừa.
Thôi Ân Hi lúc này thần sắc đại biến, ánh mắt phủ một tầng sương mù, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, anh hãy nghĩ biện pháp.
- Muốn nghĩ hay không nghĩ ra kỳ thật cũng không có bất luận một phân biệt nào, Ai cũng không trốn được sinh tử luân hồi.
Tăng Nghị lắc đầu, liền chuẩn bị cáo từ.
Lý Đông Nghị nhìn Thôi lãp,, nghĩ Thôi lão nhất định sẽ giông bão nổi lên, lên án mạnh mẽ Tăng Nghị. Kết quả, đợi một hồi lại phát hiện Thôi lão không chút sứt mẽ, trên mặt cũng không có bất luận một vẻ mặt nào, tĩnh tọa một lát rồi nói:
- Cậu thật ra cũng hiểu biết đấy chứ.
- Thôi lão tiên sinh cũng nên biết trân trọng.
Tăng Nghị nhìn ông cụ:
- Ít nhất là lòng hiếu tâm của con cháu mình.
Thôi lão hừ lạnh một tiếng nói:
- Còn không tới phiên cậu giáo huấn tôi. Nếu cậu không có cách nào thì liền khẩn trương đi đi. Không cần đứng ở chỗ này lãng phí thời gian của tôi.
Quách Bằng Huy tức giận nên mức muốn đập bàn. Mời Tăng Nghị tới thì nên cúi đầu nói lời hay. Hiện tại lại bày ra bộ dạng như vậy. Cũng may là Tăng Nghị tính tình rất tốt. Nếu đổi là tôi, không cho ông một châm là may mắn cho ông lắm rồi.
Túm lấy tay Tăng Nghị, Quách Bằng Huy liền kéo hắn đi ra, một khắc cũng không muốn ở lại trong này.
Lý Đông Nghị cũng cầm lấy cái hòm y của mình, thầm nghĩ về sau anh làm sao mà chế ngạo tôi được nữa? Tôi không được, anh không phải cũng không chữa được sao?
Thôi Ân Hi liếc mắt nhìn ông nội mình một cái rồi đuổi theo.
- Cô còn tới làm gì?
Quách Bằng Huy căm tức:
- Ông nội của cô chúng tôi xem không được. Mau mời cao minh khác đi.
Thôi Ân Hi xin lỗi nói:
- Rất xin lỗi. Hôm nay thật sự là quá thất lễ. Xin hai người đừng vì điều này mà tức giận. Ông nội tôi tính tình là như vậy. Ông đối với ai cũng đều như thế. Xin hai người đừng giận. Tôi thay mặt ông xin lỗi mọi người.
Nói xong, Thôi Ân Hi cúi đầu.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Thôi đi, Cục trưởng Quách không cần tức giận. Việc này khá oan cho Ân Hi tiểu thư.
Thôi Ân Hi mắt liền trào lệ, cảm kích nhìn Tăng Nghị:
- Cảm ơn anh đã thông cảm, Phó chủ nhiệm Tăng.
- Không có việc gì, cô trở về đi.
Tăng Nghị khoát tay xong xoay người rời đi.
Thôi Ân Hi liền đuổi theo:
- Phó chủ nhiệm Tăng, nếu tức giận thì mắng tôi thế nào cũng được. Cho dù đánh tôi tôi cũng chấp nhận. Bắt tôi dập đầu tôi cũng làm. Nhưng xin anh hãy cứu ông nội của tôi.
Quách Bằng Huy liền quát:
- Đã nói là không có biện pháp mà.
- Tôi biết Phó chủ nhiệm Tăng nhất định là có biện pháp.
Thôi Ân Hi nhìn Tăng Nghị:
- Anh vừa nói nói “không cần trị” mà không phải nói là “không có cách nào trị”.
Thôi Ân Hi liền nắm lấy tay Tăng Nghị:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cầu xin anh đấy.
Quách Bằng Huy muốn răn dạy, nhưng nghĩ lại Tăng Nghị vừa rồi quả thật nói như vậy nên liền dừng lại.
Tăng Nghị thở dài:
- Ông cụ bệnh là có khối u trong cổ họng, thực không nuốt được. Đây là thiên sát chi chứng. Thầy thuốc không cứu Thiên sát chi nhân. Xin cô thứ cho tôi bất lực.
Nói xong, Tăng Nghị lắc đầu, tránh cánh tay Thôi Ân Hi, cất bước về phía trước.
Mới vừa bước ra khỏi phòng, Lý Đông Nghị nghe Tăng Nghị nói như vậy thì đứng im tại chỗ. Thôi lão cái gì cũng chưa nói. Tăng Nghị không ngờ đã đoán ra bệnh trạng này. Quá sức thần kỳ!
Tuy nhiên, Lý Đông Nghị cũng không rõ, cái gì là Thiên sát chi chứng. Cái gì là Thiên sát chi nhân. Lần trước, Nữ hoàng Anh quốc ăn cơm ói cơm, uống nước ói nước. Đây cùng loại bệnh với Thôi lão, vì sao Tăng Nghị khi đó lại không nói là Thiên sát chi chứng.
Bước vào thang máy, Quách Bằng Huy liền hỏi Tăng Nghị:
- Ông cụ kia rốt cuộc là bệnh gì?
Tăng Nghị thản nhiên cười nói:
- Ung thư! Ung thư thực quản, và loét thượng vị.
Quách Bằng Huy là người của cục Bảo vệ sức khỏe, tất nhiên là biết bệnh đây là bệnh gì. Ung thư thực quản đã rất lợi hại rồi, lại còn loét thượng vị nữa chứ. Đây không phải là đền mạng già rồi sao? Thượng vị là ranh giới giữa thực quản và dạ dày. Nếu thượng vị và thực quản cùng xảy ra vấn đề thì đồng nghĩa với việc ông cụ kia cơm ăn không được, nước uống không xong. Cả người rất thống khổ. Khi có một vật gì tiến vào cổ họng thì ông nhất định sẽ phải khạc ra.
- Cậu làm rất đúng! Bệnh như vậy không thể tiếp nhận.
Quách Bằng Huy âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may Tăng Nghị không có kích động. Loại bệnh này rất khó trị. Quách Bằng Huy công tác tại cục Bảo vệ sức khỏe, cũng thấy được một số cán bộ lão thành về hưu mắc bệnh này. Mặc kệ là điều trị bằng hóa chất hay là uống thuốc Trung y cũng đều rất nhanh qua đời. Hơn nữa, trong giai đoạn cuối cuộc đời mình, những cán bộ lão thành đó đều rất đau đớn.
Tăng Nghị buông tiếng thở dài, mắt nhìn vào con số hiển hiện trên thang máy.
Quách Bằng Huy cảm thấy không thể hiểu được liền hỏi:
- Vì sao cậu lại gọi căn bệnh này là Thiên sát chi chứng?
- Nguyên nhân gây bệnh thì có rất nhiều. Thói quen ẩm thực, hoàn cảnh, cảm xúc đều có thể là nguyên nhân gây bệnh, nhưng ông nội Thôi Ân Hi mắc bệnh này hoàn toàn là do tự tìm.
Tăng Nghị lắc đầu, nói:
- Thôi đi, không đề cập đến ông ta nữa. Bệnh của ông ta thầy thuốc cứu không được mà trị cũng không được.
Quách Bằng Huy không thể nào hiểu được lời nói của Tăng Nghị. Thấy Tăng Nghị không muốn nói, ông cũng không muốn hỏi. Tuy nhiên trong lòng lại cân nhắc, vì sao bệnh này là tự tìm? Vì sao tự tìm thì gọi là Thiên sát? Trời vì sao lại muốn giết ông ta? Rốt cuộc là tự tìm hay là thiên sát. Ông hiện tại có chút đau đầu. Cái gì là trời chứ?
Bước vào trong phòng, trên bàn chỉ có mấy món rau trộn. Đám người Cố Hiến Khôn còn đang chờ Tăng Nghị.
- Tăng Nghị, khu đất hồ Tinh Tinh không thuộc phạm vi khu công nghệ cao, có hy vọng nắm được hay không?
Lão Tả hôm nay nhìn trúng khối đất đó, trong lòng không chịu đựng nổi, muốn hỏi thăm ngay.
Tăng Nghị ngồi xuống bàn, nói:
- Phạm vi của khu công nghệ cao cũng không có xác thực. Nếu phát triển tốt thì sẽ tiếp tục trưng thu đất. Phát triển không tốt thì việc trưng thu đất sẽ dừng lại.
Lão Tả liền hiểu ngay. Khu đất đó thuộc loại có thể thu mà cũng có thể không thu. Ông ta đương nhiên muốn khu công nghệ cao trưng thu mảnh đất đó. Một khi nhập vào phạm vi khu công nghệ, Ban quản lý làm công trình năm trong một thì sẽ trực tiếp làm đường đến khu công nghệ cao. Như vậy, nếu mình thu mua nó thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền và những chuyện phiền phức. Nếu mình dùng tài chính của mình để mở đường, lắp điện, nước, thông khí chỉ có thể khiến mình đau đầu rồi.
Cố Hiến Khôn trong lòng có cái ý tưởng nên lúc này hỏi:
- Nếu chúng tôi nguyện ý đầu tư, đem hồ Tinh Tinh này cải tạo thành một công viên ẩm thực.
Tăng Nghị suy nghĩ một chút, liền hiểu được quyết định của Cố Hiến Khôn. Đây là trước tạo công viên, sau đó tạo thành những thứ xung quanh công viên, như nhà bán, biệt thự bán. Chỉ có điều thủ pháp khéo léo một chút thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...