Nhìn Tôn Vân Thủy giả vờ giả vịt, Tăng Nghị trong lòng không vui nói:
- Anh hãy nói tỉ mỉ lại cho tôi biết việc thu chi từ trước đến nay, tôi sẽ trả.
Tô Kiện Thuần từ trong túi lấy ra một bó tiền to, có tiền chẵn tiền lẻ, nói:
- Bác sĩ Tăng, tiền này không thể để anh trả được. Chúng tôi đã có biện pháp.
Nói xong, y nhìn Tôn Vân Thủy nói:
- Nơi này là một ngàn đồng, chúng tôi trả trước. Hai ngày nữa chúng tôi trả hết.
Tăng Nghị khoát tay, đẩy Tô Kiện Thuần ra:
- Tránh qua một bên, anh lấy cái gì mà trả? Đi bán máu à?
Tôn Vân Thủy hơi chút tức giận nói:
- Cậu xem đây là đâu? Cậu nói như vậy làm như bệnh viện chúng tôi uống máu vậy? Tiền đó đâu phải trả cho cá nhân tôi, mà là tiền viện phí. Tôi là một thầy thuốc trong sạch mà.
Nói xong, y nhìn Tô Kiện Thuần
- Nhà ai mà chẳng tránh khỏi việc khó khăn. Cũng không nên cứng rắn quá. Tôi thấy anh khá nhiệt tâm, lúc nào cần mở miệng thì mở miệng. Con người mới chính là điều quan trọng nhất.
- Bác sĩ Tôn nói rất có đạo lý, người quan trọng nhất mà. Tiền chỉ là khốn kiếp, mất thì có thể kiếm lại thôi.
Tăng Nghị cười lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một cái thẻ, nói:
- Muốn thu tiền viện phí thì hãy lấy đi.
Tôn Vân Thủy vừa thấy thì ánh mắt sáng rỡ. Chính mình còn tưởng rằng hai ngàn kia không thu lại được, không nghĩ tới hai người này lại tìm một đại tài chủ đến. Nhìn thấy cái thẻ của đối phương thì biết rằng là xa xỉ rồi. Y liến quay mặt, chỉ bảo một tiếng:
- Tiểu Lưu, cậu đi một chuyến, đến lấy giấy tờ và đóng dấu vào.
Một thực tập sinh lên tiếng, nhanh nhẹn chạy ra ngoài, khiến những người khác phải hâm mộ.
Tăng Nghị thừa dịp này lại hỏi:
- Bác sĩ Tôn, đứa nhỏ tiếp nhận trị liệu thời gian cũng không ngắn. Như thế nào đến hiện tại vẫn không khỏi?
Tôn Vân Thủy xoa tay nói:
- Căn bệnh này rất ngoan cố, nếu muốn chữa khỏi thì khẳng định phải cần một khoảng thời gian. Cho dù có tìm thầy thuốc khác thì cũng không có biện pháp. Ngoài ra dùng thuốc cũng là vấn đề. Thật ra có một vài loại thuốc tốt, kết quả trị liệu khả quan, tác dụng phụ cũng ít. Nếu dùng thì khẳng định sẽ có hiệu quả. Chính là giá cả hơi đắt, lúc trước tôi sợ gia tăng gánh nặng cho người bệnh nên không cho dùng.
- Lát nữa, anh viết tên thuốc cho tôi, để tôi biết được một chút.
Tăng Nghị nói xong, mở cái bóp ra, bên trong là thẻ tín dụng ánh vàng rực rỡ:
- Tiền không thành vấn đề, nếu là thuốc tốt thì cứ dùng.
- Thuốc nhập khẩu, hiệu quả khẳng định là tốt rồi. Cứ dùng rồi sẽ biết.
Tôn Vân Thủy là người biết nhìn hàng. Y biết thẻ này là hạng ngườ nào dùng. Xem ra chính mình điều chỉnh phương thuốc lại, đem những loại thuốc đắt tiền ra, thì nhiệm vụ tháng này tuyệt đối không thành vấn đề. Mỡ đã đưa tới miệng mèo, không ăn không được. Nếu không ăn, nói không chừng người ta sẽ không vui.
Tăng Nghị cười lạnh, gật đầu, không nói gì nữa.
Tôn Vân Thủy còn tưởng rằng Tăng Nghị gật đầu chính là đồng ý với kết luận của mình, trong lòng thật cao hứng. Loại tạp chứng nghi nan này, tạm thời chính mình còn chưa có trị liệu hiệu quả. Tuy nhiên thuốc tốt, không có tác dụng phụ, toàn bộ cho hắn dùng hết. Trị không hết cũng chẳng gây hại gì, cùng với tiền viện phí tổng lại cũng không phải là con số nhỏ. Hơn nữa, người bệnh là trẻ em. Trẻ em là tương lai, cha mẹ nào nguyện ý đánh mất tương lai chứ.
Rất nhanh, thực tập sinh đã trở lại, trong tay cầm biên lai viện phí, độ dày rất cao, chừng hai ngón tay.
Tăng Nghị tiếp nhận, vừa thấy thì trong lòng tức giận càng tăng. Đây không phải là chữa bệnh mà rõ ràng là giật tiền. Tất cả đều là những loại thuốc vô dụng. Đây chẳng khác nào tiền phí cống hiến cho bệnh viện bảo quản thiết bị. Thậm chí có kiểm tra làm lại nhiều lần, thu tiền phí nhiều lần. Rõ ràng là không cần tiêm, nhưng y lại cho người tiêm vào. Bởi vì một lần tiêm là một lần thu phí. Thu phí truyền dịch, phí châm cứu tĩnh mạch…Tên thì không giống nhau, nhưng truyền dịch mà không châm vào tĩnh mạch sao? Trung gian lại thêm một lần thuốc, thì lại thu thêm tiền.
Đây không phải là chữa bệnh, mà rõ ràng là cướp tiền của người bệnh. Là muốn ép người bệnh phải nhả ra từng phân tiền một.
Lúc này, Tôn Vân Thủy đã viết ra một đơn thuốc mới, đưa đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Đây là trị liệu đề nghị kế tiếp của tôi. Thuốc này tác dụng phụ rất ít, rất tốt cho đứa nhỏ.
Tăng Nghị tiếp nhận, nhìn lướt qua, sau đó cất vào, nói:
- Thuốc thì tôi xem không hiểu. Tôi muốn hỏi bác sĩ một chút, hiện tại chẩn đoán có chính xác không? Là dựa theo bệnh nào mà trị?
- Cậu hỏi vấn đề này rất hay.
Tôn Vân Thủy rất thích người nào không hiểu biết về thuốc:
- Cơ bản đã có thể chẩn đoán chính xác. Là não bộ phát triển không tốt. Chúng tôi đã cấp cho một số thuốc bổ thần kinh, đều là thuốc tốt.
Tăng Nghị cầm lấy biên lai viện phí, nhìn vài tên thuốc, thầm nghĩ đây đều là những loại thuốc vitamin thông thường, khi tới miệng của Tôn Vân Thủy thì liền thành thuốc tốt, giá cũng cao lên gấp mấy chục lần. Tăng Nghị lại hỏi:
- Trước đây là dựa theo bệnh gì mà trị?
- Trước đây từng hoài nghi là động kinh và cao huyết áp ở trẻ nhỏ. Cuối cùng đều bài trừ hết.
Tôn Vân Thủy nói xong, rồi nhìn Tiểu Ny:
- Một đứa nhỏ thông minh đáng yêu như vậy, tôi nghĩ không phải là căn bệnh đó.
Tăng Nghị lại nói ra hai tên thuốc rồi hỏi:
- Còn có cái gì khác không?
Tôn Vân Thủy cảm thấy hành động của Tăng Nghị có chút hơi kỳ quái, tuy nhiên vẫn nói:
- Còn có chức năng giác quan của thần kinh.
Tăng Nghị lại thêm vài tên thuốc nữa:
- Còn nữa không?
- Không!
Tôn Vân Thủy nhìn Tăng Nghị:
- Bệnh của cháu thuộc loại nghi nan tạp chứng. Những nghi ngờ đều đã được loại bỏ.
Tăng Nghị liền nhìn vào đơn thuốc trước sau một lần, rồi lại nói:
- Xin hỏi bác sĩ Tôn, ở đây là những loại thuốc gì, chữa được bệnh gì?
Tôn Vân Thủy vừa nghe Tăng Nghị nói ra vài tên thuốc, sắc mặt liền thay đổi, thầm nghĩ chính mình bị lừa. Tiểu tử này không phải là không hiểu về thuốc mà ngược lại là rất tinh thông. Tôn Vân Thủy sắc mặt sa sầm nói:
- Phương thuốc tổ hợp này đều có đạo lý của từng loại thuốc trong đó.
- Phương thuốc tổ hợp?
Tăng Nghị mỉm cười một tiếng, thầm nghĩ anh đúng là con vịt mạnh miệng. Phương thuốc tổ hợp mà còn có loại tổ hợp như vậy sao? Hắn nói:
- Được, một phương thuốc tổ hợp tốt.
Tôn Vân Thủy lại nhẹ nhàng thở ra, hơi không rõ ý tứ của Tăng Nghị.
Tăng Nghị rút ra mấy cái kết quả kiểm tra não bộ, nói:
- Vậy trước hãy nói đến việc não phát triển không hoàn chỉnh. Bác sĩ Tôn là từ đâu mà nhìn ra được người bệnh não phát triển không hoàn chỉnh?
Tôn Vân Thủy liền đứng lên:
- Cậu đây là có ý gì? Là nghi ngờ kết quả chẩn đoán của tôi sao?
- Người bệnh không có những chướng ngại về hành vi, ngôn ngữ, trí lực. Cái loại kiểm tra cũng chi biết kết quả bình thường. Tôi không biết rốt cuộc anh căn cứ vào đâu mà cho ra chẩn đoán như vậy?
Tăng Nghị nhìn Tôn Vân Thủy.
- Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?
Tôn Vân Thủy khẳng định, đây chính là đến bới móc:
- Con của cậu nếu không có bệnh thì đến bệnh viện để làm gì. Ở nhà cho khỏe.
- Không có bất luận một căn cứ nào liền cho ra kết luận, sau đó mù quáng trị liệu?
Tăng Nghị lạnh lùng nhìn đối phương:
- Thật ngại quá, tôi cũng là bác sĩ, có giấy chứng nhận đây.
Tôn Vân Thủy biết mình không có biện pháp nói chuyện với Tăng Nghị. Thật muốn biện luận thì chính mình căn bản chẳng còn lời nào để nói. Bởi vì lời của mình chỉ để hù người bình thường.
- Tôi thấy cậu không phải là bác sĩ. Cậu chính là người mà những người này mời đến để làm náo loạn. Các người ỷ vào một chút tri thức về y học của mình thì liền làm xằng, làm bậy. Các người chính là đến lừa bịp và tống tiền.
Thực tập sinh bên cạnh lập tức đứng ra, xem ra là muốn trợ uy cho Tôn Vân Thủy.
- Nơi này là bệnh viện, không chào đón những người đến làm náo loạn. Nếu các người cảm thấy phương án chữa bệnh không đúng thì có thể đến cục Y tế để trách cứ, cũng có thể tìm đến Ủy ban giám định sự cố chữa bệnh. Nếu cảm thấy chúng tôi thu phí bất công vậy thì đến tìm cục Giá cả đi. Đây đều là giá do cục định ra.
Tôn Vân Thủy không ngờ cũng không sợ hãi. Tôi không tin các người có thể làm gì được tôi. Y đột nhiên nhớ tới lão Tứ còn nợ của bệnh viện hai ngàn, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Còn nữa, nếu hôm nay không trả hết số tiền các người còn nợ bệnh viện thì không đi được đâu. Không ngờ lại còn trốn viện, đây là hành vi trái pháp luật. Tôi sẽ báo cảnh sát.
Tôn Vân Thủy bắt đầu hù dọa người. Loại sự việc này, nếu có báo cảnh sát thì cũng là dân sự hòa giải, chưa đủ để buộc tội là hành vi trái pháp luật. Y chỉ dùng cục Y tế, cục Giá cả, cục Cảnh sát để chụp mũ hù dọa người.
Tăng Nghị cười lạnh một tiếng nói:
- Nếu anh không báo cảnh sát thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát.
Tôn Vân Thủy như thế nào có khả năng báo cảnh sát. Y lập tức nói với mấy người thực tập sinh:
- Mau gọi bảo an lên đây, đem những phần tử gây náo loạn trật tự bệnh viện đuổi hết ra ngoài.
Lão Tứ cho dù là hồ đồ thì hiện tại cũng biết vì sao Tăng Nghị lại đến đây. Vốn con gái của mình căn bản không phải mắc những căn bệnh như họ nói. Nhớ tới Tiểu Ny hơn một tháng nay phải chịu thống khổ, nhớ tới cái tên họ Tôn khốn kiếp đó ngày nào cũng tiêm thuốc vào Tiểu Ny, ánh mắt lão Tứ đỏ lên, một cước đá văng cái ghế đang ngồi:
- Họ Tôn kia, bố hôm nay sẽ phế bỏ mày.
Tăng Nghị liền đè lão Tứ đang phát cuồng. Hắn tối hôm qua không nói đến việc này, chính là sợ kích động những gã sát thần. Nếu để xảy ra chuyện gì, kinh động đến công an, thì mình không lo được cho họ. Người ta sẽ lấy lý do đây là những phần tử nguy hiểm, hoặc là tống giam, hoặc là đuổi ra khỏi thành phố Vân Hải.
- Anh Tứ, anh cứ yên tâm, việc này giao cho tôi.
Tăng Nghị nhìn Tôn Vân Thủy:
- Hôm nay, nếu không bắt họ Tôn này trả giá thì tôi không phải họ Tăng.
Tô Kiện Thuần giờ phút này gân xanh nổi lên. Y và lão Tứ đem Tiểu Ny trốn viện, trong lòng còn rất áy náy. Ai ngờ lại là như thế này. Y trong mắt đều phun ra lửa, một cước đá văng cửa phòng, chỉ vào mấy tên thực tập sinh kia nói:
- Những ai không liên quan, đi ra ngoài hết cho tôi.
Những tên thực tập sinh, nghe được lời nói của Tăng Nghị, nhưng lại không chạy, ngược lại sống lưng lại thẳng, ý tứ muốn trước mặt Tôn Vân Thủy ra sức bày tỏ lòng trung thành.
Ngoài cửa có một cái giá dùng để treo áo, Tô Kiện Thuần giật ra, sau đó đập xuống đùi gãy thành hai đoạn:
- Không đi thì đừng trách bố không khách khí.
Những gã thực tập sinh bị dọa, nhìn thoáng qua Tôn Vân Thủy, xong tất cả đều bỏ chạy.
Tôn Vân Thủy luống cuống nói:
- Các người muốn làm cái gì? Nơi này là bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...