Thủ Tịch Ngự Y

Vương Kim Đường cũng thật là xui xẻo. Ngồi trên xe đạp điện vừa mới ra khỏi cổng, đi được một đoạn thì gặp phải cảnh sát giao thông.

Cảnh sát giao thông rất nhanh tháo chìa khóa xe, nét mặt nghiêm trọng chỉ vào lề đường, nói:

- Nhìn thấy không, bốn chân cũng chưa chắc chạy mau được. Xin mời xuống xe.

Lái xe khẩn trương đưa qua một điếu thốc:

- Đồng chí cảnh sát, thông cảm một chút được không? Chúng tôi đang có việc gấp.

- Có việc gấp thì có thể đi nghênh ngang giữa đường như vậy sao? Nếu lỡ đụng phải người đi đường thì chịu trách nhiệm như thế nào?

Cảnh sát xuất ra giấy phạt:

- Mau nói tên!

Lái xe lập tức tỏ vẻ:

- Chúng tôi chấp nhận chịu phạt, nhưng chìa khóa có thể giao cho chúng tôi được không? Trưởng phòng chúng tôi đang có việc gấp, thời gian không còn kịp nữa rồi.

Cảnh sát giao thông liếc mắt một cái, nhìn vào Vương Kim Đường, trong bụng thầm nhủ anh đang lừa gạt người ta đấy à? Là Trưởng phòng mà ngồi xe đạp điện? Thật sự là đáng ngạc nhiên:

- Nói nhảm ít thôi. Xuống xe mau. Chiếc xe này chúng tôi tịch thu, ngày mai đến đồn cảnh sát giao thông nhận lại.

- Chúng tôi thật sự là rất vội. Chậm trễ cuộc họp của Trưởng phòng chúng tôi, trách nhiệm này anh gánh không nổi đâu.

Lái xe biết nói nhiều cũng vô dụng, liền cứng rắn lên.

Cảnh sát giao thông liền giễu cợt:

- Trưởng phòng? Ông ấy là Trưởng phòng, vậy anh là gì?

- Tôi là lái xe của Trưởng phòng.

Cảnh sát giao thông ban đầu là sửng sốt, theo sau thiếu chút nữa là cười phun ra rồi. Mẹ cha ơi, cong đít lên chạy xe đạp điện. Vậy mà còn tự xưng mình là lái xe. Người này đang làm cái quái gì vậy? Anh ta vẫy tay một cái:


- Các anh đến đây, xem có ai quen với vị Trưởng phỏng này không?

Một vài cảnh sát giao thông bước tới, trong bụng thầm nhủ việc hôm nay thật là mới mẻ. Hóa đơn phạt chỉ có mấy ngàn, nên lý do gì cũng có nghe qua. Nhưng vẫn là lần đầu nghe thấy có lý do này để trốn tránh tiền phạt.

- Thưa Trưởng phòng, trình độ lái xe của tài xế của anh chỉ có thế thôi à? Chạy xe đạp điện mà cũng cần lái xe?

- Xe máy cũng phải có bằng lái. Chạy xe đạp điện cũng như chạy xe máy. Vậy hãy lấy giấy phép lái xe máy cho tôi xem.

Bị các cảnh sát giao thông thay phiên nhau chế nhạo, Vương Kim Đường xấu hổ vô cùng, thiếu chút nữa thở không ra hơi. Chính mình đường đường là một trưởng phòng, hôm nay mặt mũi xem như mất hết. Ông ta hận không thể chửi lái xe một trận. Cậu vì sao phải nói ra tôi là Trưởng phòng chứ? Chuyện này không phải là làm cho tôi mất mặt hết sao?

Hiện tại lửa đã đốt đến mông, Vương Kim Đường cũng không muốn lý luận với cảnh sát giao thông nữa. Ông ta nhảy xuống xe, nói:

- Chuyện của các người tôi nhất định sẽ phản ánh với cấp trên. Các người cứ chờ đội trưởng Trần xử lý đi.

Nói xong, ông ta cầm lấy cái cặp xách, chạy bộ về phía UBND huyện.

Cảnh sát giao thông cười rộ lên, nói với gã lái xe:

- Nhớ rõ ngày mai bảo Trưởng phòng của anh đến nhận xe về. Nếu không tiểu tử anh sẽ thất nghiệp đấy.

Quần chúng đứng vây xung quanh đều cười to lên. Đây là Trưởng phòng cái gì? Chạy bằng xe đạp điện, lại còn muốn có tài xế riêng.

Lái xe ngẩn ra, mặt mũi tối sầm, bước đi nhanh, một giây cũng không dám dừng lại.

Tăng Nghị ngồi xe đi ngang qua, vừa lúc nhìn thấy Vương Kim Đường thân hình mập mạp, giống như con lợn rừng chạy về phía UBND huyện.

Hoàng Quốc Thanh trợn tròn mắt, kinh ngạc nói:

- Đó không phải là Trưởng phòng Vương à? Sao lại chạy bộ đi họp?

Vương Kim Đường bình thường rất chú trọng đến hình tượng cá nhân. Đi đến làm sao đều phải là một phái đoàn lãnh đạo, vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay bộ dạng trông thật chật vật, xem như toàn bộ hình tượng đã bị hủy.

Trong phòng hội nghị của UBND huyện, nhân vật số một của các xã, thị trấn đã ngồi ngay ngắn chờ sẵn.

Hội nghị hôm nay rất quan trọng, chủ yếu là công tác thu hút đầu tư và giúp đỡ người nghèo. Huyện Nam Vân là một huyện nghèo khó cấp quốc gia, hẻo lánh. Toàn bộ huyện có mười ba xã, trong đó hết mười xã giao thông không tiện lợi. Toàn bộ huyện đều không có công nghiệp trụ cột. Thậm chí đến một cơ sở giống xí nghiệp cũng không có. Bảy mươi phần trăm thu nhập của huyện là từ tiền phạt hành chính và thu phí hành chính. Hơn nữa, càng nghèo lại càng phạt. Càng phạt thì càng không có kinh tế. Hoàn toàn lâm vào cái vòng luẩn quẩn.


Hai năm trước có một thương nhân bên ngoài đến huyện Nam Vân đầu tư xây dựng một nhà máy đóng nước trái cây. Nhưng chưa làm được cái gì thì đã nhận giấy phạt tiền thu phí đơn vị. Kết quả nhà máy vừa mới xây dựng nên, chưa hoạt động thì thương nhân đã bỏ của chạy lấy người khỏi huyện Nam Vân.

Tương Trung Nhạc sau khi đến huyện Nam Vân làm việc, đã biết được tình huống này. Y liền nghĩ đến việc thay đổi cục diện bằng cách tập trung vào hai phương diện. Thứ nhất là giúp đỡ người nghèo. Thứ hai là thu hút đầu tư. Vừa tự lực cánh sinh, vừa tiến cử ra bên ngoài. Hai bút cùng vẽ, tranh thủ biến nền kinh tế Nam Vân trong thời gian mình nhậm chức có diện mạo mới.

Dựa theo thông báo, Tương Trung Nhạc đúng giờ bước vào hội trường, ngồi ngay ngắn sau bàn chủ tịch. Y quét mắt nhìn một vòng rồi nói:

- Mọi người đã đến đủ chưa?

Chánh văn phòng UBND huyện Đổng Tự Chính liền trả lời:

- Còn chưa điểm danh qua, nên không biết là ai chưa tới họp.

- Vậy thì điểm danh đi.

Tương Trung Nhạc mặt không chút thay đổi, ngồi một chỗ nhìn xuống dưới đài.

Đổng Tự Chính cầm lấy bản danh sách, trầm giọng nói:

- Các đồng chí, hiện tại điểm danh.

Thấy vẻ mặt Chủ tịch huyện đằng đằng sát khí, mọi người dưới đài bắt đầu thì thầm. Chủ tịch huyện ngày đầu tiên tới nhậm chức, chủ trì cuộc họp công tác kinh tế đầu tiên liền tuyên bố xuống trước một ngày, nói rất rõ ràng, bất cứ người nào cũng không được vắng mặt trong cuộc họp. Nếu có người nào vắng mặt, chính là không để Huyện thái gia vào mắt. Cũng không biết ai xui xẻo, khiến Chủ tịch huyện ác cảm đây.

- Vương Kim Đường!

Đổng Tự Chính gọi đến tên Vương Kim Đường, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, liền lặp lại lần nữa:

- Vương Kim Đường đã tới chưa?

Nhưng vẫn không có tiếng đáp lại. Đổng Tự Chính chuẩn bị gạch tên Vương Kim Đường, thì lúc này ngoài cửa phòng họp liền truyền đến tiếng la lớn:

- Đến rồi, Vương Kim Đường có mặt.


Cửa phòng họp mở ra cái rầm, Vương Kim Đường thở hồng hộc chạy vào. Ông ta đã lâu không có rèn luyện thể thao, chạy mấy trăm mét mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển như trâu.

Trong phòng họp liền phát ra những tiếng cười nhẹ. Bộ dạng của Vương Kim Đường quá chật vật, đứng lại rồi mà hai chân vẫn còn run rẩy. Cái bụng bự thì nhô lên nhô xuống. Tóc bết dính vào da đầu, mồ hôi tí tách, giống như là vừa từ trong hồ nước nhảy lên.

- Chủ tịch huyện…tôi..tôi đến muộn.

Vương Kim Đường khó khăn nói, đem nguyên nhân đến muộn giải thích một chút.

- Điểm danh tiếp theo.

Tương Trung Nhạc dường như không thèm quan tâm đến Vương Kim Đường.

Đổng Tự Chính liếc mắt nhìn Vương Kim Đường, trọng bụng thầm nói “Lão Vương, anh bảo người ta nói anh như thế nào cho tốt đây? Chủ tịch huyện lần đầu tiên mời dự họp, anh liền dám công khai đến muộn. Đây không phải là tự mình làm khó mình sao?” Y hắng giọng rồi tiếp tục điểm danh.

Vương Kim Đường hận không thể tìm được kẽ hở lúc này để chui vào. Trước mắt bao người, không ngờ Chủ tịch huyện lại không thèm để mắt đến ông. Ông ta ngồi cũng không dám ngồi, đi cũng không dám đi. Ánh mắt chờ mong đứng ở dưới đài, xấu hổ không chịu nổi.

Sau khi điểm danh xong, chỉ có Chủ tịch xã Tây Sơn là không có trình diện. Nhưng Chủ tịch xã hiện nay không có ở nhà. Người ta đã kết nối qua với Đổng Tự Chính, và đã phái một Phó chủ tịch xã khác đến tham dự hội nghị.

Tương Trung Nhạc biết được mọi người đã trình diện đầy đủ thì sắc mặt tươi tỉnh hơn một chút:

- Chúng ta bắt đầu cuộc họp.

- Công tác giúp đỡ người nghèo phải kết hợp giữa chính phủ và thị trường. Lấy kinh tế thị trường làm hướng phát triển. Lấy khoa học kỹ thuật để chống đỡ. Lấy nông sản phẩm làm nguyên liệu. Lấy gia công hoặc tiêu thụ xí nghiệp làm tiền đề, phát triển ra những trụ cột công nghiệp đặc sắc của địa phương.

- Đối với việc đầu thư, quy mô phải từ ba triệu trở lên, thực hành phương thức quản lý khép kín. Bất luận một đơn vị cá nhân nào chưa được sự đồng ý của Chủ tịch huyện thì không được kiểm tra và thu phí.

- Tất cả các đơn vị phải coi trọng cao độ, thực hành trách nhiệm nhận thầu, hiểu rõ mục tiêu và ngạch độ. Xử phạt những đơn vị chưa hoàn thành nhiệm vụ, và khen thưởng những đơn vị hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.

Tương Trung Nhạc trong lúc nói chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua Vương Kim Đường. Chuyện Tăng Nghị ở sở Y tế bị xa lánh, y cũng đã nghe nói qua. Hôm nay tưởng Vương Kim Đường không có trình diện, liền nảy ra tâm tư giết gà dọa khỉ, không nghĩ tới Vương Kim Đường lại đúng lúc này xuất hiện. Cây đao này của y cũng chỉ tạm thời thu hồi lại.

Vương Kim Đường vốn chạy đến chân muốn nhuyễn ra, lại đứng dưới đài Chủ tịch nghe Tương Trung Nhạc nói hơn một giờ, cuối cùng sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố cắn răng chống đõ.

Sau khi tan họp, Vương Kim Đường vội vàng đuổi theo Tương Trung Nhạc:

- Chủ tịch huyện Tương, tôi hôm nay….

Tương Trung Nhạc cắt ngang lời của ông ta:

- Nội dung trong cuộc họp ngày hôm nay anh đã nghe rõ chứ?

- Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi.


Vương Kim Đường gật đầu không ngừng:

- Sau khi trở về, chúng tôi nhất định sẽ lĩnh hội, kiên quyết chứng thực.

- Sở Y tế các người mau chóng xuất ra một phương án chi tiết rồi báo cáo lại với tôi.

Tương Trung Nhạc nói xong thì liền cất bước ra khỏi hội trường. Y đây là muốn trút giận vào Vương Kim Đường. “Vương Kim Đường ông hôm nay đến muộn, vậy thì phương án nhất định phải cao hơn lúc trước. Mục tiêu nếu thấp, tôi sẽ thu thập ông ngay. Mục tiêu nếu cao mà không đạt được, tôi cũng sẽ thu thập ông ngay”. Tương Trung Nhạc đối với Vương Kim Đường là một bụng thành kiến. “Ông có biết khó khăn lắm tôi mới mời Tăng Nghị từ Vinh Thành đến đây, cũng không phải là để cho ông làm khó người ta”.

Nhìn theo bóng dáng Tương Trung Nhạc, Vương Kim Đường muốn khóc lên. Chính mình hôm nay sao lại xui xẻo như vậy.

Một đoàn lãnh đạo lúc này chuẩn bị rời khỏi hội trường. Đột nhiên có người nói rất lớn:

- Nghe không, hôm nay huyện chúng ta xảy ra chuyện rất lạ.

- Chuyện gì lạ vậy?

- Nói là có một vị Trưởng phòng ngồi xe đạp điện, lại còn bảo tài xế lái giùm.

Mọi người vừa nghe liền cười vang. Đây thật sự là làm trò cười cho thiên hạ. May mắn là xe đạp điện, chứ nếu xe đạp bình thường thì chẳng phải là cười chết người sao?

Vương Kim Đường quay đầu sang hướng khác, im lặng đi xuống một cầu thang khác.

Trở lại phòng Y tế, Cao Vạn Tường cười nói:

- Trưởng phòng Vương, ngài đã trở về.

Vương Kim Đường hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh bước lên lầu. Ông ta ngay cả Cao Vạn Tường cũng hận thấu xương. Nếu không phải Cao Vạn Tường nghĩ ra cái cách chẳng ra làm sao thì bố làm gì phải mất mặt như vậy. Biết rõ tôi không thể nào chạy xe đạp điện mà lại đẩy ra cho tôi một cái. Đây không phải là đào hầm chôn tôi sao? Bố hiện nay đã trở thành trò cười cho toàn bộ huyện Nam Vân.

- Phó trưởng Phòng Tăng đã trở về chưa?

Vương Kim Đường hỏi.

- Vẫn chưa?

Cao Vạn Tường vội vàng trả lời.

- Cậu hãy thông báo, sáng mai mời dự họp hội nghị bộ máy lãnh đạo cơ quanh, truyền đạt lại chỉ thị của huyện.

Vương Kim Đường nói xong liền đóng cửa phòng cái rầm. Cao Vạn Tường không lường trước được sẽ có sự kiện đột ngột như thế này. Cái mũi mình bị cánh cửa đập trúng, đau đến nước mắt muốn chảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui