Thủ thuật nhỏ

Lúc này Tần Lương Khánh và Phương Ức đều vịn lan can giống nhau, chỉ khác là trên tay anh có thêm một điếu thuốc.
 
Đêm nay, tiếng gọi "Anh A Khánh" của cô đã chẳng còn dịu dàng như trước mà thay vào đó là sự ngọt ngào đánh thẳng vào tim anh.
 
Tần Lương Khánh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gió đêm thổi qua làn khói thuốc bay ngược trở lại, cổ họng khô rát khiến anh che miệng ho khan.
 
Nhưng anh vẫn nghe rõ lời cô nói, uống say sao?
 
Tần Lương Khánh ho khan xong, viền mắt và tai đều đỏ lên: "Uống bao nhiêu rồi?"
 
Phương Ức xoay người, đưa lưng về phía bờ sông: "Cũng được hai lượt rồi, khoảng mười ly, anh ra ngoài hút thuốc sao?"
 
"Ừ." Tần Lương Khánh vừa búng nhẹ điếu thuốc vừa nói: "Không ai cản rượu giúp cô sao?"
 
Gió đêm bên sông rất lớn, thổi rầm rì từng đợt, tóc cô tung bay phấp phới, Phương Ức không quá khó chịu chỉ khẽ nhíu mày.
 
Cô thoải mái nói: "Tửu lượng của họ còn không bằng tôi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Lương Khánh cười nói: "Cô uống ít thôi."
 
Anh biết, cô thực sự chưa say.
 
Phương Ức đáp: "Ừm."
 
Cô tò mò: "Anh nói xem, là tôi uống tốt hơn hay anh uống tốt hơn nhỉ?"
 
Tần Lương Khánh nhìn điếu thuốc trong tay, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Chắc là cô."
 
"Chắc là?"
 
"Tôi chưa từng thử thách giới hạn bản thân." Tần Lương Khánh nói rõ lý do, anh là người luôn có chừng mực, uống rượu cũng vậy, luôn biết điểm dừng.
 
Điều này khiến Phương Ức rất bất ngờ: "Không say không vui."
 
Tần Lương Khánh thấp giọng nói: "Thật vậy sao?"
 
Phương Ức nói: "Tất nhiên rồi."
 
Hai người bọn họ cùng lúc bật cười rồi lại đồng thời giật mình.
 
Tâm trạng Phương Ức bỗng tĩnh lặng lạ thường: "Chờ đến khi bình rượu nho do tôi và mẹ anh ủ có thể uống được, thì chúng ta sẽ biết được tửu lượng của ai tốt hơn thôi."
 

Nồng độ cồn của bình rượu kia chỉ có khoảng mười độ, uống nhiều cũng không ảnh hưởng gì.
 
Tần Lương Khánh không vạch trần cô: "Ừ."
 
Phương Ức cười, ánh mắt của cô trong veo, sáng ngời tựa như giọt nước: "Đến khi đó hai chúng ta sẽ uống với nhau."
 
Tần Lương Khánh phát hiện, rất nhiều lúc con người không thể làm chủ được lý trí, như lúc này chẳng hạn.
 
Một tiếng "Ừ" nặng nề phát ra từ yết hầu của anh.
 
Có chút khàn khàn nhưng vẫn rõ ràng.
 
Điện thoại truyền tới tiếng một người phụ nữ cười khẽ, trong đầu anh bỗng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ. Lặng lẽ hút nửa điếu thuốc còn lại.
 
"Đã xem bản thiết kế chưa?"
 
"Đợi lát nữa tiệc rượu kết thúc, tôi trở về khách sạn xem."
 
"Hôm nay không cần xem nữa, nghỉ ngơi sớm một chút."
 
"Được, vậy ngày mai tôi xem sau."
 
Thật ra thì cô đã tranh thủ xem bản thiết kế qua điện thoại trong giờ ăn trưa. Tần Lương Khánh gửi cho cô một bản vẽ kiến trúc, một bản vẽ lắp đặt thiết bị và một bản vẽ mô hình.
 
Trước khi lên ý tưởng còn dùng cả phần mềm minh hoạ càng tăng thêm tính trực quan cho bản vẽ.
 
Bởi vì màn hình điện thoại nhỏ, hơn nữa có đối tác ở bên cạnh nên cô không muốn xem nhiều.
 
Nhưng bọn họ đã trao đổi qua, tỷ lệ phát sinh vấn đề nghiêm trọng không cao.
 
Quả thật cũng không có vấn đề gì.
 
Vừa bàn xong hạng mục này, Phương Ức dùng máy bay không người lái chụp ảnh trên không bốn trăm mẫu đất, tỉ mỉ tới nỗi không bỏ sót một tấc đất nào, đó là lý do bản thiết kế của Tần Lương Khánh rất chính xác.
 
Hôm sau Phương Ức chỉ vài chi tiết cần thay đổi trên bản thiết kế cho anh.
 
Phương Ức hỏi Tần Lương Khánh có thẻ ngân hàng không. Cô định chuyển tiền thiết kế cho anh.
 
Nhưng cô lại không ngờ anh chỉ hời hợt nói thôi.
 
Thôi?
 
Ngay từ đầu bọn họ không thỏa thuận với nhau như vậy.
 
Phương Ức nói: "Tại sao lại thôi?"
 

Qua một hồi lâu anh mới trả lời lại: "Coi như cô thiếu tôi một ân tình đi."
 
Phương Ức cười nói, "Tôi có thể dùng tiền giải quyết, tại sao phải nợ ân tình anh?"
 
Tần Lương Khánh không trả lời lại cô.
 
Một người thông minh như Phương Ức tất nhiên sẽ không dùng tiền để theo đuổi anh, cô còn nghĩ tốt nhất là mấy ngày nữa nên thẳng thắn bày tỏ với Tần Lương Khánh.
 
Không biết anh sẽ phản ứng thế nào?
 
Nghĩ tới đây, tâm trạng Phương Ức bỗng chốc tốt lên.
 
Có lẽ là tâm trạng ảnh hưởng, cô cảm thấy bận rộn mệt mỏi mấy ngày liên tiếp đã giảm đi đáng kể.
 
Ngày cuối cùng ở bên ngoài, bảy giờ tối, cuối cùng cô cũng đã giải quyết hết công việc.
 
Cô định thưởng cho bản thân một giấc ngủ thật ngon để lấy lại tinh thần, sau đó mới lái xe về.
 
Thật không may mọi chuyện lại không thuận lợi như vậy, từ sáng sớm cô nhận được điện thoại từ người ba - Phương Triết, giọng nói ông như vỡ vụn, khó khăn cất lời: "Tiểu Ức, ba muốn ly hôn với mẹ con."
 
Phương Ức vừa tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, khoảng một phút sau cô mới phản ứng liền hỏi lại: "Hai người lại xảy ra chuyện gì vậy?"
 
Trong ấn tượng của Phương Ức, đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô nghe thấy lời này. Đối với cha mẹ cô mà nói, hai từ "ly hôn" này tựa như một quyết định rất bình thường.
 
Lần đầu tiên nghe bọn họ nói muốn ly hôn, lúc ấy cô còn rất nhỏ, có lẽ khoảng năm tuổi, khi đó cô vừa sợ hãi vừa bất lực lại khổ sở, nghe nhiều lần cũng dần chết lặng — —
 
Dù sao thì cũng không có lần nào thật sự ly hôn thành công.
 
Thậm chí lúc bọn họ nháo nhào đòi ly hôn, Phương Ức thi thoảng còn nghĩ nếu chung sống với nhau khó khăn như vậy chi bằng thực sự tách ra sống riêng tới lúc đó hai người mới thực sự hiểu rõ.
 
Thật tình mà nói Phương Ức đồng cảm với ba.
 
Mẹ Phương Ức, Hồ Dung từ nhỏ đã thích nắm quyền kiểm soát bất kể là gia đình hay sự nghiệp, luôn áp đặt bọn họ, mọi thứ đều phải theo ý của bà.
 
Mà Phương Triết lại hoàn toàn trái ngược Hồ Dung, ông luôn ôn hoà, trầm mặc, điềm đạm.
 
Cho nên thường ngày chỉ có Hồ Dung đơn phương chiến tranh, thường xuyên chỉ vì chuyện cỏn con mà lớn tiếng mắng mỏ ba của Phương Ức.
 
Phương Triết không bao giờ cãi lại, Hồ Dung tức giận tới nỗi muốn lật tung cả nóc nhà nhưng ông vẫn chỉ ngồi trên ghế sofa nặng nề hút thuốc, không nói một lời.
 
Trong mắt Hồ Dung thái độ thờ ơ này của ông là sự coi thường, cuộc chiến lâu ngày dần dần dẫn đến ly hôn.
 
Phương Ức là người trong cuộc, cũng là người đứng xem.

 
Rất nhiều lúc cô cảm thấy Hồ Dung ngang ngược không nói lý lẽ, không hề có dáng vẻ của người vợ ôn nhu săn sóc chút nào.
 
Đồng thời, cô cũng không thích ba bày ra dáng vẻ mềm yếu. Dù đàn ông có yêu phụ nữ đến đâu cũng không thể vì vậy mà đánh mất bản thân.
 
Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến gu đàn ông của cô, người đó nhất định phải mạnh mẽ và có chính kiến riêng.
 
Những dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu Phương Ức, cô cũng từ từ ngồi dậy.
 
Đầu bên kia điện thoại, Phương Triết nói: "Ba thực sự không thể chịu nổi cái tính tình kia của mẹ con được nữa rồi..."
 
Phương Ức nói: "Hai người ly hôn đi."
 
"Nếu hai người thật sự muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi."
 
Những lời này đã từng nhiều lần đến bên miệng nhưng lại nuốt vào bụng, vào đêm khuya thanh vắng, Phương Ức không chút do dự mà nói ra.
 
Ở đầu dây bên kia, Phương Triết trầm mặc. Mãi sau đó ông mới thở dài.
 
Phương Ức hiểu ngay. Có lẽ quãng đời còn lại của hai người bọn họ vẫn sẽ tiếp tục vượt qua trong những cuộc cãi vã như vậy.
 
Phương Triết nói: "Sau này kết hôn, con đừng bao giờ học theo mẹ con."
 
Phương Ức quả quyết nói: "Con nhất định sẽ không như vậy."
 
Cô an ủi Phương Triết. Nói một hồi cũng chỉ là bình mới rượu cũ.
 
Sau khi cúp máy, Phương Ức ngả người xuống giường.
 
Cô không kiểm được mà nhớ đến Tần Lương Khánh.
 
Hàng mi dày đậm của anh, đôi mắt trầm lặng, cái mũi cao thẳng, nhìn qua trông rất khó tiếp cận.
 
Còn có dáng người cao lớn, rắn chắc dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa thì cũng rất mạnh mẽ.
 
Quả đúng là như vậy.
 
Người đàn ông như vậy, có sức hấp dẫn trí mạng, cô rất thích.
 
Phương Ức lăn lộn khó ngủ, gấp không chờ được muốn gặp anh.
 
Vì vậy ngay khi trời còn tờ mờ sáng, cô đã rời khỏi khách sạn. Trực tiếp lái xe về Đinh Trấn.
 
Sau hai tiếng đồng hồ lái xe, cô sợ mình không chịu đựng nổi. Nửa đường gọi cho Tần Lương Khánh, kêu anh ngồi nhờ xe của người khác đến Bình Trấn đón cô.
 
Nhiều ngày rồi Tần Lương Khánh mới gặp lại Phương Ức, lại cảm thấy có hơi xót xa.
 
Cô hẳn là rất mệt — —
 
Bởi vì nghỉ ngơi không tốt nên sắc mặt cô trắng bệch, khóe mắt hồng hồng, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.
 
Trái tim Tần Lương Khánh như bị kim đâm, cũng không biết một bà chủ như cô liều mạng như vậy để làm gì? Công ty không thể đào tạo thêm mấy quản lý có chuyên môn sao?
 

Lái xe trong một khoảng thời gian dài khiến mắt Phương Ức rất khô, nhìn thấy Tần Lương Khánh, cô chớp chớp mấy cái mới sáng trở lại.
 
Phương Ức cười thật tươi: "Anh chờ bao lâu rồi?"
 
Tần Lương Khánh mở cửa xe: "Được vài phút rồi."
 
Chưa được nửa tiếng.
 
Từ Bình Trấn đến Đinh Trấn còn cách một đoạn nữa, đổi thành Tần Lương Khánh lái xe. Anh điều chỉnh vài nút, thích ứng với chiếc xe mới này rất nhanh.
 
Dù sao cũng là tài xế có kinh nghiệm, dù đường núi quanh co vẫn lái xe rất ổn định và êm ái.
 
Lần đầu tiên Phương Ức ngồi ghế phó lái trên xe của mình, cảm giác rất mới mẻ, cô tìm tư thế ngồi cho thoải mái, thắt dây an toàn vào, nói chuyện với anh.
 
"Mấy ngày nay tôi không ở đây, có xảy ra chuyện gì không?"
 
"Không có."
 
"Dương Lâm và Dương Tam có quay lại gây rối không?"
 
"Không."
 
Hai vấn đề này chỉ là nói cho có chuyện, cô ở nơi khác, hằng ngày đúng giờ đều sẽ nhận được báo cáo tiến độ công việc, nắm rõ từng chi tiết.
 
Phương Ức lại hỏi: "Bà ngoại và dì có hỏi lúc nào tôi trở về không?"
 
Cô dùng từ "trở về" khiến Tần Lương Khánh quay qua nhìn cô một cái.
 
Tần Lương Khánh: "Có hỏi."
 
Phương Ức rất hài lòng, mơ màng sắp ngủ, đôi mắt lim dim: "Hai người họ chắc là rất nhớ tôi."
 
Tần Lương Khánh vô thức nói: "Ừm."
 
Phương Ức vô thức hỏi tiếp: "Vậy còn anh?"
 
"....."
 
Tần Lương Khánh không có cách nào trả lời, rơi vào trầm mặc.
 
Bánh xe ma sát mặt đường phát ra âm thanh lớn phá vỡ bầu không khí lúng tùng này.
 
Phương Ức không hỏi nữa, thật không giống phong cách thường ngày chút nào.
 
Một lúc sau, Tần Lương Khánh nghi hoặc nghiêng đầu, tầm mắt ngừng lại, khóe miệng bỗng cong lên.
 
Cô đã ngủ say.
 
Tần Lương Khánh nhịn không được chốc chốc lại quay sang nhìn.
 
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, trong đầu anh bỗng hiện ra ba chữ, thật ngoan ngoãn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận