Thủ thuật nhỏ

Khuôn mặt Tần Lương Khánh căng thẳng.
 
Nghe câu trả lời của Phương Ức, vẻ mặt của anh không có gì thay đổi, "Ồ."
 
Ồ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương Ức giương mắt, cô còn tưởng anh sẽ bày ra vẻ mặt gì đó.
 
Cô nhìn anh một cách bình tĩnh, "Sao anh lại hỏi cái này?"
 
Tần Lương Khánh né tránh ánh mắt của Phương Ức, "Tùy tiện hỏi thôi."
 
Phương Ức vui vẻ, truy hỏi: "Tùy tiện hỏi?"
 
Tần Lương Khánh không được tự nhiên, "Ừm." 
 
Phương Ức không nhận ra sự khác thường của anh, hơi trầm mặc một lúc.
 
Được, đúng là một cái đầu gỗ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Ức đột nhiên nói, "Tôi độc thân, tôi không có bạn trai."
 
Ánh mắt của Tần Lương Khánh lại chạm vào mắt cô, anh mở miệng, "Ồ."
 
Phương Ức: "....."
 
Cô chửi thầm, ồ cái rắm, không còn gì để nói nữa?
 
Anh dường như biết cô đang nghĩ gì, im lặng một lúc, nhưng thật sự nói một câu khác, "Tại sao cô lại nói điều này với tôi?"
 
Anh cúi đầu xuống và rất nghiêm túc.
 
Phương Ức chớp mắt, "Tùy tiện nói thôi."
 
Tần Lương Khánh: "....." 
 
Phương Ức rời khỏi bên cạnh anh, "Bản thảo cứ vẽ như nãy giờ anh nói, phiền anh rồi."
 
Mùi hương của cô nhạt đi từng chút một, anh có một loại cảm giác mất mát và buồn bã.
 

Tần Lương Khánh: "Được."
 
Phương Ức: "Lát nữa anh phải đi ra ngoài nữa sao?" 
 
Ý của cô là, không muốn anh lái xe.
 
Vốn chiều nay vẫn định đi, nhưng lời đến bên miệng Tần Lương Khánh lại thay đổi, "Không đi."
 
Phương Ức có chút kinh ngạc, "Còn có chuyện gì khác sao?"
 
Tần Lương Khánh tìm lý do, "Tôi định xuống ruộng nhặt đậu phộng."
 
Phương Ức cảm thấy hứng thú, "Nhà anh còn trồng đậu phộng nữa hả?"
 
Anh nói "Ừm".
 
"Trồng đậu phộng như thế nào? Có giống như quả nho không?"
 
"Nó mọc ở dưới đất, khi thu hoạch thì đào từ dưới đất lên."
 
Phương Ức chưa từng thấy qua, cô muốn đi xem thử.
 
Nhưng hôm nay không được, Liễu Văn Kiệt còn ở đây.
 
Cô tiện tay cầm lấy một quyển sách, lười biếng nghiêng người, gọi anh, "A Khánh."
 
Tần Lương Khánh ngẩng đầu lên.
 
Phương Ức cười tươi sáng, "Tôi còn có chút chuyện, muốn nhờ anh giúp đỡ." 
 
Tần Lương Khánh: "Chuyện gì?"
 
"Công ty muốn ký hợp đồng với người dân trong thôn để trả lại đất nông nghiệp cho rừng. Trưởng thôn nói anh đều quen với người dân ở đây, anh có thể dẫn tôi đi một chuyến được không." Phương Ức nói ngắn gọn.
 
"Khi nào?" 
 
"Khoảng hai tuần đi, có hơn năm mươi hộ gia đình, một hai ngày chắc chắn không thể giải quyết hết. Mỗi ngày anh kiếm được bao nhiêu tiền? Khi hợp đồng được ký xong, tôi sẽ trả lương cho anh."
 
Phương Ức làm ra vẻ việc công xử lý theo việc công, giống như thật sự không có ý đồ gì khác.
 
Tần Lương Khánh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen láy trầm tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.

 
Phương Ức thản nhiên lật vài trang giấy của quyển sách trong tay, cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh.
 
Anh đột nhiên thấp giọng cười nói: "Không cần." 
 
Phương Ức nhìn sang, thấy khóe miệng của anh nhếch lên.
 
"Dù sao gần đây không có nhiều khách, cũng không kiếm ra tiền. Cô nói sơ qua cho tôi biết là được."
 
Phương Ức cũng mỉm cười, "Vậy thì cảm ơn anh."  
 
Nói xong lại cúi đầu, tập trung đọc sách. 
 
Cô kìm lại độ cong bên khóe môi.
 
Tần Lương Khánh bất giác nhìn cô, trái tim như nảy lên một cái. 
 
Chỉ có chiếc quạt trên tường đang kêu ong ong, một lúc sau mới yên tĩnh lại. 
 
Không bao lâu sau, giọng nói của Tần Trân từ dưới lầu truyền đến. 
 
Tần Lương Khánh nói: "Tôi đi ra ngoài trước, khi nào cô đi thì nhớ tắt quạt." 
 
Phương Ức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sớm như vậy? Bên ngoài vẫn còn rất nắng."
 
"Không có việc gì, bên cạnh ruộng đậu phộng còn có một khu rừng, có thể che nắng." Tần Lương Khánh đứng lên, ghế cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh.
 
Phương Ức gập sách lại, đặt lại vị trí cũ, "Vậy đi thôi, tôi không đọc nữa."
 
Tần Lương Khánh kéo dây công tắc quạt xuống, cánh quạt dần dần ngừng quay.
 
Phương Ức trở về phòng của mình, Liễu Văn Kiệt đang ngồi trên ghế sofa khom người chơi trò chơi.
 
Là trò chơi mới được tung ra bởi một đối thủ có danh tiếng rất tốt, số lượng người chơi nữ gần như cao nhất trong lịch sử, và nó vẫn đang tiếp tục tăng lên.
 
Dù sao cậu nhàn rỗi cũng không có việc gì phải làm, nghiên cứu một chút.
 
Động tác trên tay cậu rất nhanh, cũng không ngẩng đầu lên, "Nhanh như vậy?"
 
Phương Ức nói, "Cụ thể hơn còn phải bàn bạc thêm."

 
Cô bước tới, "Lúc làm việc phải chơi trò chơi thì không nói, có kỳ nghỉ mà vẫn chơi thử trò chơi của đối thủ, sếp của cậu có trao giải thưởng nhân viên tận tâm nhất của năm cho cậu chưa?"
 
Liễu Văn Kiệt nói, "Chơi xong ván này thôi."
 
Phương Ức ngồi lên chiếc xích đu bằng tre bên cạnh ghế sofa, lười biếng lắc lư, nhắm mắt dưỡng thần.
 
Trò chơi rất nhanh đã kết thúc, Liễu Văn Kiệt cất điện thoại và nói: "Mẹ em vừa gọi điện bảo chị đến nhà ăn cơm."
 
Phương Ức không mở mắt ra, "Tôi rất bận, không đi được."
 
Liễu Văn Kiệt: "Em đã thay chị đồng ý rồi."
 
"Vậy thì cậu tự tìm cách dỗ dành bà ấy đi." Phương Ức nói, "Nói với mẹ nuôi, nghỉ lễ Quốc khánh tôi sẽ về."
 
"Vậy chị sẽ ở lại đây hai tháng?"
 
"Gần như là hầu hết thời gian đều ở đây."
 
Liễu Văn Kiệt không thể hiểu được, "Không có internet, không có máy lạnh, lại hẻo lánh, muốn làm gì cũng không được, thật nhàm chán."
 
Làm sao cô có thể sống ở một nơi như vậy?
 
Phương Ức có thể nghe thấy hàm ý của cậu, cô nói, "Cậu không hiểu, nơi này so với thành phố thoải mái hơn nhiều." 
 
Không khí trong lành, phong cảnh lại đẹp, và điều quan trọng nhất là có người cô cảm thấy hứng thú.
 
Liễu Văn Kiệt không phục, sao cậu lại không hiểu? Nhưng cậu không muốn tranh cãi với cô.
 
"Dù sao cũng đừng làm việc quá sức, em thấy chị gầy đi rất nhiều."
 
Trong lòng Phương Ức cảm thấy ấm áp, "Đã biết, cậu cũng tự chăm sóc bản thân cho thật tốt."
 
Buổi tối mặt trời lặn, Phương Ức dẫn Liễu Văn Kiệt đến Bồ Đào Viên, sư phụ Ma và hai người sinh viên trẻ tuổi cũng đi cùng.
 
Sư phụ Ma cẩn thận quan sát, ông ngồi xổm trên mặt đất, bóp lấy một nắm đất, dùng ngón tay nắn vuốt rồi ném đi.
 
Ông đứng dậy, vỗ tay và đưa ra ba đề xuất.
 
Tất cả các lều lớn bị tháo dỡ đã được dựng lại.
 
Đất than bùn được vận chuyển từ Hắc Long Giang để cải tạo đất trồng trọt.
 
Phương Ức lắng nghe chuyên gia nói về vấn đề kỹ thuật sản xuất.
 
Đây là tất cả nhiệm vụ phải hoàn thành trước tháng mười một, rất gấp gáp.
 
Hầu hết nho đều đã rụng khỏi cây, số còn lại là những trái kém chất lượng, teo tóp, khô quắt và thối rữa, không khí nồng nặc mùi nho lên men.

 
Có hơi nồng nặc, không quá dễ ngửi. 
 
Sau khi dạo quanh một vòng, lúc ra khỏi nhà kính thì trời đã gần tối.  
 
Bất chợt một cơn gió mạnh thổi tan đi cái nóng nực trong ngày, muốn có bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái.
 
Gió thổi qua, Phương Ức không buộc tóc khiến tóc phủ hết lên mặt.  
 
Cô không chút để ý vén tóc ra sau tai.  
Rõ ràng là một hành động rất tùy ý, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng phong tình, không chỉ Liễu Văn Kiệt mà cả Tiểu Âu và Tiểu Đường đều nhìn đến ngẩn ngơ.  
 
Tiểu Âu không kìm lòng được nói, "Phương tổng, chị thật là đẹp! Em cảm thấy đặc biệt giống một nữ minh tinh Hong Kong thập niên tám mươi chín mươi vậy!"  
 
Tiểu Đường tò mò, "Ai vậy?"
 
Tiểu Âu có chút chán nản vì không nhớ ra được, "Đã quên bà ấy tên là gì rồi, bà ấy diễn phim… cái phim truyền hình rất kinh điển ấy."
 
Liễu Văn Kiệt bật cười, ôm lấy vai Phương Ức, "Nữ minh tinh trên TV sao có thể đẹp bằng Phương tổng của các cậu!"
 
Nhìn thấy bọn họ thân mật như vậy, Tiểu Âu và Tiểu Đường đều có những phỏng đoán trong lòng.
 
Những người trẻ tuổi rất hay bát quái, nhưng chúng không có can đảm để hỏi người lãnh đạo, cười hì hì, vẻ mặt ái muội — —
 
Tuấn nam mỹ nữ, thật là xứng đôi, cũng thật đẹp mắt.
 
Liễu Văn Kiệt hăng hái, "Nếu Phương tổng của các cậu làm minh tinh thì không cần phải có năng lực chuyên môn, chỉ dựa vào mặt là có thể sống sung sướng cả đời, các cậu có nghĩ vậy không?"
 
Phương Ức bị chọc cười.
 
Tiểu Âu và Tiểu Đường đồng thanh nói: "Vâng vâng vâng, anh Liễu nói rất đúng."
 
"Đừng để ý đến cậu ta, chả có dáng vẻ đứng đắn gì hết." Phương Ức quay đầu giáo huấn cậu, "Học miệng lưỡi trơn tru như vậy từ ai thế? Đừng có mà nói hưu nói vượn."
 
Sau khi giáo huấn xong, cô quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao lớn đang đi tới.
 
Tiểu Âu "Oa" một tiếng, "Đẹp trai quá!" 
 
Cô gái nhỏ đột nhiên đỏ mặt, nhìn anh không thể rời mắt.
 
Phương Ức: "....." 
 
Phương Ức nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Tần Lương Khánh, cô nhìn theo tầm mắt của anh rơi xuống trên vai mình, mơ hồ hiểu được.
 
Phương Ức như không có việc gì gạt tay Liễu Văn Kiệt ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận