Thu Thiên Mau Đến Đây

Editor: Cẩm Tú
Beta: Heisall
Chỉ là. . . Bởi vì anh tin tưởng?
Anh cười cười: "Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người; nếu anh đã có thể để cho cậu ta gia nhập bang, dĩ nhiên là đã nắm chắc về cậu ta."
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng người có hành động không đứng đắn, sẽ khiến người ta cảm thấy ra ngoài.
Thời điểm bang chiến, có không ít người của KC dung thủ đoạn thâm độc để chiến thắng đối phương; duy chỉ có Ngưu Xoa, chỉ đánh nhau với người chơi nam, hơn nữa, chỉ đánh nhau bằng đao.
Chỉ từ điểm này, anh liền kết luận, người này tuyệt đối không phải là hạng người bất lương.
"Chuyện này, hiểu lầm chiếm đa số."
Nếu như chỉ bởi vì sự trùng hợp này, mà rất nhiều người hoài nghi Ngưu Xoa, vậy về sau làm sao hắn có thể ở lại trong bang tiếp nữa?
Thu Thiến không nói một lời, nhưng đột nhiên lại có cảm giác cảm động không thể kiềm chế được.
Vì anh nhìn xa trông rộng, càng làm cho anh thêm điềm tĩnh.
"Tại sao không nói ở trong bang?" Mọi Người trong bang phái đều rất sùng bái anh, nếu là anh nói, chắc hẳn mọi nghi ngờ cũng sẽ tan thành mây khói. Đối với chuyện này cô có chút không hiểu.
Đúng vậy, tại sao lại không nói ở trong bang?
Tất nhiên là anh có lý do của anh.
Nếu như anh tùy tiện phát biểu ý nghĩ của mình, thì với nhiều cặp mắt như vậy, Nam Sơn nên tự xử như thế nào.
Cho dù xử lý bất cứ chuyện gì, cũng nên cân nhắc có chừng mực.
Thu Thiên an tĩnh đặt hai chân vào trên ghế, gác cằm ở trên đầu gối, suy nghĩ dần bay xa.
Rất lâu trước kia, lần đầu tiên cô tiếp xúc với game online thì đã từng đọc qua một tấm thiệp.
Nội dung bên trong đại khái là như vây: "Trò chơi chỉ là trò chơi, rời khỏi máy vi tính đi, nó cũng chỉ là đống số liệu. Xem trò chơi thành thể nghiệm, cho dù rời đi, nó cũng còn tồn tại."
Khi đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều về đoạn văn này.
Trò chơi vốn là để tiêu khiển giải trí, chẳng lẽ phải toàn tâm toàn ý với nó, mới gọi là trò chơi?
Nếu như trong trò chơi giống như cuộc sống bên ngoài, vậy việc sắm vai nhân vật chẳng phải không cần thiết phải tồn tại hay sao?
Cô từng cười mình lại lo lắng không đâu.
Đây là lần đầu tiên, bởi vì một trò chơi, cô suy nghĩ nhiều như vậy.
Có lẽ là bởi vì anh xử lý chuyện này, chu toàn như vậy, giảm độ lúng túng của mỗi người đến mức thấp nhất.
Phải biết, trên cõi đời này, rất nhiều người khi hành động chính nghĩa, đều xuất hiện với phong thái kiên cường bất khuất.
Đột nhiên cảm thấy, một người nguyện ý suy nghĩ thay người khác như vậy, có vẻ rất tốt.
Cho dù chỉ là một trò chơi, anh cũng sẽ thầm lặng tôn trọng người khác.
Cô đột nhiên hiểu ra, nguyên nhân bọn họ sùng bái anh.
Thì ra là người này, lại kín kẽ như vậy.
Nhắc tới cũng kỳ quái, một người rất dễ dàng làm người khác có cảm tình như anh, tại sao lúc đầu lại hay chế nhạo cô như vậy?
Phải biết, hơn hai tháng trước, khi Thỏ sùng bái Tây Hồ thì cô vẫn chỉ coi bốn chữ Tây Hồ quan nhân như một cái ID bình thường thôi.
Công bằng mà nói, lúc đầu liên tiếp xuất hiện, lúc mà hai người thường xuyên cãi vả, thì cô cũng không có ghét anh lắm.
Chẳng qua là cảm thấy không thể bại trên đầu lưỡi của người này, vì vậy quanh đi quẩn lại, ngược lại những trận cãi nhau đã pha chút tình cảm.
Có lẽ là vì thật sự có cảm tình với anh, cho nên mới đáp ứng kết hôn với anh.
Thu Thiên không khỏi thấy buồn cười.
Suy nghĩ của con người thật là một thứ kì quái, lại có thể bất tri bất giác thay đổi.
Ban đầu kết hôn ở trong trò chơi, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ tự chạy đi gặp anh.
Không ngờ, lại có thể gặp mặt như vậy, hơn nữa, dường như sẽ còn có lần thứ hai.

Thu Thiên đang có chút thất thần, đột nhiên nghe thấy mẹ đang ở trong phòng khách gọi cô.
Vậy nên cô vội giơ mic lên nói một câu: "Mẹ em gọi em, em phải rời đi một lúc."
Anh còn chưa kịp đáp một tiếng, chỉ nghe thấy bên kia hình như vang lên âm thanh khe khẽ, sau đó còn vang lên tiếng dép loẹt quẹt.
Cô bé này, chẳng lẽ lại chạy ra ngoài?
Lắc đầu cười một tiếng, tiếp tục lật xem tài liệu mà cha giao cho.
Mới vừa đọc được mấy hàng, cánh cửa vốn đang khép hờ, chậm rãi mở ra.
Đầu anh cũng không ngẩng lên: "Vào đi."
Tiêu Sái đang định nhẹ nhàng bước tới sau lưng Tứ ca, rõ ràng hắn không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì, làm sao Tứ ca biết hắn đang đứng ở cửa?
Chẳng lẽ Tứ ca có gắn mắt sau gáy, có ánh mắt cất dấu trong đêm đen để tìm kiếm ánh sáng?
Người đàn ông bất đắc dĩ day day huyệt thái dương: "Không bằng cậu nói trên bàn của tôi có đặt kính chiếu yêu đi."
Cũng không nha, bên máy tính có đặt đèn bàn, trên đèn bàn có gắn một tấm gương nhỏ, gương tuy nhỏ, nhưng vừa hay có thể thu hết mọi động tĩnh ở cửa vào trong gương.
Tiêu Sái ha ha vui vẻ đẩy cửa đi vào: "Tứ ca, gương của anh thật là thần kì." Tóm lại, vật có liên quan tới Tứ Ca đều có thần khí hết.
Bạn Tiêu Sái đã quên mất, thật ra thì cho dù Kỷ Tri Viễn không đặt đèn bàn có gắn gương trên bàn, thì khi mở cửa cũng có âm thanh chống trộm vang lên, còn có tiếng huýt gió nữa, lầu trên hay lầu dưới đều có thể nghe được.
Huống chi là Kỷ Tri Viễn đang im lặng đọc tài liệu trong phòng.
"Tứ ca, trở lại chuyện lúc sáng. Em đã gọi điện thoại cho lão Tam, cậu ta nói anh đã giải quyết xong chuyện trong bang!" Lúc hắn gọi điện cho Tứ ca, trong bang vẫn còn hỗn loạn.
Nếu không phải là đột nhiên trong có khách tới muốn tới khách sạn ăn cơm, không phải hắn đã có thể nhìn thấy bộ dáng uy mãnh của Tứ ca trong trò chơi rồi sao!
"Tứ ca, mới vừa rồi Tịch Mịch có nhắn tin cho em, nói rằng tất cả mọi người trong bang đều sùng bái anh!" Gì kia, chỉ cần gảy gảy ngón tay, tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều được giải quyết.
Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Không có gì, vốn chỉ là một màn hiểu lầm mà thôi."
Tiêu Sái che ngực lại, vẻ mặt sùng bái, nhìn một chút, chính là đệ nhất soái ca tài hoa phong độ của Thanh Hoa, vẫn rất bình tĩnh!
Ah?
Cánh tay đang ôm ngực đột nhiên run rẩy, con ngươi cũng dời đi.
Sau đó hắn đột nhiên đưa tay thật nhanh, chộp lấy tấm hình trên bàn, gần như áp mặt vào nó.
Cái này cái này cái này. . . Trong hình là một đôi nam thanh nữ tú!!!
"Tứ ca, đây là người nào?"
Tiêu Sái cầm hình trong tay, kinh ngạc hỏi người đàn ông.
Kỳ quái, hình như lưng Tứ Ca vừa mới cứng nhắc một cái?
Chẳng lẽ, tấm hình này có ẩn chứa ẩn tình gì đó?
Tiêu Sái đưa tấm hình lại gần, ngửi ngửi mấy cái, rồi lại giơ tấm hình ra xa, con ngươi không ngừng đảo tới đảo lui nhìn người đàn ông trong tấm hình.
Người trong hình này, rất anh tuấn, tại sao hắn cảm thấy quen quen nhỉ?
Kỷ Tri Viễn cảm thấy huyệt thái dương chấn động mãnh liệt, im lặng lấy tay khẽ xoa xoa.
Một giây. . . Hai giây. . . Ba giây. . .
"A a a a a a! Tứ ca, người đàn ông này rất giốnh anh!!!" Thế giới này đúng là kì diệu, lại có thể xuất hiện người thứ hai có dung nhan như hoa hệt như Tứ ca!
Xin hãy hiểu cho bạn Tiêu Sái trong lúc bất chợt não đã bị mất cân đối, không tìm từ được.
Đang lúc Tiêu Sái chuẩn bị tỉ mỉ xem xét cô gái đẹp trong tấm ảnh kia thì bất chợt, một đôi tay thon dài nhẹ nhàng rút đi tấm hình trong tay hắn.
Mở ngăn kéo ra, đặt tấm hình vào, sau đó đóng ngăn kéo, khóa lại.
Làm liền một mạch, động tác vô cùng đẹp trai.
Tiêu Sái nhìn đôi tay trống không, sau đó ngơ ngác nhìn về phía Kỷ Tri Viễn đang ưu nhã dựa vào thành ghế.
"Tứ ca, mới vừa rồi anh nói cái gì?" Mới vừa rồi, lúc Tứ ca dùng tốc độ tia chớp lấy đi tấm hình trong tay hắn thì hắn rõ ràng nghe được Tứ ca nói một câu gì đó. Nói gi vậy?
Người đàn ông hạ mi xuống, lạnh nhạt nói: "Đó chính là tôi."

Ầm ——!
Câu nói này, giống như thiên lôi, đột nhiên đánh bên tai.
Hắn mấp máy môi, nửa ngày mới nặn ra được một câu: "A a a, cô gái kia là?" Bằng ấn tượng mới vừa rồi của hắn, cô gái kia có làn da cực kỳ đẹp, lại có đôi mắt y hệt Tiểu Thiến, còn có khí chất của Tiểu Long.
Chẳng lẽ là hoa hậu giảng đường đại học S vẫn luôn ngưỡng mộ Tứ ca trong truyền thuyết đó?
Hay là mỹ nữ ngực lớn của đại học R, thường xuyên đi bộ tới Thanh Hoa?
"Muốn biết?"
"À?" Tiêu Sái nhất thời không nghe rõ, sửng sốt hai giây, mới gắng sức mà gật đầu như gà mổ thóc: "Muốn muốn, Tứ ca, em rất muốn rất muốn đó!"
. . . . . .
Người đàn ông ngoắc ngoắc ngón tay thon dài, bạn Tiêu Sái lập tức khom lưng đi tới gần.
Thật khẩn trương, không biết, cô gái kia rốt cuộc là người nào đây?
Sau đó, người đàn ông chậm rãi nói ba chữ: "Nữ, bạn, gái."
Tiêu Sái gật đầu, oh, thì ra là bạn gái.
Đợi đã nào...! Nữ Nữ nữ, bạn gái?
Người đàn ông khẽ nhếch môi, bày tỏ sự ngầm thừa nhận.
Sau đó, đột nhiên hóa đá.
Tứ ca lại có bạn gái!!!
Kỷ Tri Viễn anh tuấn tiêu sái lại có tài không độc thân nữa a a a a a.
Lại nói, rốt cuộc là từ khi nào mà Tứ ca lại dụ dỗ được mỹ nữ với khí chất tuyệt hảo thế kia?
"Tứ ca!" Hắn hít mũi một cái, níu lấy cánh tay Tây Hồ mà ra sức lắc: "Cầu xin chân tướng, cầu xin chi tiết, cầu xin Tứ địa chỉ gia đình bạn gái!"
Ánh mắt của người đàn ông đột nhiên trở nên âm u, Tiêu Sái lập tức thức thời lắc đầu: "A không đúng không đúng, em không cầu địa chỉ gia đình!" Ánh mắt này của Tứ ca, mỗi lần hắn thấy, trán sẽ đổ một trận mồ hôi lạnh.
"Tứ ca, em muốn biết chi tiết!! Em muốn nhìn hình người đẹp!!" Mới vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua, chưa đã ghiền
~~"Tứ ca, em muốn nhìn, em muốn em muốn em muốn!!!
~"
Thu Thiên trở lại trước máy vi tính, cầm tai nghe lên thì nghe được câu nói kinh thiên động địa kia của Tiêu Sái.
Em muốn em muốn em muốn?
Thu Thiên im lặng, giọng nam này, hình như là Tiêu Sái thì pải?
Tuy nói Tiêu Sái rất sùng bái Tây Hồ, điều này cô đã sớm biết, nhưng mà lại để cho cô nghe được lời "Thổ lộ" tha thiết như vậy của hắn.
Cái này. . . Nói như thế nào đây, vẫn hoa lệ bị sét cháy sém rồi.
Mới vừa rồi mẹ gọi xuống, lại nói vừa thông suốt cái gì cháu ngoại văn đại, cái này cái kia, rõ ràng còn cho rằng hôm nay cô phải đi gặp Văn gì gì đó.
Cô đâu có nhàn nhã như vậy, chạy đi gặp người kia.
Cô rất bận rộn đấy!
Hơn nữa mẹ vẫn còn cho là Văn gì gì đó sẽ có hành động, ví dụ như tặng hoa, ca hát gì đó....
Thu Thiên không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may gần như lần nào đi với tên Văn gì đó đều sẽ không sấm lớn thì sẽ mưa nhỏ.
Lần trước nói muốn mua số, từ đó cũng không còn gặp người nữa.
Chỉ là vừa hay, hắn không đến, mình rất vui vẻ.
Phát hiện Tây Hồ bên kia hoàn toàn yên tĩnh, cô mới gõ Microphone một cái: "A lô ? A lô ? Có ai không?"
Trong lúc bất chợt, trong đầu tia chớp lóe lên, xuất hiện vô số hình ảnh kích thích!

Chẳng lẽ. . . Tiêu Sái và Tây Hồ!!
Trong nháy mắt đôi mắt sáng trợn to, Thu Thiên lộ ra vẻ mặt có chút tà ác, hắc hắc he he, tại sao cô lại thấy buồn cười quá vậy?
Thu Thiên thực sự nghĩ sai rồi, bên Tây Hồ yên tĩnh, thật ra là bởi vì, ánh mắt của Tây Hồ làm cho Tiêu Sái kinh hoàng đơ ngay tại chỗ.
Hai người đều không ai nói gì, cũng không có động tác gì; cho nên Thu Thiên mới không nghe được gì.
Mặc dù không hề nói một chữ, nhưng bạn Tiêu Sái vẫn không quên mở to mắt nhìn Tây Hồ đẹp trai.
Hắn hối hận, nếu như mà biết cô gái trong hình là bạn gái mà Tứ ca nói, hắn nhất định phải cẩn thận nhìn lâu tới mấy trăm lần!
Người đàn ông lại chau chau mày, ý là: Biết thì như thế nào? Bạn gái của tôi, cậu nhìn cái gì?
Tiêu Sái ra sức lách người, ánh mắt nhìn về phía bạn gái của Tứ ca.
Nhưng đáng tiếc, người đàn ông kia không nhúc nhích chút nào.
Mặc dù biết cô có thể dễ dàng thu hút bất cứ người nào, mặc dù cái người mang vẻ mặt nịnh nọt trước mắt này là anh em của anh, nhưng anh vẫn: không, đồng, ý.
Hai ánh mắt, nhìn qua nhìn lại.
Sau đó, cánh tay của Tiêu Sái đột nhiên đưa về phía ngăn kéo, còn tay của Kỷ Tri Viễn thì ung dung chặn hắn lại.
Vì vậy Tiêu Sái hô to một tiếng: "Tứ ca, van cầu anh cho em đi!"
"Không cho." Giọng điệu kiên định.
"Cho đi cho đi, em sẽ thương yêu thật tốt mà." Giọng nói dụ dỗ còn có chút bỉ ổi.
"Không cho!" Từ chối tới cùng.
"Ai da!" Một tiếng kêu khe khẽ vang lên, còn có âm thanh thứ gì đó vừa rơi xuống, bay tới trong lỗ tai hai người.
Hai người đàn ông kinh động đứng yên, sau đó nhìn về phía tai nghe bởi vì hành động vừa rồi mà vô ý rơi xuống.
Âm thanh này, đến từ Laptop!
Tiêu Sái lập tức há to mồm, chẳng lẽ Tứ ca đang nói chuyện phiếm với mỹ nữ?
Người đàn ông hơi nhíu mày, vẻ mặt này vừa đúng lúc bị Tiêu Sái thu vào trong tầm mắt.
Châc chậc chậc, bị hắn đoán trúng rồi, mới vừa rồi trong máy vi tính phát ra giọng nữ, nhất định là bạn gái yêu quý của Tứ ca.
Lúc này, hắn cơ trí, ngước cổ lên hô to một tiếng: "Mỹ nữ, cầu xin chân tướng, cầu xin chi tiết, cầu xin địa chỉ gia đình, cầu xin ô ô ô."
Âm thanh phía sau dần dần biến mất không nghe thấy nữa, đó là bởi vì anh đã nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa lại, không chút do dự khóa trái lại.
TRước cửa còn loáng thoáng truyền đến tiếng cào cửa, con ngươi đen nhìn về phía màn hình, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u.
Thu Thiên nhàm chán gục xuống bàn, vừa hồi tưởng lại chuyện vừa gặp hôm nay, vừa chờ người đàn ông nói chuyện.
Đang lúc cô đã bắt đầu nghĩ đến, ừm. . . Tấm hình chụp khi đó thì giọng nói trầm thấp của anh mới vang lên.
"Thu Thiên, trở lại rồi à?"
Thu Thiên vội vàng đáp lời: "Đúng vậy."
Anh hỏi xong câu này, lại không nói gì nữa, dường như anh đang xoay người lấy thứ gì đó, có tiếng mở ngăn kéo, còn có âm thanh sắp xếp lại giấy tờ.
Trầm mặc dường như có chút gượng gạo? Thu Thiên quyết định chủ động xuất kích.
"Cái đó" Thu Thiên hạ giọng nói, tiếp tục nói: "Mới vừa rồi là Tiêu Sái ở trong phòng?"
Đôi tay đang sắp xếp lại tài liệu trên bàn của người đàn ông đột nhiên khựng lại, sau đó từ từ để xuống, ừ một tiếng.
A, trong lòng Thu Thiên đột nhiên giật mình, trừng mắt nhìn tiếp tục hỏi: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Mới vừa rồi âm thanh kịch liệt như vậy, khiến cô không thể không hiếu kỳ.
Lần này anh nhanh chóng hiểu ý tứ của Thu Thiên, đầu tiên là bất đắc dĩ dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
"Mới vừa rồi cậu ta muốn xem hình, anh không đồng ý."
Hình?
"Hình chụp chung của chúng ta." Anh tốt bụng nhắc nhở cô.
Thu Thiên trừng mắt nhìn, hình chụp chung của cô với anh, đó không phải là. . . Tấm ảnh chân dung vô cùng thân mật đó chứ!!!
Thu Thiên khẽ a một tiếng, sau đó có chút kích động hỏi ngược lại: "Tiêu Sái thấy được rồi?"
"Thấy được." Anh nói "Nhưng anh lấy lại rồi."
Không trách được mới vừa rồi giọng của Tiêu Sái lại thô tục như thế, giọng của anh lại kiên quyết như vậy! Nhất định là bởi vì không thấy rõ phải không?
"Tiêu Sái chưa thấy rõ chứ?"
Nghe ra trong lời nói của cô có vẻ khẩn trương, anh nhỏ giọng nói: "Đại khái thôi."

Thu Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt ngực, cũng may, Tiêu Sái không thấy rõ.
Cô thật sự chưa có chuẩn bị tâm lý.
Kỷ Tri Viễn ở đầu bên kia, cũng không đáp lại cô nữa, chỉ trầm mặc lắng nghe tiếng động khe khẽ bên phía cô.
Người bên kia thì vẫn đang còn thầm vui mừng vì mình vẫn chưa bị lộ ra ánh sáng, con ngươi của anh càng trở nên thâm trầm.
Anh tự nhận thức được mình không phải là người dễ bị kích thích, nhưng sau khi gặp được người này, càng ngày càng không kìm chế được cảm xúc của chính mình.
Ban đầu chỉ là đùa giỡn, đơn thuần cảm thấy cô gái kia có chút đáng yêu mà thôi, không ngờ, càng tiếp cận càng bị hấp dẫn.
Càng làm cho hắn sử liệu không kịp dạ, khi anh phát hiện thời gian anh chú ý đến cô bé kia càng ngày càng nhiều thì cũng đã không thể ngừng lại được nữa.
Nhớ ngày đó, trong đám bạn học có một cậu ban nam từng nói giỡn với anh: "Kỷ Tri Viễn, thật không biết cô gái nào mới có thể khiến cho cậu cúi đầu phục tùng đây."
Quả thật, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu các cô gái đối tốt với mình, nhưng anh vẫn chưa từng động tới tâm tư của phương diện này. Cho dù là cùng giao tiếp với người khác phái trong trường, cũng chỉ là bởi vì cần chuyện của hội học sinh.
Lão Tam hỏi anh, có thích mẫu hình nào không thì anh cũng chỉ cười nhạt, đáp: "Phải chờ tôi gặp mới biết."
Còn người nào đó, giống như là một đóa hoa nhỏ nở rộ sớm nhất đầu mùa xuân, còn chưa có phát hiện sự tồn tại của nó thì nó liền yên tĩnh mọc rễ nảy mầm ở trong lòng.
Đợi đến phát hiện đóa hoa kia, khi bị bộ dáng mềm mại tươi mát kia hấp dẫn, thì nó đã sớm chờ đợi.
Giờ phút này con ngươi đen ẩn chứa chút động tình, vẻ mặt tập trung giống như đang suy tư điều gì đó, làm tăng thêm mấy phần anh tuấn.
Nếu như, anh bước nhanh, có thể làm cho con sư tử bé nhỏ dễ thương đó bị giật mình hay không?
Thu Thiên rất an tĩnh, vô cùng an tĩnh.
Không phải là bởi vì anh nói với cô Tiêu Sái chưa thấy rõ tấm ảnh chụp chung của hai người làm cô yên tâm, cho nên cô im lặng.
Mà là bởi vì, đột nhiên phát hiện trong kênh nói chuyện YY, mục nhắn tin riêng tư đột nhiên nhảy lên.
Mở ra, là Tiêu Sái gửi tới cho cô.
Tiêu Sái: "Ha ha, chị dâu a."
Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là trở về với vẻ mặt tươi cười.
Tiêu Sái tiếp tục cười: "Ha ha he he, chị dâu a."
Thu Thiên tiếp tục trở về với khuôn mặt tươi cười.
Thu Thiên vẫn còn đang cười: "Ha ha he he ha, chị dâu à."
Vì vậy, sự kiên nhẫn của Thu Thiên đã hoàn toàn cạn kiệt.
Thu Thiên: "Muốn gì thế?" ( Mặt mang quầng thâm mắt)
Tiêu Sái: "Chị dâu, mới vừa rồi chị nói chuyện với Tứ ca sao?"
Thu Thiên: "Ừ, đúng vậy."
Oa
Tiêu Sái dùng răng cắn tay áo, yên lặng gào thét trong lòng, Tứ ca lại có thể, lại có thể một chân đạp hai thuyền!!!
Tại sao có thể! Thu Thiên thuần khiết như vậy, một lòng chỉ hướng về Tứ ca.
Thu Thiên thật sự không chịu được bạn Tiêu Sái, đột nhiên động kinh đứt quãng như vậy.
Vì vậy quyết định mở miệng nói chuyện.
Than thở một cái, lại gần Microphone, nói một câu rõ ràng: "Tiêu Sái, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Bạn Tiêu Sái hóa đá, ngón tay anh đang gõ nhẹ trên mặt bàn cũng dừng lại một chút.
"Thu thu thu thu
" đây là chị dâu Thu Thiên đang nói chuyện sao?
[ kỳ ] Thu Thiên kiên nhẫn ừ một tiếng: "Là tôi đang nói chuyện."
[ sách ] "A!" Tiêu Sái hít thở thật sâu "Giọng nói êm tai tuyệt mỹ biết bao, giống như có làn gió mát thổi qua gương măt của ta, hoặc như là ánh trăng chiếu rọi vào đôi mắt của ta."
[ lưới ] gì kia, vô số loại cảm giác lũ lượt tràn về, chỉ cảm thấy cả người cũng thoải mái cực kỳ.
"Chị dâu a! Thì ra là giọng nói của chị dễ nghe như vầy!"
"Chị dâu a, sao chị không nói lời nào?" Nếu là nói chuyện, đoán chừng sẽ làm mê đảo ngàn vạn đàn ông a!
"Chị dâu? Chị dâu?"
Tiêu Sái kêu lên mấy tiếng, lại phát hiện không ai trả lời hắn.
Sau đó, hắn bi ai phát hiện có một hàng chữ nhắc nhở: [người quản lý Tây Hồ đã điều bạn đến kênh Tiểu Hắc Ốc. ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui