Lâm Phó Niên ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tinh Nghịch: “A Tinh… Cậu dán mấy thứ này giúp tôi được chứ?”“Đương nhiên là được, nhưng có điều cậu phải ăn hết chỗ đồ ăn này đã.” Giọng điệu của Phó Tinh Nghịch rất quả quyết.“Ăn xong thì mau ngủ đi, nếu không tôi sẽ không làm gì giúp cậu cả, một mình cậu chắc chắn làm không xong đâu.”Lâm Phó Niên nghe cậu ta nói như vậy, chỉ chốc lát đã ăn hết chỗ tôm hùm đất, cơ thể vẫn sinh ra phản ứng buồn nôn nhưng cậu đã cố không để Phó Tinh Nghịch nhìn ra.“A Tinh, tôi ăn xong rồi… Cậu mau dán mấy thứ đó giúp tôi đi.”Phó Tinh Nghịch ngồi trước bàn đáp lại: “Tôi sẽ dán mà, cậu đi ngủ trước đi.”Lâm Phó Niên lấy một cái ghế đặt bên cạnh Phó Tinh Nghịch, nói: “Tôi muốn xem…”Phó Tinh Nghịch bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, nếu mệt thì ngủ đi nhé!”Hai người im lặng một hồi lâu, Phó Tinh Nghịch mở miệng hỏi: “Bấy lâu nay cậu đã ở đâu thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”“Anh ta… Nhốt tôi ở biệt thự.” Lâm Phó Niên cúi đầu, bàn tay nhéo góc áo.“Ba mẹ tôi ở trong tay anh ta, tôi không thể phản kháng, anh ta… Uy hiếp tôi, ép tôi phải kết hôn với anh ta…”“Cái gì?” Phó Tinh Nghịch tỏ vẻ kinh hãi: “Cậu kết hôn với tên đó rồi sao?”Lâm Phó Niên thở dài khe khẽ: “Có thuốc lá không?”Phó Tinh Nghịch buông mảnh giấy nhỏ trong tay, lấy một hộp thuốc từ trong túi đưa cho cậu.
Lâm Phó Niên lấy một điếu thuốc từ trong bao rồi đưa lên miệng.Phó Tinh Nghịch dùng bật lửa giúp Lâm Phó Niên châm thuốc.“Đến bao giờ cậu mới chịu cai thuốc lá vậy?”“Không cai được.” Lâm Phó Niên nói: “Sao cậu quay về đây sớm thế, chương trình học của cậu ở bên ấy không phải vẫn còn hơn một năm sao?”Phó Tinh Nghịch tiếp tục động tác châm lửa: “Cậu có thể vì Giang Dư Trì mà rút ngắn chương trình học năm năm của mình xuống còn ba năm…”“Chẳng nhẽ tôi không thể vì cậu mà rút ngắn một năm đào tạo sao?”Lâm Phó Niên nhả ra một làn khói trắng: “Hẳn là mệt lắm nhỉ?”“Vậy còn cậu?” Giọng điệu của Phó Tinh Nghịch có phần đau lòng: “Để mau chóng quay về gặp lại anh ta, cậu còn vắt hết cả sức lực…”“Như thế có đáng không?”Lâm Phó Niên im lặng, không đáp lời nào.Phó Tinh Nghịch nói: “Tiểu Thời và Dương Dương đều đã biết chuyện giữa cậu và Thẩm Chi Ức, hay là cậu kể lại ngọn ngành câu chuyện cho tôi nghe đi.”Lâm Phó Niên dập lửa, ném điếu thuốc mới hút được một nửa vào thùng rác.“Vào buổi tiệc sinh nhật hôm đó, tôi được đưa vào bệnh viện, hôn mê tám ngày.
Khi tôi tỉnh lại, Thẩm Chi Ức lại tình cờ chết ở bệnh viện, ngay trước mắt tôi.”“Ban đầu tôi còn tưởng rằng đó chỉ là người qua đường bình thường, sau đó mới phát hiện chuyện này càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng Thẩm Chi Ức đã chết rồi.”“Lúc sau khi cảnh sát tới, nói rằng bọn họ nhận được tin nhắn báo án nặc danh, sau đó đưa tôi và Giang Dư Trì đi.”“Bọn họ tra khảo một lúc rồi để tôi trở về nhà họ Lâm, ngày hôm sau lại bắt tới đồn cảnh sát, tất cả bằng chứng đều chỉ nhằm vào tôi.”“Tôi vào tù, hẳn là anh ta đã tống tôi vào đó, tôi ở trong đồn cảnh sát suốt ba ngày.”“Ba tôi tìm luật sư cứu tôi ra khỏi buồng tạm giam bởi vì không có đủ chứng cứ, không thể định tội tôi được.”“Sau đó Giang Dư Trì đến nhà họ Lâm, cho tôi hai sự lựa chọn, hoặc là đi cùng anh ta hoặc là nhà họ Lâm phá sản.”“Nhưng tôi đã quá tin tưởng anh ta rồi.
Khi tôi vừa bị đưa đi, tài sản của nhà họ Lâm cũng đã bị phong tỏa.
Sau khi tôi đi theo anh ta, tập đoàn của nhà họ Lâm cũng đã bị anh ta mua lại.”“Anh ta đưa tôi tới trước nấm mồ của Thẩm Chi Ức, không ngờ bà Thẩm cũng đã qua đời, bà ấy đã tự sát ngay sau khi nhận được hình ảnh thi thể của Thẩm Chi Ức.”“Quả thật, khi ấy tôi đã rất hổ thẹn, anh ta bảo tôi quỳ, tôi cũng quỳ.
Tôi quỳ không phải vì mình đã giết Thẩm Chi Ức, mà là vì đêm đó tôi đã không cứu được cậu ấy.”“Sau đó, Giang Dư Trì giam lỏng tôi ở biệt thự, không cho rời khỏi cửa một bước, những người biết được vị trí của tôi cũng chẳng có mấy ai.”Phó Tinh Nghịch không ngờ bản thân giao Lâm Phó Niên cho Giang Dư Trì lại khiến cho cậu gặp phải những chuyện này.“Vậy chuyện tiền án của cậu ở đây thế nào rồi, khóa đào tạo ở bên kia cũng nhận được tin này.”Giọng Lâm Phó Niên run nhè nhẹ: “Là Giang Dư Trì, anh ta cứ một hai phải gán tội danh này cho tôi, tôi không phản kháng được…”“Cũng không thể phản kháng.”Phó Tinh Nghịch nghe được mấy lời này, cố gắng ép bản thân mình tỏ ra bình tĩnh, than nhẹ một tiếng, duỗi tay xoa đầu Lâm Phó Niên.“Chuyện của Thẩm Chi Ức chắc chắn không đơn giản như vậy, tôi sẽ điều tra giúp cậu.”“Không cần đâu.” Lâm Phó Niên lắc lắc đầu: “Từ trước đến giờ, thứ tôi muốn đâu phải là được trả lại sự trong sạch.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn nghe được một câu từ anh ta, rằng anh ta tin tôi.”“Đáng tiếc thay, tôi sẽ chẳng bao giờ nghe được những lời này…”“Tôi tin cậu.” Phó Tinh Nghịch nói.Lâm Phó Niên nghe được lời này liền ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, giọng điệu vô cùng bất ngờ:“Cậu… Cậu nói gì cơ…”“Tôi tin cậu.” Phó Tinh Nghịch không ngại nói lại một lần nữa.“Trước nay tôi chưa từng nghi ngờ cậu.”Lâm Phó Niên vui vẻ mỉm cười.“A Tinh, cảm ơn cậu.”Lâm Phó Niên nhìn chằm chằm Phó Tinh Nghịch, cậu thầm nghĩ: 'Phía sau lưng mình cũng đâu phải không có ai đồng cảm, hình như Giang Dư Trì có tin hay không cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.'Phó Tinh Nghịch quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Phó Niên.“Vậy nên… Cậu có muốn…”“Cân nhắc về tôi một chút hay không?”m lượng của cậu ta càng lúc càng nhỏ.Lâm Phó Niên mãi mới hoàn hồn lại, khi nãy cậu ngẩn người nên không nghe rõ lời cậu ta nói.“A Tinh, vừa nãy cậu nói gì thế? Tôi không nghe rõ.”Phó Tinh Nghịch thu lại ánh mắt của mình, cậu ta khẽ lắc đầu: “Không có gì đâu, đừng lo lắng, lúc nào tôi cũng ở đây.”Nửa giờ sau…Phó Tinh Nghịch cảm thấy bả vai hơi nặng, cậu ta quay đầu nhìn thì phát hiện Lâm Phó Niên đã dựa vào vai mình mà ngủ từ lúc nào.Phó Tinh Nghịch vươn tay muốn chạm vào gương mặt của Lâm Phó Niên, nhưng cuối cùng lại thu tay về.“Tôi nói là… Cậu có muốn suy nghĩ về việc ở bên tôi không.”“Niên Niên, tôi rất muốn giấu cậu đi, để cho Giang Dư Trì vĩnh viễn không tìm thấy cậu.”“Nhưng tôi không thể làm như vậy, cho dù cậu xem tôi là gì của cậu, tôi cũng sẽ tôn trọng mọi sự lựa chọn mà cậu đưa ra.”Nói xong, cậu ta bế Lâm Phó Niên lên, người nằm trong lòng cậu ta lúc này tựa như đang gặp ác mộng, thân thể không ngừng run rẩy.Phó Tinh Nghịch bế cậu lên giường mình, đắp chăn cẩn thận, sau đó quỳ một gối bên mép giường, nhìn người trên giường giờ đã tiều tụy đi nhiều so với khi xưa, cậu ta khẽ nhíu mày.“Tôi rất hối hận vì đã giao cậu cho anh ta, nếu tôi không đi, cậu cũng sẽ không phải gánh những chuyện này một mình.”“Phó Tinh Nghịch tôi lớn lên ở nơi quyền quý xa hoa, muốn cái gì cũng sẽ có, chưa từng có mong ước gì.”“Niên Niên, từ trước tới nay, điều duy nhất tôi cầu mà không được chỉ có mình cậu.”“Nhưng bây giờ đây, tôi chỉ muốn một thứ ở cậu mà thôi…”“Tôi muốn cậu có thể sống một cuộc đời vô tư giống như trước kia, tôi mong sau này cậu có thể là chính mình, không phải nghĩ ngợi điều gì, cũng chẳng phải đắn đo điều gì.”“Chỉ có vậy mà thôi…”Phó Tinh Nghịch đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó bắt đầu dán vụn giấy.6 giờ sáng ngày hôm sau…Phó Tinh Nghịch dán xong mảnh giấy cuối cùng, từ tối hôm qua đến bây giờ, cậu ta chưa hề chợp mắt, cuối cùng cũng hoàn thành xong việc này.Tuy rằng vẫn có nhiều vết rách nhưng chữ viết bên trên đã có thể nhìn rõ, Phó Tinh Nghịch nhìn chằm chằm lời thề nguyện trong ấy, tâm tình rất phức tạp, không nói năng gì.Cậu ta cất tờ giấy đã dán xong đi, sau đó đi làm bữa sáng.Nửa giờ sau…Phó Tinh Nghịch chuẩn bị xong xuôi liền đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng gọi Lâm Phó Niên đang nằm trên giường dậy.“Niên Niên, dậy ăn sáng thôi.”Nhưng người trên giường lại chẳng hề có động tĩnh gì, cũng không cho cậu ta bất cứ lời hồi đáp nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...