Thu Thề


Vào lúc này, Tần Hoan hoàn toàn chết lặng.

Hồi nãy Giang Dư Trì còn tán tỉnh cô ta, nhưng bây giờ anh lại chặt đứt đôi tay của cô ta.Vào lúc này, cô ta mới hiểu tại sao những người đó trước khi cô rời đi lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

Không phải họ ganh tị, mà là họ thật sự đồng cảm với cô ta!Cô ta cũng hiểu tại sao những người đó lại đàm tiếu sau lưng anh nhưng không một ai dám cả gan gây phiền phức cho Lâm Phó Niên.Không phải do bọn họ ngu ngốc hay họ không muốn làm hài lòng Giang Dư Trì.Mà là do đây là một hành động vô cùng can đảm!Ruột gan của Tần Hoan hiện giờ lộn hết cả lên.Ai cũng biết rằng Giang Dư Trì hận Lâm Phó Niên đến thấu xương nhưng mọi người lại quên mất một điều rằng cũng vào ba năm trước, Giang Dư Trì đi tìm Lâm Phó Niên đến phát điên.Giang Dư Trì ngồi trong xe.

Anh nghe thấy tiếng la thảm thiết từ bên ngoài nhưng trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.Vệ sĩ đi đến bên cạnh Giang Dư Trì.“Giang tổng, tất cả đã xử lý xong.”Giang Dư Trì khẽ gật đầu: “Ngày mai cậu đưa tiền bồi thường cho cha mẹ của Tần Hoan.

Số tiền đó đủ cho họ tận hưởng tuổi già.”Tài xế Tiểu Lý quay đầu lại nhìn Giang Dư Trì: “Giang tổng, tiếp theo anh định đi đâu? Đến chỗ cậu chủ sao?”“Không, về công ty.”Giang Dư Trì nhéo nhéo mi tâm.“Ngày mai là sinh nhật của Thẩm Chi Ức đúng không.”Từ gương chiếu hậu, Tiểu Lý liếc nhìn ông chủ nhà mình: “Dạ đúng vậy.

Ngày mai Giang tổng muốn đến thăm mộ sao?”Giang Dư Trì chống cằm: “Ừ.”Tiểu Lý khởi động xe: "Giang tổng nhớ rõ sinh nhật của cậu Thẩm, vậy ngài có nhớ sinh nhật của cậu chủ Lâm không?”“Ngày mười tám tháng sáu.

Sinh nhật của cậu ta đã qua rồi.” Giang Dư Trì trả lời nhẹ nhàng: “Nhưng… hôm đó cậu ta phải vào viện.”“Bánh sinh nhật cũng chưa kịp ăn nên cũng không giống sinh nhật cho lắm.”Tiểu Lý cố nén cười: “Ông chủ, ngài là người bên ngoài thì mạnh miệng nhưng bên trong thì lại mềm.


Ngoài mặt ngài làm như không để ý đến sinh nhật của cậu chủ.”“Cuối cùng, ngài lại là người nhớ rõ nhất.”“Giang tổng, ngài có muốn tổ chức một buổi sinh nhật bù cho phu nhân không.”Giang Dư Trì từ từ nhắm cả hai mắt, dựa người vào ghế.“Thôi bỏ đi.”Hai ngày sau, Giang Dư Trì cầm hai bó hoa đến viếng mộ của mẹ Thẩm và mộ của Thẩm Chi Ức.Anh đặt một bó trên một của Thẩm Chi Ức, sau đó lại đặt bó còn lại trên mộ của mẹ Thẩm.“Xin lỗi, tôi không có thời gian đến thăm hai người.

Chi Ức, sinh nhật vui vẻ.““Hai người vẫn còn trách tôi đúng không? Nếu hai người không dính dáng đến tôi, có lẽ hai người đang sống rất hạnh phúc.”“Chi Ức… Tôi đã cầm tù Lâm Phó Niên rồi.

Tất cả bằng chứng đều chỉ ra cậu ta là hung thủ.

Nhưng tại sao cậu ta lại giết hại cậu?”“Tôi cũng đã thu mua nhà họ Lâm.

Tôi rất hận Lâm Phó Niên.

Trong lòng cậu ta có thể có người khác, nhưng không bao giờ có tôi.”“Cậu ta xin tôi tha thứ hết lần này đến lần khác.

Câu ta chỉ muốn rời đi, giống hệt ba năm trước…”“Chính tôi cũng không nhận ra tình cảm của bản thân mình, người tôi yêu là cậu, đúng không…"“Chi Ức, bệnh của tôi có vẻ nghiêm trọng hơn so với trước kia rồi.

Tôi đã cố gắng chịu đựng, nếu không may bị phát hiện, tôi sẽ lại bị nhốt ở cái chỗ quỷ quái kia.”“Ba năm trước, cậu cùng với bác gái đồng hành với tôi.

Bây giờ cả hai người đều đã rời đi… Tôi nên làm gì bây giờ.”Giang Dư Trì ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu, dựa vào xe, mũi anh hơi cay, nước mắt lưng tròng.“Bác gái, Chi Ức.

Tôi nhớ hai người…”Một giờ sau…Giang Dư Trì dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt.

Sau đó anh đứng lên.“Tôi phải đi rồi… Lần sau không biết khi nào tôi mới có thể tới.”Sau khi nói xong, anh lái xe rời khỏi nghĩa trang.Giang Dư Trì băng qua nhiều ngã tư và ngã rẽ nhưng chiếc xe đằng sau anh vẫn không đổi hướng...Lúc nào cũng là chiếc Bentley này.

Giang Dư Trì quan sát rất lâu, là cùng một biển số xe.Anh bị theo dõi!Giang Dư Trì hơi nghiêng đầu, đạp hết chân ga.

Anh không còn quan tâm đến đèn đỏ nữa mà trực tiếp vượt qua luôn.Ngay lúc anh nghĩ rằng mình đã bỏ đối phương lại phía sau rất xa thì bỗng chiếc Bentley vượt lên, đua tốc độ với anh.“Thú vị đó.”Giang Dư Trì không muốn lãng phí thời gian với cậu ta.

Rốt cuộc đối phương là ai, mục đích của đối phương là gì.


Chỉ cần chọn một nơi hẻo lánh để gặp mặt cậu ta là biết thôi.Khóe miệng cậu ta cong lên.

Tốc độ xe không giảm xuống.

Ở trên đường, chiếc Rolls-Royce và chiếc Bentley chạy vượt qua tất cả các phương tiện khác.Chiếc xe phía trước ngay khi nhìn thấy hai chiếc xe điên này ngay lập tức tránh ra do sợ bị tông.Hình thành cảnh hai chiếc xe truy đuổi nhau trên đường.Ở trên đường phố, mọi người khi nhìn thấy cảnh này đều thầm nói: “Hình như tôi thấy tiền đang chạy.”Mười phút sau, Giang Dư Trì lái xe đến bờ biển.

Anh dừng xe, mở cửa xe rồi bước đôi chân dài xuống xe.“Bịch!”Giang Dư Trì đóng cửa xe lại, cơ thể thon dài của anh dựa trên chiếc xe Rolls-Royce.Khi thấy Giang Dư Trì dừng xe, chiếc xe bám theo anh không đi nữa mà cũng dừng lại, đậu kế xe anh.“Xuống xe.”Anh vừa nói xong, một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe Bentley.

Giang Dư Trì nhìn kỹ cậu ta, gương mặt này không hề xa lạ với anh.“Phó Tinh Nghịch.”“Đuổi theo tôi cả đường, chơi vui không?”Phó Tinh Nghịch đi đến kế bên Giang Dư Trì: “Anh giấu Niên Niên ở đâu? Anh hẳn là biết tôi tới đây vì chuyện gì.”Nếu như có thể bình tĩnh nói chuyện thì tốt, cậu ta không muốn gây náo loạn, cũng không muốn động thủ với Giang Dư Trì ở đây.Giang Dư Trì hơi nhướng mày: “Lâm Phó Niên?”“Đừng tìm nữa, cậu cũng trở về sớm đi, nếu tìm được thì đã sớm tìm được rồi.”Phó Tinh Nghịch gỡ kính râm xuống: “Chuyện của anh đã lan truyền khắp giới kinh doanh rồi.

Tôi vốn nghĩ rằng anh có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy.”“Hả? Tôi không phải chăm sóc cậu ta rất tốt sao?” Giang Dư Trì nói: “Cậu ta không phải lo cơm ăn áo mặc, tiền bạc cũng nhiều không kể xiết.”“Anh cầm tù cậu ấy mà gọi là chăm sóc tốt hả?” Phó Tinh Nghịch nắm lấy cổ áo của Giang Dư Trì, giận dữ nói.“Anh có phải là Giang Dư Trì, là người lớn lên cùng Lâm Phó Niên không? Cậu ấy thích tự do như vậy, không phải anh rất rõ sao?”“Việc anh cầm tù cậu ấy, anh có biết nó có ý nghĩa gì đối với cậu ấy không?”“Sau khi tôi rời đi, anh đã làm cái gì? Cậu ấy có rất nhiều tiền án.

Cậu ấy sẽ không bao giờ được bước chân vào cục cảnh sát nữa.”“Anh còn thu mua nhà họ Lâm, nhốt cha mẹ của Niên Niên ở nhà họ Lâm.

Những việc như vậy mà anh có thể làm sao?”Giang Dư Trì gỡ tay Phó Tinh Nghịch xuống: “Cậu ta giết chết người yêu của tôi.

Tôi có quyền xử lý cậu ta.”Phó Tinh Nghịch hít sâu một hơi: “Giang Dư Trì.


Lúc trước tôi không nên giao Lâm Phó Niên cho anh chăm sóc.”“Lần này là chú Lâm sai.

Lời ước hẹn khi đó không còn quan trọng nữa.

Tôi sẽ đưa cậu ấy đi.”“Cậu chắc chắn muốn đưa cậu ta rời khỏi đây?” Giọng nói của Giang Dư Trì lạnh lùng: “Cậu sẽ không tìm thấy cậu ta đâu.”“Cậu ta giết người.”Phó Tinh Nghịch kiên định nói: “Tôi tin cậu ấy.

Tôi không phải anh.

Cho dù là bao lâu, tôi cũng không bao giờ từ bỏ việc tìm cậu ấy.”Sau khi nói xong, cậu ta đeo kính râm lên, quay trở về xe.

Phó Tinh Nghịch lên xe ngồi ở vị trí lái, hạ cửa kính xe xuống.Cậu để lại vài câu rồi lái xe đi.“Nếu bây giờ anh làm gì cậu ấy, sau này anh sẽ phải hối hận đấy.

Cuộc sống của cậu ấy, anh có từng thật sự muốn bước vào không.”“Anh cái gì cũng không biết.”Giang Dư Trì tựa người trên xe, gió biển làm rối tung mái tóc của anh.Anh lẩm bẩm.“Cuộc sống của cậu ta…Tôi thật sự… chưa từng thử bước vào sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận