Thú Thần Tu Tiên
Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ
-----oo0oo-----
Chương 388: Di Lạc Hải vực.
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc + qv2907 --- 4vn.eu
Sưu Tầm By deathstar --- 4vn.eu
Nếu muốn chuyên tâm tu luyện thì trước hết Long Tiêu Diêu cần phải chọn được địa điểm tu luyện an toàn. Thần Châu đại lục đương nhiên cực kỳ không an toàn đối với hắn. Tây Thổ đại lục càng không thể lựa chọn. Nói một cách tương đối, Ngoại Hải rộng lớn vẫn dễ dàng che dấu hắn hơn.
Mà mấu chốt nhất chính là Ngoại Hải có rất nhiều yêu thú bậc cao và luyện khí thuộc tính thủy phong phú. Luyện khí thuộc tính thủy có ích cho Bạch Như Ngọc tu luyện, mà yêu thú bậc cao chẳng những có thể thỏa mãn nhu cầu thí luyện mà tương lai còn có thể cung cấp cơ hội thu thú hồn. Chẳng qua giờ hắn cũng không thể ở Tinh Túc Hải và Thiên Tinh Hải của Ngoại Hải nữa.
Lựa chọn thích hợp nhất còn lại hiện giờ là Di Lạc Hải vực. Chủ đảo Di Lạc Hải đất rộng người thưa, không có phàm nhân, người tu tiên cũng không quá nhiều. Long Tiêu Diêu tìm được một phường thị tương đối hoang vắng ở nơi này thì lại càng có ấn tượng sâu hơn: Cả phường thị chỉ có sáu cửa hàng, không có lái buôn, cũng không thấy bóng dáng khách hàng đâu cả.
Long Tiêu Diêu tùy ý đi tới một cửa hàng, thấy một gã tu sĩ Kim Đan Kỳ đang trông hàng. Nhưng hắn lại phát hiện ra trong cơ thể tu sĩ này dường như bị một loại tử khí bao phủ, sắc mặt xám xịt. Hàng hóa trong quầy bầy lộn xộn, pháp khí, tài liệu, đan dược, phù lục nhưng Long Tiêu Diêu chỉ lướt qua một chút đã cảm nhận được khí tức của bảo vật.
Lúc này Long Tiêu Diêu biến ảo thành một tu sĩ Kim Đan Kỳ, cũng không cần phải khách khí với đối phương mà thu mua toàn bộ tài liệu mà mình cảm ứng được, lại mua thêm một phần bản đồ của Di Lạc Hải, cũng nhờ tu sĩ kia giới thiệu tình huống của Di Lạc Hải một phen.
Di Lạc Hải ngoài chủ đảo ra còn còn vài ba hòn đảo thưa thớt, giữa các đảo cũng không có truyền tống trận. Thứ nhất là bởi vì người tu tiên nơi này không nhiều lắm, người cần truyền tống tới những đảo nhỏ càng ít, thế nên chẳng ai muốn phí tài liệu làm gì.
Mà phạm vi của Di Lạc Hải không biết vì nguyên nhân gì mà có rất nhiều không gian loạn lưu và cơn lốc, có tính phá hoại rất lớn, khi truyền tống trận hoặc đại tu sĩ thuấn di xuyên qua chúng sẽ lạc vào DỊ giới, vĩnh viễn không thể đi ra.
Mà thứ nguy hiểm nhất ở Di Lạc Hải vực này lại là tử khí. Cũng không ai biết nó sinh ra thế nào. Loại tử khí này không ngừng ăn mòn sinh khí, nếu sinh linh bị tử khí xâm nhập thì cũng chỉ có thể để cho nó tùy ý phá hoại thân thể mình cho tới khi tử vong mà thôi.
Chủ cửa hàng kia chính là bởi gặp phải tử khí đột nhiên xuất hiện tại Di Lạc Hải, tuy rằng đã cố gắng né tránh nhưng vẫn bị một tia xâm nhập vào cơ thể. Tuy rằng hắn đã dùng không ít đan dược nhưng vẫn không cách nào ngăn cản sự ăn mòn của tử khí, chân khí trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng, lúc này không thể vận dụng, chỉ còn có thể ở lại chỗ này chờ đợi tử vong.
Di Lạc Hải không có môn phái tu tiên, tuy nhiên chủ đảo lại có một đôi vợ chồng đại tu sĩ. Bình thường bọn họ cũng không lộ diện, chỉ lấy một ngọn núi nhỏ ở chủ đảo làm cấm địa bế quan tu luyện. Phụ trách quản lý tiểu đảo kia chính là đồ tử đồ tôn của đảo chủ, nhưng cái gọi là quản lý cũng rời rạc mười phần, trên cơ bản là cả chủ đảo đều ở trạng thái không có người quản lý.
Bởi vì không có môn phái nên người tu tiên của Di Lạc Hải vực phần lớn đều là tán tu hoặc gia tộc tu tiên, tu luyện hòa bình và tài nguyên tu tiên phần lớn là dựa vào chính mình. Có thể nói môi trường nơi này ác liệt mười phần, người tu tiên tới nơi này phần lớn đều là người đắc tội với thế lực giới tu tiên ở địa phương khác nên không thể không trốn tới đây.
Vợ chồng đảo chủ cũng tương đối thông cảm cho sự khó xử của tu sĩ, mỗi một trăm năm đảo chủ lại tổ chức giảng đạo cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Mà đảo chủ phu nhân cứ năm mươi năm lại giảng đạo cho tu sĩ Kim Đan Kỳ.
Đảo chủ giảng đạo, mọi người có thể tự do tham gia nhưng mỗi người phải nộp vạn linh thạch. Mỗi người tham gia giảng đạo cũng có thể hỏi một câu, mỗi lần giảng đạo đều hấp dẫn rất nhiều tu sĩ, thậm chí là tu sĩ của cả Di Lạc Hải vực cũng tiến tới.
Không gian loạn lưu và lốc xoáy luyện khí cùng với tử khí của Di Lạc Hải được gọi là tam đại thiên tai, phân bố không hề có quy luật trên biển rộng, nước biển thì không có nguy hại gì. Nhưng yêu thú trong biển cũng không nhiều, chỉ có một số yêu thú cao cấp, hơn nữa lại không sống theo đàn.
Người tu tiên trên những hòn đảo khác của Di Lạc Hải vực cùng rất ít ỏi. Trong phạm vi của Di Lạc Hải vực, tu sĩ Kim Đan Kỳ cơ bản là tu sĩ cấp thấp. Bởi vì nơi này không có yêu thú bậc thấp, tu sĩ Kim Đan Kỳ ở nơi này gần như không đủ sức một mình giết chết yêu thú, tất nhiên khó có thể lấy được tài nguyên tu tiên, cho nên khó có thể sinh tồn ở nơi này.
Long Tiêu Diêu cũng phải nhíu mày với nguy hiểm ở Di Lạc Hải. Tam đại thiên tai cho dù là đại tu sĩ cũng không thể đối kháng. Xem ra những thứ này có tính nguy hiểm rất cao. Tuy nhiên hắn lại cảm thấy hứng thú với việc đại tu sĩ giảng đạo. Lúc trước chính bởi hắn tham gia giảng đạo tu tiên ở Hoa Sơn nên giảm bớt phải đi đường vòng rất nhiều.
Long Tiêu Diêu từ lúc tu tiên tới nay vẫn một mình lần mò, chỉ có trong Hoa Sơn Tu Tiên Đại Hội năm đó và được trưởng lão Huyền Không Phái giảng giải mới khiến hắn có được không ít đường lối. Chính những đường lối này lại khiến hắn có được không ít lợi ích. Vì thế hắn từng tính ra nhập Huyền Không Phái. Hiện giờ hắn cũng cảm thấy rất nhiều điểm mơ hồ trong tu luyện, nếu có thể được một gã đại tu sĩ giải thích thì sẽ là cơ hội khó có được mười phần.
Long Tiêu Diêu hỏi thăm thì biết lần giảng đạo cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ rơi vào ba năm sau, vì thế quyết định tạm thời ở lại Di Lạc Chủ Đảo, chờ đợi tham gia lần giảng đạo của đảo chủ rồi mới quyết định bước tiếp theo. Mà hắn CŨNG có thể trong thời gian này tìm hiểu rõ tình huống của Di Lạc Hải vực hơn, tránh vô ý rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Long Tiêu Diêu thăm mấy cửa hàng nữa, thấy vật phẩm trong đó từ thượng vàng hạ cám đều có cả. Chủ cửa hàng CŨNG là tu sĩ Kim Đan Kỳ, thậm chí có chủ cửa hàng không ngờ lại là một lão già Nguyên Anh sơ kỳ.
Tài liệu luyện khí trong cửa hàng cũng cổ quái mười phần, lại có gần một nửa là thứ Long Tiêu Diêu không biết. Tuy nhiên hắn thông qua khả năng giám bảo của mình CŨNG vớ được rất nhiều. Đương nhiên hắn cũng hỏi thăm tình huống Di Lạc Hải, thấy rằng tin tức phần lớn là giống nhau.
Mà tin tức về Di Lạc Hải khiến cho Long Tiêu Diêu cảm thấy buồn bực nhất là tam đại thiên tai không hề có quy luật, thậm chí là còn đột nhiên xuất hiện nhưng CŨNG có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nói cách khác tu sĩ tiến vào trong Di Lạc Hải thì dường như phải giao tính mạng của mình cho vận khí.
Tuy nhiên tại đại thiên tại chưa bao giờ tiếp cận phụ cận những hòn đảo này, không biết là bởi VÙNG lục địa này có tác dụng khắc chế thiên tai hay là sao, nói tóm lại chỉ cần ở trên đảo là có thể đảm bảo an toàn.
Cũng có rất nhiều lời đồn đại về vợ chồng đảo chủ, nhưng đều thống nhất nói rằng vợ chồng họ đã đạt tới tu vi Phi Thăng Kỳ. Trong đó nghe nói đảo chủ đã đạt tới cấp chín, hơn nữa từ trăm năm trước đã thăng cấp lên tới đại tu sĩ cấp cao nhất, lý giải và kinh nghiệm tu tiên chỉ sợ đã là người đứng đầu.
Một khi đã như vậy thì Long Tiêu Diêu lại càng muốn nghe đảo chủ giảng đạo. Nhất là hiện giờ Bạch Như Ngọc cũng không có sư phụ, hai người có thể được một vị đại tu sĩ đỉnh cấp chỉ đạo thì tiến trình tu luyện trong tương lai tất nhiên sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
-o0o-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...