Thú Thần Tu Tiên
Tác Giả: Tử Trúc Đại Sĩ
-----oo0oo-----
Chương 113: Không gian trọng lực
Nhóm dịch: Lãng Khách
Đả Tự: Bảo Ngọc + qv2907 --- 4vn.eu
Sưu Tầm By deathstar --- 4vn.eu
Thì ra, Long Tiêu Diêu đang trong phi hành đột nhiên mất đi năng lực phi hành, hơn nữa trọng lượng của mình cũng tăng lên gấp mấy lần, đúng là hắn vô tình xông vào không gian trọng lực của khu vực trung tâm Lạc Nhật Sơn Mạch.
Lúc này Long Tiêu Diêu ở trên cao cách mặt đất tới mấy thước, người tu tiên đồng thời lúc mất đi năng lực phi hành, sức nặng còn tăng thêm mấy lần, tất nhiên sẽ rớt thật mạnh xuống mặt đất, thậm chí có thể bị ngã chết tươi. Nhưng hắn cũng không kinh hoảng, ở giữa không trung liền dùng phương pháp bay lượn của loài chim, cùng với thần thông Ngư Hành Bách Biến, giảm chậm lại tốc độ rơi xuống, an toàn rơi nhẹ trên mặt đất.
Long Tiêu Diêu có thể cảm nhận được trọng lực hắn chịu đựng tăng mạnh ước chừng gấp năm lần. Nói cách khác, lúc này thể trọng của hắn tăng gấp năm lần so với tình huống bình thường. Nếu là người tu tiên bình thường, ắt sẽ cảm giác khó có thể chịu đựng, chỉ có thể không ngừng tiêu hao chân khí để chống đỡ. Nhưng với trình độ cường hãn của thân thể hắn lúc này đã có thể so với yêu thú cấp bốn, thêm một chút sức nặng đó đối với hắn vẫn không có ảnh hưởng gì lắm.
Duy nhất khiến Long Tiêu Diêu cảm thấy buồn bực chính là: không gian trọng lực này vô hình vô sắc, hắn luôn dùng thần thức phóng ra ngoài dò xét hết thảy ở chung quanh mình, vậy mà cũng không có phát hiện mảy may tồn tại của không gian trọng lực.
Linh cơ vừa động, Long Tiêu Diêu rót chân khí vào hai mắt, thi triển ra Thần Mục Kim Tình, hai mắt liền bắn ra kim quang thoắt ẩn thoắt hiện. Dưới đôi con ngươi màu vàng, hắn phát hiện phạm vi không gian trọng lực hiện ra màu xám nhạt.
xem tại
Đã có dấu hiệu có thể nhận biết, sau khi Long Tiêu Diêu đi ra không gian trọng lực không lớn đó, hắn lại lần nữa ngự khí phi hành, dùng Thần Mục Kim Tình quan sát cảnh vật ở phía trước, tránh thoát những vùng không gian trọng lực thỉnh thoảng xuất hiện tán loạn, không lâu sau đã tới trước một mảng không gian trọng lực màu xám sậm.
Vùng không gian trọng lực này kéo dài nối tiếp không dứt, nhìn không thấy đầu cuối, màu sắc cũng có vẻ đậm đặc hơn rất nhiều. Long Tiêu Diêu biết nơi này hẳn là khu vực trung ương của Lạc Nhật Sơn Mạch. Hắn hạ xuống mặt đất, rồi lập tức đi vào trong không gian trọng lực.
Vừa đi vào phiến không gian trọng lực này, Long Tiêu Diêu lập tức cảm nhận áp lực của nơi này cường đại hơn xa so với không gian trọng lực tán loạn ở bên ngoài. Thể trọng của hắn ít nhất lên tới gấp tám lần bình thường. Tuy nhiên, hắn vẫn như cũ không có thi triển chân khí chống đỡ. Tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh, hấp thu thú hồn vượt cấp, tác dụng cải tạo thân thể của hắn thể hiện ra trọn vẹn.
Tuy nhiên, trong không gian trọng lực không thể phi hành. Hơn nữa, bởi vì tác dụng của trọng lực, cũng không nhìn thấy thực vật cao lớn có thể sinh trưởng trong không gian này, nên thoạt nhìn trống rỗng, hết thảy trong phạm vi vài trăm thước đều nhìn một cái không sót gì, điều này làm cho ưu thế tra xét thần thức cường đại của hắn hầu như không còn chút tác dụng. Hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục đi tới hướng khu vực trung tâm.
Long Tiêu Diêu đi vào không gian trọng lực không bao lâu, liền phát hiện một đội ngũ thám hiểm tập trung tới mười mấy người. Khi hắn phát hiện những người đó, đồng thời những người đó cũng nhìn thấy hắn.
Tuy nhiên, những người đó chỉ là dùng ánh mắt đầy tò mò và thương hại nhìn lướt qua Long Tiêu Diêu một cái rồi tiếp tục đi tới, trong lòng tuy rằng cũng nghi hoặc sao có người dám lẻ loi một mình đi sâu vào khu vực trung tâm, điều đó chẳng khác nào là đi tự sát. Nhưng bọn họ phải đối kháng trong trọng lực đã tiêu hao không ít chân khí, không ai sẽ vì lòng hiếu kỳ mà tìm hiểu về hắn. Ở khu vực trung tâm này mỗi giây mỗi phút đều phải tiêu hao chân khí, mỗi lần dừng lại nhiều một chút, đều là lãng phí cơ hội sống còn của mình.
Long Tiêu Diêu tự nhiên sẽ không đi theo phía sau những người đó, như vậy cho dù có gặp Tụ Ngưng Thảo cũng không tới phiên hắn. Hắn hướng về một phương hướng khác tiếp tục đi sâu vào khu trung tâm.
Long Tiêu Diêu đi vào hướng trung tâm ước chừng hơn ba dặm, hắn cảm nhận trọng lực dường như lại tăng lên, hẳn là trọng lực gia tăng đã không dưới gấp mười lần. Tuy rằng hắn vẫn như cũ không cần dùng chân khí chống đỡ, nhưng cũng cảm thấy trong hành động đã hơi hơi bị ảnh hưởng của trọng lực.
Có điều khiến Long Tiêu Diêu cảm thấy kỳ quái, là từ lúc hắn đi vào khu vực trung tâm chừng hơn bốn dặm, nhưng cũng không hề nhìn thấy đội ngũ người tu tiên nào khác, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của cây Tụ Ngưng Thảo nào. Vì thế thậm chí hắn nghĩ rằng mình tìm sai vị trí, vội lấy ra tấm bản đồ Lạc Nhật Sơn Mạch mua được ở phường thị Vương gia xem xét lại kỹ càng. Sau khi xác nhận không có sai lầm, hắn mới tiếp tục đi tới hướng trung tâm.
Nhưng mà ngay lúc Long Tiêu Diêu tiếp tục đi tới phía trước chừng hơn một trăm thước, liền phát hiện trên mặt đất không xa ở phía trước dường như có một số xương cốt và thứ gì đó. Khi hắn thật cẩn thận đi tới gần, không khỏi giật mình cả kinh, thì ra đó là một số xương cốt và những vỏ màu đen vỡ nát của yêu thú không trọn vẹn, cùng với mảnh vụn quần áo và hơn ba mươi cái túi trữ vật. Trên mặt đất còn sót lại một chút vết máu, xem ra không lâu trước đây một số người tu tiên đã chết thảm tại chỗ này.
Long Tiêu Diêu lập tức dùng thần thức tra xét bốn phía một vòng, nhưng không có phát hiện khí tức gì nguy hiểm, lúc này mới thật cẩn thận quan sát xương cốt rải rác trên mặt đất. Những miếng vỏ vỡ nát kia rõ ràng là của một loại con kiến lớn, mà thi thể người tu tiên chết đi đều đã bị kiến ăn sạch sẽ, nhìn không ra rốt cuộc là bao nhiêu người ngã xuống tại đây, thế nhưng căn cứ theo túi trữ vật rơi rải rác trên mặt đất, số lượng người chết không thể ít.
Long Tiêu Diêu thu lấy toàn bộ túi trữ vật trên mặt đất, mới tiếp tục đi tới phía trước. Tuy nhiên, lúc này trong lòng hắn đã có chút trầm trọng, mặc dù không biết những người chết kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng đã gặp phải đàn Thiên Quân Nghĩ ở khu vực trung ương, trải qua một phen ác chiến, đoàn người tu tiên này lại toàn bộ ngã xuống, bởi vậy có thể thấy được sự cường đại của đàn kiến Thiên Quân Nghĩ.
Long Tiêu Diêu biết rằng nếu mình gặp phải đàn kiến này, chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít. Ở trong hoàn cảnh không thể phi hành, dưới trọng lực gấp bội, lại chỉ có một thân một mình. Mà đàn kiến chẳng những hoàn toàn thích ứng với môi trường trọng lực, còn kết thành bầy đàn, về phần còn có thần thông gì khác hay không, hiện giờ mặc dù hắn cũng không biết, nhưng có thể tiêu diệt cả một đội ngũ người tu tiên như thế, thì thực lực đúng là không thể xem thường.
Nhưng Long Tiêu Diêu vì để lấy được Tụ Ngưng Thảo cũng chỉ bấm gan tiếp tục đi tới. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa gặp phải phiền toái gì, ngược lại sau khi đi tiếp chừng một dặm, hắn phát hiện một mảng Tụ Ngưng Thảo.
Long Tiêu Diêu cảm thấy loại tình huống này thực không phù hợp với thực tế ở trong này, nhưng hắn mấy lần dùng thần thức tra xét trong phạm vi một trăm thước, cũng không có phát hiện dấu hiệu gì có Thiên Quân Nghĩ, rốt cục vẫn là cố lấy dũng khí tới gần đám Tụ Ngưng Thảo.
Long Tiêu Diêu thận trọng đi tới sát đám Tụ Ngưng Thảo, nhanh chóng lấy ra linh thạch trung cấp bố trí một cái Trọng Lực Trận thuộc tính thổ trong Vạn Thú Lệnh. Với năng lượng của linh thạch trung cấp, Pháp trận này có thể liên tục cung cấp hiệu quả tăng mạnh trọng lực gấp mười lần trong một tháng. Sau đó, hắn liền nhanh chóng nhổ trồng Tụ Ngưng Thảo vào trong Vạn Thú Lệnh dưới không gian trọng lực vừa tạo thành.
Nguyên vốn Long Tiêu Diêu tính nhổ trồng vài cây Tụ Ngưng Thảo liền nhanh chóng rời đi, nhưng ngay lúc hắn tới gần cây linh thảo lớn, năng lực giám bảo của hắn cảm nhận được khí tức của bảo vật. Mà cỗ khí tức đó chính là truyền đến từ phía dưới đám Tụ Ngưng Thảo, với lực cảm nhận của hắn, nếu có thể cảm ứng được bảo vật chôn sâu trong lòng đất, thì cấp bậc bảo vật hẳn là không thể thấp kém.
Long Tiêu Diêu nhổ trồng xong đám Tụ Ngưng Thảo, lập tức dùng bảy thanh Bắc Đẩu Kiếm bắt đầu đào móc xuống lòng đất. Ước chừng đào xuống phía dưới chừng ba thước, hắn nhìn thấy vật phẩm tản phát ra khí tức bảo vật: là một khối đá màu xám bằng cỡ trái dừa. Tuy rằng không biết đó là vật gì, hắn vẫn quyết định trước thu khối đá này rồi nhanh chóng rời đi, nhưng đúng lúc này, hắn phát hiện từ trong lòng đất phía ngoài hơn mười thước bất thình lình chui ra một con kiến màu đen.
-o0o-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...