Thủ Tài Nữ


Tòa dinh thự nguy nga của nhà Vĩnh Thụy chìm trong tĩnh mịch. Từ các ô cửa sổ lớn, ánh sáng vàng rực rỡ của những ngọn đèn hắt ra phía ngoài vườn cây đang loang lổ các sắc độ của gam màu tối.

Bữa ăn dành cho hai người đã được dọn lên. Mã Phương ngồi cuối chiếc bàn dài, gõ gõ mấy ngón tay lên mặt bàn một cách thiếu kiên nhẫn. Ở đầu bên kia chiếc bàn, Bá Dương im lìm thực hiện việc ăn tối như thể đó là công việc đáng chán nhất trên đời.

Cuối cùng, không nhịn nổi nữa, Mã Phương sốt ruột lên tiếng:

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao con bé cả ngày không nói? Chiều tan học về nhà là đóng cửa tự nhốt mình? Nói xem, em lại chọc ghẹo gì Thụy Miên?

Bá Dương lặng thinh không đáp, mặc kệ Mã Phương tự nói chuyện một mình cho đến khi bữa tối kết thúc. Anh uể oải đứng dậy, định về phòng.

- Bá Dương, em không nhớ anh đã cảnh báo em hay sao? – Mã Phương nhìn thẳng vào dáng vẻ như đang cõng một tảng đá to của Bá Dương, nói rành mạch từng tiếng – Nếu em không biết cách cư xử, anh sẽ đưa Thụy Miên đi.

Vừa nghe tới đó, Bá Dương quay phắt lại, mắt lóe lên đầy đe dọa:

- Anh không có đủ thẩm quyền để làm việc đó. Cô ta không được phép rời khỏi đây.

Ánh mắt của anh chọc vào lòng kiêu hãnh của Mã Phương như cây kim chọc vào một quả bóng bay đã được bơm quá căng, khiến nó nổ tung.

- Em lúc nào cũng tự ình là đúng. Cái mặt em có bao giờ thể hiện được hai chữ “thân thiện” không hay chỉ toàn “Tôi đang bận bàn chuyện làm ăn với các đối tác đầu hói, bụng phệ, già gấp ba lần tôi”, “Không ai có quyền làm trái lời tôi” hay “Đừng có làm phiền những lúc tôi đang giải trí với mấy cái bảng biểu khô như ngói và tẻ ngắt”. Phải chịu đựng em, với những đòi hỏi quá đáng về khuôn phép và sự thờ ơ đến rợn người trong giao tiếp, quả là kinh khủng.

Mã Phương tức tối tuôn một tràng. Thế nhưng, những lời buộc tội đó không mảy may tác động đến một sợi cơ nhỏ trên khuôn mặt Bá Dương. Anh thản nhiên nói:

- Vậy vấn đề của anh là không thoải mái khi ở đây?

- Anh không nói chuyện đó – Mã Phương cáu tiết – Đừng có chọc tức anh.

Bá Dương nhếch môi, ném lại một câu cộc lốc trước khi rời khỏi bàn ăn:

- Vậy thì đừng bắt đầu trước.

Quá quắt! Quá quắt! Mã Phương tức giận tới mức chỉ muốn xông vào đập cho thằng em kiêu ngạo một trận.

Cả tòa nhà to lớn lạnh lẽo cứ sôi sùng sục cho tới tận chiều hôm sau.

Vào lúc bảy giờ ba mươi tối, vở kịch được mong chờ nhất học viện sẽ được công diễn. Vì thế, đúng năm rưỡi chiều, Thụy Miên bị người hầu lôi đi tắm gội, làm tóc, trang điểm. Để đảm bảo an toàn, người ta không dám tô son cho cô, phòng trường hợp cô liếm môi sẽ nuốt phải son.

Sau một thời gian dài ngồi im chịu trận, cuối cùng Thụy Miên cũng được mấy cô hầu gái thả ra. Quá lo lắng về những giây phút sắp tới, cô chẳng có tâm trí đâu mà soi gương ngắm nghía xem mình thay đổi như thế nào, cứ thế lẳng lặng đi xuống đại sảnh.

Nghĩ tới Bá Dương đang chờ phía dưới, cô sợ hãi vô cùng. Từ sau buổi trưa quái quỷ hôm qua, cô không hề nhìn anh, càng không dám mở miệng nói một câu nào. Cô vẫn biết anh chẳng thoải mái gì với cô, nhưng căm ghét tới mức nhảy xổ vào và khiến cô ê chề, nhục nhã như thế thì thật quá đáng.

Bình tĩnh nào, Thụy Miên cố hít thở sâu, dù sao cũng chỉ ngồi cùng nhau một lúc, cô cũng không có gì để nói với anh ta. Chỉ cần cố gắng chịu đựng cho tới khi vở kịch kết thúc, cô không cần dự tiệc chiêu đãi nên có thể yên ổn về nhà.


Tâm trí Thụy Miên tự động trôi về lúc bị anh siết chặt dưới gốc bằng lăng. Eo cô đột ngột nhói lên thứ cảm xúc bỏng rát đã được ghi nhớ. Và đôi môi khẽ giật giật, run rẩy trong nụ hôn hồi tưởng vừa cay đắng, vừa điên cuồng.

“Hãy nhớ, em – thuộc – về - tôi”, lời nói dữ dằn của anh cứ vang dội khắp mọi ngóc ngách trong tâm trí cô, khiến cô không ngừng tự dằn vặt bản thân.

Không sao, không sao, không sao. Cô lặp đi lặp lại cả nghìn lần lời tự trấn an trong lúc dò dẫm bước xuống từng bậc thang lạnh ngắt. Cho dù anh ta có cay nghiệt với cô, cho dù anh ta có hạ nhục cô, hay thậm chí có căm ghét cô thì cô vẫn phải sống vì nhà Vĩnh Thụy.

“Phụng sự tôi là nghĩa vụ của em”.

Đó là nghĩa vụ của một thủ tài nữ.

Cô sẽ phải chịu đựng. Chỉ vài tháng nữa Bá Dương sẽ tốt nghiệp và chuyển lên học đại học, hai người sẽ chẳng còn phải đi học chung, cũng không cần gặp nhau trừ khi có việc cần thiết nữa.

Không sao, không sao, không… chuỗi thần chú trấn an của cô thình lình nín bặt khi bậc thang cuối cùng đã hết. Thụy Miên ngẩng lên, bàng hoàng thấy Bá Dương đứng giữa đại sảnh thênh thang, dáng vẻ cao lớn im lìm trong bộ vest đen lịch lãm. Chiếc cà vạt cùng tông màu ngay ngắn trên cổ áo càng khiến hình ảnh của anh thêm trang trọng. Anh đang nghe điện thoại trong khi mắt liếc nhìn đồng hồ trên tay.

Thụy Miên chôn chân tại chỗ, lặng lẽ hướng ánh nhìn về anh. Tấm lưng rộng của anh đang quay về phía cô, hệt như một bức tường kiên cố, lạnh lẽo. Một vài làn gió mỏng manh ùa vào từ cửa chính khẽ đùa nghịch mấy sợi tóc đen nhánh, làm chúng lay động dưới ánh đèn chùm lung linh.

Đột ngột, Bá Dương quay lại, thoáng sững người khi thấy Thụy Miên đứng dưới chân cầu thang từ bao giờ. Cô lúng túng quay mặt đi, cố để không run rẩy. Chiếc váy màu kem nhạt ôm sát lấy người khiến cô ngượng ngùng, làn da bất giác cảm nhận được ánh mắt của anh quét từ khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng xuống tận ngón chân, kéo theo hơi nóng bừng bừng đang phủ kín toàn cơ thể.

Sau một khoảng im lặng rất dài, Bá Dương nuốt khan, cố nói bằng giọng khản đặc:

- Đi thôi.

Rồi không chờ Thụy Miên nhúc nhích, anh bước thẳng ra bên ngoài.

Một người hầu đang đứng chờ sẵn bên chiếc xe thể thao đen, tay giữ cửa mở. Bá Dương nghiêng người, nhẹ nhàng ngồi vào ghế lái. Thấy Thụy Miên vẫn đứng lúng túng một lúc, anh cau mày:

- Sao thế?

Cô đảo mắt nhìn quanh, buột miệng hỏi: “Mã Phương đâu?”

- Anh ta đi trước rồi. – Bá Dương nói đều đều – Lên xe đi.

Người hầu nhanh nhẹn vòng qua bên kia, mở cửa ở ghế phụ chờ Thụy Miên.

Không còn cách nào khác, cô đành ngoan ngoãn ngồi vào vị trí đã định sẵn.

Cửa xe vừa sập lại, cô giật mình nhận ra hai lá phổi của mình đã không còn một chút không khí nào. Bá Dương lại lên tiếng: “Thắt dây an toàn vào”.

Thụy Miên hấp tấp làm theo, nhưng tâm trạng rối bời khiến cô không tài nào cài móc khóa chính xác được. Những ngón tay run run cứ cầm cái chốt mà không tra nổi vào ổ.

Không gian chật hẹp vang lên mấy tiếng nhựa và kim loại lạch cạch va vào nhau kéo theo sự chú ý của Bá Dương. Anh bất ngờ túm lấy bàn tay đang cầm chốt của cô, đưa gọn gàng vào đúng vị trí.


Thụy Miên giật thót người vì sự đụng chạm này. Nhưng cô chưa kịp phản ứng lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Vội lục túi tìm kiếm, cuối cùng cô áp điện thoại lên tai:

- A lô, ừ mình đang đến… Biết rồi, hẹn gặp ở đó nhé.

Cô cúp máy, nhận ra khuôn mặt hết sức khó coi của Bá Dương bèn vội vàng nói như thanh minh:

- Là Thảo My gọi xem tôi đã đi chưa…

Vừa nói, cô vừa tự hỏi tại sao mình lại phải lo sợ anh ta nổi giận đến vậy. Bá Dương nổ máy, lạnh lùng đáp: “Tôi biết rồi”.

Tiếng xe thể thao gầm lên mạnh mẽ khi tăng tốc vọt thẳng ra ngoài cổng.

Thụy Miên cố gắng điều hòa hơi thở đều đều, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thể trách nhiệm của cô là phải đếm chính xác số căn nhà hai người vừa lướt qua.

Quãng đường đến trường hôm nay thật là dài. Cô thu mình lại trên ghế, khổ sở nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Có đôi lúc, Thụy Miên còn tưởng mình nghe nhầm khi thấy mấy tiếng “bịch, bịch” vang dội trong đầu. Hai lá phổi cô căng lên, hổn hển thu lấy một chút không khí ít ỏi trong xe nhưng tất cả những gì cô nhận được là áp lực nghẹt thở lẫn trong mùi trầm hương từ ghế bên đưa lại.

Bá Dương hoàn toàn trầm ngâm, tĩnh tại trong dáng vẻ nam tính quen thuộc. Thỉnh thoảng, trong một thoáng tưởng như lơ đễnh, anh liếc mắt sang bên quan sát cô đang co ro như một con mèo nhỏ. Cửa xe đóng kín khiến mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô cứ luẩn quẩn trong xe, trêu chọc khứu giác nhạy bén của anh, mà điên tiết nhất là cô hoàn toàn không hề tự ý thức được điều đó.

Môi anh bất giác mím chặt, cố cưỡng lại cảm giác mềm mại ám ảnh từ đôi môi cô. Từng hình ảnh của buổi chiều hôm ấy lần lượt tái hiện trong đầu Bá Dương, từ lúc anh thấy cô ở trong vòng tay Đinh Công Hạ cho tới khi, quỷ tha ma bắt anh đi, chính anh cũng không kìm nổi sự ghen tuông hèn hạ của mình.

Khi đó, anh chỉ có một mong muốn duy nhất là nghiền nát cô bằng đôi tay của mình và ghim chặt cô vào cơ thể mình, để không một ai có thể nhìn thấy hay chạm vào cô được nữa.

Và khi anh ôm lấy cô, nhận ra rằng đó là sự thật, anh đã nghe thấy tiếng rào rào đổ vỡ. Hàng rào băng giá anh dựng lên suốt mười mấy năm liền đã hoàn toàn sụp đổ.

Lần đầu tiên trong đời, anh biết rất rõ mình muốn điều gì.

Chết tiệt, còn tệ hại hơn nữa là anh hoàn toàn không kiểm soát nổi ham muốn ấy.

Cảm giác đó giống như con trăn lớn, cứ trườn tới quấn lấy anh và siết chặt, siết chặt cho tới khi anh thấy mình không còn hít thở được nữa. Đôi bàn tay anh túa mồ hôi, những ngón tay nắm chặt vô – lăng tới mức các đầu khớp lồi lên.

Không, quỷ tha ma bắt anh đi, anh thật sự chỉ muốn xé tung lớp vải ủ rũ dính sát vào người cô và phủ lên lớp da non mềm đó hơi ấm của mình.

- Anh… - Thụy Miên lẩm bẩm.

Bá Dương nuốt khan, khó nhọc dìm cái khao khát thấp hèn của mình xuống sát đất.

- Chuyện gì? - Anh nói mà không nhìn cô.

Cô ấp úng, giọng nói hạ thấp hết mức: “Có thể hạ kính xuống không?”


Thật là một ý hay! Bá Dương ấn ngón tay lạnh ngắt vào công tắc, cửa kính từ từ kéo xuống để gió đêm thốc vào không gian chật hẹp đặc quánh, ma mị.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nuối tiếc dứt mình khỏi sự tra tấn bức bách.

Chiếc xe vẫn vun vút lao đi, băng qua đoạn đường đáng sợ nhất trong cuộc đời Vĩnh Thụy Bá Dương.

Cổng trường Châu Dư mở rộng, đón khán giả tới xem kịch. Bá Dương lái xe vào bên trong, bất chấp những lời xì xào bàn tán về sự xuất hiện của anh. Sau khi đỗ xe cẩn thận, anh cùng Thụy Miên bước vào trong hội trường nhà hát lớn, nơi đang được thắp sáng lung linh bởi vô vàn các ngọn nến đang miệt mài góp chung ánh sáng với những chùm đèn lộng lẫy.

Thụy Miên háo hức nhìn quanh, cảm thấy phấn khích khi thấy các bạn học thường ngày đang phô diễn vẻ khác lạ trong những bộ váy xinh đẹp và veston lịch lãm.

- Ơ… kia là… - Cô thốt lên, ánh mắt dính chặt vào một mỹ nhân gợi cảm trong bộ váy màu đỏ đính đá lấp lánh – Chị Minh An!

Nghiêm Minh An không nghe thấy tiếng Thụy Miên nhưng vẫn nhanh chóng bước lại gần bởi cô nhận ra Bá Dương đứng nổi bật giữa đám người.

- Thụy Miên, hôm nay nhìn em tuyệt quá! – Cô niềm nở, đoạn lại quay sang người con trai cao lớn, hấp dẫn bên cạnh – Bá Dương, cậu cũng vậy. Chúng ta mau vào thôi. À, khoan đã…

Bước chân Minh An chợt dừng lại, cô nói với Thụy Miên:

- Vừa nãy chị thấy bạn em ở chỗ tháp đồng hồ. Hai người sẽ ngồi cùng nhau hả?

- Dạ…

Thụy Miên ấp úng, chưa biết thực hư thế nào, nhưng mới liếc qua đã thấy sắc mặt Bá Dương sa sầm bèn vội vã rút điện thoại gọi cho Thảo My, báo mình đã đến trước cửa hội trường.

Trong vòng hai phút, Bá Dương kiên nhẫn chịu đựng những tiếng xì xào đại loại như:

- Nhìn kìa, đó là Vĩnh Thụy Bá Dương của lớp 12 cao cấp, là con trai chủ tịch hội đồng quản trị trường mình đấy.

- Anh ấy thật là phong độ, mặc vest nhìn như hoàng tử vậy.

- Ngốc quá, biệt danh của anh ấy chẳng phải là “hoàng tử băng giá” hay sao!

- Giá như được làm bạn gái anh ấy thì thích biết bao!

Đến lúc Bá Dương cảm nhận được sự khó chịu sắp dâng lên tận mặt rồi thì Thảo My chạy tới nơi.

- Oa, nhìn cậu kìa Thụy Miên… - Thảo My nắm tay cô bạn, quay một vong như đang dẫn người mẫu trình diễn thời trang.

- Cậu mới gọi là… - Thụy Miên cười khúc khích.

Hai cô nàng tíu tít thêm một lúc nữa cho tới khi Minh An đột ngột lên tiếng:

- Thảo My, em ngồi ghế nào? Có gần Thụy Miên không?

Thảo My giơ tấm vé lên nhìn rồi đáp: “Lô 3, F22”.

- Vậy mình ngồi ghế nào? – Thụy Miên vội quay sang nhìn Bá Dương, quên mất sự lúng túng khi nãy.

- Lô 1, A15 và A17 – Bá Dương đáp.


Thụy Miên thất vọng thốt lên với cô bạn: “Thế thì xa nhau quá. Giá chúng mình được ngồi gần nhau thì tốt”.

Đột nhiên, Minh An vui vẻ nói:

- Thật trùng hợp. Ghế của chị cũng ở lô 3. Số F24, cạnh em đó Thảo My.

Hai mắt Thụy Miên sáng rực, cô buột miệng nói không kịp suy nghĩ:

- May quá, chị đổi cho em đi.

- Ơ… nhưng… - Minh An rụt rè liếc Bá Dương.

Thụy Miên càng hào hứng:

- Chị cứ đổi với em. Em muốn ngồi cùng Thảo My, còn tiện thỉnh thoảng “buôn dưa” chút chút.

Thật là may mắn quá sức. Không những được ngồi cùng cô bạn thân mà quan trọng hơn, cô sẽ không phải chịu đựng cảm giác ngột ngạt, lúng túng, khó xử khi phải ngồi cạnh Bá Dương suốt hai tiếng đồng hồ.

Thấy Bá Dương không nhúc nhích, Thụy Miên đánh bạo giật lấy một tấm vé trên tay anh đưa cho Minh An, đoạn cầm vé của Minh An, hồ hởi nói:

- Chúng ta mau vào thôi. Sắp mở màn rồi.

Nói xong kéo Thảo My chạy như bay qua cửa.

Bá Dương đứng ngẩn người nhìn theo một lúc, mãi đến khi nghe tiếng Minh An giục mới thở dài sải bước vào trong.

May mắn ư? Minh An vừa sánh bước bên cạnh chàng trai hấp dẫn nhất học viện vừa đắc ý nhủ thầm. Chẳng có gì gọi là may mắn hết. Việc tặng vé cho Thảo My là mới chỉ là nước đi sáng suốt đầu tiên. Để giành được sự chú ý của Bá Dương, cô còn kỳ công chuẩn bị nhiều thứ khác.

Nhưng giờ thì… cô mỉm cười - cứ tận hưởng cảm giác được mọi người nhìn ngắm, bàn tán xôn xao vì đi cùng anh cái đã.

Minh An sung sướng lắng nghe những tiếng thì thào tràn đầy ngưỡng mộ và cả ghen tị của mọi người xung quanh.

- Bọn họ đâu có giống đi cùng nhau. – Tiếng ai đó nổi lên giữa những âm thanh xôn xao êm tai thật khó chịu– Chẳng phải Bá Dương bỏ cô ta mà đi trước đó sao?

- Á… - Minh An bất chợt kêu lên khe khẽ khiến Bá Dương quay lại.

- Sao thế?

Cô cười, đôi môi hơi trễ xuống nũng nịu:

- Chân mình hơi đau. Chắc vì cả ngày hôm nay chạy đi chạy lại lo nhiều việc quá.

Như mọi người đàn ông lịch sự khác, Bá Dương chìa cánh tay của mình ra cho Minh An nắm lấy.

- Tốt rồi – Cô cười, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh – Thế này mình có thể đi đến cùng trời cuối đất.

- Mình chỉ đưa cậu đến ghế ngồi được thôi. – Bá Dương từ tốn nói. – Phần còn lại nhờ vào người khác vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận